Tại Sao Cậu Tốt Với Mọi Người Trừ Tôi - Additional Side Story 4 (1) - Thứ làm tôi ghen

Sắp đến giờ nghỉ trưa.

Giả vờ làm việc, Jeong Yoon liếc xung quanh. Và lúc đó.

“Cậu chủ, đi ăn thôi.”

(Note: 도련님 (dolyeonnim): Cậu chủ)

“Vâng!”

Sau khi lớn tiếng đáp lại tiếng gọi đi ăn của Trợ lý Park, tôi nhấn Control S.

Giờ ăn trưa chờ đợi đã lâu đã đến. Không hiểu sao tôi lại đói đến thế ở chỗ làm khi không còn là thiếu niên nữa, khi đó tôi đã đói 23,9/24 giờ.

Không, thực lòng tôi không biết nữa. Chắc chắn là do công ty đang hút cạn năng lượng của mình.

Tôi thay dép và treo thẻ nhân viên đã giấu ở góc bàn vào. Không phải làm gì khác ngoài việc đó nhưng khi tôi đứng dậy, mọi người trong đội đều đang đợi rồi.

Sẽ là một sai lầm lớn nếu để các Tiền bối chờ đợi một Hậu bối.

“Cậu thay đồ xong rồi à?”

“Đúng đấy! Đã trở nên rất xinh rồi!”

Khi Jeong Yoon đáp lại với nụ cười rạng rỡ, Trợ lý Park vỗ nhẹ vào vai và gật đầu. Giờ thì Jeong Yoon chuẩn bị đi ăn thật rồi.

Họ theo sát phía sau các thành viên trong nhóm đang xếp thành ba người. Khi Jeong Yoon đi đến thang máy thì thấy nhân viên đang đi xuống đã đông nghẹt.

Sau khi đợi khoảng hai giây phía sau những người đang tụ tập trước nút bấm, chúng tôi quyết định cùng nhau đi xuống cầu thang thoát hiểm. Thật là tệ nếu lãng phí vô ích một tiếng ăn trưa.

“Cậu chủ, cậu đã xong hết báo cáo chưa? Sau bữa trưa, sẽ vào thẳng cuộc họp.”

Trợ lý Park hỏi, dụi đôi mắt mệt mỏi. Mascara hơi nhòe đi khi chị chạm vào.

“Tôi đã sao ra 11 bản và thậm chí còn ghim vào rồi.”

“Cậu đã rất thạo dùng máy dập ghim rồi.”

“Vâng. Chúng rất gọn gàng. Đều theo chiều ngang.”

Jeong Yoon, người đã đặt lưỡi dao theo chiều ngang, cười nhẹ.

Trợ lý Park luôn hướng dẫn tôi nhét kim bấm theo chiều ngang chứ không phải theo đường chéo, nhưng lần trước tôi quá bận và đã ghim theo đường chéo nên bị mắng. Chúng không giống nhau sao?

Chuyện xảy ra ngay sau khi Trợ lý Park bị Trưởng nhóm Kwon nhắc nhở. Không thể nói là không phải do chuyện đó ảnh hưởng được. Dù thế nào đi nữa, Jeong Yoon cũng phải tháo hết ghim bằng dụng cụ gỡ ghim rồi ghim lại theo chiều ngang. Vừa làm vừa lẩm bẩm, lăn lộn ra ngoài xã hội giống như một kẻ ăn xin khó hơn bản thân tưởng.

Tuy nhiên, đôi khi con người ta cũng có hai mặt nhưng chính Trợ lý Park là người chăm sóc Jeong Yoon nhiều nhất. Vì lý do đó mà Jeong Yoon cũng là người đi theo Trợ lý Park nhiều nhất.

Vừa đến nhà ăn, Jeong Yoon nhìn vào bảng thực đơn trên tường. Thực đơn hôm nay là gà rán. Đây là món gà yêu thích thứ hai của tôi sau thịt gà.

Jeong Yoon bước từng bước một và nhìn xung quanh. Không thấy Chae Heon đâu cả. Anh ấy bảo sẽ ra nhà ăn ăn trưa nhưng rốt cuộc lại không xuống. Dù có bao nhiêu người đi chăng nữa thì anh ấy cũng là một người đàn ông cao lớn nên rất dễ thấy, nhưng đáng tiếc anh ấy không có ở đó.

Đã vài tháng trôi qua kể từ khi Jeong Yoon gia nhập công ty với tư cách là thành viên trẻ nhất trong nhóm hỗ trợ quản lý tại trụ sở Tập đoàn Hunjeong. Cuộc sống ở công ty không mấy suôn sẻ cho đến khi được nghỉ trưa trong yên bình. Nguyên nhân là vì biệt danh của Jeong Yoon vẫn là cậu chủ nhỏ.

Em út bất ngờ vào nhóm với một vẻ bề ngoài đặc biệt bất ngờ. Một nụ cười dịu dàng không hề có cảm giác căng thẳng trên vẻ ngoài đẹp trai. Ghim cà vạt mới toanh, đồng hồ, giày và cặp đắt tiền. Tất nhiên đều được Chae Heon mua nhưng không ai biết điều đó.

(Note: Maknae (막내) trong tiếng Hàn được hiểu là em út và đây cũng chính là từ ngữ để chỉ thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm.)

Khoảnh khắc Jeong Yoon xuất hiện, tỏa sáng rực rỡ và nói: “Xin chào, tên tôi là Seo Jeong Yoon ạ!”, trong đầu các thành viên trong nhóm đã đồng loạt nảy ra một suy nghĩ.

Đứa này… Đây đúng là con ông cháu cha có ô dù thực thụ… .

(Note: 낙하산 nghĩa gốc của nó là cái dù để nhảy dù. Bên cạnh đó nó còn được sử dụng với ý nghĩa ẩn dụ để chỉ việc tuyển dụng hay thăng tiến bằng chướng của người có địa vị cao.)

Jeong Yoon gia nhập công ty với tư cách là nhân viên được vào làm theo diện đặc biệt thay vì theo như kế hoạch tuyển dụng đầu và giữa năm.

Một ngày nọ, Jeong Yoon nghe được từ giáo sư cũ của mình rằng mình đã được Tập đoàn Hunjeong đề nghị tuyển dụng đặc biệt. Không biết đã nhận được sự ưu ái như thế nào và may mắn đến mức nào, nhưng Jeong Yoon không thể tự mình làm hỏng phước lành đã đến với mình nên đã vội vàng nghiên cứu tập đoàn đó và thậm chí còn tập phỏng vấn nên đã tự tin vào làm.

Ở nhà đã tổ chức tiệc thịt nướng, hỏi đây là loại bánh gạo gì mà rơi từ trên trời xuống, Min Soo thắc mắc tại sao mình không được đặc biệt ứng tuyển vào, dù đã làm việc cho công ty của bố mình nhưng sau khi vào thì cậu ta lại tiếc đến mức rụng hết tóc, còn Chae Heon chỉ cười.

Cho đến khi Jeong Yoon hết kinh ngạc và chỉ còn hạnh phúc, Jeong Yoon mới biết rằng cái mác theo sau mình sau khi vào công ty như một giấc mơ sẽ là ‘ô dù’ hay ‘cậu chủ’.

Không hiểu sao, ngay từ những ngày đầu vào làm, các thành viên trong nhóm đã tỏ ra xa cách. Họ giữ khoảng cách với tôi đến mức tôi tự hỏi liệu có cần thiết phải thể hiện ra ngoài như thế này dù họ có xa lạ và lạ lẫm đến đâu.

Tuy nhiên, khi tôi không nhượng bộ và mỉm cười chào mọi người, họ đã dành cho tôi một chút tình cảm. Giống như tháo chốt được một cánh cửa sổ đóng chặt.

Rồi một ngày nọ tại một bữa tiệc. Chỉ sau khi nghe thấy lời thì thầm say khướt của một nhân viên bình thường nổi tiếng mồm mép, Jeong Yoon mới để ý.

‘Mình là cái quái gì cơ… ? Dù nhảy dù vào làm, mình đã làm việc rất chăm chỉ… Thật khó tin… .’

Jeong Yoon rất bối rối khi bị vây quanh bởi những đồn đại rất vô lý. Bản thân Jeong Yoon thậm chí còn không thể có ô dù chứ đừng nói đến việc nhảy dù vào công ty.

Sau đó, Jeong Yoon đã bị cố ý bác bỏ lời đồn đại. Rằng gia đình không có đủ của cải và quyền lực để cho mình nhảy dù vào, và rằng mình không có mối quan hệ nào trong công ty. Sau khi Jeong Yoon la hét và thể hiện như vậy, Trợ lý Park đã thẳng thắn hỏi.

‘Có thực sự như vậy không? Cậu thực sự chỉ là được đặc biệt tiến cử vào thôi à?’

Lúc đó, Jeong Yoon mỉm cười và gật đầu. “Đúng! Tôi chỉ là một cọng lông gà thôi!” Và ngay lập tức Jeong Yoon bị tát vào sau đầu. “Tại sao cậu lại làm mọi người bối rối, sợ hãi và cản trở công việc của mọi người?”

Kể từ đó, mỗi ngày cứ tương tự như nhau. Jeong Yoon bị mắng vì ghim giấy chéo, có vẻ tâm trạng Trợ lý Park không tốt nên Jeong Yoon cố tình ngậm miệng. Lăn lộn ngoài xã hội thật sự vất vả.

Tất nhiên, dù hiểu lầm đã được giải quyết nhưng biệt danh ‘Cậu chủ’ vẫn được giữ nguyên. Mặc dù, cho đến bây giờ họ chưa bao giờ gọi nó một cách công khai trước mặt người ngoài, nhưng nó đã đọng lại trên môi chị ấy và từ ‘cậu chủ’ rất phù hợp với bầu không khí của Jeong Yoon. Do các Tiền bối muốn gọi như vậy nên Jeong Yoon chỉ có thể đồng ý.

Biệt danh của Jeong Yoon là thiếu gia nhưng không phải nhảy dù vào nên Jeong Yoon và đồng nghiệp trong đội đã có một bữa tiệc thân mật.

Sau bữa ăn, Trưởng nhóm bảo sẽ đi uống cà phê nên Jeong Yoon dự định sẽ gặp Chae Heon ngay sau bữa trưa.

Chae Heon chỉ ở dưới một tầng thôi mà sao người yêu của tôi lại khó gặp đến thế.

***

Bầu trời cao và không khí trên sân thượng thật trong lành. Những đám mây trải dài như bông phơi khô không một nếp nhăn.

Jeong Yoon đi ngang qua nhóm hai ba người đang cầm cốc giấy nói chuyện rồi chiếm lấy một bên của một chậu cây lớn. Jeong Yoon hỏi Chae Heon trong khi nghịch nghịch những chiếc lá trầu bà Monstera.

“Hôm nay anh đã ăn gì?”

“Mì soba với tonkatsu.”

Chae Heon có chút khó chịu khi Jeong Yoon bình tĩnh hỏi.

Tiền bối Chae Heon cực kỳ thích món thịt lợn cốt lết. Cứ cách ngày lại gọi Tonkatsu. Hầu hết bữa trưa đều ă ở bên ngoài thay vì nhà hàng trong công ty. Chae Heon lắc đầu, than rằng bây giờ chỉ cần nhìn vụn bánh mì trên miếng thịt lợn cốt lết cũng khiến anh cảm thấy đau bụng.

Jeong Yoon ngồi trên chiếc ghế dài trong góc và nhìn chằm chằm vào Chae Heon, người đang dựa vào lan can. Không hề hay biết, khóe miệng mình lại nhếch lên. Chae Heon chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và đeo cà vạt, tôi không biết điều gì khiến anh ấy trông đẹp trai đến thế.

Cánh tay rắn chắc hiện rõ dưới chiếc áo sơ mi hơi xắn lên và đồng hồ kim loại ở cổ tay trông lạnh lùng. Thẻ nhân viên treo ở cổ, được nhét vào túi áo, thậm chí cả sợi dây thẻ cũng đẹp như tranh vẽ.

Lý do gì khiến mình không vui khi được thấy người yêu rạng ngời của mình? Vì lý do nào đó, Jeong Yoon cảm thấy kỳ quái. Không phải ngày một ngày hai Chae Heon-ie ngầu đâu nhưng dạo này suy nghĩ của tôi cứ vậy đó. Còn hơn thế nữa vì tôi biết rõ loại ánh mắt nào đang đâm sau lưng Chae Heon.

Trợ lý Park kiêu ngạo và hay giễu cợt cũng hay khen: ‘Cậu ấy… thực sự đẹp trai…’ Cứ thấy anh ấy là chị ấy lại lẩm bẩm.

Ảnh anh ấy thậm chí còn được đăng công khai trên một bảng tin nội bộ ẩn danh. Tên của nam thần đang làm việc ở tầng 7 hay tầng 8 trụ sở chính là gì vậy? Trong phần bình luận, như thể đó là lẽ tự nhiên, tên Chae Heon được nhắc đến cùng với những bài đăng xác minh ngoài đời thực và những lời chứng thực tận mắt.

Cùng lúc đó, tên của Jeong Yoon cũng được nhắc đến nhưng trong lòng Jeong Yoon bừng bừng ghen tuông nên chỉ nhanh chóng kéo chuột xuống.

Khi còn học đại học, chúng tôi học chung lớp, đi cùng một con đường nhưng bây giờ dù ở cùng một tòa nhà cũng khó gặp nhau quá. Chính vì thế mà lòng tôi càng nhói hơn. Dù đã biết khuôn mặt tươi cười của Chae Heon sẽ tỏa sáng nhất khi anh ấy thấy mình.

‘Chae Heon nói Tiền bối của mình thích tonkatsu, nghe nói rất xinh đẹp.’

Môi bôi son đỏ và mái tóc ngắn thẳng. Tiền bối của Chae Heon là một phụ nữ xinh đẹp với ngoại hình hoàn hảo. Ban đầu Jeong Yoon chỉ nghĩ chị ta ‘đẹp’ thôi nhưng theo thời gian trôi qua, bắt đầu quan tâm nhiều hơn.

Hai người thường xuyên đi ăn thịt lợn cốt lết với nhau. Thậm chí không định có một cuộc vui như thế này sao? Ghen tuông xấu xí, vô lý cứ bám lấy trái tim tôi. Không thể bộc lộ ra trước mặt Chae Heon nên ngày nào tôi cũng phải gắng kìm lại.

Được rồi. Nên xóa bỏ nó đi thôi.

Điều này chỉ là khởi đầu. Bây giờ, không phải họ đang cùng một chỗ hay sao? Chúng tôi có thể nắm tay haha hoho bên nhau được bao lâu. Chính vì vậy mà tôi phải dần dần quen với những lúc không thể ở cạnh nhau… .

Lòng tôi phức tạp nên chỉ ngước nhìn Chae Heon từ xa. Chae Heon cũng nhìn chằm chằm vào Jeong Yoon, người đang ngước nhìn mình và vô thức nhét thẻ nhân viên vào túi.

“Jeong Yoon à.”

“Hử.”

“Tại sao mỗi ngày em đều đi ăn cùng với Trợ lý Park?”

Jeong Yoon bắt chước Chae Heon và mò mẫm mã nhân viên của mình. Tại sao lại ăn cùng nhau mỗi ngày à? Vì là một nhóm nên cùng nhau đi ăn rồi vào làm.

“Hmm. Do ở cùng đội?”

Chae Heon dừng lại một lúc. Có vẻ như câu trả lời chưa thỏa đáng.

“Có thân thiết không?”

“Cũng thân. Chị ấy được giao hướng dẫn em. Bây giờ chúng em rất thân thiết.”

Chae Heon phủi tay áo đang xắn chặt của mình và trầm giọng hỏi.

“Có thực sự cần phải thân thiện đến vậy không?”

“Cần thiết?”

“Chị ta chỉ là đồng nghiệp cùng công ty thôi.”

“Vì làm việc cùng nhau nên càng thên nhau thì công việc càng hiệu quả hơn.”

“Em đã cười suốt.”

“… Sau này em sẽ ít cười hơn.”

Jeong Yoon trả lời một cách mơ hồ.

‘Chae Heon của nhà chúng ta lại bắt đầu rồi.’

Trong khi Jeong Yoon là người kìm nén sự ghen tuông thì Chae Heon lại là người không chút do dự thể hiện chúng. Bây giờ cũng như vậy.

Đáng lẽ tôi phải nhận ra ngay từ lúc gặp anh ấy ở sảnh tầng một sau khi ăn xong. Vì lý do nào đó, anh ấy không cười, nhìn chằm chằm vào Trợ lý Park đang chào hỏi bằng cách vỗ vai anh ấy. Một nhân viên cấp dưới ngổ ngáo, dám nhìn cấp trên một cách táo tợn.

Dù có thiếu tinh ý đến mức nào thì bây giờ tôi cũng đã biết, sau khi trải qua một loạt sự vật. Giờ đây, trải qua một bước nhảy vọt vô lý, rõ ràng Chae Heon đã luôn ghen tuông mãnh liệt.

Chae Heon luôn không ngần ngại thể hiện ham muốn chiếm hữu độc đoán và ghen tuông của mình. Nói một cách đơn giản, anh nói mình không thấy xấu hổ à? Hoặc có thể gọi nó là sự trơ trẽn quá mức.

Sau vài năm yêu nhau, giờ chúng tôi đã quen thuộc nhau hết cả rồi. Mình đã nghĩ gì khi Chae Heon nói điều đó? Chắc chắn lại đang suy nghĩ vớ vẩn nữa rồi. Cũng như việc Jeong Yoon ghen tị khi Chae Heon và Tiền bối của anh ấy đã cùng đi ăn tonkatsu.

Jeong Yoon đứng dậy khỏi băng ghế và dựa vào lan can. Vai họ hơi chạm nhau.

“Cho dù em và Trợ lý Park có thân thiết đến đâu thì cũng chỉ là người hướng dẫn và cấp dưới mà thôi.”

“… … .”

“Không có quan hệ nào khác cả.”

Nghe những lời đó, sự lạnh lùng biến mất khỏi mắt Chae Heon khi nhìn Jeong Yoon.

“Trợ lý Park tất nhiên là xinh đẹp, nhưng… Trong mắt em, anh là người đẹp trai nhất trong công ty chúng ta.”

Giả vờ kéo thẻ nhân viên trong khi nói những điều kỳ lạ, Jeong Yoon sờ nắn bộ ngực rắn chắc của Chae Heon. Thực ra, tôi đã muốn chạm vào nó từ lâu rồi.

Khi Chae Heon mỉm cười, ngực anh run lên dưới lòng bàn tay Jeong Yoon. Tôi mò mẫm sờ cơ bắp dày và cứng như một bức tường khổng lồ, rồi trở về thực tại và vội bỏ tay ra.

Đây là công ty thiêng liêng trả lương mình hàng tháng. Không nên như thế này. Phải có lương tâm chứ.

Trong lúc Jeong Yoon đang kiềm chế thì Chae Heon đã đưa tay ra sau lưng Jeong Yoon và nắm lấy tay vịn. Sau đó, anh vỗ nhẹ vào người Jeong Yoon ở sát mình.

“Ế!”

Ngạc nhiên, Jeong Yoon nhảy dựng lên. Vội quay đầu lại và nhìn xung quanh, nhưng may mắn là không có ai ở đó.

Tay Chae Heon lại xoa xoa vào bề mặt vải. Một cảm giác ngứa ran chạy dọc da Jeong Yoon.

Chae Heon ôm Jeong Yoon với một chút sức mạnh và thì thầm.

“Anh có nên làm việc chăm chỉ và được thăng chức lên gì đó không?”

“Hử?”

“Anh muốn làm ở công ty nhưng không có văn phòng riêng. Phòng vệ sinh ồn ào và trong xe thì chật hẹp.”

“… … .”

“Nó đứng dậy rồi.”

“… … .”

Jeong Yoon chết lặng nhìn Chae Heon rồi nhẹ gỡ tay đối phương ra.

Dù làm việc ngoài giờ và cuối tuần, ham muốn của người yêu mình không hề bị dập tắt đi dù đang ở chỗ làm.

Bây giờ, thậm chí Jeong Yoon còn hơi bối rối. Đang làm cái quái gì vậy, chỉ sờ ngực anh ấy một chút, nhưng một mình cứng lên sau khi chạm vào eo người yêu thì chẳng phải quá khỏe mạnh rồi sao.

Thật may là không có ai ở xung quanh. Nếu bị đăng một cái gì đó như thế này lên một bảng thông báo thì sẽ không xấu hổ sao? Thì ra nam thần tầng 7 là một tên biến thái…?

Jeong Yoon ngước mắt lên trời. Chae Heon cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đôi mắt Chae Heon chậm rãi dõi theo đám mây bay qua. Có vẻ như, thay vì hát quốc ca, họ đã quyết định nhìn theo quỹ đạo của máy bay.

Đó là một buổi chiều yên tĩnh.

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo