Lee Tae-rim là một người có tính xã giao.
Anh có thể nhìn thấy dáng vẻ cậu đang tận tâm làm việc và nhìn quầy thu ngân từ bên ngoài. Hôm nay cậu vẫn cài kín cúc áo sơ mi đến tận cổ. Tae-rim thoải mái dựa người vào vô lăng và ngắm nhìn cái nghiêng thanh tú từ xa. Cách ăn mặc quê mùa đó chính là Song Ha-min.
Khi một khách hàng thanh toán và đi ra, cậu cúi người 90 độ để chào, và cậu lại cúi người 90 độ khi nhân viên làm thêm ca sau đến. Tae-rim theo dõi hành động của Ha-min với ánh mắt lười biếng. Cậu cười tươi với khách hàng hay nhân viên làm thêm khác. Vậy mà với anh, cậu còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa chứ.
“Tạm biệt ạ.”
Giọng nói thành khẩn chào tạm biệt vang vọng trên con phố vào rạng sáng. Ha-min vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì nở một nụ cười khi nhìn thấy Tae-rim. Tae-rim cũng cười đáp lại. Anh cười dịu dàng và hỏi thăm sức khỏe cậu như bình thường, và mở cửa xe.
“Lên xe đi.”
Tae-rim đưa ra một lý do đơn giản cho ánh mắt như muốn hỏi tại sao của cậu.
“Đến chỗ lên giường thôi.”
**
Nơi anh chở cậu đến là một khách sạn ở trung tâm Seoul. Ha-min cảm thấy rất gượng gạo trong một không gian xa lạ không phải là căn phòng trọ nhỏ của cậu hay nhà của anh. Tae-rim tự nhiên đi thẳng lên tầng cao mà không cần làm thủ tục nhận phòng. Ha-min đi theo Tae-rim với vẻ mặt ngơ ngác và nhìn vào bảng điều khiển thang máy đang đi lên trong khi đứng cách xa Tae-rim. Cậu cảm thấy có điều gì đó khác so với bình thường. Trong lúc đó, Tae-rim không nói gì cả.
Anh lấy thẻ từ áo khoác và mở cửa. Anh mở toang cửa và khẽ cười với Ha-min đang đi theo sau anh.
“Vào đi.”
Ha-min nuốt nước bọt và cẩn thận bước vào căn phòng thơm tho. Đó là một căn phòng mà cậu đã đến như thể bị ma ám vậy. Tae-rim đi theo Ha-min bước vào và ném áo khoác và đồ đạc của anh xuống ghế sofa một cách đại khái. Ha-min đứng ngây người giữa căn phòng rộng lớn với vẻ mặt đờ đẫn.
“Em làm gì vậy?”
Tae-rim hỏi một cách dịu dàng. Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng và ân cần như bình thường, nhưng anh lại không dỗ dành cậu. Ha-min cảm nhận được điều đó một cách bản năng và quyết tâm.
“Không có gì…”
Ha-min cẩn thận đặt túi xuống. Sau đó, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống mép ghế sofa và nhìn xung quanh căn phòng khách sạn với vẻ mặt đờ đẫn. Nó không bằng căn nhà mà cậu đang sống cùng Tae-in, nhưng nó không thiếu thốn đến mức đó. Nó có thiết kế hiện đại và tinh tế, và nó rất rộng rãi cho một người ở một mình. Cậu không thể thích nghi với không gian xa lạ và chỉ ngồi yên, anh rót nước vào ly thủy tinh và chỉ thị ngắn gọn.
“Đi tắm đi.”
À, Ha-min nhận ra cậu phải làm gì khi nghe lời anh và bật dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu vốn đã cảm thấy bồn chồn vì gượng gạo rồi… Ha-min thành khẩn đáp lại nhỏ nhẹ và đảo mắt nhìn xung quanh.
“Cái… phòng tắm ở đâu…”
Có quá nhiều cửa. Cậu ngại hỏi nếu cứ mở từng cái ra, nên cậu đã hỏi một cách thận trọng, và anh cười dịu dàng và chỉ vào một chỗ.
“Khăn và áo choàng tắm đều ở bên trong.”
Ha-min ngoan ngoãn gật đầu trước lời giải thích ân cần đó. Đó là khi cậu đặt túi xuống một góc, một nơi khuất mắt và ngoan ngoãn đi về phía phòng tắm. Anh gọi Ha-min với một giọng điệu như thể anh quên mất điều gì đó.
“À, Ha-min à.”
Ha-min mở to đôi mắt tròn xoe và quay lại khi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau. Khuôn mặt tươi cười thanh lịch lọt vào tầm mắt cậu. Ha-min tạm thời bị thu hút bởi khuôn mặt xinh đẹp đó, và anh nói thêm với một nụ cười nhẹ.
“Hôm nay nhớ nới lỏng rồi ra nhanh nhé.”
Không có một chút tinh nghịch nào trên khuôn mặt tươi cười đó.
**
Ha-min lặng lẽ mở hé cửa phòng tắm. Cậu có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ bên kia cánh cửa bên trong, nên cậu biết rằng anh đang tắm ở đó. Ha-min đã đi vào nhà tắm nhưng cậu vẫn giữ nguyên như vậy. Cậu vẫn chưa tắm và vẫn mặc quần áo.
Cậu đã suy nghĩ trong phòng tắm hơn mười phút, nhưng vẫn không thể làm được. Cậu đã cầm điện thoại lên và tìm kiếm trên mạng sau khi đột nhiên nghe được câu bảo đi nới lỏng rồi ra. Cách nới. nới lỏng…… Ngay cả khi tìm kiếm, cậu cũng cảm thấy xấu hổ. Ha-min nhắm chặt hai mắt lại khi tìm kiếm trên điện thoại và thấy rất nhiều thứ kỳ quái hiện lên. Ah, chắc là đau lắm… Ha-min mân mê đầu ngón tay và ngồi yên suy nghĩ rồi quyết định bỏ trốn.
Cậu hé cửa phòng tắm, xác nhận rằng anh không có ở đó rồi lén lút bước ra. Cậu đi về phía nơi cậu đã đặt túi. Cậu nghĩ rằng anh sẽ ngạc nhiên nếu cậu cứ bỏ đi như vậy, nên cậu đã xé một tờ giấy trong quyển sổ tay và đặt nó xuống sàn rồi ngồi xổm xuống viết chữ. Mình nên viết gì đây…? Ha-min nắm chặt cây bút với một vẻ mặt nghiêm túc.
Em xin lỗi anh. Em đi trước đây ạ. Hôm nay em…
“Xin lỗi chuyện gì?”
Hức.
Vai Ha-min khẽ run lên trước giọng nói vang lên từ phía sau lưng cậu trước khi cậu kịp viết xong ghi chú. Cậu quay lại với một khuôn mặt tái mét thì thấy anh đang lau tóc qua loa trong khi chỉ quấn khăn quanh hạ bộ. Bờ vai vuông góc rộng lớn và những cơ bắp có phần đáng sợ của anh được nhìn thấy rõ ràng dưới ánh đèn. Ha-min quay mặt đi với một khuôn mặt đỏ bừng.
“Cái, cái đó…”
Ha-min ấp úng trong khi giấu mẩu giấy viết dở sau lưng. Tae-rim tiếp tục lau tóc và đảo mắt nhìn Ha-min từ trên xuống dưới với một ánh nhìn thong thả. Bộ dạng mặc kín mít của cậu vẫn như cũ. Anh khẽ cười khi lúc đó anh mới nắm bắt được tình hình.
“Em định trốn à?”
Ha-min lắc đầu nguầy nguậy trước câu hỏi đã đánh trúng tim đen của cậu.
“Không phải vậy ạ, chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Cái…”
Ha-min cúi gằm mặt và nắm chặt tờ giấy vì cậu không nghĩ ra được lời biện minh nào. Cậu thú thật vì không có lối thoát.
“Chỉ là… em cần phải làm cái đó… ạ?”
Tae-rim cau mày như thể anh không hiểu cậu đang nói gì khi cậu vất vả hỏi với một khuôn mặt đỏ bừng.
“Cái đó là cái gì?”
“Cái, cái… cái lỗ… em cần phải làm cái đó… ạ?”
Ha-min run rẩy nói. Đầu óc cậu choáng váng vì đó là một chuyện cậu chưa từng tưởng tượng đến. Chỉ cần cậu cọ xát bộ phận sinh dục của mình với anh thôi là một chuyện quá sức đối với cậu rồi.
Anh khẽ cười khi nhìn Ha-min nhắm chặt hai mắt và nói ra những lời mà cậu đã dũng cảm lắm mới nói ra được.
“Sao, anh làm cho em nhé?”
Ha-min vội vàng lắc đầu trước câu trả lời tự nhiên đó.
“Không phải ý em là vậy…”
“Vậy thì sao hửmh….”
“Sao em có thể bảo anh làm chuyện đó chứ.”
Ha-min nói với một khuôn mặt tái mét. Sao cậu có thể, bẩn thỉu vậy thì sao cậu có thể, con ngươi của Ha-min run rẩy. Nhiều cảm xúc đan xen vào nhau như xấu hổ, sốc và bối rối. Tae-rim thong thả đi về phía phòng ngủ. Một chiếc giường rộng đến mức ba người đàn ông trưởng thành có thể nằm ngủ thoải mái được nhìn thấy trong phòng ngủ thông với phòng khách. Ha-min ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng vải trải giường sột soạt thì thấy anh ngồi phịch xuống mép giường và vẫy tay.
“Đến đây, Ha-min à.”
Ha-min chần chừ với một ánh mắt cảnh giác hơn bình thường trước tiếng gọi quen thuộc. Ha-min đành tiến lại gần vì ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Ngồi xuống đi.”
Anh ra lệnh ngắn gọn khi cậu vừa đến gần. Ha-min ngồi nhẹ xuống mép giường trong khi giữ một khoảng cách nhất định với anh với một vẻ mặt căng thẳng. Sau đó, anh khẽ cười bất lực.
“Ngồi ở đây này, không phải ở đó.”
Nơi anh chỉ bằng cằm là đầu gối của anh. Ha-min giật mình như một con sóc chuột đánh rơi hạt dẻ khi anh chỉ vào cái háng của anh đang mở rộng ra chỉ quấn mỗi khăn tắm.
“Mau lên.”
Ha-min lại chần chừ và di chuyển cơ thể trước giọng nói dịu dàng thúc giục. Cổ cậu khô khốc như thể đang bốc cháy. Tae-rim nắm lấy cổ tay Ha-min và ép cậu ngồi lên đầu gối anh khi Ha-min đang ngập ngừng trước mặt anh. Khuôn mặt cậu đỏ bừng như thể sắp bốc cháy đến nơi. Mùi hương sữa tắm xộc thẳng vào mũi ngay sau khi cậu vừa ngồi lên đầu gối anh, và đầu óc cậu quay cuồng.
“Nhất, nhất định phải ngồi… ngồi ở đây ạ?”
Ha-min tránh né ánh mắt và lắp bắp với một khuôn mặt xấu hổ trong khi nhìn ra xa xăm. Tim cậu đập thình thịch như thể sắp vỡ tan ra đến nơi. Bắp thịt ngực của anh ở ngay bên cạnh vai cậu và khuôn mặt xinh đẹp của anh ở ngay trước mắt cậu.
“Em ngại à?”
“……”
“Hồi trước em cũng ngồi lên đầu gối anh rồi mà.”
“Em làm gì có…”
“Em ngồi lên người anh rồi lắc hông đó thôi. Để cọ cặc vào anh.”
Ha-min há hốc mồm trước lời nói thẳng thắn thô tục đó. Đôi mắt đen láy trước mặt cậu đang nhìn chằm chằm vào cậu. Hơi thở cậu dồn dập vì đôi môi và hơi thở gần gũi.
“Em… em làm gì có…”
Ha-min lẩm bẩm trong khi tránh ánh mắt của anh. Cậu đã xóa ký ức vào ngày hôm sau khi cậu đã lăn giường với anh. Cậu đã cố gắng xóa nó. Bởi vì cậu cảm thấy ghê tởm bản thân mình khi cậu gần như phát điên lên mỗi khi anh chạm vào người cậu, mỗi khi anh cọ xát bộ phận sinh dục của anh.
“Còn chối.”
Anh khẽ cười và vòng tay qua eo cậu. Hơi thở nhẹ nhàng của anh luồn vào tai cậu. Ha-min gồng mình lên trước cái cảm giác lông tơ dựng đứng đó.
“Em không muốn hả?”
Bàn tay anh kéo eo cậu lại. Đôi môi anh tiến lại gần hơn như thể sắp chạm vào tai cậu khi cậu bị kéo sát vào vòng tay anh.
“Vậy nên em mới định trốn à?”
“……”
“Ha-min đã bảo rồi mà. Bảo anh muốn làm gì thì cứ làm. Muốn làm gì tùy ý anh mà.”
“……”
“Đàn ông thì phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói chứ.”
Anh nhắc lại những lời Ha-min đã nói với một giọng điệu trầm lắng.
“Nhưng mà.”
Ha-min ngước mắt lên với vẻ oan ức dù không có gì sai.
“Không phải, nhưng mà mấy cái… mấy cái lỗ á…”
“……”
“Chỉ cần cặc thôi là…”
Ha-min lẩm bẩm với một giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu vì không thể thốt ra những lời tục tĩu như cặc hay dương vật. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh đó. Cậu chỉ muốn anh và cậu tự sướng cho nhau như mọi khi, nhưng cậu không hề tưởng tượng đến những chuyện như lỗ hay gì đó cả.
Tae-rim khẽ cắn vành tai Ha-min khi Ha-min ngước nhìn anh với một đôi mắt oan ức.
“Ha-min à, thực ra thì.”
“……”
“Chịch lỗ đít thì mới gọi là lên giường thật sự đấy.”