Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Xin chào. Tôi là Lee Taein."
Taein bắt đầu buổi phát sóng bằng cách hạ giọng một cách lịch sự. Lời chào mở đầu tự nhiên hơn cậu nghĩ, không hề gượng gạo.
"Như đã nói, hôm nay tôi sẽ chỉ nhận câu hỏi nhẹ nhàng thôi. Cùng với bạn tôi."
Nói xong, Taein liếc nhìn Hamin và khẽ gật đầu. Ý bảo cậu chào hỏi. Hamin không biết phải nhìn vào đâu, ngập ngừng một lúc rồi đứng dậy cúi chào 90 độ về phía Taein vừa ra hiệu.
"À, xin chào. Tôi là Song... Hamin. Rất, rất vui được gặp mọi người."
Không biết phải chào như thế nào, Hamin ấp úng nói ra những lời có sẵn, vụng về vỗ tay vài cái. Taein khẽ cười rồi bắt đầu buổi phát sóng một cách chính thức.
"Wow, đã có hơn 30.000 người vào xem rồi này. Mọi người đến xem bạn tôi hết à. Lần trước tôi làm một mình hình như không có ai đến xem nhiều như vậy đâu."
Taein nói đùa rồi tiếp tục lời dẫn một cách thoải mái. Thấy cậu không hề ngập ngừng hay do dự, hamin mới nhớ ra cậu là em trai của Taerim. Cái dáng vẻ không hề vụng về trước mặt người khác, mà trông rất có năng lực, khác hẳn với vẻ hời hợt thường ngày của cậu.
Thì ra làm phát thanh viên trên mạng cũng phải thế này... Hamin có tìm xem các buổi phát sóng của Taein, nhưng vốn không hứng thú với mạng xã hội lắm, nên chỉ xem vài lần đầu rồi không xem nữa, vì vậy hamin không hiểu rõ concept phát sóng của Taein. Hamin cứ nghĩ cậu luôn làm một cách thoải mái và đùa nghịch như bình thường, nhưng ngược lại, cậu lại tỏ ra điềm tĩnh và trưởng thành hơn trong chương trình.
"À, có quá nhiều câu hỏi nên khó chọn quá. Taein đẹp trai quá đi.... Cảm ơn ạ. Và... Tại sao Song Hamin lại có cái tên là Song Hamin vậy ạ? Thì vì Là như thế ạ."
Hamin không thích ứng được với lời trêu chọc tự nhiên của Taein khi đọc bình luận, như một cái máy bị treo, cậu cứ đơ ra rồi thốt ra những lời tùy ý.
"Cảm... Cảm ơn ạ. Mẹ đặt cho tôi ạ...."
Cậu không biết cái tên Song Hamin có vấn đề gì, nhưng đại khái thì có vẻ là lời khen, nên cậu cứ trả lời đại. Mỗi khi cậu trả lời, Taein lại lén đánh vào tay cậu, nên cậu cố gắng phản ứng thật nhanh. Mặt cậu nóng bừng lên, phát điên mất thôi.
"Có vẻ mọi người tò mò về bạn tôi, nên hôm nay tôi đặc biệt mời cậu ấy đến. Chắc đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng thôi ạ. Cậu ấy không quen những chỗ như thế này, hôm nay cũng là do tôi nài nỉ mãi mới được đấy ạ. Vì vậy, tôi xin mọi người hạn chế những bình luận vô lễ hoặc vượt quá giới hạn nhé."
Taein nói một cách nhẹ nhàng và lịch sự yêu cầu. Ngay lập tức, bình luận khen Taein có giọng nói hay liên tục xuất hiện. Thái độ không quá phấn khích, cũng không hề nông nổi của Taein trông rất chuyên nghiệp.
"Vì là bạn bè, nên chúng tôi sẽ xưng hô thoải mái với nhau, mong mọi người thông cảm. Vì không phải là chương trình chính thức, nên nếu quá khách sáo thì cũng thấy kỳ cục."
Trong khi Taein tiếp tục lời dẫn một cách thành thạo, hami vẫn giữ tư thế nghiêm trang, cứng đờ, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình camera. Bên cạnh đó, hình ảnh của chúng tôi cũng đang hiển thị trên một chiếc máy tính xách tay khác, và khung chat trong màn hình đó đang cuộn lên rất nhanh.
"Hừm, có quá nhiều câu hỏi trôi qua nhanh quá nên khó chọn quá.... À, chúng tôi chơi thân với nhau từ khi nào ạ.... Ừ nhỉ. Từ mấy tuổi nhỉ?"
Taein đọc bình luận và tự nhiên chuyền câu trả lời cho Hamin. Hamin với khuôn mặt cứng đờ suy nghĩ một lúc.
"Từ hồi tiểu học... ạ."
Taein khẽ cười khi thấy cậu trả lời một cách kính cẩn như đang thuyết trình trước mặt giáo sư và chạm nhẹ vào vai cậu để bảo cậu thả lỏng.
"Xem trong video thì có vẻ Hamin thân với anh trai tôi , có phải ba người thân với nhau không ạ?"
Taein tiếp tục chọn câu hỏi và đọc một cách điềm tĩnh. Taein giả vờ suy nghĩ rồi thản nhiên tiếp tục câu chuyện.
"Hơn là cả ba người thân với nhau, anh trai tôi quý Hamin lắm. Đôi khi hơi đặc biệt một chút."
Hamin giật mình trước câu trả lời của cậu, lén đẩy nhẹ lưng Taein. Cậu liếc Taein với vẻ mặt như thể sao lại cứ phải nói những lời vô nghĩa như vậy.
"Lần này cậu đọc thử đi."
Hamin khẽ lắc đầu với vẻ mặt cứng đờ trước lời đề nghị của Taein khi cậu ấy tự nhiên xoay chiếc máy tính xách tay về phía cậu. "Đừng mà," cậu thì thầm nhỏ nhẹ bằng thuật nói bụng, Taein vẽ một nụ cười giả tạo sâu hơn.
Cuối cùng, vì bị ép buộc, cậu chăm chú nhìn vào những bình luận đang trôi lên nhanh chóng. Hầu hết đều khen đẹp trai, ngầu. Mặc dù là những nội dung khen ngợi, nhưng cũng có không ít những câu hỏi móc mỉa. Nội dung hỏi bức ảnh đồng hồ đăng trên Instagram có phải là đồng hồ đôi không, hoặc nội dung nói rằng đã từng thấy cậu đi trên đường cùng Taerim, v.v. Có rất nhiều bình luận liên quan đến Taerim. Vì có cả những bình luận cho thấy họ đã theo dõi cậu và Taerim kỹ lưỡng hơn cậu nghĩ, Hamin không thể giấu được vẻ bối rối và con ngươi cậu rung động.
Thấy Hamin đơ ra như vậy, Taein lại khéo léo xen vào.
"Chắc tại nhiều bình luận quá nên bạn tôi bị đơ rồi ạ. Vậy thì tôi sẽ đọc lại cho nhé. Hừm... À, có người yêu chưa ạ?"
Taein cười tủm tỉm nhìn nghiêng mặt Hamin. Với câu hỏi như trúng tim đen, Hamin vô thức giấu cánh tay đeo đồng hồ ra sau lưng và khẽ lắc đầu.
"...À, chưa... có ạ."
Người ngạc nhiên trước câu trả lời ấp úng của Hamin lại là Taein. Có lẽ vì câu trả lời khác với dự đoán của cậu, cậu dừng lại một lát rồi lại hướng về phía máy ảnh nở một nụ cười ranh mãnh đặc trưng.
"Tiện thể thì tôi có rồi ạ."
Khung chat tràn ngập tiếng la ó và những giọt nước mắt trước câu trả lời pha trò của Taein. Taein cười như thể thích thú với những phản ứng đó và tiếp tục câu chuyện một cách vui vẻ. Hamin cũng cố gắng kéo khóe miệng lên để xóa đi vẻ mặt cứng đờ.
Hamin nghĩ rằng mình không thể cứ ngẩn người ra như một tên ngốc trong chương trình mà Taein đang tham gia một cách nghiêm túc được, nên cậu đã cố gắng thêm những lời phụ họa vô nghĩa và những phản ứng nhỏ. Có lẽ vì vẻ ngoài đó càng trở nên gượng gạo hơn mà nhiều người đã cười, và Hamin đỏ mặt vì xấu hổ trước phản ứng đó. Sau đó, cậu chợt thấy Taein thật tuyệt vời khi dẫn dắt một buổi phát sóng khó khăn như vậy một cách chuyên nghiệp. Thật không biết tại sao con trai nhà này lại không thể không làm được gì tốt, hamin lại một lần nữa cảm nhận được rằng cậu là anh em cùng dòng máu với Taerim.
**
Buổi phát sóng dự kiến kéo dài khoảng 20 phút dần kéo dài ra và chỉ kết thúc sau khoảng 40 phút. Ngay khi máy ảnh tắt và sự căng thẳng được giải tỏa, toàn thân cậu bỗng mềm nhũn ra. Vì đã dồn hết sức lực vào đó, cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngay cả khi đó chỉ là một buổi phát sóng nhẹ nhàng theo lời Taein nói, cậu không ngờ rằng nó lại mệt mỏi đến vậy, cậu không biết rằng nó lại gây áp lực về thể chất đến thế.
Ngược lại, Taein vẫn ổn. Sau khi tắt máy ảnh, cậu thản nhiên nói Hamin sẽ đãi một bữa cơm và kéo cậu đang rệu rã ra ngoài. Bước vào một quán bán hanjeongsik (bữa ăn truyền thống Hàn Quốc), Taein gọi một bàn đầy ắp thức ăn và bắt đầu ăn như một người bị đứt dây cương. Hamin cũng vậy. Có lẽ vì mệt mỏi về thể chất, cậu dùng thìa xúc một miếng cơm thật to và nuốt xuống.
"À, giờ mới thấy sống lại."
Có lẽ vì quá đói mà sau khi ăn hết hai bát cơm, Taein đã súc miệng bằng nước khoáng. Hamin cũng ăn sạch bát cơm và uống cạn sujeonggwa (đồ uống tráng miệng truyền thống của Hàn Quốc) được mang ra sau bữa ăn. Đó là bữa ăn ngon miệng nhất mà cậu đã ăn trong thời gian gần đây.
"Cái này vất vả hơn mình nghĩ nhiều. Thật đấy."
Chỉ là ngồi một chỗ xem vài bình luận và nói vài câu thôi mà.
"Thường thì Youtube chỉ cần quay xong rồi chỉnh sửa thôi, còn cái này là phát trực tiếp nên dù sao cũng có những điều phải để ý hơn. Cậu vất vả rồi."
Hamin đã lịch sự từ chối lời mời mua rượu của Taein sau bữa ăn và hồi tưởng lại hình ảnh của Taein lúc nãy. Nhìn dáng vẻ ấn tượng của cậu ấy trong suốt buổi phát sóng, Hamin cảm thấy bạn mình như biến thành một người khác.
"Cậu thật sự có thể làm người nổi tiếng đấy, cậu nói chuyện hay thật."
"Đến mức đó thì không có đâu. Chẳng qua là tớ vốn không hay lo lắng thôi mà."
"Tớ còn toát cả mồ hôi hột."
"Nhưng mà cậu phản ứng tốt phết đấy. Quả nhiên con trai thì mặt đẹp vẫn là nhất."
"Gì chứ... Tớ còn nói năng chẳng đâu vào đâu ấy, toàn lắp bắp thôi mà.... Mọi người còn cười nhạo tớ nữa."
"Không phải cười nhạo đâu, là vì cậu dễ thương nên cười đấy."
"Nói gì thế..."
"Bảo là cậu dễ thương đấy. Mỗi người đều có một điểm thu hút riêng, và có vẻ như cậu hợp với kiểu đấy. Kiểu hơi... ngốc nghếch ấy?"
"Nói nhảm gì thế……"
Cậu cố gắng tránh cuộc trò chuyện với vẻ mặt ngượng ngùng và định đứng dậy khỏi chỗ, nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, Taein tiếp tục.
"Nhưng mà sao cậu lại thế?"
"Hả?"
"Sao lại bảo là không có người yêu? Sao lại nói dối?"
"À…"
Đến lúc này Hamin mới như sực nhớ và thở dài sâu sắc. Vì câu trả lời bật ra vô tình do hoàn cảnh, nên sau khi nói ra cậu cũng hối hận. Đó là một sự phòng vệ bản năng. Cậu nhớ đến SNS có nhiều người theo dõi của Taein, và khi nhìn thấy những người đang gán ghép cậu và Taerim chỉ vì một chiếc đồng hồ, cậu bỗng thấy sợ hãi. Cậu sợ mọi người sẽ biết. Cậu sợ anh sẽ bị ảnh hưởng.
"Tại... sợ lỡ..."
"Sợ gì?"
"Thì lỡ người ta nhận ra... quan hệ giữa hyung với tớ."
Thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, Taein khẽ gật đầu.
"...Không hiểu sao câu trả lời cứ thế bật ra ấy."
"Thôi, có gì đâu mà. Có người yêu thì cứ bảo có bạn gái là được."
Hamin khẽ mỉm cười và gật đầu trước lời an ủi nhẹ nhàng. Nhưng sự khó chịu trong lòng vẫn không hề nguôi ngoai. Tại sao lại có quá nhiều chuyện phải để ý đến thế này? Cậu cứ nghĩ rằng chỉ cần cậu bày tỏ tấm lòng của mình, và cả hai thấu hiểu lẫn nhau là đã hoàn hảo rồi. Cậu cứ nghĩ rằng chỉ cần thế thôi, nhưng có vẻ như yêu đương không phải là một chuyện đơn giản như vậy.
Hamin cười cay đắng và đứng dậy khỏi chỗ trước. Cậu nhìn đồng hồ thì đã quá giờ ăn tối, cậu nên về nhà thôi. Mặc dù không có tin nhắn nào từ anh trai, nhưng cậu cứ có cảm giác như anh đang đợi mình ở nhà.
Trên đường về nhà bằng xe buýt, Hamin nhận được một đường link video từ Taein.
[Video lên rồi nè. Lượt bình luận khủng luôn.]
Khi bấm vào video nhận được cùng với dòng tin nhắn ngắn gọn, cậu thấy video phát sóng của Taein và mình đã được đăng lên, thậm chí chưa đầy một tiếng sau khi kết thúc. Cậu không đủ can đảm để xem hình ảnh của mình trong video, nên không nhấn phát mà chỉ xem bình luận.