Tại Sao Cậu Tốt Với Mọi Người Trừ Tôi - Side story 1 (2)

***

Đó là vào kỳ nghỉ hè thứ hai của trung học, Chae Heon đã nhận thức được cảm xúc của chính mình.

Anh không biết tại sao ánh mắt mình luôn dõi theo Seo Jeong Yoon. Tại sao anh nghe rõ giọng của Jeong Yoon giữa giọng nói của những người khác? Khi nói chuyện với Jeong Yoon, tại sao lại nở một nụ cười chân thành lại không phải là vấn đề lớn? Anh nghĩ mãi để tìm ra lý do.

Không ngày nào là không gặp Jeong Yoon. Chúng tôi học cùng lớp trong suốt năm thứ nhất và thứ hai trung học, và luôn học cùng lớp phụ đạo ngay cả trong kỳ nghỉ.

Rồi đến kỳ nghỉ hè năm thứ hai. Jeong Yoon xin nghỉ lớp phụ đạo. Cậu ấy sẽ đi du lịch Châu Âu cùng gia đình trong 3 tuần.

Trong một hoặc hai ngày đầu tiên, anh không hề nghĩ nhiều. Rồi ba ngày rồi bốn ngày Jeong Yoon vắng mặt. Ban đêm Chae Heon bắt đầu khó ngủ sau khoảng một tuần không nhìn thấy mặt người kia.

Bây giờ cậu đang ở đâu? Vì đến châu Âu, chắc đang ngủ do vẫn chênh lệch múi giờ. Bây giờ cậu đang làm gì?

Anh nóng lòng muốn gặp cậu ấy. Ngồi vào bàn học bài rồi lại nằm xuống giường thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Không có động lực, không có muốn làm gì cả, và dù có làm gì, anh vẫn luôn nghĩ về Seo Jeong Yoon. Sau khi nằm một lúc, anh bắt đầu lướt SNS của các bạn cùng lớp trên điện thoại.

Jeong Yoon ghét chụp ảnh nên thậm chí còn không sử dụng SNS, và đó là khoảnh khắc anh cảm thấy rất bực bội. Kwon Sang-cheol, Lim Jae-woo và Kim Ye-joon, Chae Heon mở bất cứ thứ gì có trong tầm mắt, cuối cùng cũng tìm thấy ảnh của Jeong Yoon.

Trong một bức selfi của Kim Ye-joon, Jeong Yoon ngồi phía sau, hơi nghiêng thân trên sang bên phải, hơi cau mày như không muốn xuất hiện trong ảnh. Tuy nhiên, cậu ấy không thể tránh nó hoàn toàn. Rốt cuộc, nửa người cậu ấy vẫn vào ảnh, ở đằng sau Kim Ye-joon.

Chae Heon phóng to tấm ảnh và ngắm khuôn mặt của Jeong Yoon một lúc. Ư, ngay cả lông mày hơi nhướng lên cũng rất đáng yêu.

Anh lưu nó lại vào album ảnh, đặt mật khẩu rồi lại nhẩm tính lại. Mới một tuần trôi qua, phải hai tuần nữa mới có thể trực tiếp nhìn thấy mặt cậu ấy. Thật khó khăn và buồn phiền.

Rồi lẩm bẩm một mình.

“… Cậu đang làm gì thế?”

Thực sự, anh muốn tự mình làm một cái gì đó.

***

Một khi nhận ra, nó sẽ không chỉ kết thúc ở đó.

Anh muốn biết mọi thứ về Jeong Yoon. Những người khác chỉ nhìn thấy điểm đáng yêu của cậu ấy, còn anh muốn bên cạnh và luôn muốn ở gần cậu ấy. Anh tò mò về mọi thứ. Có anh chị em nào không, sống ở đâu, thích cái gì?

Anh ngồi vào bàn và viết nguệch ngoạc điều gì đó vào cuốn sổ.

Thích sandwich. Dùng bút chất lượng tốt, sắc nét 0,3mm. Chạy giỏi. Không chơi được các trò với bóng. Có vẻ như có một chị gái và một anh trai. Trường muốn vào là Đại học ○○. Rất xinh đẹp khi cười. Dễ thương. Đáng yêu.

Rồi anh dừng bút.

Điên rồi à?

Được rồi. Có vẻ hơi điên thật. Sẽ rất tệ nếu cậu ấy phát hiện ra tờ giấy này, vì vậy anh đã để nó vào một chiếc đĩa lớn và đốt nó. Anh lắc đầu nhìn đống tro tàn cháy hết chỉ còn lại mùi khét. Trong lòng rối bời.

Và đêm đó, anh mơ thấy Jeong Yoon. Nếu chơi với lửa, sẽ có hậu quả xong, nhưng thay vào đó lại có chuyện khác xảy ra. Đó là một kết quả đáng xấu hổ như cái giá của việc chơi với lửa. Và đồng thời, nó lại tốt đẹp đến mức anh cảm thấy xấu hổ.

Cảm giác ấm áp từ cánh tay Jeong Yoon quàng quanh cổ, và cảm giác làn da trần của cậu ấy chạm vào tay mình. Jeong Yoon trong vòng tay anh sống động như thật chứ không phải mơ. Giấc mơ được hôn cậu ấy trong khi lăn lộn trên giường thật ngây ngất và choáng ngợp đến nỗi anh cảm thấy như thể mình đã phạm tội.

‘…Hơi khó rồi đây. Mình có nên có bạn gái không nhỉ?’

Trước đây anh chưa từng có bạn gái. Ngay từ đầu, cảm giác thích ai đó hay ham muốn tình dục luôn giống như một câu chuyện đến từ thế giới khác.

Anh không muốn ai cả, hẹn hò cũng thật phiền phức. Đó là lý do tại sao anh không bận tâm đến việc có bạn gái hay bất cứ thứ gì đó tương tự, nhưng sau khi có một giấc mơ như vậy với Seo Jeong Yoon, anh cảm thấy mình phải làm gì đó.

Anh không biết tình yêu là gì. Yêu đơn phương cũng vậy. Dù nó là gì, nó chỉ là như vậy thôi. Người nổi tiếng và những cô gái xinh đẹp giống như búp bê giấy. Các chàng trai không còn chủ đề gì khác để bàn luận. Không có ham muốn thì nói gì đến tình yêu. Đó là tuổi thanh xuân, khi cơ thể phải nói là rạo rực hóc môn như điên, nhưng anh lại như một tu sĩ.

Ngay từ đầu, không đời nào những cảm xúc khó hiểu như vậy lại có thể nảy mầm trong một người thậm chí còn không có những cảm xúc cơ bản như thích một người khác.

Nhưng nó đã nảy mầm.

Và đối với một người bạn cùng lớp Seo Jeong Yoon.

Thực sự là một chút khó khăn. Anh nghiêm túc cân nhắc xem xu hướng tính dục của mình có phải như vậy không, nhưng có vẻ như không phải vậy.

Trong mọi trường hợp, Chae Heon nghiêm túc kết luận mình phải vượt qua tình huống khó khăn này bằng cách nào đó.

Vì vậy, vào ngày đến thăm nhà dì, anh đã nói với em họ của mình, Yoo Da Jeong.

“Giới thiệu anh với một người bạn gái.”

“Muốn bạn gái à? Anh chưa bao giờ yêu ai mà.”

Yoo Da Jeong từ chối ngay lập tức.

Mối quan hệ lãng mạn. Thật là một điều khó khăn. Thành thật mà nói, không khó để kiếm người hẹn hò ngay cả khi Yoo Da Jeong không giới thiệu. Không nên hẹn gặp một trong những người đã tỏ tình với mình sao? Trong khi anh vẫn đang ngồi suy nghĩ về điều đó, Yoo Da Jeong đã ngồi xuống cạnh ghế sofa.

“Này. Anh định hẹn hò hả?”

“Làm sao?”

“Sẽ phải thường xuyên liên lạc với bạn gái và phải để tâm chăm sóc họ. Anh có chắc là mình làm được không?”

“Đang nói về cái gì vậy.”

“Sẽ phải gọi điện sau giờ học, sau giờ học thêm và trước khi đi ngủ, nhưng anh có thể làm điều đó không?”

“Tại sao phải làm thế?”

“… Bởi vì đó là bạn gái của anh.”

Anh thử tưởng tượng một lúc. Phải gặp gỡ những người lạ, tiếp xúc, nắm tay và đi học cùng nhau. Nó có vẻ rắc rối hơn anh nghĩ rất nhiều. Rồi anh lại tưởng tượng. Sẽ như thế nào nếu người đó là Seo Jeong Yoon?

Không tệ. Không, có vẻ tốt là đằng khác.

Anh muốn Seo Jeong Yoon làm người yêu của mình. Được rồi. Nó thật sự rất tốt.

Nếu thế, anh có thể đường đường chính chính hỏi về nơi ở của cậu ấy. Bây giờ cậu đang ở đâu, đang làm gì, đang nghĩ gì? Ngủ lúc mấy giờ, ăn gì, v.v. Có thể biết được từng chi tiết của cuộc sống hàng ngày bình thường và cực kỳ riêng tư như vậy.

Chae Heon đã tưởng tượng việc đưa Seo Jeong Yoon đến nhà mình, cho cậu ấy ăn những món ăn ngon và cùng nhau học bài. Nó có vẻ hạnh phúc và tốt đẹp.

Và khi học xong, sẽ giữ cậu ấy lại. Lúc ấy chỉ có mình có thể nhìn thấy khuôn mặt tốt bụng và thân thiện đó. Để không ai có thể nhìn thấy nụ cười của Seo Jeong Yoon sáng chói và tươi tắn như thế nào.

Trói cậu ấy như thế, khóa lại, buộc lại, để cậu ấy ở bên cạnh mình, và sau đó… .

Khóe miệng anh hơi nhếch lên hài lòng rồi lại hạ xuống.

‘Mình thực sự cần phải có một người bạn gái.’

Đầu óc rối bời. Rõ ràng, bản thân mình không được bình thường cho lắm. Nên dừng lại trước khi phạm tội. Cảm thấy hơi sợ, anh lặp lại lần nữa.

“Yoo Da Jeong. Hãy giới thiệu cho anh một cô gái đã từng có nhiều bạn trai.”

Anh đi tới kết luận sẽ tốt hơn nếu đối tượng là người có kinh nghiệm trong các mối quan hệ khác giới hơn mình, người vốn không biết gì cả.

Da Jeong từ chối ngay lập tức làm anh tức giận nhíu mày.

“Ồ, không thích đấy. Đừng nhờ nữa.”

“Anh muốn thử xem.”

“Không làm được đâu, đồ điên.”

Lúc đó, dì tát vào lưng con bé, bảo không được nói những điều thô tục và cằn nhằn với Chae Heon.

“Yoo Da Jeong! Tại sao con lại nói Chae Heon như thế? Chae Heon của chúng ta có khuôn mặt ưa nhìn, cao ráo và học giỏi, có vấn đề gì nữa!”

“À, bạn của con hoàn toàn không được, không, không!”

“Nhưng đây là Chae Heon của chúng ta!”

“Anh ta là con của mẹ à? Tại sao mẹ cứ bênh chằm chặp thế?! Bạn con không được đâu, hãy giới thiệu bạn của mẹ đi!”

Khi Yoo Da Jeong hét lên, dì tát vào lưng con gái mình một lần nữa.

“Thằng bé tốt như thế này thì làm gì có chuyện không được! Con muốn mẹ giới thiệu bạn mình làm gì? Con đang nói cái gì thế? Hả?”

“A! Đau quá!”

Yoo Da Jeong xoa lưng bị đánh đau với khuôn mặt nhăn nhó. Và ngay lúc đó, Chae Heon ngẩng đầu lên xen vào trận cãi vã giữa hai mẹ con.

“Dì. Bạn của dì cũng được.”

“… … .”

“… … .”

Một sự im lặng sâu thẳm bao trùm quanh bàn. Dì và Da Jeong thẫn thờ nhìn Chae Heon với cùng một biểu cảm. Tuy nhiên, Chae Heon chỉ nở một nụ cười thân thiện rồi nói tiếp.

“Miễn không phạm pháp thì không sao, xin hãy giới thiệu cho cháu.”

Đương nhiên Chae Heon rất chân thành. Miễn là hẹn hò với ai đó, không quan trọng đó là một thanh niên hay một người bạn của dì hơn mình 30 tuổi, chỉ cần đó không phải là Seo Jeong Yoon. Thực sự.

Dì Chae Heon không biết thằng cháu mình đùa hay thật nên im lặng hồi lâu, còn Yoo Da Jeong lẩm bẩm một mình.

“Tên khốn này… .”

Cuối cùng, không người bạn của dì được giới thiệu.

***

Bên trong, Chae Heon nghĩ đang kìm nén sự bốc đồng và ham muốn của mình, nhưng anh mất trí trong chuyến dã ngoại của trường là có lý do. Anh được yêu cầu chọn giữa Singapore và đảo Jeju cho một chuyến tham quan, nhưng Chae Heon không thực sự quan tâm sẽ đi đâu.

Anh đã làm một bảng thông báo thậm chí không tồn tại và tới hỏi Jeong Yoon trước.

“Cậu thích nơi nào hơn, Singapore hay Jeju?”

“Đảo Jeju.”

Chae Heon gật đầu giả vờ viết gì đó. Đó là thời điểm mà điểm đến trong chuyến đi học của chính anh đã được quyết định.

***

Anh đã đến Jeju trong chuyến tham quan của trường. Bầu trời quang đãng, và khuôn mặt của Jeong Yoon cũng vậy. Ở trong mắt Chae Heon, Jeong Yoon luôn trong trẻo và ngọt ngào như bầu trời mùa thu cao trong vắt không một gợn mây.

Anh có một chút thời gian rảnh lúc ở Seopjikoji, điểm đến đầu tiên. Chae Heon đang xem lịch trình một mình chợt ngẩng đầu lên. Một nơi nào đó không quá xa. Jeong Yoon giữa biển xanh miên man và mây trắng bồng bềnh rực rỡ.

Chae Heon nhìn chằm chằm vào Jeong Yoon trong khi cầm tờ lịch trình. Những ngày này, thật khó để không nhìn cậu ấy trừ khi anh cố gắng chuyển hướng ánh nhìn của mình khỏi anh ấy. Jeong Yoon cúi đầu, chải mái tóc rối tung trong gió.

Chae Heon bí mật nhìn xung quanh và giơ máy ảnh về phía anh. Anh muốn giữ lấy cậu ấy, người rõ ràng đã in sâu trong tâm trí mình, bằng cách nào đó cho đến hết đời.

Click. Anh cười tự giễu sau khi chụp lén Jeong Yoon. Cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng chỉ thoáng qua và lại nhanh chóng hài lòng với ý tưởng lồng nó vào album ảnh.

Ngày hôm đó là bắt đầu chuỗi ngày Chae Heon bí mật chụp ảnh Jeong Yoon, người ngày càng trở nên đáng yêu hơn, để thỏa niềm mong nhớ đối phương.

***

Đêm đó. Một trong lũ bạn trong phòng mang ra một chai rượu. Anh không muốn uống nhiều, nhưng lại oẳn tù tì thua nên buộc phải uống vài ly. Anh chưa bao giờ uống rượu. Chúng không ngon lắm nên anh không muốn uống.

Đó là lý do tại sao? Thứ chất lỏng nóng hổi chảy xuống cổ họng khiến bụng như bỏng rát. Đầu cũng hơi nhức. Anh nghĩ lúc này mình sẽ thật sự say nên kêu sẽ đi nghỉ đâu đó, sau đó anh chỉ ngồi quan sát lũ bạn.

Tai và cổ họng đỏ như đít khỉ, còn làm ầm ĩ cả lên. Thật không tốt chút nào khi thấy lũ bạn hành động như những kẻ ngốc.

Thật ồn ào. Khi anh chuẩn bị đi ngủ với suy nghĩ đó trong đầu thì những đứa từ phòng bên cạnh ập vào. Chúng là những đứa ở cùng phòng với Jeong Yoon. Jeong Yoon không có trong đám này.

“Jeong Yoon đâu rồi?”

“Uống say rồi ngủ rồi.”

“Say rượu? Cậu ấy uống rượu?”

“Đang nói gì thế? Cậu cũng uống mà.”

“Tại sao lại để một người say rượu ở một mình? Nguy hiểm lắm.”

“Cậu ấy nói sẽ đi ngủ… Lớp trưởng, cậu sao thế? Tôi kéo Seo Jeong Yoon sang đây nhé?”

Không hiểu sao anh lại giận đứa phòng bên đang nhìn mình như vậy. Anh thậm chí không biết tại sao lại lo lắng thái quá cho Jeong Yoon đang say và ngủ một mình. Anh tự giễu vì đã coi một thanh niên 18 tuổi như một đứa trẻ lên 8.

Anh đứng dậy với khuôn mặt cứng đơ và ngay lập tức rời khỏi phòng. Khi bước sang phòng bên cạnh, Jeong Yoon đang ngồi một mình bên cửa sổ trong căn phòng trống. Có vẻ như muốn nằm xuống ngủ, và khi anh nhìn kỹ, chỉ thấy tấm nệm xộc xệch.

Ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn đường như phủ bóng lên khuôn mặt không tì vết của Jeong Yoon.

“… … .”

Anh không muốn nhìn thấy những cái gáy đỏ bừng của lũ nhóc trong phòng, nhưng lại muốn chạm vào gò má ửng hồng của Jeong Yoon. Cũng rất muốn liếm phần xương quai xanh hơi lộ ra dưới lớp áo sơ mi trắng cũng bị nhuộm đỏ.

Anh dùng tay hất tóc lên với khuôn mặt đau khổ, rồi nhấc tấm chăn dưới sàn lên đắp lên người Jeong Yoon. Vì không khí từ cửa sổ thổi vào khá lạnh nên anh hơi lo cậu ấy có thể bị cảm lạnh.

Sau đó, anh phân loại những túi đồ ăn vặt vương vãi đây đó, và cũng vứt những chiếc cốc giấy mềm oặt đi. Cũng quét những mẩu bánh quy vương vãi trên sàn nhà. Do anh không thể chà xát toàn bộ cơ thể của cậu ấy khi đang nằm ngửa. Tấm đệm nhàu nát cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó, anh từ từ đứng lên, định đặt Jeong Yoon nằm lên một tấm nệm sạch sẽ.

Dưới ánh trăng mờ ảo Jeong Yoon mỉm cười với anh.

Trong phút chốc, trái tim Chae Heon rơi xuống một nơi sâu thẳm.

Đang ở cùng cậu ấy trong căn phòng tối. Không thể rời mắt khỏi mái tóc mềm mại, hàng mi đẹp hơi che khuất mắt, đôi mắt hơi đỏ lên và nụ cười hơi ngờ nghệch, những nếp nhăn trên bờ môi cậu ấy.

***

Sau đó, khi tỉnh táo lại, anh đang ngồi sánh vai cùng Jeong Yoon, cùng nhau nghe nhạc.

Vào khoảnh khắc khi họ chia nhau một bên tai nghe và cùng nghe một giai điệu, Chae Heon chỉ dám nhìn thẳng về phía trước bởi trái tim như muốn nổ tung.

Không khí mát lạnh của đêm khuya cùng giọng nói có chút trầm ngâm của Jeong Yoon. Tiếng nhạc phát ra từ một bên tai nghe. Những điều lạ lùng ấy chầm chậm trong bóng tối xa xăm.

Hơi ấm của cơ thể người kia tỏa ra, chạm vào vai khiến anh thấy ấm áp. Cánh tay mềm mại nóng bỏng vòng qua cổ anh trong những giấc mơ, gần như không chạm vào, bây giờ lại đang đang ở ngay bên cạnh. Anh hơi cúi đầu xuống. Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường hắt lên mặt Jeong Yoon thật yên bình.

Anh hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Đầu anh đau và đầu óc anh rối bời, có lẽ là do say rượu.

Sau đó, đến khi không thể chịu được nữa, anh không thể không đứng dậy. Ngay lúc này, cơ thể Jeong Yoon loạng choạng. Vô thức, anh đỡ lấy Jeong Yoon sắp ngã. Rồi anh phải âm thầm nuốt hơi thở gấp gáp của mình xuống. Hơi ấm từ cơ thể trong lòng, cánh tay và làn da của Jeong Yoon dưới lòng bàn tay giống hệt như trong giấc mơ khiến anh khó thở.

“… Nếu buồn ngủ, hãy nằm xuống và ngủ đi.”

Anh ôm lấy Jeong Yoon và từ từ đặt cậu ấy xuống. Anh muốn hôn lên chiếc cằm nhếch nhác trước mắt Jeong Yoon. Muốn liếm từ đầu đến chân, cắn và khuấy động cả người cậu ấy. Muốn tóm lấy cơ thể của người trước mặt và đẩy anh ta một cách ngẫu nhiên.

Nhưng không thể, anh không thể làm điều đó, nên đã phải gắng kiềm chế bản thân và hành động của mình chậm lại hơn nữa.

Phải ra khỏi đây. Phải ra ngoài, tắm trong làn gió đêm lạnh lẽo, và buông bỏ những thôi thúc bẩn thỉu chạy trong người. Nhưng khi anh đặt cậu ấy xuống và cố gắng đứng dậy, bàn tay nóng bỏng của Jeong Yoon đã bám lấy cánh tay anh.

Jeong Yoon, người nắm lấy cánh tay anh như thể kêu anh đừng đi, từ từ nhắm đôi mắt hơi mở và mỉm cười. Đó là khoảnh khắc mọi lý trí anh cố gắng níu kéo đột nhiên bị cắt đứt.

Chae Heon xông vào không chút do dự.

Anh liếm môi Jeong Yoon và luồn lưỡi qua kẽ hở để cuộn lấy cái lưỡi nóng hổi. Cuốn lấy lưỡi cậu ấy khi nó lùi lại, lặp đi lặp lại mút lấy nó và đẩy lưỡi của chính mình vào sâu trong miệng cậu ấy, khuấy đảo bên trong.

Anh cảm thấy như mình sắp phát điên lên vì đẩy tới đẩy lui như thế vẫn không đủ. Mỗi lần anh nuốt xuống hơi thở phả ra từ Jeong Yoon, và mỗi lần chạm vào mặt và lướt qua gáy cậu ấy, đầu anh tràn ngập sự thỏa mãn.

Được rồi. Anh luôn muốn điều này. Muốn nhìn thấy Seo Jeong Yoon nằm dưới mình. Muốn ôm cơ thể mềm mại của cậu ấy và cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp bằng cả thân thể mình. Muốn lột trần và khắc dấu vết của mình lên khắp cơ thể cậu ấy.

Những thôi thúc sục sôi bêm trong cứ mỗi lúc một dâng cao. Thật buồn cười ngay cả với lý do say rượu. Bởi vì tâm trí của tôi khi tôi khỏe mạnh không khác nhiều so với bây giờ.

Anh nắm lấy bàn tay Jeong Yoon đang đặt trên ngực mình và đan chặt những ngón tay vào giữa chúng.

Anh biết đó là một mong mỏi được thể hiện sai cách. Nhưng không thể dừng lại. Muốn gần với cậu ấy hơn bất cứ ai khác, và muốn cậu ấy hơn bất cứ điều gì. Chàng trai tên Seo Jeong Yoon hiện đang hôn mình. Chính người này.

Một sự thôi thúc không thể cưỡng lại đối với chỉ một người duy nhất. Đó là khoảnh khắc những cảm xúc ám ảnh, chiếm hữu mà anh chưa bao giờ cảm nhận được trong đời, bộc lộ rõ.

***

Và sau ngày hôm đó. Anh tuyệt vọng và cảm thấy thật khó khăn vì không thể có được Seo Jeong Yoon.

***

Nó làm anh nhớ đến một điều đã nói với mẹ ngày hôm đó. Anh nhẹ nhàng nói với khuôn mặt nghiêng nghiêng của mẹ, người đang nhìn chằm chằm vào cửa trước, cứ một mực chờ cha đến.

“Con không muốn sống như mẹ đâu.”

Mẹ đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.

‘Nhưng, Chae Heon à. Con là con trai của mẹ.’

Đáp lại, Chae Heon chỉ lắc đầu.

KHÔNG. Bản thân anh sẽ không bao giờ sống như mẹ mình. Chờ người không đến thật quá khó. Héo rũ vì tình yêu không thể đạt được và bị khao khát hành hạ. Lúc này con người ta trông thật ngu ngốc và tàn tạ. Không thể giống như ánh mắt dại khờ của mẹ.

Nhưng xét cho cùng thì huyết thống không thể sai được sao?

Như thể lời nói của mẹ đã trở thành lời nguyền, anh luôn quanh quẩn bên Jeong Yoon. Hình ảnh người mẹ vừa khóc vừa đuổi theo hình bóng của cha giống hệt hình ảnh chính anh luẩn quẩn quanh Jeong Yoon.

Muốn ở bên cạnh và làm điều gì đó cho cậu ấy, nhưng Jeong Yoon luôn lắc đầu.

Anh muốn người kia, nhưng không thể với tới, anh chỉ cảm thấy như mình đang dần khô héo. Vì vậy, anh cảm thấy luôn bị cơn khát hành hạ.

***

Một ngày nọ, Jeong Yoon lại nói. Tôi quý mến cậu. Ngày mà Jeong Yoon say và ôm nhầm anh trong giấc mộng, kéo anh vào giường và ôm lấy. Anh tự hỏi tại sao người này không đẩy mình ra, và nhận được câu trả lời rằng cậu ấy quý mến mình.

Đó là một khoảnh khắc của hy vọng được thắp lên.

Được rồi. Quý mến.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, cái gì cũng được. Quý mến cũng được, có cảm tình cũng được, thương hại cũng không sao. Thậm chí, chỉ cần cậu ấy dành một chỗ nhỏ trong tim mình cho anh như thương cảm một kẻ ăn mày, đã có thể khiến anh hạnh phúc đến ngây ngất rồi. Tình yêu của anh hèn mọn và tuyệt vọng như thế.

Mặc dù Jeong Yoon, người luôn đẩy anh ra khi anh nghĩ mình đã tiến lại gần được thêm một chút, và lùi ra xa khi anh nghĩ có thể chạm tới cậu ấy. Là Jeong Yoon chạy đi rồi ngẫu nhiên đến gần, dù vậy anh vẫn luôn mơ được ở bên cậu ấy dù bản thân quay cuồng với những suy nghĩ không tên.

Khi bản thân anh luôn thấy khát nước, Jeong Yoon lại rót từng giọt một. Từng chút một đủ để anh không chết. Anh chỉ có thể liếm từng giọt và tôn thờ nó như tôn giáo.

‘Chae Heon à. Em thích anh. Có lẽ là yêu.’

Cuối cùng, anh đã có thể ôm Seo Jeong Yoon trong vòng tay của mình.

Người anh luôn muốn có. Mặc dù đã ở bên nhau, anh luôn nhớ mong cậu ấy. Seo Jeong Yoon, người chiếm trọn cả trái tim, người đã lấp đầy thế giới của anh.

Nắm tay cậu ấy mà cả trái tim khóc và cười. Cả thế giới này dường như đã là của anh. Đó là khoảnh khắc sa mạc vốn luôn khô cằn được lấp đầy bởi một loài hoa mang tên Seo Jeong Yoon.

(Hết Side story 1)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo