“Ưm… .”
Rên lên một tiếng đau đớn, Jeong Yoon lật người lại. Cả người như bị cái gì đó buộc chặt đến mức ngột ngạt, nhưng tôi tự nhiên thở hắt ra một hơi dài vì cảm giác nặng trĩu dễ chịu.
Mặc dù toàn thân đầy mồ hôi và tinh dịch nhưng cũng không có cảm giác nhớp nháp khó chịu. Không biết Chae Heon đã lau sạch hết tinh dịch bên trong và dùng khăn ướt lau người cho mình, Jeong Yoon yên tâm nằm trong lòng anh ấy.
Điều cuối cùng tôi cảm nhận được Chae Heon ôm tôi từ phía sau và cọ môi vào mặt và tai mình. Điều cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng bíp bíp của điều khiển điều hòa do nhiệt độ cơ thể của cả hai quá cao.
Không khí mát lạnh quấn quanh cánh tay. Jeong Yoon xích người lại gần vòng tay người kia. Sau đó, một cánh tay mạnh mẽ kéo Jeong Yoon vào một cái ôm và kéo chăn cao lên. Một bàn tay to lớn vỗ và xoa lương tôi. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng, giống như dỗ một đứa trẻ vào giấc ngủ, nhưng đúng hơn, cử động đó đã đánh thức Jeong Yoon.
Mùi sữa tắm ngào ngạt toả ra từ một người đàn ông cùng khuôn ngực săn chắc. Jeong Yoon ngay lập tức nhận ra người trước mặt mình là ai. Một nụ cười mãn nguyện lộ ra từ bên trong.
Kang Chae Heon. Anh ấy ôm và hôn lên đỉnh đầu tôi.
“Em dậy rồi à?”
“… Ừ.”
Mái tóc Chae Heon hơi ướt. Có vẻ như anh ấy đã tắm. Lại một nụ hôn rơi xuống mí mắt.
“Ngủ thêm đi. Vẫn còn là đêm.”
Đúng như anh ấy nói, thành phố bên ngoài cửa sổ phòng khách đang lấp lánh ánh đèn vào giữa đêm. Tôi từ từ ngồi dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh ban đêm có thể nhìn thấy thật tuyệt vời, nhưng tình trạng thể chất của tôi không được tốt. Nó đau nhói như sắp vỡ ra.
Chae Heon ôm eo Jeong Yoon và nhanh chóng bắt đầu hôn lên vùng bụng dưới. Bên này lại bên kia, và một nụ hôn tinh nghịch theo sau và rơi xuống.
Jeong Yoon nhẹ nhàng luồn tay vào tóc Chae Heon. Bàn tay, ánh mắt, nụ hôn, tất cả những hành động của Chae Heon đều ân cần và ấm áp, khiến trái tim tôi dấy lên những gợn sóng nhỏ. Có rất nhiều tình cảm trong cử chỉ của anh ấy.
Có thể hạnh phúc như thế này không? Thật khó tin.
Tôi trượt vào vòng tay ấm áp kia. Bàn tay Chae Heon nãy giờ vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi lần xuống luồn vào giữa hai mông. Jeong Yoon, người đang giữ cánh tay của Chae Heon, co rúm vai. Đó là nơi lúc nãy anh ấy đã chạm vào suốt, nhưng khi tôi tỉnh dậy sau khi ngủ, cảm giác đó lại trở nên xa lạ.
Chae Heon nhấc một chân của Jeong Yoon gác lên người mình, mò mẫm tìm lối vào giữa hai chân.
“Lúc nãy nhìn nó hơi sưng lên.”
“… Vậy à?”
“Anh xin lỗi vì đã làm em bị thương.”
Mặc dù xin lỗi nhưng những ngón tay vẫn mân mê những nếp nhăn ở lối vào và chọc vào bên trong.
“A… Em không sao… Oa…..”
Cảm giác kỳ lạ tăng lên một cách nguy hiểm. Jeong Yoon khẽ hếch cằm lên và phát ra một tiếng rên như tiếng thở dài. Chae Heon lại đẩy ngón tay vào. Chỗ đó không được bôi trôn, nên cho vào không dễ dàng.
“Ở đây thật dễ thương.”
“Thế à… .”
“Cách nó cắn chặt anh thật đẹp, anh cũng muốn cho em xem.”
“Ô… làm sao em… nhìn… .”
Jeong Yoon nhắm mắt lại vì xấu hổ.
Lỗ bên dưới ngứa ngáy, Chae Heon từ từ cọ sát vật cứng ngắc của mình vào người Jeong Yoon. Đầu quy đầu đã rỉ ra dịch thể ướt sũng. Cái của Jeong Yoon cũng nửa đứng lên trước cảm giác choáng váng đó.
Chae Heon nâng đùi Jeong Yoon và dang rộng hai chân ra. Hung khí từ từ bắt đầu cọ xát với lối vào lộ ra hoàn toàn.
“Hừm… Ở đó… .”
Jeong Yoon khẽ lẩm bẩm. Như Chae Heon đã nói, nó trông khá sưng. Dù chỉ hơi đau do bị quét qua và bị chọc nhẹ vào đầu bộ phận sinh dục. Không thể làm gì hơn được nữa. Tuy nhiên, dù nghĩ điều đó là không thể, nhưng khi nhớ lại khoái cảm mình cảm thấy trước đó, lối vào lại tự động co rút.
Chae Heon nắm lấy mông của Jeong Yoon và đẩy bộ phận sinh dục ẩm ướt của mình cọ vào khe hở. Nhưng không đi sâu thêm nữa.
“Anh muốn cho vào… .”
Tiếng lẩm bẩm tắt ngấm với một tiếng thở dài. Nghe giống như một đứa trẻ chán nản vì không thể ăn được ngay cả khi có kẹo ngon như vậy trước mắt. Jeong Yoon cười ra nước mắt. Đó là Chae Heon, người dường như không quen thuộc theo nhiều cách.
Jeong Yoon nắm lấy cổ tay anh và kéo tay ra khỏi chỗ đó của mình. Cái chân đang vắt trên eo anh ấy cũng từ từ hạ xuống. Trên thực tế, anh ấy đã nói đúng. Của tôi đã đứng lên một nửa.
Tôi muốn nếm trải sự ngây ngất trước đó một lần nữa, nhưng tôi cảm thấy cơ thể mình sẽ thực sự tan vỡ nếu làm thêm nữa. Dù bây giờ đau như thế này, nhưng hơn thế này thì ngoài khả năng của tôi.
Tôi kéo anh ấy lại và vòng tay quanh cổ người kia. Ngắm nhìn khuôn mặt ấy gần hơn, tôi cắn môi dưới của Chae Heon rồi dứt ra. Có một chút ngượng ngùng trong mắt Chae Heon khi anh cúi xuống nhìn tôi.
Jeong Yoon chỉ cười. Mặc dù Chae Heon không ngần ngại chủ động, nhưng anh ấy cũng sẽ bất ngờ dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhất nếu tôi đến gần anh ấy trước. Bây giờ tôi chỉ cảm thấy anh ấy thật dễ thương.
Chae Heon đáp lại nụ hôn của Jeong Yoon, môi khẽ chạm vào môi.
“Kỳ nghỉ đông chúng ta hãy đến đảo Jeju đi.”
“Đảo Jeju?”
“Ừ. Jeju.”
“…Được rồi, tốt thôi….”
Jeong Yoon gật đầu. Tôi nghĩ kiểu người như Kang Chae Heon sẽ du lịch nước ngoài hơn là đảo Jeju… Đó là một lời đề nghị bất ngờ.
Nhưng cũng tốt thôi nên tôi gật đầu. Tôi muốn đi với anh ấy, không có lý do gì để không đi cả. Tôi sẽ trả tiền vé máy bay, tôi sẽ trả tiền chỗ ở, và tôi chắc chắn sẽ đi ngay cả khi phải chi tiền cho vé máy bay đến đảo Jeju.
Chae Heon, người dụi mũi vào sống mũi của Jeong Yoon và nghiêng mặt và dụi vào môi, tiếp tục nói.
“Anh hơi khó ấn định trước thời gian xuất phát vì tình hình hiện nay… Xin hãy hiểu cho anh nhé, chúng ta sẽ đi ngay khi có thể.”
“Dạo này thế nào rồi?”
“Gần đây anh đã thay đổi quyết định, nên đang cọ xát với cha. Dư dả tiền bạc vẫn sẽ tốt hơn.”
“… Em hiểu rồi.”
‘Cọ xát với cha’ có nghĩa là gì? Không phải anh vẫn còn rất nhiều tiền sao? Tôi không biết chính xác anh ấy đang nói gì, nhưng có một chút cay đắng trong giọng nói của anh ấy, nên rõ ràng là tình huống “cọ xát” không mấy dễ chịu.
Jeong Yoon nhẹ nhàng kéo Chae Heon lại rồi ôm lấy người đang cười chua xót kia. Rồi liếm môi anh ấy và khẽ thì thầm.
“Nghĩ lại thì, Kang Chae Heon. Người anh không có mùi thuốc lá… Em thậm chí còn không ngửi thấy nó…”
Môi chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi phả ra rồi tắt. Chae Heon tinh nghịch liếm môi Jeong Yoon và cười khẽ.
“Anh bỏ rồi. Không còn lý do gì để hút thuốc nữa.”
“Anh có lý do để hút thuốc trước đây à?”
“Trước đây, nó thật khó khăn…”
Chae Heon uể oải trả lời, hé môi Jeong Yoon và đưa lưỡi vào, ngăn cản câu hỏi sắp sửa bật ra. Giá như tôi có thể giải quyết công việc khó khăn cho anh ấy, người muốn làm tất cả như Siêu nhân và gánh vác mọi chuyện thay tôi.
Chae Heon lướt qua khoang trong miệng Jeong Yoon và lưỡi quấn lấy nhau. Jeong Yoon chỉ nhắm mắt lại. Ma sát ướt át giữa hai đôi môi vang vọng như một ảo ảnh. Chae Heon chậm rãi quấn lấy lưỡi Jeong Yoon, và hơi nghiêng đầu. Nằm hơi nghiêng, Chae Heon nhẹ nhàng nép vào người Jeong Yoon.
Anh ấy ôm lấy tôi và nhẹ nhàng vuốt tóc như để an ủi. Cơ thể tôi đang chạm vào thật ấm áp và dễ chịu. Cảm thấy như mình đang tan chảy trên giường.
***
Tôi lại ngủ thêm một giấc, mở mắt ra thì trời đã sáng. Việc đầu tiên Jeong Yoon làm sau khi thức dậy là tắm rửa. Đón nhận nụ hôn của Chae Heon với khuôn mặt thất thần. Sau đó mặc quần áo và rời khỏi nhà.
“Anh thường ăn gì thế?”
Jeong Yoon vừa hỏi vừa xoay cái bụng đói của mình. Chae Heon bẻ lái.
“Em chọn đi.”
Tôi rất ngạc nhiên khi Kang Chae Heon có thể tự nấu ăn. Rõ ràng, tôi nghĩ anh ấy sẽ nói có người giúp việc riêng. Tuy nhiên, hình ảnh Chae Heon đứng trong bếp, cắt thái nhiều thứ và vo gạo, không hiểu sao rất hài hòa nên tôi có chút tò mò. Kỹ năng nấu ăn của anh ấy thế nào?
Hai người đi đến quán bít tết gần nhất. Khi Chae Heon hỏi muốn ăn gì, tôi đã tuyên bố, ‘Thịt! Bít tết!”
“Nhân tiện, tại sao hôm nay anh không nấu ăn? Em muốn thử món ăn anh làm cho em.”
“Anh muốn đi ăn thật nhanh. Em đã làm việc chăm chỉ cả buổi tối rồi.”
“… Anh mới là người làm việc vất vả, em đâu có làm gì….”
Gãi cổ, tôi trả lời một cách mơ hồ. Đó là sự thật. Tất cả những gì tôi làm là nằm dưới anh ấy và để mặc bản thân mình bị đẩy qua đẩy lại. Là Kang Chae Heon một mình làm tất cả. Người cần ăn nhiều và bổ sung năng lượng là Kang Chae Heon.
Nhớ lại đêm qua, tôi lại cảm thấy xấu hổ và vặn vẹo cơ thể. Mặt Jeong Yoon đỏ bừng, quay đầu ra ngoài cửa sổ. Những chiếc lá cây lướt qua bên ngoài cửa kính ô tô đã nhuốm màu vàng và đỏ.
Tôi đã qua đêm với Kang Chae Heon. Cuối cùng. Ngày hôm qua tôi đã lăn lộn với Kang Chae Heon cả đêm.
Anh ấy chạm vào tôi và bắt tôi đứng dậy, và anh ấy rên rỉ đầy phấn khích khi lăn lộn với tôi.
Giờ thì Jeong Yoon đã biết cơ thể ấy nóng bỏng và săn chắc như thế nào, ngực và cơ bụng săn chắc và đẹp như thế nào, và anh có thể trở nên quái thú như thế nào trên giường. Nó giống như một cái nhìn thoáng qua vào một thế giới bí mật.
Đó là một giấc mơ không thể tin được trở thành sự thật. Sự kiện ngày hôm qua có vẻ giống như một giấc mơ ngây ngất, nhưng giữa lúc đó, tôi đói đến mức cảm thấy như có thật.
Thật ra, nếu bạn nghĩ về nó, ngay khi họ bước ra khỏi rạp chiếu phim ngày hôm qua, họ đã bỏ bữa tối và di chuyển mạnh mẽ trên giường cả ngày. Gió thổi cái quái gì vậy? Cả Chae Heon và tôi đều không điên. Đó là một hành động sẽ phù hợp với biểu hiện tẻ nhạt của tia lửa.
Thứ duy nhất mà Jeong Yoon ăn là một cái sandwich cho bữa trưa ngày hôm qua, bỏng ngô và coca đã ăn ở rạp chiếu phim. Chỉ có vậy đó thôi. Tôi bị anh ấy lăn lộn thậm chí đã bỏ bữa, sau khi ngủ thiếp đi như ngất đi, sáng hôm sau tỉnh dậy với cái bụng trống rỗng.
Tình hình của Chae Heon cũng sẽ không khác mấy. Jeong Yoon là người nằm im, nhưng Kang Chae Heon chăm chỉ, sẽ còn đói hơn.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã tiến vào bãi đậu xe của nhà hàng. Jeong Yoon tháo dây an toàn trước cả khi xe dừng lại và đặt tay lên tay nắm cửa.
Một lúc sau, cả hai gọi thực đơn một cách nôn nóng. Hai pasta, hai bít tết, hai cơm Ý, hai salad, một khoai tây chiên và một tôm chiên dừa. Và tôi cúi đầu ăn tất cả ngay sau khi đồ được dọn lên.
Jeong Yoon ăn như bị bỏ đói mấy ngày liền, Chae Heon cũng vậy. Khi khoai tây chiên được dọn ra trước tiên, Chae Heon, người luôn tỏ ra thoải mái, đã đút miếng khoai tây chiên vào miệng Jeong Yoon và ngay lập tức đút luôn vào miệng mình. Thậm chí không chấm sốt cà chua.
Khi đó, Jeong Yoon vừa nhai miếng khoai tây chiên mà Chae Heon đút cho vừa cười một chút. Tôi nhận ra Kang Chae Heon cũng chỉ là một con người.
“Anh cũng nhanh tay hơn khi đói bụng nhỉ.”
“Anh có thể ăn luôn cả đĩa này ngay bây giờ.”
Chae Heon nuốt khoai tây chiên và nghiêm mặt nói.
Lúc đó, Jeong Yoon lại cười. Chae Heon, người đã bỏ khoai tây chiên vào miệng một cách máy móc, trông thật dễ thương… Bụng tôi nhột nhột và như muốn phát điên lên.
Mọi hành động anh ấy làm đều đẹp đẽ, và đáng yêu. Tôi muốn vòng tay qua tấm lưng của chàng trai có bờ vai rộng ấy, ôm lấy đầu anh ấy và hôn anh ấy ở đây. Ảnh hưởng của tình yêu thật đáng sợ. Kang Chae Heon cao lớn trông còn dễ thương hơn cả cún con 15 tháng tuổi.
‘Mình sẽ phải ăn thêm một ít cơm vào lần tới.’
Lần tới khi chúng tôi qua đêm cùng nhau, tôi nên làm anh ấy bình tĩnh lại một chút và gọi một ít mỳ tương đen giữa hiệp. Nghĩ vậy, Jeong Yoon cũng nhét khoai tây chiên vào miệng. Đó là món khoai tây chiên ngon nhất tôi từng ăn.
Đột nhiên, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng vàng lơ lửng trên những trái cây chín mọng. Khi quay đầu lại phía trước một lần nữa, tôi có thể thấy Chae Heon đang chống cằm mỉm cười.
Tôi cảm thấy nôn nao trước khuôn mặt thân thiện đó.
“… Gì thế?”
Tôi hỏi với vẻ mặt ngượng ngùng. Chae Heon tay chống cằm khẽ nghiêng đầu khẽ đáp.
“Anh thích.”
“… … .”
Tai tôi cứ nóng lên không kiềm chế được. Tuy nhiên, dù ngượng ngùng nhưng tôi không hề trốn tránh ánh nhìn của Chae Heon. Bây giờ tôi đã có thể chấp nhận tất cả tình cảm và tình yêu trong đó.
Trong mắt tôi, anh ấy tỏa sáng hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ. Anh ấy là một người đàn ông tôi đã yêu trong một thời gian dài. Kang Chae Heon đó đang nhìn tôi với ánh mắt trìu mến.
Jeong Yoon đưa tay chạm vào tay Chae Heon. Dưới ánh nắng chói chang, anh ấy sáng chói đến nỗi tôi bỗng cảm thấy bất an.
Chae Heon hạ tay xuống và nhẹ nhàng nắm lấy tay Jeong Yoon. Cảm giác ấm áp nơi tay chồng lên nhau, hơi ấm quấn lấy ngón tay. Jeong Yoon cẩn thận nhìn xung quanh và cuối cùng muốn thả tay ra dù không có ai đang theo dõi họ. Chae Heon nắm tay Jeong Yoon chặt hơn.
Jeong Yoon khẽ mỉm cười. Tại sao anh tốt với mọi người, chỉ không tốt với mình? Tôi đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng…
Tiếng nhạc trong cửa hàng và tiếng trò chuyện của khách hàng mờ đi. Tất cả xung quanh là một vệt mờ ảo. Điều duy nhất rõ ràng là Kang Chae Heon. Kang Chae Heon đang ngồi trước mặt tôi và nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt ân cần.
Mặt trời ấm áp chiếu xuống từ khung cửa sổ giữa họ. Một mùa mới sắp bắt đầu.
(Hết chương 11)