Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Sau khi kiểm tra trang cá nhân của anh ấy, có một vài bức ảnh được đăng gần đây. Đầu tiên là bức ảnh đồng hồ của cả hai như Tae-in đã nói, tiếp theo là bức ảnh chụp cốc cà phê trong quán cà phê mà họ đã cùng đến. Và bức ảnh gần đây nhất là bức ảnh chụp bộ đồ ngủ lộn xộn trên bàn ăn. Khuôn mặt của Ha-min đỏ bừng lên ngay lập tức và cậu che miệng lại. Dựa trên thời gian và hoàn cảnh, rõ ràng bức ảnh đó được chụp vào buổi sáng hôm trước, khi họ vừa ân ái xong.
Hầu hết các bình luận, với số lượng lên đến hàng nghìn, đều than thở vì anh ấy đang yêu, nhưng giữa những bình luận đó có rất nhiều bình luận suy đoán về người yêu của anh ấy là ai. Ngoài ra, có khá nhiều bình luận bằng tiếng nước ngoài mà cậu không hiểu. Những người bạn nước ngoài có vẻ là bạn học cũ của anh ấy đã để lại những bình luận chúc mừng mối quan hệ của anh ấy. Thành thật mà nói, tình hình quá lộ liễu.
"Thật sự, tớ suýt chút nữa thì nổi da gà luôn đó?"
Đặc biệt là bức ảnh bộ đồ ngủ vứt bừa bộn trên bàn ăn khiến cậu cảm thấy quá trần trụi đến mức đáng xấu hổ.
"Vậy mà cậu nói gì? Không có gì đảm bảo rằng anh ấy sẽ không đối xử với cậu như vậy bla bla...."
"...Không, tớ chỉ là...."
"Thôi đi, bảo hai người đừng thể hiện quá lộ liễu. Cậu thì không nói làm gì, nhưng nếu bị đồn đại thì cậu sẽ hơi khó chịu đó, xét về tính cách của cậu."
"...Nhưng chẳng lẽ mọi người lại nghĩ là tớ chứ."
"Mấy người bây giờ đáng sợ lắm. Này, dạo này cứ có số lạ gọi cho tớ vì tớ làm YouTube đó. Không biết là fan hay gì nữa... hơi đáng sợ."
"Vì dạo này cậu nổi tiếng mà...."
"Này, số lượng người theo dõi Instagram của cậu cũng không phải dạng vừa đâu. Dạo này không cần làm người nổi tiếng thì cũng có fan theo đuôi rồi. Kể cả không phải fan thì... kiểu như, cậu cũng nhận được sự chú ý của mọi người đó."
Ha-min kiểm tra số lượng người theo dõi trên Instagram của mình trước lời nói của Tae-in. Con số đã vượt quá 20.000 người, cậu chớp mắt hai lần để chắc canh mình không nhìn nhầm. Nhưng con số vẫn vậy.
"Tại... tại sao lại có nhiều người theo dõi như vậy...?"
Ha-min hỏi lắp bắp với vẻ mặt tràn ngập sự bối rối.
"Cậu đã xuất hiện trong chương trình của tớ mà."
"Chỉ vậy thôi mà lại có nhiều người như vậy... cậu có bao nhiêu người?"
"Ừm, có hơn một triệu một chút?"
"Một, một triệu?"
"Ừ. Lượng người đăng ký cũng gần 3 triệu rồi... Vì vậy mà dạo này tớ còn nhận được lời mời lên TV nữa đó?"
"Đỉnh thật..."
"Nhưng mà lên TV thì hơi... Nếu bị bố mẹ phát hiện thì tớ chết chắc."
Tae-in xoa cằm dài với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Mà tớ không ngờ số lượng người theo dõi của cậu cũng tăng lên nhiều như vậy đó. Cậu đâu có xuất hiện nhiều trên chương trình của tui đâu, nhưng nếu nhìn vào chuyện đó thì chắc cậu cũng có tố chất ngôi sao đó?"
"...Nói gì vậy."
"Lần trước cậu đã nói gì ấy nhỉ? bảo sẽ xuất hiện trong chương trình của tớ thêm một lần nữa."
"………………Thì cũng đúng là vậy...."
"Không được đổi ý đâu đó."
Ha-min rời khỏi xưởng làm việc trong trạng thái ngơ ngác, khi chỉ hứa sẽ xuất hiện trong chương trình của Tae-in một cách vô tình.
Sau khi rời khỏi xưởng làm việc chỉ với lời hứa sẽ xuất hiện trong chương trình của Tae-in một cách vô tình, Ha-min tiếp tục kiểm tra mạng xã hội với vẻ mặt ngơ ngác. Cho dù Tae-in đã trở nên nổi tiếng nhờ chương trình YouTube của mình, Tae-rim vẫn có số lượng người theo dõi đáng kinh ngạc mặc dù anh ấy không hề thể hiện nội dung hay quảng bá gì cả. Chỉ là những bài đăng bình thường, thậm chí bài đăng gần đây nhất là bài đăng đầu tiên sau 2 năm, nhưng nó đã có hơn 700.000 lượt thích.
Hơn nữa, khuôn mặt của anh ấy không được hiển thị chi tiết trong các bài đăng, mà chỉ là những bức ảnh đời thường.
-Đồng hồ đôi ngầu bá cháy…?
-Wow, bài đăng đầu tiên sau 2 năm lại là khoe ân áiㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ
-Chẳng phải anh đã chia tay bạn gái cũ rồi sao?
-Tay bạn gái mới có vẻ hơi to so với con gái.
-Tôi đã bị đá sau 2 năm rồi sao.
-Dù là khoe ân ái hay gì thì cũng hãy đăng bài thường xuyên nhé! Cảm xúc của ảnh rất tuyệt~
-hey, babe, keep in touch! I miss uuuuuu.
Trên đường về nhà, Ha-min xem qua hàng nghìn bình luận và một lần nữa nhận ra mình đang hẹn hò với người như thế nào. Có nhiều người theo dõi anh ấy hơn cậu nghĩ, và có những người thích anh ấy như một người nổi tiếng mặc dù anh ấy chỉ là một người bình thường. Những người bạn Mỹ mà anh ấy theo dõi hầu hết đều là những người giàu có hoặc nổi tiếng như Tae-rim. Thậm chí, bạn gái cũ của anh ấy, Son Hee-jae, cũng là một người có ảnh hưởng với hơn 500.000 người theo dõi.
Ha-min đóng cửa sổ trình duyệt với vẻ mặt ngượng ngùng và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe buýt đang chạy. Phong cảnh Seoul đang chìm trong bóng tối dưới bầu trời hoàng hôn đỏ ửng dần trở nên yên bình. Khác với khung cảnh thanh bình đó, Ha-min cảm thấy hơi hỗn loạn.
Hành động không ngần ngại của anh ấy trong khi có quá nhiều người theo dõi kích thích sự bất an của cậu. Nếu có ai đó nhận ra thì sao? Cho dù có thế nào đi chăng nữa, anh ấy hiện đang được đào tạo quản lý, làm việc trong công ty và là một người có địa vị. Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng rằng có thể sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy ra vì cậu.
Trong khi vô số suy nghĩ đến rồi đi, Ha-min đột nhiên cảm thấy rằng tình yêu là một điều khó khăn.
Tại sao mối tình mà người khác dường như có được một cách dễ dàng lại trở nên khó khăn đến vậy đối với cậu...?
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đang cầm trên tay rung lên. Khi cái tên "Anh" hiện trên màn hình, Ha-min nhấc máy một cách chậm rãi với vẻ mặt lo lắng.
"Vâng, anh."
-Em đang ở đâu vậy?
Giọng anh hơi khàn, Ha-min anhg giọng vài lần rồi trả lời.
"À... em đang."
Ha-min lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà quen thuộc lọt vào tầm mắt vì cậu sắp về đến nhà. Nhưng không hiểu sao không muốn về nhà ngay lập tức. Nếu cậu gặp anh với quá nhiều suy nghĩ, anh sẽ phát hiện ra ngay.
"Em... em vẫn còn ở gần trường."
-Không phải giờ học đã kết thúc từ lâu rồi sao?
"À, vâng. Em có hẹn...."
-Không phải sáng nay em không hề nói gì sao.
"À, là... Em có một tiền bối mà em quen vì bài tập, và chúng em đã tình cờ gặp nhau..."
-Tiền bối nào?
Ha-min ngập ngừng với vẻ mặt hơi khó xử vì cuộc gọi kéo dài hơn cậu nghĩ.
"Anh không biết tiền bối này, dù em có nói thì anh cũng không biết đâu...."
-Nam hay nữ?
Ha-min cảm thấy hơi khó chịu trước những câu hỏi dai dẳng. Anh ấy vốn đã dai dẳng trong mọi việc, nhưng hôm nay cậu cảm thấy anh ấy đặc biệt bướng bỉnh.
Ha-min nghĩ rằng đó chỉ là do tâm trạng bồn chồn của cậu, nên gạt bỏ cảm giác khó chịu như dính chặt vào cơ thể và mở lời.
"...Là nam. Chắc em ăn tối xong rồi về."
-Có uống rượu không?
"Không, chỉ ăn tối thôi, em nên nói trước, em xin lỗi."
-Anh không biết em có người quen nào mà anh không biết đó.
"À... Em mới quen tiền bối này gần đây thôi.... Anh không cần thiết phải biết đâu...."
-Anh không cần thiết phải biết????
Ha-min im lặng một lúc trước câu hỏi có phần sắc bén đó. Người bên kia cũng cảm thấy sự khó chịu trong cuộc trò chuyện này, nhưng anh ấy không che giấu cảm xúc khó chịu của mình, nhưng nó không kéo dài lâu hơn thế.
Trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi đó, người kia là người mở lời trước.
…………Anh đến đón em nhé?
Ha-min khẽ lắc đầu trước câu hỏi ân cần như đang cố gắng xoa dịu.
"...Không, em ổn mà."
-Về sớm nhé.
"...Vâng. Anh đang ở nhà à?"
-Gần nhà thôi. Anh định ăn tối ở ngoài với em.
"À... em xin lỗi."
-Không sao. Nhưng sao giọng em có vẻ không ổn vậy?
"Em à?"
-Ừ. Có chuyện gì à?
Em nghĩ rằng mình đã nói một cách bình thường, nhưng Ha-min vội vàng lắc đầu mạnh hơn trước câu hỏi chính xác đó.
"Không...! Không có gì cả. Nhưng anh này, chắc em phải đi bây giờ...."
Ha-min nói một cách dứt khoát hơn và chờ đợi câu trả lời. Câu trả lời của người kia không đến ngay lập tức. Sau một khoảng thời gian ngắn như thể anh ấy đang do dự, giọng nói đơn giản của anh ấy vang lên.
-Ừ. Gặp em sau.
Ha-min cảm thấy nhẹ nhõm và nhấn nút kết thúc cuộc gọi khi nhận được sự cho phép ngắt cuộc gọi. Chỉ đến lúc đó cậu mới thở phào nhẹ nhõm và ôm lấy cảm giác tự ti. Cậu cảm thấy cắn rứt lương tâm vì đã nói dối một cách vô tình.
Nhưng cậu đã có thể câu giờ đến tối. Thời gian để xoa dịu tâm trạng bồn chồn này. Cậu không muốn cư xử một cách trẻ con, nhưng tâm trí cậu cứ tiếp tục trôi theo hướng trẻ con. Ngay cả khi cậu giả vờ không quan tâm, cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ anh vài ngày trước vẫn liên tục lặp lại trong đầu cậu. Hơn nữa, anh ấy nhận được sự quan tâm của rất nhiều người hơn cậu nghĩ, và những người quen của anh ấy, những người cũng tuyệt vời như anh. So với họ, cậu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, không có gì cả. Không địa vị, không tiền bạc, không địa vị xã hội.... Thật là một suy nghĩ ngu ngốc.
Ha-min dừng suy nghĩ và đột ngột xuống xe buýt. Để đi bộ một chút và thay đổi tâm trạng. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên một lần nữa. Sau khi kiểm tra, đó là Eun-soo.
"Ừ, Eun-soo à."
-Bây giờ anh đang làm gì vậy?
Ha-min nhìn xung quanh một cách ngơ ngác rồi trả lời.
"Bây giờ anh đang không làm gì cả...."
-anh không có hẹn à?
"À... ừm."
-Tuyệt quá. Em đang đói bụng, anh ăn tối với em không?
"Em không có hẹn à?"
-em định ăn với Chae-rin, nhưng cậu ấy bảo buổi tập sẽ kéo dài nên tớ có thời gian rảnh.
"Bây giờ em đang ở đâu?"
-Gần xưởng làm việc của Tae-in ạ, Bây giờ anh đến được không?
Vì cậu vốn dĩ không có hẹn ăn tối nên cậu có thể đến được. Ha-min vui vẻ trả lời và hướng về trạm xe buýt đối diện.
"Ừ. Anh đến ngay."
-Ồ, tuyệt vời.
"Ừm?"
Trong cuộc trò chuyện tiếp diễn một cách bình thường, Eun-soo có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời không chút do dự của cậu và cảm thán một cách ngắn gọn. Ha-min cười gượng gạo và hỏi lại vì phản ứng kỳ lạ đó.
"Sao vậy?"
-Không, dạo này anh luôn bận rộn mà. Ngay cả khi kỳ nghỉ hè tụi em rủ anh đi chơi thì anh cũng bảo có hẹn, còn đến buổi họp khoa trong kỳ học thì Shin Woo gyeong phải nài nỉ lắm anh mới chịu đi đó.
"Vậy hả...?"
-em hơi buồn một chút... Nhưng mà, anh đang yêu nên em hiểu mà.
Eun-soo kết thúc cuộc trò chuyện một cách vui vẻ và cúp máy cùng với lời giục cậu đến nhanh. Ha-min ngơ ngác nhìn vào khoảng không với vẻ mặt bối rối vì đây là một điều cậu chưa từng nghĩ đến. Cậu nhận ra rằng mình đang quá chìm đắm vào mối quan hệ với anh.
Nghĩ lại thì, cậu đã không thể gặp gỡ mọi người thường xuyên kể từ khi anh trở về từ Mỹ.
Ngay cả khi hết giờ học, cậu luôn vội vã về nhà hoặc đi làm thêm. Eun-soo và Woo gyeong đã đề nghị đi chơi trong kỳ nghỉ hè, nhưng cậu luôn từ chối.