Tái Sinh - Chương 34

Tôi không biết phải làm gì nên chống hai tay xuống đất. Thân trên tôi dần dần ngả về phía sau. Khoảnh khắc đầu tôi chạm vào sàn nhà cứng ngắc, Park Si On đã nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi. Nước bọt của cả hai hòa trộn vào nhau và hai chân quấn lấy nhau. Park Si On hôn lên má và môi tôi đầy nước mắt, thỉnh thoảng lại nhìn tôi và cười.

Có lẽ vì nụ cười này mà tôi đã không đẩy Park Si On ra. Cậu ta quá xinh đẹp để tôi có thể đẩy cậu ta ra, và những vết thương bám trên khuôn mặt xinh đẹp đó lại quá xót xa.

Park Si On nắm lấy tay tôi. Hơi nóng lan tỏa từ bàn tay đang nắm chặt tay tôi. Hơi thở của Park Si On đang ôm chặt lấy cổ tôi và vặn vẹo người để hôn tôi sâu hơn càng lúc càng trở nên thô bạo. Chiếc lưỡi xâm chiếm sâu sắc hơn đang vuốt ve bên trong má tôi.

Tôi mở hé môi vì thiếu oxy nhưng vẫn chấp nhận nụ hôn của cậu ta. Tôi ôm chặt lưng cậu ta để an ủi cậu ta, và ngực tôi chạm vào ngực cậu ta. Tôi cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng cùng với hơi nóng. Một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai tôi.

"Phải làm sao đây, tôi thích cậu quá."

Đôi môi từng nói với tôi về tình bạn giờ đây đang ngấu nghiến chiếc lưỡi của tôi một cách lả lơi. Hơi ấm hừng hực thay thế cho hơi ấm dịu dàng và bao trùm lấy cơ thể tôi. Tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng vì hơi nóng đó. Tôi chỉ biết phó mặc cơ thể cho ngọn lửa nóng bỏng đó. Giống như con thiêu thân lao mình về phía ánh sáng mà không hề cảm nhận được tương lai.

Tuổi mười tám hỗn loạn và ồn ào. Cơn sốt đầu đời của tôi bắt đầu cùng với nụ hôn đầu vụng về và xót xa.


Hôn rồi.

"Điên rồi."

Tôi đã hôn một người bạn đồng giới có nhiễm sắc thể XY.

"Điên rồi, Yoon Seon Woo."

Hôn cơ đấy. Tôi đã hôn Park Si On cơ đấy. Không phải ai khác mà là tôi, đã hôn một chàng trai cơ đấy. Tôi không thể tin được. Rốt cuộc là tôi định làm gì với cái chuyện mình đã gây ra thế này.

Tính hướng giới tính của tôi vốn đã lung lay nay lại đổ sụp hoàn toàn. Chắc chắn là tôi đã nghe quá nhiều lời về việc là gay nên đã thực sự trở thành gay rồi.

"Điên rồi, Yoon Seon Woo. mày tỉnh táo lên đi chứ."

Tôi đưa tay lên xoa thái dương đang đau nhức. Có phải tôi đã bị trúng đạn vào đầu hay chỉ đơn giản là bị cuốn theo bầu không khí thôi. Không phải, đây chỉ là do tôi bị mê hoặc bởi khuôn mặt của Park Si On thôi. Nếu không thì tôi không thể giải thích được.

"Haa, phát điên mất..."

Tôi ôm đầu lăn lộn trên giường. Tôi cảm thấy một cơn đau rát ở môi khi chạm vào chăn. Đôi môi của tôi đã bị Park Si On cắn, mút và gặm nhấm suốt hai tiếng đồng hồ nên chắc chắn sẽ sưng vù như mỏ vịt. Đầu óc tôi đã bị làm sao thế này. Tại sao tôi lại không đẩy cậu ta ra. Rõ ràng cậu ta đã nói là đẩy ra cũng không sao mà.

Tôi nhắm tịt mắt lại để trốn tránh thực tại. Rồi ngay lập tức những hình ảnh đêm qua hiện lên. Tiếng tim đập thình thịch và hơi thở thô bạo tôi cảm nhận được gần gũi, cả khuôn mặt bị thương của Park Si On thỉnh thoảng lại mỉm cười khi nhìn tôi. Và hơn hết là đôi môi mềm mại.......

"A, cái thằng điên này, sao cứ nghĩ đến môi của cậu ta vậy!"

Park Si On gặm nhấm, cắn xé, nếm thử và tận hưởng đôi môi tôi một lúc lâu rồi mới rời khỏi tôi khi có điện thoại tìm cậu ta từ nhà. Cậu ta vuốt ve môi tôi đang tiễn cậu ta với vẻ tiếc nuối. Cuối cùng, bọn tôi lại hôn nhau khi đang đứng ở cửa. Tất nhiên là tôi đã không đẩy Park Si On ra. Chết tiệt, Yoon Seon Woo đúng là thằng điên.

Cảm giác cậu ta ôm eo tôi vẫn còn rất rõ ràng. Hơi thở hổn hển như phát điên khi ngậm lấy môi tôi và cả đôi mắt rối bời với nhiều cảm xúc lẫn lộn vẫn không ngừng khuấy động ý thức của tôi.

Tôi hoàn toàn không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Tôi rời khỏi giường nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa đến kiệt sức, nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi Park Si On.

Đúng là cậu ta khốn nạn. Cậu ta phá tan tành đầu tôi rồi lại cười tươi như hoa. Tôi rùng mình khi nghĩ đến khuôn mặt cậu ta đang thản nhiên cười khi liếm láp môi tôi. Mỗi khi nghĩ đến cậu ta, tôi lại cảm thấy một cảm giác tê dại kỳ lạ dồn xuống bụng dưới. Đây là cảm xúc tôi chưa từng cảm thấy bao giờ. Một cảm xúc vừa không khó chịu vừa không vui vẻ, rất huyền diệu. Má tôi cứ nóng bừng lên.

Cần có một biện pháp đặc biệt. Chắc chắn là vì tôi chưa từng có bạn gái nên mới hoang mang như vậy. Làm sao một người có thể đột nhiên trở thành gay được chứ. Ở đâu đó tôi đã từng nghe nói rằng trong giai đoạn thanh thiếu niên nổi loạn, đôi khi người ta sẽ rung động trước bạn bè đồng giới.

Tôi ngay lập tức cầm điện thoại lên và mở ứng dụng xem video. Rồi tôi tìm kiếm MV của một idol mà tôi đã từng rất thích. Chắc chắn là vì tôi học ở một trường nam sinh chỉ toàn con trai nên tôi mới xao xuyến trước khuôn mặt xinh đẹp của Park Si On trong một khoảnh khắc. Nếu tôi nhìn thấy những người xinh đẹp khác thì chắc chắn chắc chắn tôi sẽ quên khuôn mặt của Park Si On thôi.

Tôi xem MV với vẻ mặt đầy quyết tâm. Tôi xem đi xem lại những thành viên xinh đẹp, thanh thuần, dễ thương và cool. May mắn thay, có một thành viên thu hút sự chú ý của tôi. Đó là chị Haejung, người tôi từng yêu thích nhất. Quả nhiên là không xem nhưng không thể thoát fan, phải không. Một sự an ủi ấm áp đã tìm đến trái tim đang rung động của tôi.

Ngay sau khi xem MV xong, tôi lập tức tìm kiếm video biên tập các buổi biểu diễn và fancam của chị.

Chị hát trong video. Chị vẫy tay chào fan. Giọng hát thì trong trẻo, vũ đạo thì uyển chuyển. Mái tóc ngắn màu đen, làn da trắng và đôi mắt hai mí mỏng khiến tôi không thể rời mắt.

Tất cả những biểu cảm mà chị tạo ra đều khiến tôi thích, nhưng tôi chợt nhận ra rằng nụ cười của chị đặc biệt xinh đẹp. Tôi không thể rời mắt khỏi lúm đồng tiền xuất hiện trên má mỗi khi chị cười. Đôi mắt hơi xếch lên cong lên thật đẹp khi chị cười. Nhưng lâu lắm rồi mới xem lại, tôi thấy chị giống ai đó thì phải.......

 

Tôi xem say sưa những fancam, bỗng giật mình đánh rơi điện thoại vì khuôn mặt Park Si On hiện lên.

“Điên mất. Sao dám so sánh ai đấy với Park Si On chứ…”

Đến mức này thì đúng là bệnh nặng rồi. Hay là tôi bị ma ám rồi? Tôi dụi mắt rồi nhìn lại vào màn hình. Khuôn mặt của chị ấy chồng lên khuôn mặt của Park Si On. Cảm giác như phạm phải tội báng bổ thần thánh vậy. Tôi vội vàng tắt ứng dụng rồi nằm xuống ghế. Khuôn mặt Park Si On hiện lên trên trần nhà rồi biến mất. Park Si On ở cuối mọi suy nghĩ của tôi. Đến mức này thì không thể cưỡng lại được nữa. Với tâm trạng “tới đâu thì tới”, tôi thoải mái đắm mình trong những suy nghĩ về cậu ta.

Không biết cậu ta về nhà có bị mắng nhiều không. Cậu ta có ăn uống đầy đủ không nhỉ. Hay là tôi liên lạc trước xem sao. Nhưng liên lạc thì mở đầu thế nào đây. Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hôm qua rồi cư xử bình thường thì cậu ta có buồn không. Hay là cậu ta ngấm ngầm mong tôi làm lơ đi?

Chỉ một khuôn mặt lờ mờ hiện lên trong tầm mắt tôi. Từ lúc mở mắt ra đến lúc nhắm mắt lại, khuôn mặt Park Si On luôn quấy rầy tôi mọi lúc mọi nơi. Đến cả trong mơ tôi cũng mơ thấy Park Si On, đúng là bệnh hoạn thật rồi.

[Cậu đang làm gì đấy?]

Điều khiến tôi càng thêm khó chịu chính là chiếc điện thoại liên tục rung lên kể từ ngày hôm đó. Thật đáng xấu hổ, suốt ba ngày liền tôi báo cáo mọi hành động của mình cho Park Si On.

[Ăn cơm chưa?]

[Tôi đang ăn cái này]

[Ảnh]

Có vẻ như Park Si On đã bị phát hiện là lén ra khỏi nhà đến nhà tôi vào sáng sớm nên cậu ta báo rằng tạm thời phải ở nhà. Thật lòng mà nói tôi cũng thấy yên tâm vì không cần phải trực tiếp đối mặt với Park Si On ngay, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ khác. Park Si On liên lạc với tôi như thể đang thở vậy.

[Không có cậu tôi không ngủ được]

[Mệt mỏi]

[Biểu tượng gấu trúc mắt thâm quầng]

[Nhớ cậu]

[Gửi ảnh cho tôi đi]

[Tôi nhớ cậu Seon Woo à]

[Biểu tượng gấu trúc bắn tim]

“Cậu ta đúng là bị điên thật rồi.”

Tôi lẩm bẩm khi đọc tin nhắn của Park Si On. Tôi phải làm gì với Park Si On, người thậm chí còn dùng cả biểu tượng nhân vật hoạt hình mà trước giờ cậu ta chưa từng dùng để thể hiện tình cảm của mình đây. Vì không thể tìm ra câu trả lời nên tôi cố gắng để điện thoại càng xa càng tốt. Vừa đẩy điện thoại vào góc bằng tay thì điện thoại lại reo lên.

“…Alô.”

-Sao cậu không trả lời?

“À, tôi bận chút việc.”

-Việc gì?

“Chuyện này chuyện kia…”

Tôi không thể nói rằng tôi đã bận suy nghĩ về cậu cả ngày nên đành trả lời một cách mơ hồ. Có lẽ Park Si On đã đọc được suy nghĩ của tôi nên tôi nghe thấy tiếng cười của cậu ta từ bên kia điện thoại. Khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt khẽ cong lên hiện lên trong tầm mắt tôi một cách tự nhiên. Tôi vội vàng vẫy tay trong không khí để xua tan những hình ảnh đó. Tôi cố gắng giữ lý trí và hỏi một cách bình thản nhất có thể.

"Cậu ổn không?"

-Chuyện gì cơ?

“…Ở nhà ấy.”

-Ừ, tôi bị mắng hết rồi.

"Còn vết thương?"

-Gần như khỏi hết rồi.

"Vậy thì tốt. Nhưng nhớ bôi thuốc đến khi khỏi hẳn đấy."

-Hay là lần sau gặp nhau cậu bôi cho tôi đi.

Cảm giác môi Park Si On chạm vào đầu ngón tay tôi chợt ùa về một cách tự nhiên. Tim tôi ngứa ngáy. Khóe miệng tôi cũng ngứa ngáy. Aish, sao tôi lại ngại ngùng thế này. Thật lạ lẫm khi tôi đang bồn chồn chọn từ ngữ để nói với cậu ta. Ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng vang lên.

-Từ ngày mai bố mẹ tôi đều xuống tỉnh rồi. Họ sẽ không về trong khoảng một tuần đâu.

"Lại nữa à?"

-Ừ.

"........"

-Mai bọn mình đi xem phim nhé?

Tôi lại cảm thấy khóe miệng mình ngứa ngáy trước lời đề nghị đột ngột của Park Si On. Tôi dùng lưỡi đảo một vòng trong miệng rồi im lặng một lúc lâu. Xem phim có gì ghê gớm đâu, sao tôi lại ngại ngùng đến mức khó mở lời thế này. Chuyện này bạn thân cũng làm được mà.

Tôi cúi gằm mặt xuống như thể Park Si On đang ở trước mặt tôi vậy. Thật ngớ ngẩn. Tôi vừa dứt lời thì giọng nói thúc giục câu trả lời của Park Si On vang lên. Khuôn mặt Park Si On với nụ cười dịu dàng đang hiện lên một cách tự nhiên. Thật muốn phát điên.

-Cậu đi chứ?

"À ừ. Vậy thì tôi sẽ liên lạc với Kim Young Jin và Shin Jae Young xem sao."

-Tại sao lại có bọn nó?

"Đi cùng nhau thì vui hơn mà."

-Không được.

Park Si On đáp lại bằng một giọng cứng rắn. Hay là tại vẫn còn ngại ngùng với Shin Jae Young nhỉ?

"Nếu ngại Shin Jae Young thì cứ hỏi mỗi Kim Young Jin thôi."

Tôi vội vàng nói tiếp. Dù thế nào tôi cũng muốn mang Kim Young Jin đi cùng. Tôi vẫn chưa đủ tự tin để gặp riêng cậu ta.

-Không được cả Kim Young Jin lẫn Shin Jae Young. Bọn mình đi hai người thôi.

Nhưng Park Si On vẫn kiên quyết. Vì tôi đã quen với sự bướng bỉnh của cậu ta nên tôi không nói thêm gì về việc rủ thêm ai nữa. Dù có nói thêm thì cũng vô ích thôi, chỉ tổ mỏi miệng. Nghe tôi nói đã biết, Park Si On vui vẻ nói lại.

-Mai tôi đến đón cậu nhé.

"Cứ gặp nhau ở rạp chiếu phim thôi."

-Không thích. Tôi muốn gặp cậu sớm hơn cơ.

"........"

-Cậu không vậy à? Cậu không nhớ tôi à?

Dù có uống hết cả một vò mật ong thì chắc cũng không ngọt bằng thế này đâu nhỉ. Chắc chắn là Park Si On đã phát điên thật rồi. Ngọt đến nỗi tôi cảm thấy da gà nổi khắp người. Tôi ho khan thay cho câu trả lời. Tôi lại nghe thấy một giọng cười khe khẽ.

"Này, tôi phải cúp máy đây."

Tôi nói là phải cúp máy thôi vì tôi không thể tiêu hóa nổi những lời ngọt ngào hơn nữa, và một giọng nói tràn đầy sự tiếc nuối vang lên.

-Tôi muốn nói chuyện với cậu lâu hơn nữa.

"........"

-Hay là bọn mình cứ gọi điện cho đến khi ngủ thì sao? Cậu bận lắm hả?

"Không, không phải vậy..."

-Tôi chỉ muốn nghe tiếng thở của cậu thôi mà.

Tôi chỉ cần nghe giọng Park Si On đang kéo dài câu chữ chờ đợi câu trả lời của tôi là có thể hình dung ra vẻ mặt của cậu ta rồi. Thật là một tên cáo già. Cậu ta này đúng là cao thủ dụ dỗ người khác. Và tôi cũng là cao thủ bị Park Si On dụ dỗ.

Ngay sau đó, một giọng nói ngọt ngào vang lên. Tôi cảm thấy tai mình nóng ran.

-Seon Woo à, đừng cúp máy mà. Hả?

"Biết rồi. Vậy thì nói chuyện thêm một chút nữa thôi."

-Cảm ơn cậu.

Vô tình ngẩng đầu lên nhìn vào gương, tôi thấy một gương mặt xa lạ. Trong gương là tôi với đôi má ửng hồng đang đứng đó. Một sự rung động kỳ lạ lan tỏa trên khuôn mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình mà tôi chưa từng thấy trước đây. Nụ cười đang treo trên khóe miệng tôi thật xa lạ. Giờ thì tôi không thể phủ nhận được nữa rồi. Đây là khuôn mặt của một cậu bé đang yêu.

Ôi trời, tôi đang dần trở thành gay thế này đây.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo