Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA. Đọc tại Navyteamm để ủng hộ nhóm
------
Park Si-on nói rất tự tin. Với thái độ tráo trở như vậy, Seon-woo không còn gì để nói. Nghe thì có vẻ đúng thật. Có thể biết bằng lý trí nhưng vẫn ghét bằng cảm xúc. Mặc dù việc ghét chính bản thân mình có vẻ là một vấn đề.....
"Hừm..."
Seon-woo vẫn đang phân vân, không biết nên coi đây là một điều may mắn, vì không còn phải trải qua sự hỗn loạn bản sắc nữa, hay nên xem xét nghiêm túc tình trạng Park Si-on, đang thốt ra những điều điên rồ, trong khi khăng khăng mình không hề điên, thì... Bỗng Park Si-on tiến lại gần anh ta..
"Vui không hả? khi chơi với một thằng nhóc nhỏ hơn anh?"
"Lại nói vớ vẩn gì nữa vậy."
"Chắc làvui đến mức muốn lưu giữ ký ức , rồi chụp tận 60 tấm ảnh nhỉ."
Có vẻ như anh ta ôm một mối hận thù rất lớn với những bức ảnh hài hước đó. Seon-woo hối hận vì đã từng dài dòng giải thích, về lý do chuyến đi Daejeon vui vẻ mỗi khi có cơ hội
"Thích đến vậy sao?"
"Ảnh nào mà chẳng giống nhau..."
"Không."
Park Si-on lắc đầu, ghì sát người vào.
"Có thích khi ngủ với ‘anh’ không?"
Lần này, người mất tiếng là Seon-woo. Cậu há miệng. Không biết nên trả lời thế nào cho phải. Hai người là cùng một người, nên nói không thích cũng kỳ cục, mà biết rõ đối phương đang ghen tuông lộ liễu, mà nói thích cũng không được. Seon-woo câm nín, nuốt nước bọt.
"Thích không vậy?"
"em....không nhớ rõ lắm...?"
Cách mà cậu chọn là nhập vai một bệnh nhân mất trí nhớ, giống như các chính trị gia lão luyện. Nếu Park Si-on có thể tự ý thay đổi ký ức trong đầu, thì cậu cũng có thể làm được.
"Nhưng anh thì nhớ rõ mọi thứ."
Đôi mắt của Park Si-on, đang nhìn chằm chằm vào Seon-woo đang đảo mắt, đột nhiên trở nên u ám. Rât nhiều cảnh tượng anh ta đã lăn lộn cùng Seon-woo khi mất trí nhớ hiện lên trước mắt. Một sự ghen tuông dữ dội lan tỏa, nhưng đồng thời cơ thể anh ta cũng đang hưng phấn vô vùng.
Đầu ngón tay nóng bỏng lướt qua đôi môi mím chặt. Cảm giác bên trong đôi môi này vẫn còn sống động. Đột nhiên, khoảnh khắc anh ta đã xuất tinh sâu nhất trong người Seon-woo hiện lên trong tâm trí. Một sự chiếm hữu dữ dội, sự ghen tuông thấp kém lan tỏa như một luồng điện.
"Em thích anh đưa vào sâu lắm mà..."
"Thật... vậy sao?"
"Hay là chỉ đau thôi?"
"Cái đó cũng không nhớ rõ..."
"Muốn anh đưa vào đến cùng để em nhớ lại không?"
Cảm giác anh ta tham lam đào sâu, cọ xát nội tạng vẫn còn sống động. Park Si-on há miệng uể oải, bất ngờ đưa tay vào áo phông của Seon-woo. Seon-woo rụt người lại vì lạnh. Anh ta vuốt ve đầu ngực Seon-woo theo thói quen. Một cảm giác mềm mại như lụa, còn mềm hơn cả da thịt, chạm vào đầu ngón tay anh ta. Tiếng Seon-woo nén tiếng rên rỉ vang lên bên tai. Park Si-on lao vào môi Seon-woo. Anh ta cắn mạnh môi dưới, bóp nát đầu ngực đang phản ứng với kích thích.
Rầm rầm rầm.
Tiếng ầm ầm vang lên, Park Si-on lao vào Seon-woo. Bất chấp tiếng ồn vọng lại, anh ta vẫn tiếp tục đè ép Seon-woo. Bất giác, anh ta đặt mông Seon-woo đang lùi lại lên bàn ăn và úp người lên. Nhưng điện thoại bỗng rung lên. Lần này không phải của anh ta, mà là của Seon-woo.
"Haa, chờ một chút..."
Seon-woo cố gắng ngăn Park Si-on đang lao vào mình, lấy điện thoại ra khỏi túi. Cậu ngạc nhiên nhìn màn hình, rồi đưa màn hình về phía Park Si-on. Trên đó hiện lên tên 'Mẹ Park Si-on'.
"...Mẹ anh đó."
"Đưa đây."
Park Si-on nhanh chóng giật lấy điện thoại, vẻ mặt anh ta lập tức chùng xuống. Sự hưng phấn đang dâng trào tan biến, bầu không khí nhanh chóng đóng băng. Anh ta nhìn màn hình một lúc ,nhận cuộc gọi thay Seon-woo.
"Vâng."
Seon-woo nhìn, Park Si-on đang cách xa mình. Cuộc gọi không kéo dài. Cuộc gọi lạnh lẽo kết thúc sau vài tiếng nói cứng nhắc của Park Si-on.
"Có chuyện gì vậy?"
"Chết tiệt."
"Sao vậy? Mẹ nói gì?"
"Bảo ghé qua một chút vì có cuộc phỏng vấn với tạp chí."
"Bây giờ ư?"
"Ừm."
Park Si-on thở dài như thể gặp rắc rối. Trên khuôn mặt cứng đờ của anh ta hiện rõ vẻ khó chịu.
"...Mẹ nói chuyện đó vào cùng ngày sao?"
"Không. Anh cứ phớt lờ liên lạc của họ nên bây giờ mới biết."
Park Si-on khẽ chửi thề và vuốt tóc. Anh ta đã cố tình phớt lờ vì lười và khó chịu, nhưng không ngờ họ lại liên lạc với Seon-woo. Cuối cùng, anh ta thấy nặng lòng vì có vẻ như chính lựa chọn của mình đã kéo Seon-woo vào thế giới mà anh ta đang thuộc về.
"Xin lỗi."
"Anh có gì phải xin lỗi chứ."
"Anh không ngờ họ lại liên lạc với em."
"Không sao đâu. Có gì to tát đâu chứ."
Seon-woo vuốt ve tấm lưng rộng đã nguội lạnh. Cảm nhận được sự dịu dàng của bàn tay, sự căng thẳng của cơ thể cứng đờ dần dần tan chảy.
"Số điện thoại em đã chặn rồi. Sau này sẽ không có liên lạc nào nữa đâu."
"em thì không sao cả, nhưng... làm vậy thì anh sẽ yên tâm hơn à?"
"...Anh không muốn em dính líu đến gia đình anh."
"Được rồi."
Seon-woo dang rộng vòng tay. Cảm giác anh ngả vào lòng cậu như sắp đổ gục, hôm nay nặng nề hơn bình thường. Park Si-on để mặc toàn bộ cơ thể mình cho Seon-woo như một cây thủy tảo trôi nổi trên mặt nước. Anh ta muốn ở lại thế giới của Seon-woo mãi mãi như thế này.
Gia đình gặp lại sau một thời gian dài vẫn như cũ, như thể thời gian chưa từng trôi qua. Không có những lời hỏi thăm ân cần, cũng không có những lời lẽ gay gắt dành cho anh ta vì đã phớt lờ liên lạc. Park Si-on lặng lẽ thực hiện vai trò mà họ yêu cầu. Khoảng thời gian trở thành tấm bình phong tuyệt vời để cha anh ta khoe khoang về sự thành công của con cái không mấy dễ chịu, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng được.
Sau cuộc phỏng vấn, một vài tiếng la ó lớn đã vang lên. Cha anh ta nổi giận lôi đình khi nghe lời cảnh báo, rằng sẽ không có chuyện để họ liên lạc với Seon-woo nữa, dù là với bản thân anh ta thì cũng không sao hết.
Điều này cũng quá quen thuộc rồi. Người cha tức giận. Người mẹ kế giả tạo, người chị gái cục cằn. Và bản thân anh ta, nguồn gốc của mọi mâu thuẫn. Thế giới này thực sự không thay đổi chút nào. Dù trước hay sau khi mất trí nhớ, nó vẫn luôn như vậy.
"Hừ..."
Anh ta bỏ qua những lời chỉ trích dành cho mình và rời khỏi nhà. Anh ta hít thở sâu, nhưng cảm giác ngột ngạt siết lấy cổ họng vẫn không dễ dàng biến mất. Anh ta bực bội cởi cúc áo đã cài đến tận cổ. Không hiểu sao tim anh ta cứ đập nhanh. Gân máu nổi lên trên mu bàn tay đang nắm chặt vô lăng. Anh ta lên xe, gọi cho Seon-woo. Seon-woo đang chờ cuộc gọi của anh, vì giọng nói vui vẻ đã vang lên sau đó lập tức, ngay khi điện thoại reo.
[Xong rồi hả?]
"Ừ. Anh sẽ về nhà ngay."
[Tối nay anh chưa ăn gì đúng không?]
"Ừ."
[Tốt quá. Em sẽ nướng thịt cho anh nên anh về nhanh đi, không, từ từ thôi, cẩn thận nhé.]
"Anh biết rồi. Đừng ra ngoài mà cứ đợi ở nhà đi."
[Được rồi.]
Chỉ cần nghe giọng nói của Seon-woo thôi là cảm giác căng thẳng đã dịu đi rất nhiều. Theo lời dặn dò cẩn thận, Park Si-on thắt dây an toàn và từ từ tăng tốc. Đường không tắc. Khi xe chạy trên con đường thẳng tắp, đích đến ngày càng gần hơn. 1km, 500m, 200m.... Tiếng chỉ dẫn của hệ thống định vị thông báo khoảng cách còn lại. Xe càng gần nhà, tốc độ càng nhanh hơn.
Anh ta vội vàng, nhưng khu chung cư cũ lại có không gian đỗ xe chật hẹp. Anh ta phải lái xe vòng quanh khu vực 3 lần để tìm chỗ đậu xe, cuối cùng phải đậu xe cách nhà một đoạn.
Park Si-on cuối cùng cũng đậu xe xong, rồi bước xuống xe. Nghĩ đến Seon-woo đang đợi mình, bước chân anh ta tự động nhanh hơn. Nhưng trong tầm nhìn của anh ta, khi đang chạy về phía nhà, một cái đầu quen thuộc đã xuất hiện. Khoảnh khắc đó, ánh sáng tràn ngập thế giới đen trắng. Nơi ánh sáng tỏa ra chỉ có một người.
Từ xa, bóng dáng quen thuộc chỉ mặc áo phông và quần short đang đứng đó. Park Si-on nhìn Seon-woo lê dép đi ra ngoài với đôi chân trần. Trong tay cậu là một túi lớn chứa bánh phồng. Cậu lục lọi trong túi, lấy ra một miếng bánh phồng, cắn một miếng. Ngay sau đó, cậu nhìn về phía xa. Có vẻ như cậu đang đợi anh kìa.
Ánh mắt kỹ lưỡng của anh ta, săm soi từng hành động của Seon-woo. Anh ta không thể rời mắt khỏi đôi má phồng lên và khuôn miệng nhai bánh của người đó, trong khi vài con chim bồ câu đang bay đến gần..
"Mấy đứa cũng muốn ăn à? Ăn không?"
Cậu bất ngờ nói chuyện với lũ chim bồ câu, bẻ vụn miếng bánh đang ăn, ném xuống đất. Park Si-on nén cười, quan sát Seon-woo cho chim bồ câu ăn. Nhưng bản thân Seon-woo lại quá mải mê với lũ chim bồ câu nên không nhận ra ánh mắt đó.
"Gì vậy, sao càng ngày càng nhiều vậy."
Seon-woo nhìn xung quanh, tỏ ra bối rối. Không biết từ đâu ra mà số lượng chim bồ câu, vốn chỉ có ba bốn con, lại ngày càng tăng lên. Nhìn những con vật tham lam vây quanh mình, cậu lùi lại một bước.
"xuy xuy, xuy. Đừng đến nữa..."
Yoon Seon-woo cầm bánh phồng, còn lũ chim bồ câu đang nhắm vào nó. Dù là một cặp đôi không hợp nhau, nhưng cảnh tượng ở bên nhau kia lại khiến anh ta bật cười. Park Si-on khẽ khúc khích , nhìn chằm chằm vào cái gáy đang bối rối. Mọi chuyện xảy ra ở nhà chính đều như một giấc mơ. Chỉ cần có Seon-woo, màu sắc của thế giới mà anh ta đang đứng đã thay đổi.
"Ôi ôi?!"
Lúc đó, tiếng hét của Seon-woo vang lên. Mắt Park Si-on đang thích thú ngắm nhìn Seon-woo cũng mở to. Lũ chim bồ câu đang nhắm vào bánh phồng đã vỗ cánh, lao vào Seon-woo. Park Si-on lao về phía Seon-woo đang bị chim bồ câu tấn công.
"Áaaaaa! Tránh ra! Tránh ra đi!"
Cậu kinh hoàng trước số lượng chim bồ câu vây quanh, cố gắng chống cự một cách tuyệt vọng. Park Si-on cũng như trải qua một tình huống nguy hiểm chưa từng có trong đời. Lúc đó, anh ta nhìn thấy lũ chim bồ câu đang cố chấp đuổi theo bàn tay cầm bánh phồng. Park Si-on vội vàng hét lên với Seon-woo.
"Yoon Seon-woo, vứt cái thứ trong tay đi!"
"Gì vậy, anh đến từ bao giờ... Áaaaaa!"
"Vứt bánh phồng đi!"
Tuy nhiên, Seon-woo, đang rất sợ hãi, thay vì nghe lời khuyên của Park Si-on, lại siết chặt bánh phồng hơn. Nhìn thấy cảnh đó, Park Si-on nghiến chặt môi. Anh ta không ngần ngại gạt bỏ những đôi cánh đang vỗ phành phạch, chạy đến giật lấy bánh phồng từ tay Seon-woo rồi ném xuống đất. Sau đó, anh ta nắm lấy cổ tay trắng bệch của Seon-woo, chạy vội đến một nơi cách xa lũ chim bồ câu.
Lũ chim bồ câu đổ xô đến sau lưng hai người đang chạy trốn. Cảnh tượng chúng hung hăng mổ bánh phồng rơi trên đất, bỗng trở nên thật đáng sợ.
"phù phù, em không sao chứ?"
"Điên thật.... Chúng biết bay sao?"
Park Si-on nhìn khuôn mặt Seon-woo. Có lẽ vì quá sợ hãi nên trán cậu lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Có bị thương ở đâu không?"
"Không. Em đói bụng nên mua bánh phồng ăn, ai dè lại gặp phải chuyện này. Anh thấy chưa? Toàn bộ chim bồ câu trong khu đều tụ tập lại đó."
Seon-woo với giọng nói kích động, chỉ vào đàn chim bồ câu đang thích thú mổ bánh phồng. Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc. Khuôn mặt ngạc nhiên với đôi mắt tròn xoe quá dễ thương khiến anh ta bật cười.
"Khặc khặc..."
"Này, anh cười gì vậy? Chuyện này buồn cười à?"
"Pufff, hức, em.... Khặc.... Chuyện này không buồn cười sao?"
Park Si-on ôm bụng cười. Nhìn Seon-woo trong bộ dạng lôi thôi, tay cầm túi bánh phồng, tóc tai bù xù, trông không khác gì một chú chó con bẩn thỉu ở nông thôn. Thấy anh ta không ngừng cười, Seon-woo bèn chọc vào hông Park Si-on.
"Trêu chọc em hả? Chuyện này vui lắm à? Em sợ chết khiếp rồi đó."
"Xin lỗi, lại đây. Anh ôm một cái."
"Thôi. Mau vào nhà đi. Em sợ chúng lại kéo đến nữa."
Seon-woo khẽ liếc nhìn đàn chim bồ câu. Park Si-on vòng tay qua vai Seon-woo đang kéo vạt áo mình. Hai người nắm tay nhau và đi về nhà. Seon-woo chỉ thở phào nhẹ nhõm,....đã cách xa lũ chim bồ câu một đoạn.
"Sống đến bây giờ mới gặp phải chuyện này."
"Anh là người đầu tiên cứu em khỏi bị chim bồ câu đuổi theo đúng không?"
"Tất nhiên rồi. Hôm nay em mới biết là chúng bay giỏi đến vậy đó."
Nghe lời Seon-woo, Park Si-on tỏ ra khá tự mãn. Seon-woo thở dài, nhìn khóe môi đang tự mãn của anh ta.
"Thích không?"
"Ừ. Em bảo anh là người đầu tiên mà."
Dù là gì đi nữa, những trải nghiệm đầu tiên của nhau luôn khiến họ hồi hộp. Ngay cả khi nó liên quan đến chim bồ câu....
"Vậy anh có muốn nghe thêm một tin tốt nữa không?"
"Tin gì?"
Seon-woo dừng bước một chút, mỉm cười rạng rỡ, giao tiếp bằng mắt.
"Sau khi anh đi, mẹ gọi điện bảo sẽ gửi vé máy bay í. Mẹ muốn em sang Đức chơi vào kỳ nghỉ. Chúng ta đi cùng nhau nhé."
"Anh cũng có thể đi sao?"
"Vâng. Mẹ bảo em hãy đưa anh theo mà."
Park Si-on ngơ ngác nhìn cậu.
"Nhưng..."
"Đừng lo lắng. Mẹ em không phải là người cổ hủ đâu. Mẹ có lẽ đã nhận ra mối quan hệ của chúng ta rồi."
Seon-woo thoải mái đáp lại. Cậu khẽ cười, siết chặt bàn tay đang nắm.
"Chuyến đi đảo Jeju hãy hoãn lại đến kỳ nghỉ đông, còn mùa hè này chúng ta đi Đức nhé. Ở đó mùa đông ít nắng, nên mùa hè đi du lịch sẽ tốt hơn."
Đó là một tin vui. Chuyến đi Đức có buổi gặp mặt với mẹ của Seon-woo, còn tốt hơn chuyến đi mà Dalkong gì đó đã lên kế hoạch. Ngay lập tức, sự ghen tuông và căng thẳng từ gia đình đã hành hạ anh ta tan biến. Anh ta đứng ở một vị trí vượt trội, không ai có thể sánh bằng để ghen tị với quá khứ. Việc giới thiệu với bố mẹ chẳng phải là đã kết thúc trò chơi sao? Anh ta cảm thấy lòng tự trọng đang tụt dốc nay lại tràn đầy.
"Cứ như buổi gặp gia đình ấy."
"...Gặp gia đình?"
Seon-woo nhìn Park Si-on đang nói những điều không đâu. Đôi má hơi ửng hồng trông có vẻ hồi hộp. Cậu suýt nữa buột miệng nói rằng hôn nhân là một thể chế xã hội, và xã hội này dường như không có ý định hợp pháp hóa mối quan hệ của họ, nhưng không cần thiết phải phá vỡ bầu không khí tốt đẹp. Vì vậy, thay vì nói những lời phá vỡ cuộc vui, Seon-woo đã đan các ngón tay vào tay Park Si-on.
"Nghĩ lại thì đây cũng là lần đầu tiên nhỉ. Giới thiệu người mình yêu với mẹ mà."
Cậu nhấn mạnh đặc biệt vào từ "đầu tiên". Park Si-on mỉm cười ngọt ngào, rất thích những lời nói của Seon-woo.
"Thật sao?"
"Vâng. Và anh sẽ là người cuối cùng của em."
Cùng với lời nói đó, cả hai người cùng nhớ lại một ký ức giống nhau. Một ngày nào đó ở tuổi mười tám, khi họ chiến đấu dữ dội và ghét nhau cay đắng. Cậu bé bất an và yếu đuối đã thổ lộ lòng mình một cách trầm lặng. Lời thú nhận tưởng chừng như mù quáng của anh ta vang vọng rõ ràng bên tai.
'Đúng. Tất cả đều là lần đầu tiên.'
'...'
'Và em sẽ là người cuối cùng của anh.'
Lúc đó, cậu đã khinh bỉ ngay lập tức. Mới mười tám tuổi thôi. Một lời hứa quá nặng nề và vội vàng đối với một cậu bé non nớt. Nhưng lần này, không ai thêm vào lời chế nhạo nào. Lời thú nhận non nớt của Park Si-on mười tám tuổi, giờ đây đã trở lại với Park Si-on trưởng thành.
Một buổi tối hè dài nắng. Gió nóng nhẹ nhàng thổi qua vai hai người. Ở tuổi mười tám, giống như lần đầu tiên họ trải qua cơn sốt tình yêu, má hai người đều đỏ bừng. Họ lặng lẽ cười, nhớ lại bản thân mình non nớt và vụng về.
Giấc mơ không thể thoát ra được đã trở thành hiện thực, nơi đây tràn ngập ánh sáng. Bất kỳ sự hỗn loạn nào, bất kỳ sự tự ti nào không ngừng tiếp diễn, cũng đều mờ nhạt trong thế giới mà họ cùng nhau, dù là lời khiển trách khắc nghiệt đến đâu cũng dễ dàng mất đi ý nghĩa. Cứ như vậy, bình minh soi sáng buổi sớm xanh thẳm, xua tan bóng tối và hứa hẹn một ngày mai mới.
"Anh yêu em. Yoon Seon-woo."
"Gì vậy. Tự nhiên lại thế."
Trước lời ước hẹn về sự khởi đầu và kết thúc của nhau, Seon-woo tỏ vẻ ngượng ngùng, còn Park Si-on chỉ mỉm cười rạng rỡ. Trong sáng không tì vết, rực rỡ đến chói mắt.
-Hết-
--------
phần chuyện hậu kì là do trans khác hoàn thiện nốt, do bạn kia ốm mãi không khỏi. [Tái sinh, Hối lỗi, Đồ khốn nạn] là các bộ novel được team xếp vào dạng Solo, tức là chỉ có 1 mem hoàn thiện từ đầu tới cuối, thời gian làm là 1 tháng cho chính truyện, và ngoại truyện sẽ đăng cho tháng kế tiếp. Cuối cùng [Tái sinh] đã hoàn thành...