Tại Sao Cậu Tốt Với Mọi Người Trừ Tôi - Additional Side Story 2 (2)

Hắn cảm nhận được Seo Hyanggi chạm vào trán mình. Nhắm mắt trước sự cái chạm tình cảm của bạn gái, Min Soo chìm vào suy nghĩ vẩn vơ. Có điều gì đó chợt lóe lên trong tâm trí từ trước đó.

Hãy tưởng tượng một con cá bơi sâu trong nước, vẫy đuôi. Đó là cảm giác không thể nắm bắt được điều gì đó chưa biết.

Bên cạnh Min Soo đang đắm chìm trong lo âu, một chiếc đĩa khác đang được bày ra. Đó chính là món do Mi Hee mang đến.

“Này. Cậu không mệt à?”

Min Soo lẩm bẩm và nâng người lên. Hắn giả vờ không hài lòng, nhưng thực ra rất vui. Seo Jeong Yoon khẳng định: “Đó là chuyên môn của tôi. Giống như cậu đã cướp quân bài hwatu trước đó, tôi cũng sẽ thắng được trò Burumabul.” Bởi vì trêu chọc Seo Jeong Yoon là việc vui nhất trên đời.

(‘Burumabul’ là một trò chơi board game trong đó bạn tung xúc xắc để mua thành phố bạn đến và trả phí nếu bạn bị bắt ở thành phố của người chơi khác.)

“Này. Cậu vừa thắng đó. Đừng nghĩ đến việc bắt nạt tôi nữa.”

Jeong Yoon sung xỉa khi sắp xếp lại các thẻ bài. Cơn say vẫn chưa nguôi, cách phát âm cũng không rõ ràng. Min Soo tự nhiên lắc đầu.

Sau khi Mi Hee và Jeong Yoon hết lượt, Chae Heon ngồi vào chỗ.

Jeong Yoon chăm chú quan sát viên xúc xắc đang tung. Có lẽ vì say nên xúc xắc bị mờ. Bây giờ đó là số 5 hay số 6?

Ở phía bên kia là Chae Heon. Chae Heon cũng như vậy, có vẻ mặt nghiêm túc. Nghĩ lại thì, trước đó Chae Heon đã cố gắng bảo vệ Min Soo nhưng không hiểu sao tôi lại không thể nói được.

‘Chae Heon là một chàng trai tốt. Và… .’

Điều tôi muốn nói sau đó là thế này.

‘Và anh ấy cũng là người yêu tuyệt vời và đáng yêu của mình.’

Mình yêu anh ấy rất nhiều.

Nhưng chuyện như vậy, dù có say và nghiện thuốc tôi cũng không bao giờ có thể nói ra được. Cho dù có mất kích động đến đâu, tôi vẫn nhận thức rõ ràng ranh giới mình phải giữ vững.

Nụ cười trên môi dần biến mất. Dù tôi và Min Soo có thân thiết đến đâu thì vẫn có một bí mật mà tôi không thể tiết lộ.

Không chỉ có Min Soo. Tôi không thể tự tin nói với bố mẹ, chị gái, anh trai hay bất cứ ai khác. Mối quan hệ của tôi với Chae Heon là như vậy. Dù có chân thành và nhiệt tình đến đâu nhưng họ không thể dễ dàng nói ra được. Thế nên có lúc cũng buồn.

Khi Chae Heon đưa tay ra, chính tôi cũng đang bận giũ nó ra. Sự nhút nhát mà Chae Heon không có giống như những vết chai sạn trong tôi.

Đó là một vấn đề khác với việc tôi thích và yêu Chae Heon đến mức nào. Chae Heon cũng không hề bị tổn thương trước thái độ của tôi. Nhưng.

‘Anh muốn tên có trong hộ khẩu của em. Để nó không bị xóa.’

Có lần anh ấy say rượu và thì thầm điều đó. Đó dường như là sự chân thành của Chae Heon.

Chae Heon à, vậy anh sẽ là con trai của em chứ? Bình thường tôi sẽ nói đùa với anh ấy nhưng hôm đó không hiểu sao nụ cười của Chae Heon có vẻ nặng nề nên tôi không thể.

Jeong Yoon tung xúc xắc đúng lúc đến lượt mình. Đó là Madrid. Anh ấy đã đến Madrid. Liệu có thể xây dựng một tòa nhà hay không? Tôi giơ tấm thẻ lên và suy nghĩ một lúc. Nó có một chút mơ hồ. Khi tôi ngẩng đầu lên ra hiệu cho Chae Heon xin lời khuyên, Chae Heon ra hiệu ngắn gọn.

‘Mua.’

Đúng. Chae Heon luôn tiến về phía trước. Kể cả khi anh ấy không thể ăn được, vẫn tiến lên. Anh ấy đã mua tòa nhà bằng cách sử dụng lời nói của mình.

Một lúc sau, Jeong Yoon rơi vào trạng thái hơi kích động.

“Này. Kim Min Soo. Cậu thực sự thích thế này à?”

Bằng cách nào đó, mỗi khi tung xúc xắc, tôi sẽ bước vào vương quốc của Min Soo. Vì vậy, không thể tránh khỏi, tôi liên tục bị gạt. Đây chắc chắn là một cái gì đó. Hoặc Kim Min Soo đã bán linh hồn cho quỷ dữ hoặc ăn gian khi tung xúc xắc. Dù thế nào đi nữa, một trong hai điều đó là chắc chắn.

“Anh thực sự đã làm gì vậy? Hả?”

“Này. Mi Hee không mang theo à?”

Có phải vì xấu hổ khi bị cùng một người cướp hai lần? Jeong Yoon thực sự sắp lật tung cái đĩa rồi.

Tôi biết có thể chấp nhận thất bại mới là người trưởng thành. Nhưng lúc này, tôi muốn trở thành một kẻ lừa đảo ngây thơ và hẹp hòi.

Min Soo rõ ràng thực sự đã làm gì đó. Họ đã lấy đi Seoul của tôi và tôi không thể làm điều đó.

Một bàn tay to lớn đến từ bên cạnh. Đó là tay Chae Heon đang cầm thẻ thành phố.

“Jeong Yoon à, bình tĩnh lại.”

Có vẻ như anh đang cố gắng xoa dịu cơn giận của người yêu bằng cách bí mật giao nộp thẻ của mình. Jeong Yoon gần như bật cười nhưng anh vẫn bình tĩnh chấp nhận.

Tuy nhiên, Min Soo đã không bỏ lỡ thương vụ như vậy. Hiện tại, Seo Jeong Yoon đang cố gắng cắt đáy trước mặt. Dù say đến đâu, đôi mắt vẫn sáng quắc như chim đại bàng.

“Cái gì. Hai người đang làm gì vậy. Ở đây không có cái gọi là lợi thế sân nhà đâu!”

Trong khi đang cân nhắc có nên trả lại tấm thẻ hay không, Jeong Yoon đã quyết định táo bạo.

“Cậu cũng đã nhặt và ăn những thẻ mà Hyanggi ném mà. Chae Heon nói sẽ đưa cho cậu mà sao cậu lại khó chịu?”

“Chae Heon là của cậu à?”

“Là của tôi, sao hả?”

“Tại sao nó lại là của cậu! Có bằng chứng nào không?”

Một trận chiến trẻ con xảy ra sau đó. Min Soo và Jeong Yoon tỏ ra rất nghiêm túc với mảnh giấy trò chơi rách nát giữa họ nhưng Mi Hee lại ôm bụng cười lớn. Tôi cười nhiều hơn bình thường vì say, và mọi người cười khi thấy hai người đánh nhau vì lý do này.

Jeong Yoon vùng vẫy khi cầm tấm thẻ mà Min Soo đang cố đánh cắp.

“Đó là tất cả của tôi! Của Chae Heon là của tôi và của tôi là của Chae Heon, sao nào! Sao nào!”

Min Soo lao thẳng vào lực lượng đó. Chae Heon bật cười trước những gì Jeong Yoon nói.

“Đồ khốn nạn, vợ chồng không đồng lòng, thật vớ vẩn! Đừng trả tiền cho việc đó?!”

“Một cặp, lũ khốn nạn! Chae Heon là vợ tôi đó!”

Nghe những lời đó, nụ cười của Chae Heon càng rạng rỡ hơn.

Sau lời tuyên bố của Jeong Yoon, chiếc đĩa cuối cùng cũng bị lật ngược. Nhưng không ai phàn nàn hay phản đối. Chỉ cười khúc khích trước cuộc chiến trẻ con giữa hai người trưởng thành đã ra lăn lộn trong xã hội.

Jeong Yoon bị Min Soo say rượu đè lên và túm cổ áo, còn Min Soo thì bị Jeong Yoon nắm tóc. Thậm chí, sau khi giật tóc, Min Soo còn phải chật vật cướp được thẻ thành phố mà Jeong Yoon giấu sau lưng. Ngay cả cái đĩa cũng đã bay rồi. Rượu đáng sợ quá.

“Dừng lại thôi.”

Chae Heon giả vờ túm lấy gáy Min Soo. Nhưng dù vậy, mặt anh vẫn đeo nụ cười trên môi.

Những nam thanh niên ở độ tuổi ngoài đôi mươi vừa vướng vào đánh nhau vừa đổ thêm dầu vào lửa. Tuy nhiên, tâm trạng khi phải ngăn chặn hành vi trẻ con và ngớ ngẩn đó của Chae Heon lại có vẻ rất tốt.

***

Ngủ từ khi nào vậy? Min Soo từ từ mở mắt khi có tiếng xào xạc.

Ký ức cuối cùng là cảnh chúng tôi đứng cạnh Jeong Yoon và sau khi ngã, chúng tôi nhìn nhau chằm chằm rồi cười và lại uống. Hắn nghe nói đánh nhau với bạn bè giống như lấy dao chém nước.

Sau đó thì rất mơ hồ. Khi tỉnh lại, hắn là người duy nhất nằm dài như ếch, áp má vào tấm thảm mềm.

Toàn thân cảm thấy như ướt đẫm. Thứ không có nước sẽ rơi xuống sàn. Nhìn xung quanh, Park Tae-won cũng nằm rải rác như một con búp bê bị hỏng. Mi Hee và Hyanggi không thấy đâu nữa. Có vẻ như đang ngủ ở phòng khác.

Một âm thanh xào xạc lại vang lên. Khi hắn vừa kịp nhấc mí mắt đang ở rất gần mình lên, hắn đã mơ hồ nhìn thấy hình bóng của Chae Heon.

Cậu ta bận rộn một mình. Chae Heon đi vòng quanh phòng khách, dọn chai lọ và sắp xếp bát đĩa, được ghi lại qua tầm nhìn của hắn như một cuốn phim bị vỡ.

‘Cậu ta thực sự siêng năng.’

Nếu ở vào hoàn cảnh của Chae Heon, hắn thậm chí sẽ nằm dài cả ngày hôm sau chứ đừng nói đến việc dọn dẹp vào giữa đêm. Với lý do ngon lành nhất là do say rượu.

Chae Heon nhanh chóng cầm lấy một chiếc chai rỗng và biến mất ở đâu đó. Min Soo cũng nhắm mắt lại. Một lúc sau, lại nghe thấy tiếng bước chân của Chae Heon, khi mở mắt ra lần nữa, hắn thấy Jeong Yoon đang ngủ ngon lành dưới cửa sổ.

‘A. Khát… .’

Thật khó để âm thanh thoát ra khỏi cổ họng khô khốc. Dù lẩm bẩm khát thì hắn đành bỏ cuộc vì không có ai đưa nước cho. Đó là thời điểm cơn say mèn đã vượt qua cơn khát.

Min Soo, người đã nằm như chết, lại nghe thấy một âm thanh lạ. Lại mở mắt ra. Nhìn thấy Chae Heon quỳ một gối trước mặt Jeong Yoon đang ngủ. Trong lúc đó, tóc mái hơi ướt, như thể vừa mới gội đầu.

Anh chàng chăm chỉ đó, nếu đã đẹp trai thì cũng có thể lười biếng đi chứ. Ngay cả vẻ ngoài không chỉnh chu của cậu ta cũng giống như một bức tranh, hắn chợt thấy khó chịu.

Ngay cả Seo Jeong Yoon, người đang ngủ dưới cửa sổ như một túi đồ ăn nhàu nát, trông giống một gã say rượu đẹp trai, hắn còn ghét nữa là. Còn hơn thế nữa vì hắn có thể tưởng tượng được mình bây giờ trông như thế nào. Có lẽ giống như một con vịt bị thổi bay.

Đây không phải là hành vi tự ngược đãi bản thân. Hắn không có hứng thú với việc hạ thấp bản thân. Hoàn toàn đúng. Chỉ một mình mình sao? Các bạn cùng lớp ở Chae Heon và Jeong Yoon trước mặt đều tránh soi gương. Người ta nói rằng ngay cả việc tự ti về bản thân cũng tạo ra cảm giác thiếu thốn không thể vượt qua.

Min Soo ngơ ngác quan sát những tên điển trai kia.

Chae Heon cúi người xuống và bắt đầu chải tóc cho Jeong Yoon. Mái tóc mỏng lấp lánh và xõa xuống giữa những ngón tay.

Trông khá ổn nên Min Soo cười chẳng vì lý do gì. Nếu cậu bị đau bụng thì trông cũng xấu mà, và nếu cậu xinh đẹp thì sẽ xinh đẹp thôi.

“Jeong Yoon à.”

Giọng của Chae Heon đặc biệt nhẹ nhàng.

Giọng của Kang Chae Heon vốn là như vậy phải không? Bình thường cứ tưởng hiền mà cứng rắn đến lạ, bây giờ nghe ngọt ngào như muốn cắn một miếng.

Khi Chae Heon gọi, Jeong Yoon thậm chí còn không cử động.

“Jeong Yoon à. Tỉnh dậy. Chúng ta vào trong ngủ thôi.”

Một giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng tiếp tục.

Nghe thấy giọng nói của Chae Heon, tay Min Soo vô cớ tê dại nên nắm chặt rồi mở nắm đấm ra. Kang Chae Heon, loại đàn ông con trai gì mà nói chuyện dính nhớt quá vậy… .

Nghĩ lại thì, Seo Jeong Yoon luôn đánh thức hắn bằng cách tát vào má khi hắn say. Mạnh đến nỗi hắn không biết đó là để đánh thức cơn rượu thực sự hay cố ý nữa. Nhờ đó mà sáng sớm hắn sẽ ôm má mình một cách đau đớn, khó hiểu và nghĩ về điều đó.

  1. Hôm qua mình lại say rượu và bị Seo Jeong Yoon đánh.

Mong Seo Jeong Yoon có thể học hỏi thái độ của bạn cùng phòng Kang Chae Heon. Có thể đánh thức mấy đứa bạn một cách tử tế như vậy, vậy tại sao cậu lại gay gắt? Tất nhiên, anh cũng lăn lộn nằm lên chân cậu ấy khi say, nhưng Jeong Yoon sẽ không nhớ sự thật đó.

Min Soo mở to mắt nhìn Chae Heon làm nhiều việc.

Lần đầu tiên Chae Heon chạm vào tóc của Jeong Yoon, nhẹ nhàng vuốt lưng và chạm vào má cậu ấy. Không, có vẻ như đang vuốt ve hơn là chạm vào, nhưng vì không thể thực hiện động tác mạnh bạo như vậy nên có lẽ cậu ta đã gõ nhẹ.

Chỉ khi đó Jeong Yoon mới di chuyển. Dụi mắt, chân chạm đất và nâng phần thân trên của mình lên bằng sức mạnh của lòng bàn tay. Cho đến lúc đó, Chae Heon vẫn luôn nhìn Jeong Yoon với nụ cười trên môi.

Sau khi ngồi xuống thành công, Jeong Yoon duỗi tay ra như muốn duỗi thẳng. Tuy nhiên, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục và vẻ mặt vẫn tràn đầy buồn ngủ.

Jeong Yoon, người ấn vào gáy cái cổ cứng ngắc, ngẩng đầu lên để xem mình đã tỉnh táo đến mức nào. Và khi tìm thấy Chae Heon trước mặt mình, cậu ấy đã làm một điều mà Min Soo chưa bao giờ dám tưởng tượng. Cậu ấy từ từ đưa tay về phía Chae Heon. Nó giống như yêu cầu một cái ôm.

Trong chốc lát, cơn say của Min Soo đã giảm đi khoảng 50%.

Bạn mình Jeong Yoon có bị điên không đấy?

Hắn nghĩ có lẽ Kang Chae Heon có thể sẽ đánh Jeong Yoon một cái. Sau đó cậu ấy sẽ lăn qua và hắn sẽ chặn lại. Bởi vì Seo Jeong Yoon quá gầy yếu để bị người khác đánh trúng. Không biết có phải chỉ mình mình nghĩ thế không nhưng nếu Jeong Yoon bị nắm đấm to lớn của Kang Chae Heon đánh trúng thì phải khẩn cấp chạy lên.

Rồi đột nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ.

Hắn sẽ thế nào nếu Jeong Yoon dang tay ra đòi ôm như thế?

“… … .”

Min Soo bất ngờ bồn chồn. Chắc sẽ đẩy cậu ấy ra trước, hỏi đã tỉnh chưa, nhưng nếu cậu ấy cứ mỉm cười và lịch sự đòi ôm thì có vẻ như hắn sẽ nghe lời như thể mình không thể thắng nổi. Seo Jeong Yoon, nụ cười của tên khốn đó thực sự phiền phức.

Và có vẻ như Chae Heon cũng cảm thấy như vậy. Chae Heon luồn tay vào dưới nách Jeong Yoon và ôm cậu ấy thật rộng như một đứa trẻ.

“Có ổn không?”

“Hmm… Vâng, ổn mà….”

Jeong Yoon giả vờ mạnh mẽ và trả lời. Nhưng giọng nói lại kéo dài.

Min Soo, người đang nhìn, cảm thấy hơi kỳ lạ. Nói sao nhỉ? Nó giống như đang rình mò một cảnh tượng không nên nhìn thấy. Cậu ta chỉ đang an ủi một anh chàng say rượu thôi, nên hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

Trên thực tế, nó không phải là phổ biến sao? Khi say, hắn ôm eo Jeong Yoon. Vì đó là thói quen khi say rượu. Cũng có lần Jeong Yoon kéo hắn nằm bất động. Tất nhiên, cuộc trò chuyện giữa hắn và Jeong Yoon rất khác với cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

‘Này. Mất trí rồi à? Tôi bảo cậu ăn đi. Tôi có thể để cậu lại trên vỉa hè đó.’

Đánh vào lưng hắn, Jeong Yoon càu nhàu như thế.

Cũng lạ nhỉ? Min Soo cọ ngón chân vào mu bàn chân và nhớ lại cách đây rất lâu. Một ngày nọ anh trai hắn đã gửi nhầm tin nhắn. Lẽ ra phải gửi nó cho bạn gái, nhưng có lẽ trượt tay, anh ấy đã gửi nó cho chính mình.

‘Cưng à. Anh nghĩ sẽ tan làm muộn một chút. Anh xin lỗi! Thưởng anh cái hôn lúc gặp nhau nha!’

Anh nhìn dòng chữ đó và nghĩ: Phát tởm mất.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy Chae Heon và Jeong Yoon, cảm xúc ngày ấy lại ùa về. Trên trán hắn hằn nếp nhăn, như phải ăn cơm chó của đôi tình nhân. Nó thậm chí còn phù hợp đến mức nó làm tôi khó chịu. Này, có lạ không khi trai đẹp lại không hợp nhau vì quấn lấy nhau?

Jeong Yoon nhắm mắt lại như thể đang buồn ngủ lần nữa. Chae Heon nhẹ nhàng bế Jeong Yoon lên và bắt đầu đi vào trong. Jeong Yoon tựa cằm lên vai Chae Heon và vòng tay qua lưng cậu ta. Trông khá tự nhiên.

Min Soo từ từ quay đầu lại, đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng Chae Heon. Có tiếng cạch trong bóng tối, tiếng cửa đóng lại.

Min Soo cố đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Ngồi xếp bằng bên cạnh, hắn ấn cái đầu choáng váng và lắc lư cơ thể như một mớ cỏ lăn. Sau đó, bên cạnh Park Tae-won đang ngáy, hắn nghiêm túc suy nghĩ.

“Cái đó… Hai người đó… .”

Kang Chae Heon và Seo Jeong Yoon. Nó làm hắn nhớ đến ánh mắt của Chae Heon khi nhìn của Jeong Yoon và Jeong Yoon khi cậu ấy đưa tay ra cho Chae Heon. Hắn không thể quên bầu không khí tự nhiên và sự thân mật giữa hai người.

Căn phòng. Một con cá đang bơi dưới vực sâu vừa nhảy lên mặt nước. Những vảy mịn lấp lánh và biến mất.

“Hư… Thật là….”

Min Soo cười lớn trong phòng khách tối.

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo