Tái Sinh - Chương 63

7. Biện chứng của Chủ nhân và Nô lệ (2)

Cuối tuần qua đi và kỳ thi giữa kỳ bắt đầu. Trong lúc giải đề thi, tôi vẫn liếc nhìn sắc mặt của Park Sion. Vẻ mặt cậu ta không tệ, nhưng có thể thấy cậu ta đang rất căng thẳng. Tôi không biết liệu đó là do áp lực thi cử hay do chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Park Sion im lặng cả ngày bên cạnh tôi. Ngay cả trong giờ giải lao cũng vậy. Cái đầu cắm cúi vào cuốn bài tập của cậu ta hầu như không hề quay về phía tôi. Nếu vô tình chạm mắt, cậu ta sẽ khẽ mỉm cười, nhưng chỉ có vậy. Tôi không thể phân biệt được liệu cậu ta đang giận tôi, hay chỉ đơn giản là đang hờn dỗi, hoặc là quá bận tâm đến kỳ thi. Vì Park Sion cư xử một cách khó hiểu như vậy, đầu óc tôi trở nên rối bời và phức tạp.

Sau khi thi xong, chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi lớp. Đó là một giờ sớm hơn nhiều so với bình thường. Park Sion khoác tay lên vai tôi như một thói quen. Đó là lần chạm da đầu tiên của ngày hôm đó.

Cánh tay của cậu ta không hề buông xuống cho đến khi chúng tôi cùng nhau lên xe buýt và về đến nhà tôi. Tôi đút tay vào túi và đi cạnh Park Sion. Thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên để xem tâm trạng của cậu ta. Nhưng vì cậu ta quá giỏi trong việc kiểm soát biểu cảm, nên tôi khó có thể đoán được suy nghĩ thật sự của cậu ta. Chỉ đến khi về đến trước nhà, tôi mới lên tiếng.

"Cậu sẽ học ở đây chứ?"

"Không."

"......"

"Hôm nay tôi về trước."

Tôi đã nghĩ đương nhiên cậu ta sẽ vào nhà, nhưng câu trả lời của Park Sion thật bất ngờ. Đôi mắt tôi tự động mở to.

"Vậy sao cậu còn đi cùng tôi?"

"Để đưa cậu về."

Park Sion vuốt tóc tôi và trả lời. Tôi chỉ chớp mắt nhìn cậu ta. Thấy cậu ta như vậy, có vẻ như cậu ta không giận. Nhưng cơn gió nào lại thổi cậu ta về nhà ngoan ngoãn như vậy? Dù sao thì đây cũng không phải là vấn đề mà tôi có thể tìm ra câu trả lời bằng cách suy nghĩ.

"Tôi biết rồi. Vậy cậu về cẩn thận."

"Seonwoo."

Cậu ta giữ tôi lại khi tôi nói lời tạm biệt. Vẻ mặt cậu ta không khác gì ngày thường. Nhưng ánh mắt lại đặc biệt sắc bén. Park Sion chậm rãi nhìn biểu cảm của tôi. Tôi cảm thấy một sự điềm tĩnh như một kẻ săn mồi trốn trong bụi rậm và chờ đợi con mồi mất cảnh giác.

"Cậu không hỏi tại sao tôi lại về trước à."

Một nụ cười nhẹ thoáng qua khóe miệng Park Sion. Bàn tay vuốt ve tóc tôi trở nên dịu dàng hơn. Nhưng nụ cười hướng về tôi lại lạnh lùng một cách kỳ lạ.

"......Tại sao cậu lại về trước? Để học bài à?"

"Không. Tôi định chơi trò 'mèo vờn chuột' với cậu một chút."

"Hả?"

Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt nghi hoặc. Một tiếng cười khó tin bật ra vì câu nói quá vô lý.

"Nếu ở quá gần nhau, đôi khi chúng ta sẽ không nhìn thấy những điều quan trọng."

Nhưng nụ cười của tôi dừng lại bởi giọng nói tiếp theo. Park Sion khẽ mỉm cười như mọi khi. Có vẻ như cậu ta không giận, nhưng gáy tôi lại lạnh toát. Cậu ta mân mê má tôi bằng ngón tay cái và nói tiếp.

"Như cậu nói, bài thi cũng rất quan trọng."

"......"

"Tôi sẽ liên lạc với cậu sau. Cậu vào nhà đi."

Park Sion ôm lấy vai tôi và đẩy tôi về phía cửa nhà. Cậu ta đứng sau lưng tôi cho đến khi tôi nhập mật khẩu và mở cửa. Với một nụ cười trên môi, cậu ta nói lời tạm biệt với tôi. "Ngày mai gặp lại." Sau lời chào nặng trịch, cậu ta cười và quay trở về nhà mình.

Sau khi vào nhà, tôi cảm thấy bất an hơn là nghi ngờ về việc giữ khoảng cách đột ngột này. Tôi không thể đoán ra được "điều quan trọng" mà Park Sion đang nói đến là gì. Cậu ta khuếch đại những ân huệ nhỏ nhặt của tôi lên rất nhiều, nhưng giờ lại thất vọng quá mức về những điều không đáng gì. Dù sao thì người nuôi hy vọng một cách tùy tiện không phải là Park Sion hay sao.

Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu với tình huống ngày càng trở nên phức tạp này. Tôi nghĩ rằng tốt hơn là nên tận hưởng sự tự do mà tôi có. Tôi thay quần áo thoải mái và ngồi ngay trước máy tính xách tay. Tôi định chơi game trong đúng 2 giờ rồi nghe giảng trực tuyến.

Ngay khi tôi đăng nhập vào trò chơi, Kim Youngjin đã nhắn tin cho tôi ngay lập tức. Tôi đã cố tình không liên lạc với cậu ta vì kỳ thi, nhưng đúng là như vậy.

[Kim Youngjin: Sao cậu lại online giờ này?]

[SSun_U: Thế cậu không học à?]

[Kim Youngjin: Tôi bỏ môn Toán rồi]

[SSun_U: Thế thì cuộc đời cậu cũng bỏ luôn đi haha]

[Kim Youngjin: Thế Park Sion đâu?]

[SSun_U: Không biết, về trước rồi]

[Kim Youngjin: Ồ, thằng nhóc đó sao lại thế haha]

[Kim Youngjin: Chơi nhóm không?]

[SSun_U: Ừ ừ ừ ừ]

[Kim Youngjin: Vậy thì vào bằng acc phụ đi, chơi rank thôi]

[SSun_U: Ok đi liền]

Ngay khi tôi đăng nhập bằng tài khoản phụ, Kim Youngjin đã gửi yêu cầu vào nhóm. Tôi kết nối tai nghe với máy tính xách tay và bật mic.

[Yoon Seonwoo à~]

"Này, cậu không học thật à?"

[Muộn rồi. Còn cậu thì sao?]

"Tôi cũng bỏ nội dung trên lớp rồi."

[cậu ở nhà à? Không phải quán net?]

"Ừ. Tôi sẽ chơi ở nhà."

[Chơi bằng laptop hay bị giật mà.]

"Tôi đổi cài đặt rồi. Ổn thôi."

[Vậy thì chúng ta kiếm đúng 10 điểm rồi đi chơi PUBG.]

"Ok. Quay nhanh đi. Cậu chơi tank nhé."

[Ok ok.]

Tuy nhiên, kế hoạch kiếm 10 điểm của chúng tôi đã tan thành mây khói vì liên tục gặp phải hacker. Sau khi vất vả hồi phục điểm số, tôi nhìn đồng hồ và thấy đã quá 2 giờ.

[Á, trình độ trò chơi này thật tệ.]

"Dừng lại nhé?"

[Chơi thêm một ván nữa thôi.]

"Thật nhé?"

[Ừ ừ. Thật.]

"Vừa nãy cậu cũng bảo thật rồi mà."

[Vậy thì thật của thật luôn]

Chúng tôi hô vang "thật thật luôn" và quay ván cuối cùng. Ngồi lâu trên chiếc ghế ăn cứng nhắc khiến tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Trong lúc chờ đợi tìm trận đấu, tôi kiểm tra điện thoại di động đặt bên cạnh. Vì Park Sion đã thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi. Tôi đã trả lời cậu ta một cách chân thành nhất có thể.

Rung.

"Này, Kim Youngjin. Dừng tìm trận đấu đã."

[Sao thế?]

"Tôi có điện thoại. Nghe điện thoại rồi tìm lại sau."

Tôi tắt mic và tháo tai nghe ra. Đó là cuộc gọi từ Park Sion. Tôi hắng giọng và nhấn nút nghe.

"Ừ. Sao thế?"

-Đang làm gì đấy?

"Không làm gì cả."

-Chắc đang chơi game nhỉ.

Giọng nói trầm nhưng rõ ràng vang lên bên tai tôi. Bàn tay đang cầm chuột của tôi dừng lại. Ánh mắt tôi bận rộn liếc nhìn máy tính xách tay. Tôi đã kết nối tai nghe nên âm thanh sẽ không lọt ra ngoài. Sao cậu ta biết được? Giọng của Park Sion lại vang lên.

-Vui không?

"Chỉ là giết thời gian thôi. Thế cậu đang làm gì?"

-Đang học bài rồi nghỉ ngơi một lát.

"Ra vậy."

Tôi vô thức nhìn xung quanh phòng khách nhà mình. Tôi bắt đầu có những suy nghĩ hoang đường rằng có lẽ nào có camera được lắp đặt ở đâu đó không.

-Đang chơi với ai đấy?

"Gì cơ? Game á?"

-Ừ.

Thằng nhóc này biết gì mà hỏi thế, hay chỉ là đang dò hỏi thôi. Tôi nên nói dối vào lúc này, hay là nên nói thật? Suy nghĩ của tôi giằng xé lẫn nhau. Nhưng tôi cảm thấy rằng nếu nói thật thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn. Môi tôi mấp máy tìm kiếm một câu trả lời phù hợp.

"......Chơi với nhiều người. Vì là game đồng đội mà."

Tôi lẩm bẩm một câu trả lời vô nghĩa. Tiếng cười của Park Sion theo sau lời nói của tôi.

-À, đúng rồi. Đây là game đồng đội mà.

"Ừ."

-Vậy thì cứ chơi vui vẻ đi. Đừng chơi quá lâu đấy.

"Tôi biết rồi. Ngày mai gặp lại."

-Ừ. Gửi lời hỏi thăm đến Youngjin nhé.

"......"

-Tôi sẽ liên lạc lại sau.

Park Sion kết thúc cuộc gọi bằng một giọng điệu bình thường. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã ngắt kết nối trong một thời gian dài. Có lẽ nào tôi đã nghe nhầm không. Biệt danh Kim Youngjin mà Park Sion thốt ra vang vọng bên tai tôi như một tiếng vọng. Sao cậu ta biết được? Kim Youngjin sẽ không nói, và Park Sion cũng không thể gặp chúng tôi trong cùng một trò chơi. Tim tôi bắt đầu lạnh đi. Với một linh cảm chẳng lành, tôi kéo xuống và xem lại nội dung trò chuyện trước đó.

[Sion] đã bắt đầu chơi Overwatch.

[Kim Youngjin: Này này này cậu đang gọi cho ai đấy?]

[Kim Youngjin: Đm cái gì đây Park Sion đăng nhập rồi à? Cậu gọi nó à?]

[Sion] đã kết thúc chơi Overwatch.

Một nụ cười trống rỗng bật ra từ miệng tôi.

"Ha hazzz, mình đúng là ngốc thật."

Đúng rồi, Park Sion cũng có tài khoản. Thậm chí đó là tài khoản do tôi tạo ra. Giờ tôi mới nhớ lại ký ức tạo tài khoản và tự tay thêm Kim Youngjin và tất cả các tài khoản của tôi làm bạn bè. Nếu kiểm tra danh sách bạn bè, có thể dễ dàng suy ra rằng tôi và Kim Youngjin đang chơi game cùng nhau.

"Chết tiệt, to chuyện rồi."

[Sao? Sao thế?]

"Á, phát điên mất thôi. Đáng lẽ mình nên để trạng thái offline."

[Park Sion không phải cậu gọi à?]

"bộ Tôi điên à?"

Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi nên giải quyết chuyện này như thế nào đây. Tôi trở nên căng thẳng. Rồi tôi bực mình vì sao mình lại lo lắng như một kẻ có tội vì chuyện này. Nghĩ lại thì Park Sion chưa từng nói tôi phải giữ khoảng cách với Kim Youngjin. Cậu ta cũng chưa từng nói tôi không được chơi game. Cậu ta chỉ nói tôi đừng xao nhãng cậu ta mà thôi.

Tôi sẽ không bao giờ xao nhãng Kim Youngjin, vậy chẳng phải tôi không hề lừa dối Park Sion hay sao. Và dù có lừa dối thì sao chứ. Chúng tôi đâu có ngoéo tay hứa hẹn gì đâu.

[cậu ổn không?]

"Ổn. Cứ quay nhanh lên."

Tôi gạt những suy nghĩ phức tạp sang một bên và tập trung lại vào màn hình. Cho đến khi đi ngủ ngày hôm đó, Park Sion đã không liên lạc với tôi dù chỉ một lần.


Cho đến khi kỳ thi kết thúc, thái độ của Park Sion vẫn không thay đổi. Mặc dù bị phát hiện chơi game với Kim Youngjin, nhưng trạng thái của cậu ta vẫn bình thường. Đáng lẽ cậu ta phải khó chịu và làm đủ mọi chuyện, nhưng cậu ta lại không có vẻ gì là khó chịu. Nhờ đó, chúng tôi đã hoàn thành kỳ thi một cách suôn sẻ, và sự bình yên giả tạo của chúng tôi vẫn tiếp tục được duy trì.

Nhưng dạo gần đây, Park Sion thực sự rất kỳ lạ. Ý tôi là, cậu ta kỳ lạ đến mức không kỳ lạ. Cậu ta đã từng đạt đến đỉnh điểm của sự bất thường, nhưng giờ lại cư xử quá bình thường?

Park Sion không hề chất vấn tôi, và cũng không hề có những hành động skinship bộc phát cảm xúc. Trong khi thi, cậu ta thực sự chỉ tập trung vào bài thi. Sau khi tan học, cậu ta đưa tôi về nhà rồi quay đi một cách dứt khoát. Về cơ bản, cơ thể tôi được thoải mái, nhưng đầu óc tôi lại càng trở nên phức tạp hơn khi trạng thái này cứ tiếp diễn.

Sau khi hoàn thành tất cả các bài thi cuối cùng, chúng tôi cùng nhau về nhà như mọi khi. Theo kế hoạch ban đầu, tôi phải lén lút bỏ lại Park Sion và đến quán net với Kim Youngjin, nhưng giờ thì không cần thiết phải lén lút nữa. Vì Park Sion, người đang nhẹ nhàng xoa vai tôi, đã tự động rời đi ngay khi chúng tôi đến trước nhà tôi.

"Vào đi."

"Ừ."

"À, đúng rồi."

Ngay khi tôi nhấn mật khẩu, giọng nói của Park Sion đã giữ tôi lại.

"Từ ngày mai là kỳ nghỉ lễ Chuseok, nên tôi sẽ không có ở Seoul trong vài ngày."

"À, đúng rồi. Sắp đến Chuseok rồi nhỉ."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo