Sweet Shot - Chương 141

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#Ngoại truyện (3)

Sau lễ tốt nghiệp, chuyện Song Ha Min tự tử đã là điều mà tất cả học sinh trong trường đều biết. Bởi vì mẹ của Song Ha Min đã làm loạn cả trường lên nên không ai có thể không biết. Bà ta tát cả vào mặt hiệu trưởng, còn đòi báo cảnh sát, gây náo loạn khắp nơi khiến cho phụ huynh của những học sinh bị chỉ đích danh là thủ phạm cũng bị triệu tập đến trường. Cũng nhờ chuyện đó mà Kwon Dae Woo bị bố tẩn cho một trận ra trò, sau khi tốt nghiệp thì bị đuổi sang Philippines du học như thể bị tống cổ đi vậy.

"Này, tụi mình đâu còn là học sinh cấp ba nữa đâu?"

"Thằng đó có báo tụi mình thì cũng chẳng làm gì được. Nếu nó dám thì nó đã làm từ lâu rồi."

"...Ừ thì. Mày có nhiều luật sư mà."

"Cũng phải ba người chứ nhiêu."

"Wow, đỉnh vãi."

Kwon Dae Woo đắc ý nhún vai. Hắn ta thích thú với những ánh mắt ngưỡng mộ mà hắn ta nhận được mỗi khi khoe khoang những thứ mà người bình thường không thể có được. Rượu đắt tiền, đám đàn em khúm núm nghe lời, những lời xuýt xoa tâng bốc. Kwon Dae Woo cảm thấy như thể mình đã trở lại đúng vị trí của mình, một cảm giác thỏa mãn tột độ. Hắn ta đang gột rửa những tủi nhục và xấu hổ mà hắn ta đã phải chịu đựng trong vài ngày qua bằng cách đó.

Đang hớn hở bước ra khỏi nhà vệ sinh cùng đám đàn em, thì điện thoại trong túi quần của Kwon Dae Woo rung lên.

"Tụi mày vào trước đi. Tao nghe điện thoại chút rồi vào sau."

Đám đàn em dạ một tiếng rồi biến mất ở cuối hành lang. Kwon Dae Woo định bụng sẽ hút điếu thuốc, hắn ta chẳng hề để ý đến việc mình đang ở trong nhà mà cứ thế ngậm điếu thuốc vào miệng. Nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy một số lạ.

"Alô."

"Ai vậy?" Kwon Dae Woo cau có nhấc máy, một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên.

-Bạn bè mày đi hết rồi à?

Giọng nói có chút gì đó pha lẫn sự chế giễu. Không hiểu sao Kwon Dae Woo lại thấy sống lưng mình lạnh toát, hắn ta nhíu mày hỏi:

"Cái gì?"

-Chà, đúng là chuyện đời khó đoán mà.

"Mày nói cái gì vậy?"

Không chỉ vì giọng nói rợn người. Mà còn vì giọng nói trầm thấp đó đang vọng lại từ đâu đó gần đây. Ngay lập tức, Kwon Dae Woo cảnh giác nheo mắt nhìn xung quanh.

"Mày ăn nói vớ vẩn gì đấy, thằng chó -."

-Tao đã chờ mày.

"Mày là ai?!"

Bỏ ngoài tai cảm giác rợn người, Kwon Dae Woo gầm lên đáp trả, thì ngay lập tức một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau lưng hắn.

"Không cần biết đâu."

Ngay khoảnh khắc giọng nói vang lên ngay sát tai, sắc mặt Kwon Dae Woo tái mét, đầu hắn ta bị giật mạnh về phía sau. Bất ngờ trước đòn tấn công bất ngờ, Kwon Dae Woo rên rỉ quay người lại. Hắn ta nhìn thấy ống tay áo sơ mi trị giá hơn chục triệu won. Và hắn ta lại bị lôi xềnh xệch vào nhà vệ sinh, nơi mà hắn ta vừa bước ra. Cứ như thể bị mất trí nhớ tạm thời vậy.

 

Kwon Dae Woo bị ném vào buồng vệ sinh, hắn ta vùng vẫy như một kẻ sắp chết đuối, cố gắng xác định người đàn ông trước mặt. Xác nhận được đây chính là người đàn ông mà hắn ta đã vô tình bị thu hút bởi đường nét mượt mà của chiếc áo sơ mi, Kwon Dae Woo cau có nhăn mặt.

"Mày là thằng nào?!"

Kwon Dae Woo vẫn còn đang ngơ ngác vì không thể tin được rằng mình đã hoàn toàn bất lực khi bị tóm tóc và lôi xềnh xệch vào buồng vệ sinh. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị khuất phục trước một sức mạnh mà hắn ta không thể nào chống cự được, nên dù đang lớn tiếng quát tháo nhưng đầu ngón tay hắn ta vẫn run rẩy.

Người đàn ông trước mặt tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống. Kwon Dae Woo dù đang rối trí nhưng vẫn kịp nhận ra chiếc đồng hồ mạ vàng kia là một sản phẩm nổi tiếng của một thương hiệu xa xỉ, hắn ta nuốt khan một tiếng.

"Tiếc thật đấy."

Người đàn ông đột nhiên lên tiếng, vừa nói vừa xoay chiếc đồng hồ trên ngón tay từ ngón trỏ đến ngón út. Kwon Dae Woo vẫn còn đang ngơ ngác, ngồi bệt dưới bồn cầu ngước mắt lên nhìn người đàn ông. Khuôn mặt hắn ta vẫn chưa thể nào chấp nhận được tình huống đang diễn ra. Nhưng người đàn ông vẫn thản nhiên nói tiếp.

"Nếu có súng thì cứ bắn bùm một phát là xong."

"........."

"Nếu có dao thì cứ đâm cho vài nhát là xong."

Giọng nói tiếp theo vẫn bình tĩnh, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc hay ngữ điệu nào.

"Vì có người yêu rồi nên mấy chuyện đó giờ hơi khó."

Vừa nói, người đàn ông vừa hé môi cười nhẹ khi nhắc đến người yêu. Một nụ cười nhỏ có thể khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải xao xuyến. Kwon Dae Woo ngơ ngác nhìn hắn ta một lúc, rồi như bừng tỉnh, hắn ta nhíu mày đánh giá tình hình.

"M, mày tự nhiên nói cái gì vậy... Mày là ai. Mục đích của mày là gì? Tiền à?"

Đây là kiểu cướp bóc mà hắn ta chỉ được nghe kể lại thôi sao? Hay là, hắn ta bị úp sọt? Kwon Dae Woo khẽ cúi người xuống, đảo mắt nhìn xung quanh trước sự uy hiếp của người đàn ông.

Đồng thời, một tiếng "cạch" vang lên khi chiếc đồng hồ được đeo vào ngón tay. Kwon Dae Woo cảm thấy kỳ lạ như thể đó là một tiếng cảnh báo, hắn ta nhận ra tim mình đang đập thình thịch. Hắn ta đang cảm nhận được một cách bản năng. Rằng người trước mặt không phải là một kẻ tầm thường. Kwon Dae Woo cảm thấy sự căng thẳng đang dần tăng lên, một giọt mồ hôi lạnh chảy dài từ thái dương hắn ta.

"Nếu cần tiền thì trong túi quần sau của tao có ví, có ví đấy. Cần thêm thì trong tài khoản của tao có..."

Giọng điệu hùng hổ của Kwon Dae Woo dần nhỏ lại, thì điện thoại đột nhiên rung lên như thể đã chờ đợi từ lâu. Khoảnh khắc đó, khuôn mặt cứng đờ của Kwon Dae Woo bừng sáng. Hắn ta nhìn quanh tìm kiếm chiếc điện thoại đang rung lên như thể đó là vị cứu tinh của hắn ta, nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại lại là người đàn ông kia.

Người đàn ông nhìn vào màn hình rồi nhấc máy. Hắn ta thản nhiên ra lệnh.

"Tắt camera đi."

Đồng tử của Kwon Dae Woo giãn nở khi nghe thấy mệnh lệnh ngắn gọn của người đàn ông. Hắn ta chắc chắn rằng chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra, hắn ta gào lên mà không màng đến sự xấu hổ.

"Cứu tôi với! Cứu, khụ!"

Nghe thấy tiếng ồn ào, người đàn ông tiếp tục cuộc gọi và không chút do dự giật ngược tóc Kwon Dae Woo ra phía sau. Với lực đạo mạnh đến mức như thể xương sắp gãy đến nơi, Kwon Dae Woo rên rỉ như thể nghẹt thở. Dù vậy, người đàn ông vẫn thản nhiên tiếp tục cuộc gọi.

"Cứ nói với đám đàn em của nó là nó đi trước rồi. Thuê người đến phá xe của thằng chó này đi."

Kwon Dae Woo nghiêng mắt nhìn lên người đàn ông đang bình thản nói chuyện điện thoại. Kwon Dae Woo lần đầu tiên cảm nhận được một sự uy hiếp đáng sợ, nỗi sợ hãi dần lan tỏa trong lòng hắn.

"Quà cưới của tụi mày tao sẽ lo chu đáo."

Sau khi nói xong những gì cần nói, người đàn ông cúp máy rồi buông tóc Kwon Dae Woo ra và đối diện với hắn. Kwon Dae Woo nhận ra đây là cơ hội của mình, hắn ta bắt đầu cố gắng thuyết phục người đàn ông.

"A, anh muốn gì? Nếu là tiền thì... tôi có kha khá đấy. Tôi có vài cái tài khoản, ơ, nếu gọi cho mẹ tôi thì bà ấy có thể kiếm thêm tiền cho anh nữa...!"

Kwon Dae Woo bắt đầu khúm núm van xin một cách không hề phù hợp với vẻ ngoài của hắn, vừa nói vừa cười gượng gạo. Người đàn ông im lặng quan sát hắn ta từ trên cao rồi cất giọng đầy uy quyền.

"Thế nào, cảm giác thế nào?"

"Vâng, vâng...?"

Người đàn ông thở dài một tiếng trước câu trả lời khó hiểu của Kwon Dae Woo, rồi anh ta giáng một cú đấm vào mặt Kwon Dae Woo bằng bàn tay đang đeo đồng hồ. Kwon Dae Woo kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, hắn ta nôn ra máu và ho khan. Cơn đau dội đến tận não khiến Kwon Dae Woo không còn biết mình đang lăn lộn trên sàn nhà vệ sinh nữa, hắn ta chỉ biết bò lồm cồm.

"Tao hỏi là cảm giác bị đánh thế nào?"

Người đàn ông dẫm mạnh vào đầu Kwon Dae Woo đang bò về phía cửa, hỏi lại một cách ngắn gọn.

"Thằng chó chết...!!"

Kwon Dae Woo trừng mắt nhìn người đàn ông với đôi mắt hằn đầy tia máu, hắn ta lần đầu tiên trong đời phải chịu đựng sự bạo lực và sỉ nhục thảm hại như vậy. Kwon Dae Woo nhất thời quên đi nỗi sợ hãi, ánh mắt hắn ta trở nên điên cuồng, hắn ta cố gắng đứng dậy, thì bàn chân đang dẫm lên gáy hắn ta lại mạnh bạo ấn đầu hắn ta xuống sàn. Một âm thanh rõ ràng vang lên khi trán và mũi hắn ta vỡ tan, vang vọng khắp nhà vệ sinh cao ngất.

"Á!!!!"

Nghe thấy tiếng kêu la đau đớn, người đàn ông khẽ thở dài vẻ chán ghét rồi khuỵu gối xuống. Để có thể nhìn thẳng vào mắt hắn ta, người đàn ông cúi người xuống rồi túm lấy tóc Kwon Dae Woo, kẻ có vẻ như đã bị gãy xương mặt.

Khuôn mặt Kwon Dae Woo bê bết máu và nước bọt, hắn ta thở hổn hển và khóc lóc thảm hại. Vẻ ngoài hung hăng đã biến mất từ lâu, giờ đây hắn ta chỉ còn là một kẻ thảm hại run rẩy trong đống hỗn độn.

"Tôi, tôi không biết tại sao anh lại làm như vậy với tôi... Tôi, tôi sai rồi..."

Kwon Dae Woo mắt đối mắt với người đàn ông, hắn ta lí nhí xin lỗi với giọng điệu khó nghe vì có lẽ răng đã bị gãy. Hắn ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ta chỉ muốn trốn tránh khoảnh khắc này, hắn ta không muốn chết dưới tay người đàn ông trước mặt, nên lần đầu tiên hắn ta bắt đầu cầu xin đối phương.

"Nếu, nếu anh cần tiền thì tôi sẽ cho anh hết. Được không? Xin anh hãy tha cho tôi..."

Nghe thấy lời cầu xin của Kwon Dae Woo, người đàn ông khẽ nhếch mép cười rồi đột nhiên lục lọi trong túi quần. Kwon Dae Woo rụt người lại, run rẩy khi thấy bàn tay áp bức đang mò mẫm trên người mình. Rồi bàn tay đó lôi từ trong túi quần của Kwon Dae Woo ra một bao thuốc lá.

"Hút thì toàn thứ bẩn thỉu."

Đó là một nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng là có nhiều tạp chất, đắt tiền và độc hại. Người đàn ông tặc lưỡi một tiếng rồi rút ba điếu thuốc ra và nhét vào đôi môi bê bết máu của Kwon Dae Woo. Kwon Dae Woo thận trọng nhìn sắc mặt của người đàn ông với ánh mắt đầy sợ hãi.

"Ngậm đi."

Nghe thấy mệnh lệnh ngắn gọn, Kwon Dae Woo ngay lập tức ngậm ba điếu thuốc vào miệng. Khuôn mặt hắn ta vẫn còn ngơ ngác. Người đàn ông có vẻ không hề có ý định giải thích cho hắn ta hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn ta chỉ thuần thục quẹt chiếc bật lửa Zippo trong bao thuốc lá để châm lửa. Rồi hắn ta che chắn gió và châm lửa vào đầu ba điếu thuốc mà Kwon Dae Woo đang ngậm trên miệng, rồi ra lệnh một lần nữa.

"Hút đi."

Kwon Dae Woo không kịp cảm nhận được sự đau đớn ở đôi môi rách toạc mà đã làm theo những gì được bảo, dốc toàn lực để hút thuốc. Ngay lập tức, cả ba điếu thuốc đều bùng cháy, khói bắt đầu bốc lên.

"Đừng làm rơi thuốc."

Người đàn ông vỗ nhẹ vào má Kwon Dae Woo bằng bàn tay đeo chiếc đồng hồ đã vỡ mặt kính, vừa nói vừa tỏ vẻ ân cần. Chỉ một cái chạm tay đơn giản cũng khiến Kwon Dae Woo rùng mình, hắn ta cứ như một con rối mà không ngừng gật đầu. Đó là loại thuốc mà hắn ta hút mỗi ngày, nhưng giờ đây nó lại có cảm giác như một loại khí độc khiến Kwon Dae Woo cố gắng hết sức để kìm nén cơn ho đang chực trào ra.

"Dạo này tao đang cai thuốc."

Người đàn ông giải thích ngắn gọn rồi rút một điếu thuốc đang cháy dở ra khỏi miệng Kwon Dae Woo.

"Trên cánh tay của người yêu tao có quá nhiều vết sẹo rồi."

Những lời nói lộn xộn của người đàn ông cứ tiếp tục vang lên như thể không cần ai phải đáp lại.

"Không thể hút thuốc trước mặt người yêu đang có vết bỏng thuốc lá được."

Kwon Dae Woo hoàn toàn không thể hiểu được người đàn ông đang nói gì. Mối quan tâm duy nhất của hắn ta chỉ có một. Làm thế nào để thoát khỏi nơi này, làm thế nào để người đàn ông này thả hắn ta đi. Chỉ vừa bị đánh vài cái thôi mà hắn ta đã cảm thấy như thể cái chết đang cận kề.

"Thật sự không biết lúc đó tao đã cảm thấy thế nào nữa..."

Người đàn ông nhíu mày hồi tưởng lại như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Kwon Dae Woo cảm thấy rùng mình trước vẻ mặt thoảng chút sát khí của người đàn ông, hắn ta lùi người lại một cách rón rén. Khoảnh khắc đó, người đàn ông quay phắt lại, ánh mắt chạm thẳng vào mắt Kwon Dae Woo.

"Thế nào?"

Lại một câu hỏi lộn xộn nữa. Kwon Dae Woo vẫn lắc đầu lia lịa với vẻ mặt không hiểu chuyện gì. Vừa lắc đầu hắn ta vừa cố gắng không làm rơi điếu thuốc đang ngậm trên miệng.

"Khi bị dí tàn thuốc vào người... mày cảm thấy thế nào?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo