Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Thật vô lý mà"
"...Không, không có gì đâu. Lúc đó em và Taein phát sóng thì đột nhiên biến mất... em cảm thấy hơi nợ cậu ấy..."
"...em biết là anh không thích chuyện này lắm... Chỉ là thoáng qua thôi... Chỉ là thoáng qua thôi mà..."
"Sao lại nói là không có người yêu?"
Một câu nói cắt ngang những lời biện minh lộn xộn của cậu. Anh đã biết buổi phát sóng hôm nay của cậu rồi sao, chuyện đó đã khiến cậu ngạc nhiên, nhưng việc anh đâm thẳng vào vấn đề này cũng khiến cậu kinh ngạc, Hamin đột nhiên im bặt.
"Vậy người đang đứng trước mặt em bây giờ là gì?"
"Hamin à."
"Em thật sự không có người yêu sao?"
Trong lúc đó, nụ cười đã hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt vô cảm của anh, một tiếng thở dài nghẹn ứ trong cổ họng tôi. Cậu đã nghĩ, nếu anh quay lại, cậu sẽ từ từ nói chuyện về buổi phát sóng. Nhưng không có chuyện gì diễn ra như cậu nghĩ, khiến cậu vừa bực bội vừa ngột ngạt.
"Câu nói đó... em lỡ lời thôi mà... Chỉ là lỡ lời thôi. Không có ý gì khác đâu..."
"Lúc nào cũng vậy."
"Anh không biết cái đầu bé nhỏ đó đang nghĩ gì, cũng không biết em sẽ nhảy đi đâu nữa."
"..."
"Em chán ghét anh rồi sao?"
"...Đ, đâu có. Không phải vậy...!"
"Nghe em nói những lời khốn kiếp như là kết hôn với phụ nữ này nọ, anh cứ tưởng em chán ghét anh rồi chứ."
"...."
"Em vẫn chưa tin tưởng anh mà."
"...."
Hamin lại câm lặng trước những lời anh thốt ra nhẹ nhàng như thể đang nói chuyện của người khác. Lại một lần nữa cảm giác vết sẹo quá khứ còn sót lại bị đâm trúng, khiến cậu khó có thể mở lời. Trong khoảnh khắc sự im lặng sâu sắc bao trùm, giọng nói đều đều lại một lần nữa cắt ngang không gian giữa cả hai.
"Hay là anh cứ nhốt em lại luôn đi nhỉ."
Dù anh có vẻ ngoài bình thường, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo hơn hẳn, cậu có thể trực giác biết rằng anh không đùa.
"...anh nghĩ là mình đã cài app rất đúng đắn."
"Nếu em lại nghĩ nhiều rồi bỏ trốn thì sao đây."
"...Đúng vậy."
Trước bước chân đang tiến đến gần từng chút một, Hamin bất giác lùi lại một bước. Ánh mắt anh dừng lại ở đôi chân của cậu. Khoảnh khắc đó, một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên khóe môi anh.
"Dù vậy, em vẫn muốn anh nói hết ra cho em nghe sao?"
Hamin ngước nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác trước câu hỏi mà chỉ có miệng anh cười. Đối mặt với nụ cười lạnh lùng của anh, như thể anh đang hỏi em "Em không sao chứ ngay cả khi thế này?", Hamin thở hắt ra một hơi ngắn. Một hơi thở có chút nặng nề. Cậu cũng không biết anh đang nghĩ như vậy. Cả hai còn đầy những điều không biết về nhau. Mỗi khi cậu cảm nhận được sự chiếm hữu kỳ lạ này của anh, cậu không cảm thấy sợ hãi mà thấy khó khăn. Cậu không ghét anh mà lồng ngực cậu đau nhói.
"Em sẽ không... bỏ trốn nữa đâu."
"...Em chưa từng nghĩ là em ghét anh... Hay là em chán ghét anh..."
Cậu cảm thấy đó là lỗi của mình. Cậu cảm thấy rằng anh nghĩ như vậy là do lỗi của cậu, Hamin có chút buồn. Cậu lắc đầu phủ nhận vì bực bội với chính mình đã khiến anh nghĩ như vậy. Nhưng một giọng nói tự giễu cợt vang lên.
"Vậy nên em thất vọng sao."
"Nên em mới bịa ra cả tiền bối không có thật để trốn tránh anh."
"Và còn xóa bỏ luôn cả người yêu."
"...Chuyện đó là do em mà."
Ngay khi Hamin định vội vàng mở miệng trước giọng nói trầm thấp lạnh lùng, anh tiến đến, thô bạo cởi chiếc áo sơ mi đang mặc. Hamin ngước nhìn anh bằng đôi mắt kinh ngạc trước khoảng cách đột ngột thu hẹp, anh túm lấy mặt cậu và trực tiếp hôn lên. Trong nụ hôn như muốn nuốt chửng cậu ngay lập tức, Hamin rên rỉ vội vã và nắm lấy cánh tay anh. Nhưng anh không có ý định rời ra, anh xâm nhập vào đôi môi đang hé mở một cách dai dẳng hơn, và kiểm soát mọi ngóc ngách trong miệng cậu.
"Ư..."
Anh dùng đầu lưỡi cù vào vòm họng cậu và dùng ngón tay xoa bóp thùy tai cậu một cách nhớp nhúa. Như thể anh đang muốn chiếm lấy cậu, Hamin thở hổn hển trước những động tác lưỡi thô bạo, Taerim há miệng to hơn và nuốt trọn lưỡi đối phương. Anh xông vào, không ngần ngại nuốt cả nước bọt. Cổ Hamin ngửa ra sau mạnh mẽ trước lực đẩy xộc thẳng vào. Taerim nắm lấy gáy cậu để tránh gây tổn thương và áp sát hơn nữa. Anh cọ xát thân thể đang chạm nhau một cách trần trụi, đưa ngón tay chạm vào tai và rút ra để tăng thêm kích thích.
"Ưm... Ư hừ..."
Hamin khó thở, đẩy vai anh ra và phản kháng yếu ớt. Nhưng cơ thể to lớn không hề nhúc nhích, anh dính chặt vào cậu không một kẽ hở, luồn lưỡi vào và cố tình đẩy nước bọt vào cổ họng Hamin. Trước những động tác cưỡng ép, Hamin vô thức nuốt nước bọt mà anh đẩy cho và run rẩy nhẹ. Có lẽ vì có chút thỏa mãn, nụ hôn của anh trở nên dịu dàng hơn một chút, nhưng vẫn là một nụ hôn thô bạo và tục tĩu. Taerim từ từ rời môi ra sau khi mút và nuốt đến mức môi Hamin sưng tấy.
"Hamin đang làm chuyện này với một người không phải là người yêu sao?"
"..."
Ngay cả trong khoảnh khắc đó, môi của cả hai vẫn không rời nhau. Giọng nói anh thì thầm khi môi chạm nhau nghe thật đê tiện. Hamin thèm khát oxy, thở hổn hển và nhìn anh một cách cay nghiệt.
'Anh biết rõ mà'. Cậu cắn môi, nghiến răng nghiến lợi để lộ sự tức giận. Ánh mắt anh vẫn tràn đầy sự lạnh lùng. Anh liên tục chất vấn cậu.
".nhưng mà..Em sợ... mọi người... sẽ biết hết mất..."
Ngay cả khi đau khổ, Hamin vẫn cố gắng nói tiếp.
"Em sợ bị phát hiện... Em sợ mọi người phát hiện ra anh đang hẹn hò với con trai..."
Hamin lùi lại vì nụ hôn tàn bạo và rồi cậu nhận ra mình đang dựa vào tường, cậu dựa người thoải mái hơn và ngước nhìn anh một lần nữa. Ý chí không trốn tránh của cậu rất rõ ràng.
"...Anh quen biết nhiều người, với lại anh nổi tiếng nữa mà..."
"Hừ."
Một tiếng cười như thể anh không thể tin được thốt ra.
"Anh là người nổi tiếng hay gì cơ?"
"Anh quen biết nhiều người ấy..."
"Anh không quan tâm đến những suy nghĩ của những người anh không quan tâm."
".."
"Anh chỉ lo lắng cho em thôi."
"..."
"Tại sao em lại nói dối và trốn tránh anh, tại sao em lại rời khỏi nơi đó mà không nói một lời và nói rằng em không có người yêu?."
"..."
"Anh chỉ toàn nghĩ đến những điều hèn hạ như vậy thôi."
Ánh mắt trong veo không một chút giả dối chạm nhau. Cậu có cảm giác như sự chân thành tràn đầy của anh đang đổ ập xuống cậu. Cậungơ ngác nhìn Taerim. Trái tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn cả lúc anh hôn cậu một cách nhớp nhúa và dâm dục.
"Bố mẹ anh cũng biết anh là một thằng gay."
"..."
"Thì Mấy thằng xa lạ biết cái gì cơ chứ?."
Anh nói thêm một cách thờ ơ như thể đó là chuyện của người khác.
Cậu chỉ sợ cái kết mà không biết khi nào sẽ đến, còn anh thì xông xáo tiến lên. Như thể anh là người đã biết kết cục rồi vậy. Như thể ở cái kết đó chỉ có hai ta.
Cậu có cảm giác như những lo lắng và ưu tư ập đến cùng một lúc. Cậu muốn bật cười vì nực cười.
"Anh đang cố gắng kìm nén vì em cảm thấy gánh nặng mà."
Anh nói, thở ra cùng với một hơi thở nặng nề như thể đó là một nỗi bất mãn. Hamin lẩm bẩm nhỏ trước vẻ mặt như đang cố gắng kìm nén hết sức.
"Xin lỗi anh..."
Hamin chủ động tiến đến gần anh và tựa trán mình vào ngực anh. Cơ thể to lớn của Taerim giật mình rõ rệt trước khoảng cách gần hơn, trước sự tiếp xúc chủ động này.
Hamin vốn không hào phóng trong việc thể hiện tình cảm, nên hiếm khi cậu chủ động tiến đến, và thường có xu hướng giữ mình. Taerim đứng im bất động trong giây lát trước làn da vừa chạm vào. Lúc đó, một giọng nói nhỏ lại vang lên bên tai Taerim.
"...Em xin lỗi mà."
Giọng nói xin lỗi nhỏ nhẹ nghe quá đỗi da diết.
"Em sẽ... không làm vậy nữa đâu."
Taerim cảm thấy tim mình rung động dữ dội trước dáng vẻ xin lỗi, khẽ cọ mặt vào gần xương quai xanh của anh.
Anh do dự một lúc rồi ôm Hamin nghẹt thở như thể đã chờ đợi điều này từ lâu. Tức giận là một chuyện, nhưng anh không thể chịu đựng được khi lòng mình nghẹn lại vì cử chỉ nhỏ bé đang cầu xin tha thứ. Hơn nữa, anh cảm thấy đau lòng vì dáng vẻ cậu chủ động xin lỗi. Taerim dồn hết sức lực ôm chặt Hamin vào lòng, hôn nhiều lần lên đỉnh đầu cậu và thở ra những hơi thở nóng hổi.
Nhưng có vẻ như sự chuộc tội vẫn chưa kết thúc, cánh tay ôm Taerim của cậu siết chặt hơn.
"Em cũng sẽ... cố gắng hơn."
"...Để anh không nghĩ như vậy..., không nghĩ những điều xấu xa..."
"Em sẽ nỗ lực hơn nữa..."
Giọng nói quyết tâm sám hối vang lên đầy kiên định. Taerim suýt bật cười trước lời nói gọi những suy nghĩ đen tối của mình chỉ là những suy nghĩ xấu xa, nhưng mặt khác anh lại cảm thấy cậu thật đáng yêu. Taerim không thể kiềm chế được tình cảm đột ngột dâng trào, anh không ngừng hôn lên đỉnh đầu, trán và khắp khuôn mặt Hamin. Anh cọ má và xoa bóp, chà xát khắp cơ thể cậu như thể chỉ chờ đợi khoảnh khắc này. Anh không biết phải thể hiện hết những cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình như thế nào.
"...Khó quá rồi."
"Anh muốn làm tốt hơn."
"Sao mà khó khăn đến vậy."
Anh trút ra những tiếng thở dài dồn dập và tựa trán mình vào gáy Hamin. Anh cũng thở dốc một hơi thở đầy hối hận, như thể anh là người đã lạc lối rất lâu rồi mới dừng chân ở đây. Sau đó, anh ôm Hamin vào lưng một cách thô bạo đến nghẹt thở. Dù có chút cưỡng ép và thô lỗ, nhưng Hamin không hề có vẻ gì là trốn tránh, cậu siết chặt vòng tay đang ôm eo anh. Không chỉ vậy, cậu còn tựa người vào và vùi mặt vào lòng anh. Taerim cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ đè nặng lên lồng ngực mình trước dáng vẻ đó. Một sự thôi thúc và ham muốn mờ mịt và mãnh liệt đến mức không muốn buông tay, không thể buông tay, dâng trào, và có vẻ như không cần thêm bất kỳ lời nào nữa. Anh chợt nhận ra một cách rõ ràng. Những va chạm nhỏ bé này, những hòa giải này, là bằng chứng của một mối tình cuồng nhiệt. Mãi đến bây giờ Taerim mới nhận ra rằng tình yêu là thứ có thể làm rung chuyển cuộc đời bạn ngay cả với những điều nhỏ nhặt nhất.
**
Ngay sau khi kết thúc một cuộc tranh cãi vô nghĩa như chém dao vào nước, cả hai đã khao khát đôi môi của nhau như thể đã chờ đợi từ lâu. Hamin vốn nhút nhát, cũng vội vàng mở môi đón nhận lưỡi anh. Cậu vụng về khoe khoang kỹ năng hôn mãi không tiến bộ và ôm anh, há miệng một cách ngốc nghếch. Ngược lại, anh điêu luyện khám phá bên trong đôi môi đang hé mở và luồn hai tay vào giữa hai nách cậu. Trong khoảnh khắc giật mình trước bàn tay bất ngờ, chân cậu rời khỏi mặt đất. Cậu hoảng hốt trước cảm giác lơ lửng và vô thức quấn hai chân quanh eo anh.
"Ư... Chờ, chút đã..."
Cậu đánh rơi đôi môi vì bối rối trước tình huống cơ thể bị nhấc bổng, nhưng đối phương không hề nương tay. Anh trêu chọc môi dưới của Hamin bằng lưỡi, liếm láp cái lưỡi ướt át một cách tục tĩu như thể không cho phép một kẽ hở nào. Hamin bất lực hứng chịu, chỉ còn cách bám vào anh và há miệng.
"Nắm chặt vào..."