Tái Sinh - Chương 140

Park Sion nhìn chằm chằm vào bàn tay Seon-woo đang nắm lấy mình. Nhưng cậu không thể buông tay ra được. Seon-woo siết chặt tay mình hơn. Bờ vai ca Park Sion đang đứng đờ người run lên nhè nhẹ. Cậu trông tiều tụy đến mức vẻ ngoài lộng lẫy của cậu trở nên vô nghĩa. Và vẻ ngoài này có gì đó quen thuộc. Ngày nào đó trong quá khứ, cậu cũng đã đứng trước mặt Seon-woo với vẻ ngoài như thế này.

"Làm ơn, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó."

Seon-woo cắn môi khi đột nhiên nhớ lại khuôn mặt bị tổn thương của Park Sion trong quá khứ, người đã bị đâm bởi những câu chữ sắc bén mà cậu đã thốt ra. Và rồi, cậu thốt ra những lời mà cậu chưa thể nói vào thời điểm đó.

"......T, tớ xin lỗi."

Park Sion nhìn chằm chằm vào Seon-woo, cậu đang rơm rớm nước mắt và nói xin lỗi cậu ta. Ánh mắt của cậu ta lại một lần nữa lướt qua cậu. Đột nhiên ánh mắt Park Sion trở nên sắc bén.

"Không phải cậu định đối xử với tôi như một kẻ tâm thần sao? Tôi đã suy nghĩ nông cạn......"

"Cậu đang làm gì vậy."

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi nuốt giận thô ráp vỡ vụn.

Một bàn tay to lớn thô bạo túm lấy má Seon-woo. Seon-woo ngơ ngác nhìn Park Sion, người đột nhiên bộc lộ cơn giận dữ sắc bén.

"Sao cậu lại thế......"

"Cậu lại nghĩ đến cái thằng đó khi nhìn tôi đúng không."

"......"

"Không phải à?"

Seon-woo câm lặng, môi mấp máy. Park Sion nghiêng đầu nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng. Giọng nói lạnh lẽo và ẩm ướt đâm vào màng nhĩ cậu.

"Nghe cho rõ đây."

Đôi mắt đóng băng khắc sâu vào tim cậu một cách đau đớn. Giọng nói chất chứa sự giận dữ khẳng định tính chính đáng cho sự tồn tại của cậu.

"Tôi không phải là vật thay thế cho cái thằng đó, cũng không phải là một di chứng cần phải biến mất vào một ngày nào đó."

Đầu óc cậu trở nên trống rỗng như thể vừa bị đánh vào đầu. Giọng nói khẳng định rằng cậu không phải là vật thay thế cho ai hay di chứng của một vụ tai nạn cứ văng vẳng trong đầu cậu như tiếng ù tai.

"Đừng bao giờ nghĩ đến cái thằng đó trước mặt tôi nữa."

Bàn tay của Park Sion thô bạo buông má cậu ra. Vì điều đó, Seon-woo mất thăng bằng và loạng choạng. Trong tầm mắt cậu, bóng lưng đang cầm chìa khóa xe trên bàn và đi về phía cửa trước hiện ra. Bờ vai run rẩy khe khẽ có vẻ tiều tụy. Bàn tay vươn ra giữa không trung dừng lại. Lần này, ngay cả Seon-woo cũng không thể níu cậu lại.

 

Vào một buổi tối ngày thường, quán rượu trước khu phố sầm uất trở nên ồn ào.

Seon-woo thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cái bàn mà những ly rượu đang được chuyền tay nhau. Dù bị lôi kéo đến đây bởi sự nhiệt tình của những người bạn cùng khóa đang hăng hái đòi khao rượu các tân sinh viên, nhưng cậu khó có thể hòa nhập một cách tự nhiên vào bầu không khí ồn ào.

Hơn nữa, hầu hết các tân sinh viên đều là những gương mặt xa lạ. Cậu không thể hòa nhập vào cuộc trò chuyện và nhìn chằm chằm vào màn hình trống rỗng. Cậu đã nghịch điện thoại cả ngày nên các đầu ngón tay cậu cảm thấy tê dại. Cậu đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mà hôm nay thậm chí không có một tin nhắn rác quảng cáo cờ bạc bất hợp pháp nào thì một ly rượu đột ngột đặt trước mặt cậu.

"Uống đi."

"...Cái gì đây?"

Seon-woo ngơ ngác nhìn xuống bàn và hỏi người bạn cùng lớp. Bên trong ly bia đặt trước mặt cậu có hai ly rượu soju được xếp chồng lên nhau như một tòa tháp. Một loại rượu kỳ lạ.

"Cậu không biết 'Khổ tận cam lai' à?"

"Tên rượu là 'Khổ tận cam lai' à?"

"Đừng hỏi mà cứ uống thử đi."

Một trong những người bạn cùng lớp lại mời rượu cậu. Cậu ấy có vẻ cần chút men rượu vì cậu đã trở nên xa cách và không hòa nhập được kể từ khi bước vào quán rượu. Cậu ta đưa ly rượu đến gần miệng Seon-woo.

"Cái này nhất định phải uống một hơi hết sạch đấy. Uống cạn một lần luôn đi."

Không còn cách nào khác, Seon-woo cầm ly rượu lên vì sự thúc giục của bạn. Vị đầu tiên là bia. Rồi ngay sau đó, vị đắng nổi bật của soju tấn công khoang miệng cậu. Cậu nhăn mặt nuốt xuống thì cảm nhận được vị ngọt thanh mát của kola sau vị soju cay nồng. Vị ngọt tương đối ngắn ngủi lưu lại trong miệng rất rõ ràng và mạnh mẽ khi so sánh với vị soju đắng ngắt.

Đúng như cái tên Khổ tận cam lai, đó là vị ngọt sảng khoái mà cậu được nếm sau khi chịu đựng những gian khổ.

"Sao, ngon chứ?"

Seon-woo nhìn cái ly trống rỗng với vẻ mặt khó xử. Chắc chắn là nó rất ngon. Vị ngọt của kola mạnh đến mức cậu gần như quên mất vị soju trước đó. Tuy nhiên, cậu nhớ lại ký ức đã bị lừa và say mèm sau khi uống rượu gạo pha soda và vội vàng xua tay từ chối người bạn cùng lớp đang mời cậu ly tiếp theo.

"Thôi đi. Uống cái này chắc tôi toi mất."

"Thật ra tuần trước tôi cũng uống bốn ly này rồi bò bằng tứ chi đấy."

"Cậu muốn chết à?"

"Nhưng uống đến hai ly thì vẫn ổn."

Người bạn cùng lớp bắt đầu xây một tòa tháp nhỏ bên trong ly bia để trấn an Seon-woo. Seon-woo lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình. Liệu cuộc sống hàng ngày ngọt ngào có chờ đợi cậu sau những xung đột với Park Sion, giống như ly rượu này, nơi niềm vui đến sau nỗi khổ? Hay sẽ chỉ còn lại cơn say khủng khiếp?

Seon-woo rót kola vào một ly khác, để mặc ly rượu bom đã khiến người bạn cùng lớp phải bò bằng tứ chi. Thật ngu ngốc khi cố tình chịu đựng gian khổ trong khi có thể nếm trải vị ngọt một cách dễ dàng.

Trong khi nhấm nháp kola và lơ đãng nghe những lời giới thiệu bản thân ngượng ngùng của các tân sinh viên, cậu nghe thấy một tiếng ồn ào ở lối vào. Một nhóm sinh viên đại học có vẻ tầm tuổi cậu đang ngồi đối diện bàn. Seon-woo liếc nhìn nguồn gốc của tiếng ồn. Và.

"Ơ? Chẳng phải kia là bạn cùng phòng của cậu à?"

Giữa những người xa lạ, một gương mặt quen thuộc nổi bật lên. Đó là Park Sion.

"Đó là bạn cùng phòng của cậu đúng không?"

Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ chạm nhau. Cậu cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Mọi giác quan của cậu tập trung vào từng thay đổi biểu cảm nhỏ nhất. Ánh mắt kiên định xé toạc đám đông và đến được chỗ cậu. Seon-woo cứng đờ người và nhìn chằm chằm vào người ở phía đối diện đang nhìn cậu.

"Không chào hỏi à?"

Người bạn cùng khóa đã từng gặp Park Sion khi cậu ta đến đón Seon-woo say xỉn trước đây thì thầm bên cạnh cậu. Lúc đó, điểm nhìn của Park Sion đang dán mắt vào cậu bỗng lệch đi và chậm rãi lướt nhìn từng người xung quanh cậu. Khóe miệng Park Sion đang dựa lưng vào ghế và quan sát xung quanh với vẻ mặt vô cảm khẽ nở một nụ cười chế nhạo. Và sau nụ cười đó, ánh mắt cậu ta rời đi. Cậu cảm thấy một sự sỉ nhục vô cớ.

"Sao cậu ta không chào cậu vậy?"

Người bạn cùng khóa chỉ tay về phía đối diện và hỏi. Seon-woo cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình và nở một nụ cười gượng gạo.

"...Vừa nãy tôi và cậu ấy đã chào nhau bằng mắt rồi."

"Thật à?"

"......"

"Này, nhưng mà cậu ta đẹp trai thật đó. Nếu được sinh ra với vẻ ngoài như vậy thì cuộc đời hẳn là thú vị lắm nhỉ?"

Ánh mắt ngưỡng mộ hướng về Park Sion. Khác với người bạn cùng khóa không thể rời mắt khỏi cậu ta, ánh mắt Seon-woo lạc lối và trôi nổi trong không trung. Đó lại là vị trí mà nếu cậu ngẩng đầu lên, mắt cậu sẽ chạm mắt cậu ta ngay lập tức. Cậu không thể không ý thức về cậu ta. Tuy nhiên, sau lần ánh mắt họ chạm nhau đầu tiên, cậu ta không hề nhìn về phía cậu nữa. Park Sion hoàn toàn phớt lờ cậu, chứ không hề tỏ ra ghen tuông trẻ con với những người quen của cậu. Điều đó xa lạ với cậu một cách kỳ lạ.

Seon-woo nhận ra rằng dù cậu có ý thức về cậu ta đến đâu thì ánh mắt cậu ta cũng sẽ không hướng về phía cậu, vì vậy cậu công khai theo dõi mọi hành động của Park Sion. Cậu ta vẫn ngồi với tư thế đoan trang và ngay thẳng như mọi khi. Điểm khác biệt so với bình thường là sự quan tâm của cậu ta không hướng về cậu mà hướng về những người đã đến quán rượu cùng cậu ta.

Park Sion đang trò chuyện với những người xung quanh cậu ta, lắng nghe lời họ nói và thậm chí thỉnh thoảng còn mỉm cười. Cậu ta thậm chí còn thể hiện sự tốt bụng không phù hợp khi ân cần đưa khăn giấy cho một người đi cùng làm đổ ly rượu.

Trong đôi mắt của mọi người đầy sự ngưỡng mộ và thiện cảm dành cho cậu. Park Sion đang đứng ở trung tâm ca chiếc bàn. Như cậu đã từng, tất cả mọi người không thể rời mắt khỏi cậu. Cậu đón nhận sự quan tâm đổ dồn vào mình như một điều hiển nhiên, và một mặt, cậu có vẻ kiêu ngạo, nhưng nụ cười được trau chuốt đẹp đẽ trên môi cậu là đủ để che giấu sự kiêu ngạo đó.

"H."

Seon-woo vô thức siết chặt chiếc ly thủy tinh trong tay. Cậu không ngờ rằng cậu ta lại thực hiện tốt đến vậy lời khuyên đừng thể hiện sự vô lễ của cậu ta ở bất cứ đâu. Cậu cảm thấy ruột gan mình xoắn xuýt khi nhìn cảnh cậu ta hòa mình vào đám đông và liên tục cười mỉm một cách giả tạo.

Vào khoảnh khắc đó, một trong những người ngồi cạnh Park Sion kéo tay cậu như thể có điều gì đó muốn nói. Cậu nhíu mày và quan sát tình hình ở phía đối diện. Park Sion không hề tỏ vẻ khó chịu, không chỉ vui vẻ đưa cánh tay cho cậu ta mà còn bật cười trước những lời thì thầm mà cậu ta nói.

Seon-woo trừng mắt nhìn người đang thì thầm với Park Sion. Khách quan mà nói, cậu ta có ngoại hình xứng đáng với danh hiệu đẹp trai. Nhìn cậu ta mặc một chiếc áo len dệt kim thanh lịch và sang trọng, cậu cảm thấy xấu hổ vì trang phục mà cậu đã mặc bừa bãi.

Cuối cùng, Seon-woo thô bạo ci chiếc áo khoác đồng phục mà cậu đang mặc. Việc hai người ngồi sát cạnh nhau cứ liên tục làm cậu khó chịu. Đầu óc cậu biết rằng việc mọi người nghiêng người về phía nhau để trò chuyện trong một quán rượu ồn ào là điều tự nhiên, nhưng mạch suy nghĩ của cậu cứ đi theo một hướng trẻ con.

"...Sao lại làm những việc không hợp vi cậu chứ."

Seon-woo không thể nhìn thấy hai người trong cùng một khung hình nữa, cậu nhắm chặt mắt lại và cầm lấy chiếc ly rượu mà cậu chưa hề đụng đến. Cậu nuốt xuống những cảm xúc nhỏ nhen đan xen giữa rượu và sự ghen tuông. Có lẽ vì cậu uống quá nhanh nên đầu cậu nhanh chóng choáng váng và đau nhức.

Có lẽ vì cậu đổ rượu vào bụng rỗng nên cậu cảm thấy cồn cào. Không, cậu cảm thấy như sắp phát điên vì buồn bã. Cậu thậm chí còn có những suy nghĩ vô lý rằng cậu ta có thể là một người khác với người cậu nhớ, như lời Park Sion đã nói.

Chắc chắn Park Sion mà cậu nhớ không phải là một người như vậy.

Cậu ta ghét việc ai đó chạm vào mình một cách bệnh hoạn, và cậu ta cũng không cười như vậy trước mặt những người khác không phải là cậu.

Đột nhiên cậu muốn nhìn thấy Park Sion. Cậu không thể chịu đựng được nữa, cậu muốn nhìn thấy Park Sion của những ngày xưa, người khao khát một tình yêu ích kỷ và bài trừ đến mức trái với lẽ thường chứ không phải là người giữ phép tắc và luôn nở nụ cười xinh đẹp.

Seon-woo theo bản năng đưa tay về phía điện thoại. Sau đó, cậu mở album ảnh để kiểm tra Park Sion, người giờ chỉ còn sống trong ký ức của cậu. Tuy nhiên, ngón tay đang chạm vào màn hình của cậu đột nhiên dừng lại giữa không trung.

"Chuyện gì vậy......"

Cậu cảm thấy như thể hơi men đã tan biến hết như thể vừa bị dội nước lạnh vào người. Tất cả những bức ảnh cậu đã trân trọng cất giữ vì sợ ai đó sẽ nhìn thấy đã biến mất và không thể tìm thấy. Cậu đã khởi động lại điện thoại nhiều lần để xem có lỗi gì không, nhưng album ảnh trống rỗng vẫn như vậy.

Có khả năng điện thoại tự động xóa ảnh không? Dù nghĩ thế nào thì khả năng đó cũng rất mong manh. Hơn nữa, xác suất điện thoại chỉ chọn ảnh của Park Sion để xóa gần như bằng không. Môi Seon-woo bắt đầu run lên.

"Thằng chó này......"

Ánh mắt cậu hướng về phía đối diện, nơi nghi phạm có khả năng nhất và là nghi phạm duy nhất đang ngồi. Cậu tức giận đến mức muốn lật tung cái bàn nơi Park Sion đang ngồi.

Nhưng dù tức giận đến đâu thì những người kia cũng là người quen của Park Sion. Việc thể hiện bộ dạng xấu xí trước mặt họ là điều mà lòng tự trọng còn sót lại cui cùng của cậu không cho phép. Seon-woo cố gắng kìm nén cảm xúc và thô bạo đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Một cơn gió lạnh thổi ùa vào khi cậu bước ra khỏi quán rượu. Cậu bước đi để tìm nhà vệ sinh bên ngoài quán và một làn khói thuốc mờ nhạt lướt qua chóp mũi cậu. Seon-woo ném ánh mắt về phía con đường đầy khói thuốc. Ở đó, người đàn ông đã thì thầm với Park Sion đang hút thuốc cùng với một người phụ nữ có vẻ là tiền bối.

"Này, lúc nãy mày nói chuyện gì với Park Sion vậy?"

Một cái tên quen thuộc níu kéo bước chân cậu. Khoảnh khắc đó, vai cậu giật mình cứng đờ. Cậu không muốn nghe trộm, nhưng cậu tò mò về cuộc trò chuyện mà cậu ta đã có với Park Sion.

Seon-woo tạm dừng bước chân và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

"À, tao hỏi cu ta dùng nước hoa gì."

"Đúng rồi. Cậu ta thơm thật đó. Nước hoa gì vậy?"

"Tao nghe rồi nhưng không nhớ."

"Cất công nghe rồi sao lại không nhớ?"

Người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, cười toe toét rồi bắt đầu nhìn xung quanh. Anh ta thì thầm một cách bí mật với người phụ nữ đang đứng đối diện.

"Không, đột nhiên cái thằng đó thì thầm vào tai tao, làm tao thấy ngứa ngáy ở đây và cảm thấy kỳ lạ."

"Cảm thấy như thế nào?"

"Không, thì... chỉ là hơi hơi."

Anh ta ngập ngừng khi xoa vào gáy, nơi hơi thở của Park Sion chạm vào. Mt tiếng cười chế nhạo lẫn với khói thuốc bật ra từ môi người phụ nữ.

"Thằng này yêu rồi."

"Yêu gì chứ. Chỉ là tao cảm thấy hơi kỳ lạ thôi mà."

"Không sao đâu, đồng tính luyến ái không phải là bệnh. Tất nhiên, Park Sion không phải là gay nên mày hãy từ bỏ đi."

"Làm sao mày biết được cậu ta có phải là gay hay không?"

"Gương mặt đó mà là gay thì đúng là bi kịch. Chúng ta cũng phải có hy vọng thì mới bám trụ mà sống ở Hàn Quốc chứ."

Người đàn ông lắc đầu vẻ khó tin rồi dập tắt điếu thuốc xuống đất. Rồi đầu anh ta quay về phía Seon-woo đang đứng. Vì anh ta cảm thấy một ánh mắt sắc bén trong bóng tối. Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Seon-woo vang lên ở ngõ hẻm khuất nẻo.

"Này."

Seon-woo gọi người đàn ông đang định châm điếu thuốc thứ hai. Đôi mắt cậu tỏ vẻ rất dữ tợn khi cậu đứng trước mặt người đàn ông bằng những bước chân sải rộng.

"H?"

"......"

"Có gì muốn nói với tôi sao?"

Người đàn ông cẩn thận hỏi lại Seon-woo, người đã gọi anh ta lại mà không trả lời. Người lạ đang trừng mắt nhìn anh ta một cách vô cớ khiến anh ta đủ bối rối.

Seon-woo nheo mắt mà không né tránh ánh mắt đang ghim vào mình. Những lời bình luận mà anh ta đã nói về Park Sion đủ để gây ra làn sóng trong sự ghen tuông đã dịu lại của cậu. Seon-woo thở phì phò và chỉ tay xuống đất.

"Tàn thuốc."

"H?"

"Anh nên vứt tàn thuốc vào thùng rác chứ."

Sự bàng hoàng thoáng qua trên khuôn mặt hai người đang nhìn Seon-woo. Một sự im lặng gượng gạo trôi qua khi họ trao đổi ánh mắt. Ngay sau đó, người đàn ông cười và ngồi bệt xuống sàn. Trong tay anh ta cầm một mẩu thuốc lá bị vứt bỏ.

"Thế này được chưa?"

Người đàn ông nhún vai. Sau đó, anh ta ném mẩu thuốc lá nhặt được vào thùng rác như để cho họ thấy. Môi anh mím chặt trước thái độ sẵn sàng làm theo lời khuyên của họ bất chấp giọng điệu gây sự hoàn toàn ngay từ đầu.

Nhưng dù mọi thứ đã diễn ra như ý muốn, cậu vẫn không thể nhấc chân đi được. Người đàn ông khó xử nhìn Seon-woo, cậu đang không thể rời mắt khỏi họ.

"Này, còn việc gì với chúng tôi à?"

Khoảnh khắc đó, cậu bừng tỉnh. Cậu cảm thấy xấu hổ vì tình cảnh của mình, cậu đang mù quáng vì ghen tuông mà đi gây sự với những người hoàn toàn xa lạ.

"Không. Tôi xin lỗi."

Seon-woo lướt qua họ với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Tiếng cười khúc khích của họ đuổi theo cậu khi cậu chạy trốn vào nhà vệ sinh bên trong tòa nhà. Nỗi xấu hổ mới nhận ra ập đến như một cơn sóng.

Seon-woo khó khăn lắm mới đến được nhà vệ sinh và ngay lập tức mở vòi nước ở bồn rửa. Dù có tạt nước lạnh lên má, cơn nóng hầm hập cũng không dễ dàng dịu đi. Khi ngẩng đầu lên, trong chiếc gương mờ có một khuôn mặt trông như chuột lột.

"ĐM...... Chắc mình điên rồi......"

Ghen tị và đố kỵ, giận dữ và xấu hổ. Khuôn mặt bừng bừng vì đủ loại cảm xúc tiêu cực trông không thể xấu xí hơn. Cậu không đủ tự tin để đối mặt với Park Sion với khuôn mặt này. Ngay khi cậu nghĩ rằng mình phải về nhà càng sớm càng tốt, cậu nghe thấy tiếng cửa phía sau lưng.

"Cậu đang làm gì vậy."

Một khuôn mặt đáng nhớ phản chiếu trong gương. Ánh mắt của họ vướng vào nhau thông qua chiếc gương. Seon-woo không tránh ánh mắt đang nhìn cậu một cách chế giễu. Một mùi hương sảng khoái tiến đến giữa mùi nước xịt phòng rẻ tiền. Seon-woo nghiến răng trong khi nắm chặt bồn rửa.

"Này, Park Sion."

Cậu nhìn cậu ta như muốn mắng mỏ. Nhưng cậu không thể nói tiếp.

Nếu cậu lỡ lời ở đây, những lời nói chứa đựng sự ghen tuông hèn hạ sẽ tuôn ra mất. Cậu trừng mắt nhìn Park Sion phản chiếu trong gương rồi cúi đầu xuống. Cậu cảm thấy buồn nôn.

"Gọi tôi vào đây rồi sao lại im lặng vậy."

Park Sion dựa vào cửa và hỏi một cách thản nhiên. Seon-woo nhìn chằm chằm vào những giọt nước rơi xuống bồn rửa mặt và mấp máy môi. Sao cậu không giả vờ quen biết? Sao cậu lại thì thầm với người khác? Cậu ghét những chuyện đó mà. Những suy nghĩ trẻ con trong lòng cậu vang vọng bên tai.

"Cậu đã xóa những bức ảnh trong điện thoại của tớ à?"

Tuy nhiên, câu hỏi bật ra khỏi miệng cậu lại đang nói một điều hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ trong lòng. So với việc thể hiện sự hèn hạ, thì việc hỏi trách nhiệm Park Sion vì đã chạm vào đồ đạc của cậu mà không được phép là một con đường bớt xấu hổ hơn.

Khóe miệng Park Sion cong lên thành một đường chéo khi nghe câu hỏi của Seon-woo. Nhưng ngay khi cậu nhắm mắt lại rồi mở ra, nụ cười của cậu đã biến mất không dấu vết. Khuôn mặt vô cảm, không có chút nụ cười xã giao nào, nhìn Seon-woo phản chiếu trong gương và nói.

"."

Đó là một giọng nói đơn điệu đến nhàm chán. Một cảm xúc mới trào dâng chứ không phải sự ghen tuông trước thái độ thản nhiên đến mức không cảm thấy chút hối lỗi nhỏ nhất hay che giấu điều gì. Seon-woo trợn tròn đôi mắt cay xè và quay người lại.

"Ti sao?"

Thay vì trả lời, Park Sion bước lên một bước. Seon-woo vội vàng làm ẩm đôi môi khô khốc vì cảm giác áp bức tỏa ra từ ánh mắt bình tĩnh.

"Không biết."

"Sao cậu lại chạm vào đồ đạc của người khác mà không được phép."

"Tôi làm đấy thì sao?"

Park Sion cười tự giễu rồi nhún vai một cách nhẹ nhàng. Đó là một thái độ trơ tráo khiến cậu cau mày. Cậu nhìn Seon-woo một cách chăm chú.

"Cậu nghĩ tại sao tôi lại xóa chúng đi?"

"Sao tớ biết được."

"Thật đáng thất vọng."

Cậu bật ra một tiếng cười lạnh. Bàn tay vô cảm đến mức lạnh lẽo chạm vào má Seon-woo một lúc rồi rời đi.

"Tôi biết rất rõ lý do tại sao cậu lại gây sự với bạn cùng lớp của tôi"

Seon-woo cắn chặt môi trước những lời nói tiếp theo.

Cậu ta đã chứng kiến toàn bộ màn kịch ngớ ngẩn do lòng ghen tuông của cậu gây ra. Một lần nữa, nhiệt độ dồn lên đến mức hai má cậu nóng bừng. Bàn tay Park Sion tiến đến gần đôi má hầm hập của cậu. Lần này, Seon-woo hất tay cậu ra trước.

"Trả lời câu hỏi của tớ đi. Sao cậu lại xóa ảnh?"

Ánh mắt dửng dưng hướng về phía Seon-woo. Đôi mắt vô cảm của cậu ta thoạt nhìn có vẻ thản nhiên, nhưng lại ẩn chứa một lưỡi dao sắc bén. Một giọng nói đều đều vang lên.

"Tôi xóa vì nó không đẹp bằng người thật. Tôi không thích."

"Cậu nói gì......"

"Dù sao thì đó cũng là ảnh của tôi mà. Không phải sao?"

Khoảnh khắc đó, đôi mắt Seon-woo trở nên mờ ảo. Park Sion nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang dao động như thể đang quan sát.

"Nhưng cậu lại tự ý xóa nó đi thì......"

"Ảnh có quan trọng đến thế à."

"Cậu không... sao lưu lại à......"

"Seon-woo à."

Seon-woo giật mình rùng mình trước giọng nói dịu dàng. Seon-woo khẽ nhắm mắt lại khi cảm nhận được xúc giác mát lạnh chạm vào phần tóc mái ướt sũng. Park Sion cẩn thận vuốt lại mái tóc ướt át của cậu. Tuy nhiên, một sự lạnh lùng mờ nhạt đọng lại trên đôi môi thẳng tắp.

"Nếu cậu muốn nhìn thấy tôi, thì cứ nhìn tôi thôi. Tôi ở đây mà."

Park Sion đang vuốt ve Seon-woo một cách dịu dàng tiến lại gần, ôm lấy đôi má ướt át của cậu. Đó là một khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa lẫn vào nhau. Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cậu.

"Đừng nhìn ảnh thằng khác mà than thân trách phận nữa."

Đôi má đang nóng bừng dần trở nên trắng bệch. Cậu cảm thấy như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Những kỷ niệm quý giá đã biến mất không dấu vết, và cảm xúc của cậu đã được tóm gọn đơn giản bằng một từ than thân trách phận. Nhiệt lượng đang lan tỏa khắp cơ thể cậu dồn về phía hốc mắt. Seon-woo nhăn nhó khuôn mặt khi đón nhận những cử chỉ dịu dàng của Park Sion.

"Tớ có... than thân trách phận hay không thì......"

Trong tầm nhìn mờ ảo, cậu nhìn thấy Park Sion, người mà cậu đã yêu và vẫn còn yêu. Một cảm giác ngột ngạt trào lên từ vùng thượng vị. Những cảm xúc dồn nén cứ như một cục nghẹn ứ trong cổ họng.

"Cậu là ai mà......"

Đó là câu hỏi cậu đã muốn hỏi từ lâu. Rốt cuộc cậu là ai? Là ai mà lại chia cắt Park Sion, người vốn là một, thành hai, và tùy tiện ép buộc cậu phải đưa ra một sự lựa chọn tàn nhẫn? Đột nhiên, tầm nhìn của cậu bắt đầu trở nên nhòe đi.

"Tại sao cậu lại......"

Ký ức và sự lãng quên. Quá khứ và hiện tại. Và Park Sion và Park Sion.

Seon-woo nhăn mặt trước sự lựa chọn song phương bị ép buộc. Cậu thở dốc và nắm chặt lấy ngực. Cậu ngẩng mặt lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và nhìn Park Sion. Đột nhiên, cậu cảm thấy một cơn đau xé lòng. Không phải vì cậu bối rối không biết phải chọn gì trước sự lựa chọn song phương này mà là vì,

"Cậu có tư cách gì mà xóa ảnh của Park Sion!"

Đáng buồn thay, lựa chọn của cậu chưa bao giờ thay đổi.

Đầu ngón tay cậu run lên bần bật cùng với tiếng hét đầy gai góc. Seon-woo nghiến răng ken két và chịu đựng sự run rẩy của mình. Tuy nhiên, Park Sion thậm chí còn đáp trả ánh mắt oán hận của cậu một cách nhẹ nhàng.

"Đừng luyến tiếc những thứ đã qua rồi."

Cậu cảm thấy những cảm xúc rối bời trào dâng như một khối trước phản ứng thờ ơ đến mức đáng ghét. Nhưng điều khiến cậu tức giận hơn cả là phản ứng của cậu ta, người coi những kỷ niệm của cả hai chỉ là những thứ đã qua. Chính trong khoảnh khắc đó, Seon-woo đang run rẩy vì không kiềm chế được cơn giận, đã ném chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

"Trả lại hết cho tôi, thằng khốn!"

Choang.

Chiếc điện thoại va vào ngực Park Sion và rơi xuống sàn. Đương nhiên, ánh mắt cậu cũng rơi xuống theo đường chéo. Seon-woo thở dốc khi nhìn vào cái bóng tối do hàng mi đậm tạo ra. Trong khoảnh khắc, hốc mắt cậu nóng bừng lên.

"Haa......"

Tuy nhiên, Park Sion không nói gì. Cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị rơi trên sàn gạch. Cơn giận của Seon-woo dịu đi trước cách giải quyết bình tĩnh của cậu ta. Cậu vừa tiếc nuối vừa hối hận vì đã không kiềm chế được tính khí của mình, không chỉ lớn tiếng mà còn ném cả đồ đạc đi.

"Tớ xin lỗi."

Seon-woo thở dài và xin lỗi. Lúc đó, cậu nhìn thấy vẻ mặt của Park Sion đang nhìn xuống sàn. Ngay sau đó, khóe môi đỏ thắm vẽ nên một đường cong mờ nhạt và hướng về phía Seon-woo. Thật nực cười, cậu ta đang cười.

"Không sao đâu. Có gì đâu mà phải xin lỗi."

Seon-woo nhìn cậu ta từ từ cúi người xuống. Cậu ta nhặt điện thoại lên, mở khóa bằng hình vẽ ngay lập tức và soi khuôn mặt mình vào camera. Cậu ta không hề nghĩ đến việc truy hỏi xem làm thế nào mà cậu ta biết hình vẽ của mình, thái độ tự nhiên đến mức đáng kinh ngạc.

Tách.

Âm thanh chụp ảnh không phù hợp vi căn phòng im ng vang lên. Sự bối rối thoáng qua trong mắt Seon-woo.

"...Cậu đang làm gì vậy."

"Không phải cậu bảo trả lại sao."

Park Sion chủ động nhìn thẳng vào mắt cậu và nở một nụ cười rạng rỡ. Cậu cau mày trước nụ cười tươi tắn trái ngược với khuôn mặt cậu ta. Mặc dù cậu đã nhăn nhó một cách lộ liễu, Park Sion vẫn thản nhiên đưa chiếc điện thoại đã lưu ảnh của cậu cho cậu.

"Nào, xem đi. Nếu không thích thì chụp lại."

Theo phản xạ, mắt Seon-woo đảo quanh màn hình. Có lẽ là do hình dạng khi cậu đánh rơi nó xuống sàn, màn hình có một vết nứt xiên. Cậu cắn môi khi xác nhận vết nứt mờ ảo cắt ngang khuôn mặt của Park Sion. Park Sion mở miệng nói với Seon-woo.

"Được chưa?"

"......"

"À, nếu cậu cần cả ảnh chụp chung của tôi và cậu thì chúng ta chụp cùng nhau bây giờ luôn nhé?"

Nói rồi cậu ta không chút do dự rút ngắn khoảng cách. Seon-woo nhất thời câm lặng. Cả hai đều biết rằng thứ mà cậu bảo trả lại không chỉ đơn thuần là một bức ảnh. Cậu không biết liệu cậu ta không đọc được ý tứ trong lời nói của mình hay là cố tình lờ đi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo