Đó là trước khi Chae Heon và Jeong Yoon sống cùng nhau.
Bước vào cửa, Jeong Yoon vừa hét lên vừa cởi giày và để gọn chúng.
“Mẹ. Luận văn của con đã xong rồi. Bây giờ con có thể tốt nghiệp rồi!”
Nhưng không có câu trả lời từ bên trong. Jeong Yoon hét lên một lần nữa.
“Mẹ không có nhà à? Mẹ đi đâu rồi?”
Tất nhiên là không có ai trả lời và không đời nào mẹ đã đi đâu đó thực sự có thể trả lời được.
Jeong Yoon cất chìa khóa và đồ đạc rồi đi về phía phòng khách.
Jeong Yoon đã nghiêm khắc với chính mình biết bao. Đã chờ đợi hàng tuần để sửa đi sửa lại luận án tốt nghiệp của mình liên tiếp bị từ chối. Nhưng hôm nay, giáo sư cuối cùng cũng gật đầu. Lúc đó, tôi thực sự lo lắng rằng mình sẽ phải ở lại thêm một học kỳ nữa nhưng bây giờ thì nhẹ nhõm cả người. Đấy là một con dốc thực sự phải kiệt sức leo lên.
Muốn chia sẻ niềm vui nhưng ở nhà chỉ có ánh nắng xuyên qua hiên.
“Không có ai cả. Mình muốn ăn thịt.”
Tôi lẩm bẩm một mình và uống một cốc nước trước tiên. Đang định bước vào phòng tắm, thay quần áo. Một âm thanh ù ù vang lên. Tôi phớt lờ nó và nghĩ đến việc đi tắm, nhưng sau đó lại kéo áo phông xuống và chộp lấy điện thoại.
Nếu người gọi là Chae Heon thì rõ ràng anh sẽ gọi cho đến khi tôi trả lời.
Nhìn qua màn hình điện thoại, đó là Chae Heon.
“Ừ, Chae Heon.”
Nếu không nhận được cuộc gọi, tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
Cách đây không lâu. Tôi không trả lời điện thoại của Chae Heon vì mải chơi game với anh trai, dù đã về đến nhà từ lâu nhưng sau hai giờ vẫn không trả lời điện thoại. Một tiếng chuông cửa vang lên. Khi tôi kiểm tra hệ thống liên lạc thì đó là Chae Heon. Chae Heon cuối cùng cũng đến nhà.
Khi mở cửa, tôi đã ngạc nhiên biết bao khi nhìn thấy vẻ mặt của Chae Heon. Đó là lần đầu tiên tôi biết một khuôn mặt tươi cười có thể trông như quỷ dạ xoa. Kể cả khi Chae Heon còn ở công ty.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi xa nhau sau khi gắn bó với nhau suốt thời đại học. Có lẽ vì thế mà Chae Heon cư xử như một người bị rối loạn lo âu chia ly trầm trọng. Bình thường anh ấy đã hơi ám ảnh một chút rồi, nhưng ngày hôm đó lại đặc biệt nghiêm trọng.
‘Chae Heon à. Có chuyện gì thế? Còn công ty thì sao?’
Khi nghe câu hỏi đầy ngạc nhiên, Chae Heon đã nắm lấy cổ tay Jeong Yoon và lại nở nụ cười.
‘Ngày nay, có loại điện thoại dành cho trẻ em. Anh nghe nói bọn trẻ đeo nó như một chiếc đồng hồ đeo tay.”
‘Ờ? Anh đang nói về cái gì vậy?’
‘Nếu anh mua nó, anh có thể liên lạc với em được không? Anh sẽ mua cho em mười cái.”
Tôi ân cần hỏi thăm nhưng anh ấy chỉ lắc đầu, tôi tự nhủ nếu lúc đó phản ứng lại, chắc chắn anh sẽ mua điện thoại dành cho con nít thật.
‘Về sau em sẽ đối xử tốt hơn với anh, em xin lỗi.’
Tôi thấy thật có lỗi với Chae Heon, người đã về vì lo lắng khi không liên lạc được với mình, đồng thời cũng bực bội vì sự bất cẩn của mình vì không trả lời điện thoại của anh ấy.
‘Làm thế nào làm việc được ở công ty thực sự được? Anh có thể rời đi như thế này không?’
‘Sẽ không như vậy được.’
‘… Chae Heon à. Chắc anh đã rất lo cho em…. Cảm ơn anh.’
‘… … .’
Tất nhiên, Chae Heon là người duy nhất lo lắng sâu sắc cho tôi. Người yêu chu đáo và tình cảm của tôi. Jeong Yoon đưa ra một bình luận cảm động và nhìn vào chiếc điện thoại đã bỏ quên, nhưng hơi sợ vì trên màn hình có tới 40 cuộc gọi nhỡ.
Tôi nghe nói chứng rối loạn lo âu chia ly nên được chữa lành bằng tình yêu thương và sự quan tâm, nhưng rõ ràng là tình yêu và sự quan tâm chưa đủ.
Dù thế nào đi nữa, Jeong Yoon đã rất đều đặng nhận cuộc điện của Chae Heon. Nếu mình không nhận điện, Chae Heon có lo lắng lắm không? Nếu nhân viên mới tiếp tục làm vậy, anh có thể bị sa thải đó. Anh ấy đang vào làm ở công ty đầu tiên nên không thể tự hủy hoại cơ hội của bản thân.
Giọng nói của Chae Heon vang lên trong suy nghĩ của Jeong Yoon.
– Chúc mừng luận văn của em đã đạt yêu cầu. Anh vừa thấy tin nhắn của em.
Chae Heon lúc này đã ở Mỹ bên kia bờ đại dương rồi. Tôi không biết làm thế nào mà anh ấy lại được đi công tác nước ngoài nhanh như vậy khi chỉ là nhân viên mới. Chuyện quái gì đây?
“Cảm ơn anh. Em cảm thấy như mình có cả thế giới vậy. Hoàn toàn nhẹ nhõm!”
– Anh nên chúc mừng em rồi.
“Không. Thật tốt khi được nghe giọng nói của anh.”
Tiếng cười của Chae Heon vang lên qua điện thoại. Dựa vào sự im lặng xung quanh Chae Heon, chắc chắn anh ấy đã trở về khách sạn.
Sau đó, hai người trò chuyện những chuyện lặt vặt. Những chuyện bình thường như thời tiết ở Mỹ thế nào, Chae Heon, sao anh mới đi công tác thường xuyên vậy, không phải tân binh chỉ cần photocopy và lập bảng cho các tài liệu tiếng Hàn thôi à?
Sau khi nói chuyện một lúc lâu, tôi nhận ra có thể anh ấy đang rất mệt. Hàn đang là ban ngày nhưng chỗ Chae Heon lại là ban đêm.
“Này Chae Heon. Gọi lại sau nhé, giờ em đã nhận điện thoại rất nhanh rồi.”
– Được rồi.
“Ngủ ngon nhé.”
-Anh không thể ngủ ngon vì nhớ em.
Ngay lập tức, gáy của Jeong Yoon bốc hỏa. Khoảng thời gian họ ở bên nhau quá dài phải khiến những câu biểu hiện tình cảm bình tĩnh của Chae Heon không thể làm tôi nóng lên được chứ. Dù vậy, tôi vẫn rất xấu hổ sau khi áp kích động vừa bùng lên xuống. Thật là, anh ấy yêu mình quá.
– Jeong Yoon à.
“Huh?”
– Hãy nói em muốn gặp anh.
“… … .”
– Nói em nhớ anh đi.
Chae Heon kiên trì nói với giọng cười. Có vẻ như cuối cùng anh ấy đã quyết tâm phải nhận được lời tỏ tình từ Jeong Yoon. Jeong Yoon gãi gãi cái tai đỏ bừng của mình rồi nói với giọng khàn khàn.
“Em muốn gặp anh. Vì em nhớ anh … Hãy quay về sớm nhé.”
Qua điện thoại, Chae Heon lại mỉm cười.
– Anh cũng nhớ em.
“Được rồi. Cúp máy đây, đi rửa tắm đây.”
Jeong Yoon cố tình nói cộc lốc rồi cúp máy với lời tạm biệt cuối cùng. Đầu ngón tay cầm điện thoại nhột nhột. Cảm giác mới mẻ vừa xấu hổ vừa buồn cười khiến tôi không chịu nổi.
Tôi đưa tay lên chạm vào má. Má nhăn lại và tôi đang mỉm cười.
Hôm nay là ngày thứ tư trong chuyến công tác của Chae Heon. Không phải mười ngày, chỉ bốn ngày thôi. Nhưng tại sao mình lại muốn gặp anh ấy như thế này? Trên thực tế, khi ở còn Hàn anh ấy đã đi lâu hơn thế này. Tuy nhiên, nghĩ đến việc Chae Heon đang ở nước ngoài khiến tôi cảm thấy khoảng cách xa xôi hơn.
Tôi vào phòng tắm và tắm nước nóng. Luận án đã xong, Chae Heon là người yêu của mình, còn bạn trai mình Chae Heon, rất nhớ mình. Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì hôm nay vẫn là một ngày thực sự hoàn hảo. Jeong Yoon chắc chắn cảm thấy như vậy cho đến khi gội đầu xong và bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt.
Jeong Yoon khẽ hát rồi mở cửa phòng tắm và đột nghiên phát hiện ra. Chị gái, Jeong Seon, khoanh tay nằm dài trên ghế sofa. Chị ấy có một tấm khăn trải giường trắng che trên mặt như một chiếc mặt nạ.
Cử động lắc lư nhẹ nhàng và tiếng ngân nga vui vẻ đồng thời dừng lại.
“… Chị à?”
“Sao thế.”
Jeong Yoon nuốt nước bọt và nhìn Jeong Seon. Vì mặt chị ấy bị che khuất nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của chị. Hiện tại, chị ấy đang mặc váy ngủ rộng rãi. Nhìn toàn thân thoải mái, hình như không phải vừa thay đồ… Có vẻ như vừa ra khỏi phòng sau khi lăn lộn trong phòng.
Bây giờ phải lúc chị phải đến công ty rồi à?
Ngay cả sau khi vừa tắm nước nóng, cơn ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng tôi. Đó là bởi vì tôi vừa nhớ lại cuộc điện thoại. Đó là trò thoại thoải mái vì tôi nghĩ không có ai ở nhà cả.
Đã nói chuyện gì nhỉ. Họ nói về luận văn tốt nghiệp, chuyến công tác của Chae Heon và chỉ cười khúc khích bình thường. Tuy nhiên, mấy câu cuối khiến tôi lưu tâm.
Em muốn gặp anh, vì vậy hãy quay về sớm. Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì đó cũng không phải là câu bạn bè nói với nhau.
Giả vờ như không bị giật mình, tôi chỉnh lại biểu cảm rồi đi đến tủ lạnh lấy một chai sữa chuối ra.
“Chị ơi, chị ở nhà suốt à?”
Tôi cố giấu đi giọng nói đang run rẩy của mình.
“Ờ.”
Câu trả lời rõ ràng và đơn giản vang lên.
“Không phải đã đến giờ việc rồi à?”
“Ngày nghỉ theo tháng. Tại sao. Chị mày không thể ở nhà được à?”
“Không thích tí nào… .”
Phần cuối nhỏ dần. Tôi nhìn chị ấy như một kẻ tội đồ. Có thể là chị ấy không để ý chăng? Dù nghĩ là không nhưng tôi vẫn thấy lo lắng. Không biết mình đang uống sữa chuối hay cái gì nữa. Bên trong miệng ngứa ran.
Không thể chịu đựng được sự im lặng ngắn ngủi, tôi cố tỏa ra thoải mái lên tiếng.
“Chị ơi, lúc hôm nay bố mẹ đến thì chúng ta đi ăn thịt nhé.”
“Tại sao.”
“Chỉ là… Hôm nay luận văn của em đã qua cửa rồi.”
“Này. Chúc mừng mày đã vượt qua cửa ải luận án trước mọi người khác. Vậy mày sẽ khao chứ?”
“Em lấy tiền đâu ra? Em còn là một sinh viên đấy.”
“Tại sao không chứ? Mày toàn mang đồ tốt mà.”
“Bởi vì Chae Heon đã mua chúng.”
“Tại sao cậu ta lại mua nó cho mày?”
Jeong Yoon thở dài. Vì em là người yêu nên anh mua cho, do Kang Chae Heon yêu thương em. Dù chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng nó dường như đã xuyên thấu chạm đến sự thật. Tôi trốn tránh nó bằng cách lau mái tóc ướt của mình.
“…Dù sao thì…Vậy tối nay em sẽ khao.”
“Đúng rồi đó.”
Giọng của Jeong Yoon vẫn còn khàn khàn.
Jeong Yoon cầm bình sữa nhìn Jeong Seon rồi di chuyển chân. Lòng bàn chân vừa được rửa sạch và lau khô như dính chặt vào sàn nhà.
Tuy nhiên, thái độ của chị gái không khác gì bình thường. Chị ấy thậm chí còn không hỏi về nội dung cuộc gọi. Chỉ vì không an tâm mà anh cảm thấy nhột nhột, nhưng nếu nghĩ lại thì chị gái luôn như vậy. Toàn coi đứa em út của mình như cỏ lau.
Chắc chị ấy không nghe thấy cuộc gọi vì đang ở trong phòng lúc đó. Hoặc đang ngủ. Vì nếu theo tính cách của chị gái, chị ấy sẽ quyết định hỏi thẳng thay vì quay lại và hỏi lại mình một câu như thế này. Này, mày đang hẹn hò với Chae Heon à?
‘Mình có lo lắng vô ích không nhỉ?’
Jeong Yoon quàng khăn tắm quanh cổ rồi đi vào phòng.
Sau khi Jeong Yoon biến mất khỏi phòng khách. Ngay khi cửa phòng Jeong Yoon đóng lại với tiếng cạch, Jeong Seon đã nhảy ra khỏi ghế. Cô nhặt gói tấm vải lại và ném nó sang một bên, rồi ngồi thẳng trên ghế dài. Trong đầu cô, giọng điệu không tự nhiên của Jeong Yoon và đôi vai cứng rắn của nó cứ lởn vởn trong suy nghĩ.
Ngay sau đó, Jeong Seon cúi đầu và vùi mặt vào lòng bàn tay.
A… Có lẽ mình vẫn muốn đồ khốn đó không biết nói dối thì hơn.
Hôm nay, Jeong Seon rất vui vẻ. Sau khi trả hết tiền thuê nhà quá hạn hàng tháng, cô nhàn rỗi đi loanh quanh, mua sắm trên Internet, đặt vé thăm phòng trưng bày nghệ thuật vào cuối tuần, chơi game trên điện thoại, v.v.
Khi đang làm việc này việc nọ, cô nghe thấy tiếng Jeong Yoon bước vào. Trong khi gọi tìm mẹ, nó đã hét lên rằng luận án tốt nghiệp của mình cuối cùng đã được thông qua.
Đồ chó con dễ thương. Chỉ thế thôi đã vui mừng điên cuồng à? Hãy tận hưởng cuộc sống sinh viên.
Cô muốn chạy ra ngoài nhéo má, vỗ mông thằng em và khen nó đã làm rất tốt, nhưng thấy ngại ngùng nên đã kìm lại. Khi cơn buồn ngủ kéo đến, cô nghĩ đến chúc mừng nó sau một giấc ngủ ngắn.
Khi nhắm mắt lại, cô lại bắt đầu nghe thấy giọng nói của Jeong Yoon. Nó dường như đang nói chuyện điện thoại với thằng bạn Chae Heon. Chae Heon được cho là bạn thân của Jeong Yoon, người học cùng trường đại học cùng cả cấp 3 và cô rất bất ngờ mỗi khi cậu ta đến chơi. Bởi vì cậu ta rất đẹp trai.
Đẹp trai thì đẹp trai, những ồn ào thì vẫn ồn ào quá. Này. Mày nói chuyện điện thoại đang làm gián đoạn giấc ngủ của chị gái mày đó, vì vậy hãy im lặng tí đi. Đó là khoảnh khắc cô sắp hét lên. Ngoài cửa vang lên một điều gì đó khó hiểu.
‘KHÔNG. Thật tốt khi được nghe giọng nói của anh.”
… Gì. Bây giờ nó đang nói gì vậy.
Giọng của Jeong Yoon tràn đầy hạnh phúc. Đồng thời, lông mày của Jeong Seon chứa đầy sự nghi ngờ cao độ. Ngày nay bạn bè có nói những câu nhơn nhớt như vậy không? Đặc biệt là những chàng trai đã trưởng thành?
Cơn buồn ngủ vừa ập đến dần dần biến mất. Cuộc gọi của Jeong Yoon vẫn tiếp tục. Sau cuộc trò chuyện tầm thường hàng ngày, căn phòng lại ồn ào trở lại.
‘Em nhớ anh.’
Ngay khi nghe những lời đó, Jeong Seon nhảy dựng lên như thể đang bắt đầu chơi đùa trên giường.
Đang nói về cái gì vậy?
Dường như có một con tàu vô danh đang nhẹ nhàng đến gần trong làn sương mù mờ ảo.
Muốn gặp nhau lắm à? Em muốn gặp anh, nên hãy về nhanh lên. Những người bạn bình thường có nói những điều kỳ lạ như vậy mà không ngại ngùng không?
Càng nghĩ, con tàu vô danh càng đến gần. Con tàu hiện lên một cách uy nghiêm qua làn sương mù mờ ảo, đập mạnh vào vùng đất của sự thật và những ngọn đèn trên nóc lấp lánh. Đó là đèn xanh.
‘… … .’
Jeong Seon chỉ ngồi đó với vẻ mặt đầy nghiêm trọng, sau đó trước tiên lại đắp khăn trải giường lên mặt. Cần để hạ nhiệt.
Ngay khi Jeong Yoon bước ra khỏi phòng khách, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, như thể đang tắm rửa. Vẫn là một anh chàng ưa sạch sẽ và vô tư đó. Nếu muốn nói chuyện riêng tư như vậy, lẽ ra nên kiểm tra trước xem ai ở trong nhà. Mày sẽ sống như thế nào trong thế giới khắc nghiệt này đây?
Vì lý do nào đó, cô thở dài.
Trước hết, cô nằm xuống ghế sofa và đợi Jeong Yoon đi ra. Muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Có nên giả vờ như không biết không? Có vẻ như còn quá sớm để đưa ra một vấn đề không chắc chắn như thế, nhưng thay vào đó, cô lại mơ hồ không biết nên phản ứng thế nào nếu Jeong Yoon thú nhận.
Khi cô đang chìm đắm trong suy nghĩ này nọ thì Jeong Yoon bước ra.
Trúng phóc. Người vừa bước ra khỏi cửa đúng như dự đoán, trông rất xấu hổ.
Đừng nhìn nữa. Thắng bé lưỡng lự sau khi gọi ‘Chị à?’. Sau đó nó lục tủ lạnh và nhìn quanh phòng khách mà chẳng hiểu lý do là gì, rồi bắt đầu bắt chuyện với cô một cách vô nghĩa.
Jeong Seon suy nghĩ khi nhìn thằng em út đang bối rối. Nó thậm chí không thể nói dối….
Nếu cố chọc vào một chàng trai như vậy, cô nghĩ nó sẽ phiền não một mình nên quyết định bỏ qua trước. Có lẽ được yên tâm trước cách cư xử như thường ngày của Jeong Seon, Jeong Yoon bước vào phòng với vẻ mặt thoải mái.
Suy nghĩ của Jeong Seon trở nên phức tạp hơn. Khuôn mặt mới được rửa sạch của em út hôm nay trông ngây thơ và thuần khiết đến mức cô phải thở dài. Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng bắt nạt nó nhưng em út vẫn là em út. Thằng bé vừa dễ thương, đáng yêu thương vừa bí ẩn vô cớ. Chính vì vậy cô càng lo lắng hơn.
Jeong Seon. Thực sự mày đang làm gì vậy? Nếu những nghi ngờ của cô là đúng, làm sao nó có thể sống trong thế giới khắc nghiệt này với một cái đầu đầy hoa như thế? Có những thứ dù có khuôn mặt xinh đẹp cũng không thể bù lại được.
Nó chưa được xác nhận chính xác, nhưng cô đã lo nghĩ không thôi rồi.
Cô cảm thấy mình cần đường nên lại ăn sô cô la và ngẫm lại.
‘Nghĩ lại thì Jeong Yoon chưa bao giờ có bạn gái.’
Thằng nhỏ không có khuyết điểm nào, và điều đáng kinh ngạc là nó có khuôn mặt chỉnh chu và nhân cách tốt. Nhưng nó cũng hơi kỳ lạ. Vốn dĩ là như vậy nên bây giờ nó cũng giống như cuộc sống thường ngày vậy. Nói cách khác, ý cô là việc Jeong Yoon không có bạn gái đã trở thành một điều đương nhiên.
Nhưng nó chưa bao giờ có bạn gái và cô cũng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ có bạn trai.
“Trời. Đau đầu quá.”
Nói chung, hôm nay cô đã phải đối mặt với sự thật phũ phàng khi vung tiền vô tội vạ tháng này. Lẽ ra không biết thì tốt hơn, nhưng sau khi phát hiện ra thì cô lại lo lắng đến phát điên.
Sau đó, cô hất tóc mái ra và nhặt điện thoại lên. Sau vài cuộc gọi, giọng nói của một người phụ nữ vang lên ở đầu bên kia.
– Hi! Unnie!
Đó là Yoo Da Jeong.
Kang Chae Heon. Bạn của Jeong Yoon. Không, người yêu của Jeong Yoon. Cô gọi cho anh họ của Kang Chae Heon, Yoo Da Jeong.
“Chào. Chị có một câu hỏi cho em. Có thể hỏi em được không?”
– Huh! Unnie có ổn không.
“Họ hàng của em. … Kang Chae Heon.”
– Kang Chae Heon? Tại sao lại là Kang Chae Heon vậy? Tên khốn đó đến chỗ Unnie chơi và nói nhảm à? Tại sao, thực sự anh ta lại như vậy à? Nếu đúng thì em xin thứ lỗi. Xin lỗi Unnie.
Da Jeong xin lỗi không chút do dự.
“Ừm? Không, không phải như vậy.”
Cô lắc đầu nhìn về phía bên kia, nơi thậm chí không thể nhìn thấy Jeong Seon. Trong mắt Jeong Seon, Kang Chae Heon không phải là đứa hay nói những điều vô nghĩa. Bởi vì cậu ta luôn chỉ nói những điều thực sự cần thiết và gần như là kín đáo. Vì thế mỗi lần nhìn thấy cậu ta, cô lại nghĩ ở cậu ta có điều gì đó thật điềm tĩnh và đáng tin cậy.
– Không phải anh ta đã nói điều gì đó rất kì lạ sao?
“Không đâu.”
– May quá. Thế thì tại sao đột nhiên Unnie lại hỏi thế?
Khi được hỏi tại sao lại nhắc đến tên Kang Chae Heon, thật không dễ dàng gì để trả lời.
Thật rắc rối. Có phải thô lỗ khi công khai xu hướng tính dục của tụi nó và bày tỏ nghi ngờ không? Mặc dù Chae Heon và Da Jeong có quan hệ họ hàng nhưng có thể họ sẽ không chia sẻ bí mật như vậy.
Trong vấn đề nhạy cảm như vậy, hành động vội vàng là liều thuốc độc.
– Unnie?
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Da Jeong mới lên tiếng gọi cô và lúc đó cô mới lên tiếng.
“Đây, em gái yêu. Chae Heon có bạn gái chưa?”
– KHÔNG. Sẽ không đâu nhỉ? Em không nghe thấy gì cả.
“Chae Heon có hẹn hò với nhiều bạn gái không?”
– KHÔNG. Anh ta là một kẻ ngốc a? Một anh chàng sống sàng điệu, đi chơi cùng ai này là ai vậy?
Cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu nghe được câu trả lời rằng mối quan hệ của phụ nữ của cậu ta rất phức tạp. Có thể là kiểu người có thể chơi cho cả hai đội, nhưng dù sao thì sự nghi ngờ trong lòng cũng có thể ít đi một chút.
Thay vì trả lời, cô muốn thở dài nhưng vẫn cố đáp lại.
“Thế à? Chị rất ngạc nhiên về một đứa như Chae Heon mà như thế.”
– Tại sao, Unnie? Chị muốn giới thiệu ai à?
“Không biết nữa.”
Cô trò chuyện một cách đại khái và từ từ sắp xếp lại sợi dây phức tạp trong đầu. Sau đó Da Jeong bên kia đầu dây bắt đầu nói.
– Unnie. Đừng bao giờ. Nếu Unnie muốn giới thiệu ai đó cho anh ta thì sẽ muốn cắt đứt quan hệ với em quá.
“Tại sao?”
– Unnie sẽ chỉ mắng em thôi. Anh ta là một tên khốn rất cô đơn, thích làm theo ý mình. Nếu hẹn hò với bạn gái, có ai khó chịu khi người kia liên lạc với mình và cuối cùng lại nói mình không thích không? Trong khi kêu gào vô nghĩa về việc không bị nên đeo bám quá.
“Ưm….”
– Thật đó. Em đã chính kiến. Hồi trung học một người bạn đã tỏ tình với anh ta, và Unnie biết anh ta trả lời gì không?
‘Gì thế?’
– Thật là. Gã điên đó. Khi xin anh ta hãy trả lời sau nhé, anh ta lại nói:
‘Sao lại là tôi?’
“… Ưm.”
Jeong Seon không thấy thương tí nào và cố nín cười nhưng lại nhịn được.
– Dù khá vất vả nhưng anh ta vẫn là một đứa trẻ mạnh mẽ. Unnie, trông anh ta ổn cả phải không? Nhưng không phải vậy. Như bị thiếu một chút gì đó ấy? Tốt nhất là đừng bao giờ hẹn hò với bạn gái. Những tên như vậy cần được cách ly triệt để để không làm hại người khác.
Có lẽ Jeong Seon thực sự rất biết cách làm mối nên Da Jeong đã kịch liệt bày tỏ quan điểm của mình để can ngăn Jeong Seon.
Jeong Seon có chút bối rối. Cô tự hỏi liệu ‘Chae Heon, bạn của Jeong Yoon’ và ‘Họ hàng của Da Jeong, Kang Chae Heon’ có phải là cùng một người hay không.
Lần này cũng giống như lần trước. Vì lý do nào đó, đó là một ngày cuối tuần mà Jeong Yoon không đi chơi với Chae Heon nhưng Chae Heon lại gọi điện nhiều đến mức cô nghĩ tốt nhất chúng nên gặp mặt trực tiếp đi. Cuối cùng, tôi nhớ mình đã hét lên vì khó chịu vì tiếng chuông liên tục.
– Này. Unnie bị mất gì à? Hay đi chơi đi? Sao lại buồn bực thế!
‘… A. Từ lúc đó trở đi lẽ ra chị sẽ phải chú ý hơn.”
– Dù sao thì tên đó cũng như vậy. Nhân tiện, Unnie bây giờ ở đâu vậy? Nghe có vẻ không giống ở công ty.
Da Jeong, người đang trò chuyện qua điện thoại, hỏi cô đang ở đâu.
“Ở nhà. Hôm nay là đến hạn trả tiền thuê nhà hàng tháng.”
– Thế Unnie có muốn ra gặp em tí không? Hiện giờ em đang đi ngang qua trung tâm thương mại Dolphin.
“Vậy à? Cùng đi uống một tách cà phê nhé. Chị cần phải chuẩn bị tí. Em có muốn lên nhà không?
– Huh. Vậy em sẽ lên sau!
“Ừm.”
Vừa cúp điện thoại, nụ cười nơi khóe miệng chợt tắt. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại và nghịch nghịch màn hình mà không vì tại sao. Những dấu tay mờ đục nguệch ngoạc trên bề mặt nhẵn nhụi.
Em họ Kang Chae Heon nói cậu ta chưa từng có bạn gái. Kang Chae Heon, người được cho là tên khốn khủng khiếp, đã có một mối quan hệ bí mật với Jeong Yoon. Tim cô như chững lại.
Cứ như thể sự thật được tiết lộ mỗi khi các mảnh ghép được ghép lại với nhau.
“A. Không biết nữa.”
Cô nhảy ra khỏi ghế và đi vào phòng tắm. Không sao đâu, mình sẽ đi uống cà phê sau khi gột rửa những lo lắng của mình. Mình sẽ giả vờ như không biết cho đến khi Jeong Yoon thổ lộ với mình. Cô tự hỏi mình đã phạm tội gì, rên rỉ và lo lắng cho bản thân.
“Tại sao mình lại lo lắng khi không thể đưa ra lời khuyên chứ?”
Vì lý do nào đó, trong lòng cô thật khó chịu.
***
Khủng hoảng của Jeong Seon đến sớm hơn dự kiến.
Đó là một ngày cuối tuần bình thường. Cha đi câu cá với anh trai, người đã lâu không về, còn Jeong Yoon ra ngoài gặp bạn. Tất nhiên, người bạn đó phải là Kang Chae Heon. Và bản thân Jeong Seon đang cùng mẹ xem bộ phim.
“Này, Jeong Seon à. Cậu này giống như Jeong Yoon, phải không?”
Jeong Seon nhìn nam diễn viên phụ trên TV mà mẹ vừa chỉ.
Trông không giống lắm, nhưng dường như cô biết cụm từ ‘giống như Jeong Yoon’ nghĩa là gì.
Trước hết, cũng tương tự nhau. Cậu ta là kiểu người không có bạn gái và coi đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời khi nằm trên sàn và tự chơi đùa vào những ngày nghỉ.
“Nhưng có phải đang thiếu thứ gì đó không? Nếu làm vậy thì đó cũng không phải rồi. Khi ra ngoài, nó làm tốt hơn bất kỳ ai khác. Rất mừng khi nó yêu nhà mình rất nhiều. Vì vậy, thực sự cảm thấy như nó là đứa nhỏ nhất nhà.”
Jeong Seon đáp lại mẹ một cách thoả đáng và nhai táo. Cô không phải là người thích xem phim truyền hình nhưng rất thích khoảng thời gian này với mẹ.
Nhưng… .
“Ugh, cuối cùng cũng công khai rồi, công khai rồi.”
“… … .”
Có vẻ như diễn viên phụ là gay.
Khi khung cảnh thay đổi, người đàn ông mẹ nói trông giống Jeong Yoon đã bất ngờ đưa người yêu ra. Cậu ta có một cậu bạn trai cao hơn và có bờ vai rộng hơn bản thân.
Tại sao mỗi lần mình phiền lòng lại xuất hiện những cảnh như vậy? Thật làm người ta giật mình. Jeong Seon nuốt miếng táo chưa nhai xuống. Cảm thấy đau rát ở cổ họng. Cô kêu lên một cách kín đáo nhưng mẹ đưa cho cô một cốc nước và hỏi.
“Nghe nói dạo này có rất nhiều người thích người cùng giới nhỉ?”
“Rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều. Hơn thế nữa, chỉ là việc công khai khuynh hướng của mình dễ dàng hơn trước.”
Ngay cả sau khi uống hết nước, cô hắng giọng vài lần trước khi có thể phát ra giọng bình thường. Kung-deok-kung-deok. Tim bắt đầu đập thình thịch. Mẹ không biết phải nói gì, cô tin chắc vậy. Nhưng dù vậy, đầu lưỡi vẫn khô khốc.
“Mẹ ơi, có lẽ là… Mẹ có phản cảm với những thứ như thế không? Một người đàn ông thích một người đàn ông khác…”
“Huh?”
Mẹ đáp lại bằng một câu hỏi ngắn và không đưa ra câu trả lời. Câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy? Mẹ chỉ liếc nhìn Jeong Seon với vẻ mặt đó rồi quay lại xem phim. Nó có nghĩa là mẹ không quan tâm cho lắm.
Đó là phản ứng tự nhiên vì mẹ sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng câu hỏi của Jeong Seon sẽ gắn liền với người trong gia đình mình.
Trong lòng Jeong Seon rất phức tạp. Chiếc thùng vốn bị ném sâu xuống giếng giờ đã kêu lạch cạch. Cô đã đặt sự bối rối của mình vào đó.
‘Jeong Yoon làm nguy hại đến hòa bình của thế giới, tại sao mình là người duy nhất gặp rắc rối?’
Bằng cách nào đó, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Xem không vào được nội dung của bộ phim đang chiếu trước mắt. Mặc dù đang cười đùa và trò chuyện với mẹ nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng. Dường như tất cả đều là do Jeong Yoon.
Sau khi bộ phim kết thúc là đến mì trộn Bibim. Khi mẹ mắng Jeong Seon vì đã bỏ hết dưa chuột, mẹ ngẩng đầu lên như thể đang nhớ ra điều gì đó.
“Nhưng tại sao đứa út của nhà chúng ta lại không có bạn gái? Không phải thằng bé sinh ra đã rất đẹp trai sao?”
“… … .”
Jeong Seon ngừng miệng trong khoảng hai giây rồi bắt đầu nhai tiếp. Mỗi lần mẹ nhắc đến bạn gái của Jeong Yoon, tim cô như muốn nhảy ra khỏi miệng.
“Jeong Seon à. Con có nhớ dì Yang không? Con trai dì lần này đưa bạn gái đến, nhưng mẹ rất buồn cười ”.
“Có gì vui thế?”
“Dì nói cậu chàng chỉ mới 25 tuổi muốn cưới vợ và bạn gái nhất định sẽ lấy mình. Chẳng phải chúng rất dễ thương sao?”
“Vâng.”
May mắn thay, có vẻ như chủ đề đã chuyển sang con trai của dì Yang.
“Nếu Jeong Yoon của nhà chúng ta dẫn bạn gái về, mẹ sẽ làm món gì đó thật ngon cho con bé. Không biết thằng bé có nhất quyết muốn kết hôn sớm như con trai của dì Yang hay không ”.
Không phải chứ. Cuối cùng, lại nhắc đến chuyện của Jeong Yoon. Jeong Seon gắp miếng dưa chuột cuối cùng ra và bí mật đặt chúng phía sau bát trên một tờ giấy.
“Tại sao anh trai nó tìm được một người bạn gái nhưng Jeong Yoon thậm chí còn không đưa ai về?”
“Đó là vì Jeong Hoon giả vờ bận rộn một mình. Bất cứ ai nhìn thấy sẽ biết anh ấy đang cứu thế giới.”
À, ông anh trai cả tỏ ra hơi trịch thượng. Jeong Seon nghịch đũa, liếm đôi môi hơi cay, và gượng cười.
“Mẹ. Con sẽ mang theo bạn trai về thay cho. Thằng út nhỏ nhất, nên để nó mang bạn gái về thì còn lâu lắm.”
“Con có bạn trai chưa?”
“Chưa có. Khi nào có, con sẽ đưa người về…”
“Ồ, mẹ đã rất ngạc nhiên khi nghĩ rằng con gái mình đã bị bắt mất đó.”
“Tại sao con lại…”
“Lo lắng cho con gái mẹ thôi. Có phải thế giới bây giờ hơi khắc nghiệt không?”
Mẹ đã đổ thêm mì và nước sốt trộn vào bát của Jeong Seon, tựa cằm và nhìn cô con gái thứ hai của mình.
“Con gái của dì ấy, lần này vừa về nhà. Cô ấy rất tốt bụng và xinh đẹp.”
“Phải không? Bằng tuổi con phải không?”
“Huh. Bằng tuổi đó. Jeong Seon à, có thể giới thiệu cho Jeong Yoon được không?”
Trong khoảng khắc, Jeong Seon suýt làm rơi mất đũa. Giới thiệu đối tượng á, hoàn toàn không cần đâu. Trước hết, nếu đối tượng bên kia là một cô gái thì không được rồi và rõ ràng nó sẽ tạo ra một gánh nặng lớn cho thằng út.
“Ư. Không sao đâu mẹ. Giới thiệu cũng không hay lắm.”
“Tại sao? Ngày nay, bạn trai trẻ tuổi hơn là thời thượng đó. Dì bên đó luôn kêu Jeong Yoon của chúng ta rất đẹp trai mà?”
“Jeong Yoon sẽ tự lo được. Mẹ có giới thiệu thì cũng chẳng hay lắm, và nếu không thành công, thì sẽ mất lòng dì.”
“Đó là vì mẹ lo lắng. Con và Jeong Hoon thỉnh thoảng vẫn hẹn hò, nhưng Jeong Yoon chỉ biết đi chơi với bạn thôi. Mẹ không biết nó có mang bạn trai về như chúng ta vừa thấy trong bộ phim đó hay không.”
Được rồi, một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Jeong Seon. Làm sao mẹ có thể đưa ra những nhận xét chuẩn xác như vậy khi không hề biết gì. Có thể nào đó là linh cảm giữa mẹ con không?
Tất nhiên, những gì mẹ nói chỉ là đùa thôi. Mặc dù nhận thấy chiều hướng suy nghĩ của người mẹ mà cô biết, nhưng mẹ không phải là kiểu người coi nhẹ mọi việc như vậy.
Khi đang cảm nhận được cảm giác lái tàu lượn siêu tốc từ núi Jirisan đến Everest, cô nghe thấy một tiếng bíp phát ra từ cửa trước. Chẳng mấy chốc, cửa trước mở và có người bước vào.
“Con đã về rồi!”
Đó là Jeong Yoon. Nó thực sự không thể về đúng lúc hơn.
“Cả hai người đều ở nhà à?”
Sau khi rửa tay, Jeong Yoon đặt hộp dâu tây lên mặt bàn mà vừa để trước cửa, rồi mỉm cười quay lại.
“Con đã ăn thử loại dâu này và nó rất ngon. Chae Heon đã mua nó tặng mẹ.”
Jeong Yoon nghiêng chiếc hộp để lộ bên trong là những quả dâu tây to bằng nắm tay của một đứa trẻ.
“Đi chơi về rồi à? Sao lại về sớm thế?”
“Bố Chae Heon đột nhiên gọi về. A? Đó có phải là mì trộn không? Con cũng muốn ăn.”
Jeong Yoon lấy ra một chiếc bát lớn từ trong tủ và ngồi xuống cạnh Jeong Seon.
“Chưa ăn gì à?”
“Con ăn rồi, nhưng đồ ăn mẹ làm trông ngon quá. Có nhiều nơi bán mì và cơm mà.”
Nhìn thấy Jeong Yoon mỉm cười một mình, Jeong Seon không hiểu sao lại cảm thấy phức tạp trong lòng. Đứa em út này rất đơn độc và tươi sáng. Mày không biết chị cảm thấy ngại thế nào mỗi khi nói về mày đâu.
Mẹ đổ dầu mè vào bát của Jeong Yoon và gật đầu.
“Chae Heon thực sự là một đứa trẻ ngoan. Và lịch sự nữa.”
“Vâng. Chae Heon rất chu đáo. Rất tốt bụng.”
Jeong Yoon nhìn mẹ và mỉm cười. Nhìn nè, Jeong Seon tự nhủ. Vui vẻ quá nhỉ.
“Ngay cả con rể cũng không quan tâm đến mẹ như thế này, nhưng bạn của con tôi thật tuyệt vời.”
Tuy nhiên, khi mẹ vừa thốt ra câu đó, nụ cười trên môi Jeong Yoon đã biến mất.
“A… Con rể là thế nào ạ?”
“Đó là sự chân thành. Chae Heon, con trai sao có thể chu đáo như vậy? Thật khác với những người đàn ông trong nhà mình phải không?”
“… Vậy ạ?”
“Sự hòa hợp trong gia đình không đến từ những thứ to tát. Nhớ những gì người kia thích và không làm những gì họ không thích. Để ý đến những điều nhỏ nhặt… Đó chính là lý do Jeong Yoon của chúng ta phải là một người chồng như Chae Heon.”
“… … .”
“Jeong Yoon, khi nào định cưới xin đó?”
Nói xong, mẹ mỉm cười dịu dàng. Jeong Seon nhìn Jeong Yoon tựa cằm vào tay với biểu cảm kỳ lạ trên mặt.
Đó thực sự là một cảnh tượng phải xem tận mắt. Thật khó để không xấu hổ. Jeong Yoon cười như thở dài. Cứ trả lời đại khái thôi, nhưng sao mày lại ấp úng và khoe khoang nhiều thế?
Nhưng ngay từ đầu, đó chính là tính cách của nó. Biết được sự thật khiến cô vừa buồn cười vừa lo nghĩ. Không biết đây là loại cảm giác gì nữa.
Jeong Seon quyết định tự mình giải quyết cuộc trò chuyện.
“Sao lại nói về việc kết hôn với một đứa thậm chí còn chưa có bạn gái. Nó vẫn còn trẻ con mà. Nếu mẹ bảo nó chạy trước khi kịp học đi thì sẽ ngã đó.”
“Muốn mấy đứa ổn định và ở với chồng để lo cho hai đứa thì sao nào. Đưa con cái đi lấy chồng là trách nhiệm lớn nhất của cha mẹ”.
“Con già cả người đi vì quá căng thẳng với bài tập về nhà rồi. Con biết sẽ làm tốt mà.”
“Thế à?”
Mẹ mỉm cười dịu dàng khi nhìn vào mấy đứa con mình lần cuối với sự chấp nhận mơ hồ.
“Con gái và con trai của nhà chúng ta thật xinh đẹp làm sao… . Con tôi đã rất xinh tươi nhưng dì Shingi lại nói mấy cháu sẽ còn xinh hơn nữa”.
“… … .”
Sự im lặng lớn dần như kẹo tan chảy.
“Vì vậy, nếu có bạn gái, hãy đưa về, Jeong Yoon à. Mẹ chỉ cần con thích thì mẹ không quan trọng gì cả. Chỉ cần người tốt là được.”
Sau cùng, Jeong Yoon bắt đầu ho khan dữ dội. Jeong Seon thầm thở dài khi đưa cho Jeong Yoon ly nước. Này. Uống đi….
Jeong Yoon đặt đũa xuống và mỉm cười với khuôn mặt đỏ bừng.
“A…Mì cay quá.”
***