Một bàn tay lạnh lẽo ôm lấy eo tôi. Tôi rùng mình vì cái chạm tay vừa len lỏi vào bên trong áo tôi. Có vẻ như cậu ta đã hiểu nhầm ý nghĩa lời đề nghị ngủ lại của tôi. Tôi không có ý đó, nhưng tôi thậm chí đã nảy ra một ý nghĩ điên rồ rằng nếu tôi có thể cho cậu ta một lần và kết thúc mọi chuyện thì cũng không tệ. Tôi mệt mỏi đến mức như vậy.
Cậu ta giữ chặt ánh mắt của tôi và từ từ mở lời.
“Tôi đã bảo cậu rồi mà, khuôn mặt cậu đã viết hết những gì cậu đang nghĩ.”
Park Sion đè ép tôi khi cậu ta mân mê eo tôi.
“Từ đầu đến cuối đều rất kỳ lạ. Ánh mắt, biểu cảm, giọng nói của cậu, tất cả đều như vậy.”
Tôi cụp mắt xuống và chỉ nhìn vào những đường gân xanh mờ nhạt trên cánh tay trắng nõn. Hơi thở của cậu ta chạm thẳng vào tôi vì thân trên của chúng tôi dính chặt vào nhau. Park Sion chống một tay lên tường và ghì chặt tôi vào người. Và rồi cậu ta quan sát tôi như thể muốn nhìn thấu tâm can tôi chứ không phải là tìm ra sơ hở trong lời nói của tôi.
Xung quanh trở nên tĩnh lặng. Không khí tràn ngập sự im lặng trở nên nặng nề và cô độc. Đôi mắt lạnh lẽo với nếp mí mỏng đang rung rẩy một cách mơ hồ với một cảm xúc khó tả. Một giọng nói lạnh lùng cắt đứt sự im lặng và đến gần tôi.
“Ngay từ đầu cậu đã không có ý định cố gắng rồi.”
Một giọng nói đục ngầu như tiếng kim loại cào xé sàn nhà vang lên bên tai tôi. Ánh mắt Park Sion bỗng chốc trở nên sắc bén.
“Trên đời này có thằng ngốc nào lại bám lấy một người mình ghét đến mức khó thở không. Có đúng không?”
Ánh mắt cậu ta sắc bén như muốn nhìn thấu nội tạng tôi. Tôi nín thở trong giây lát vì bị đâm trúng chỗ hiểm. Nhìn thấy biểu cảm dao động của tôi, đôi mắt Park Sion nhuốm một màu đen tối với một cảm xúc khó tả. Cậu ta nhẹ nhàng nắm lấy gáy tôi và nói.
“Nói xem. Với suy nghĩ gì mà cậu đã hôn tôi.”
“......”
“Chết tiệt, đó không phải là nỗ lực gì cả mà.”
Tôi có thể thấy khuôn mặt tái nhợt của Park Sion đang bừng bừng nổi giận. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi kìm nén cảm xúc đang trào dâng. Hơi thở thô bạo chạm vào má tôi.
“Giữa tình huống này mà cậu còn bảo tôi ngủ lại, cậu coi tôi là trò đùa à? Cậu nghĩ nếu cậu bảo tôi ngủ lại thì tôi sẽ mừng rỡ đến mức cởi quần ra và lao vào cậu à?”
“Nếu cậu không muốn thì thôi.”
“Nếu tôi ngủ lại thì sao? Cậu định cho tôi một lần à?”
“Cậu muốn thế không? Nếu tôi cho cậu thì cậu sẽ dừng lại chứ?”
“Cái thằng khốn nạn này......”
Bàn tay túm lấy gáy tôi ngay lập tức nắm lấy cổ áo tôi. Một lực vật lý mạnh mẽ siết chặt đường thở của tôi. Tôi ngày càng khó thở hơn.
“Sao cậu cứ giở trò đồi bại với tôi thế.”
“Bỏ tay ra đi… Khó thở quá….”
“Cậu hôn tôi, cậu cho tôi ngủ cùng, thế cậu được gì?”
“Chết tiệt, bỏ tay ra đi!”
“Đó có phải là cái giá cho việc cậu sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi cho đến khi tốt nghiệp không? Cậu định tốt nghiệp rồi làm gì? Định vứt bỏ tôi à? Cậu đợi đến khi có thể hất tôi đi à?”
Tôi vùng vẫy với tất cả sức lực của mình. Tôi đánh mạnh vào cánh tay Park Sion đang nắm lấy cổ áo tôi. Sau một tiếng động lớn, cậu ta rời khỏi tôi. Tuy nhiên, ánh mắt rực lửa vẫn dán chặt vào tôi. Tôi cũng không chịu thua và trừng mắt nhìn cậu ta. Tôi ngẩng cao đầu và hỏi cậu ta.
“Đúng đấy, thì sao.”
“Yoon Seonwoo. Suy nghĩ kỹ rồi nói đi. Bây giờ tôi đang cố gắng giữ tỉnh táo đấy.”
“Xàm lồn.”
Lời tôi vừa dứt thì cánh tay cậu ta lại vươn ra. Đôi mắt bị thương rung rẩy một cách đáng thương. Tôi khó thở. Lần này không phải là lực vật lý mà là ánh mắt của cậu ta đang siết chặt đường thở của tôi.
Cậu ta từ từ kéo tôi lại gần. Hơi thở của cả hai hòa lẫn vào nhau ở một khoảng cách gần đến mức môi chúng tôi có thể chạm nhau bất cứ lúc nào. Tôi kìm nén cảm xúc và bình tĩnh hết mức có thể và hắng giọng. Tôi chọn đi chọn lại những lời nói gây tổn thương nhất cho cậu ta.
“Shin Jaeyoung bảo tôi đừng sống theo bản năng mà dùng đầu óc một chút. Thế nên tôi đã định dỗ dành cậu rồi đâm sau lưng cậu.”
Park Sion ngừng thở và nhìn tôi. Trông cậu ta không khóc, nhưng lại có một vẻ mặt như muốn khóc. Trộn lẫn một cách hỗn loạn là mong muốn muốn dồn Park Sion vào đường cùng hơn nữa và mong muốn không muốn làm tổn thương cậu ta hơn nữa. Những cặn bã tình cảm mà tôi tưởng rằng mình đã vứt bỏ cắm phập vào tim tôi như một cái dùi. Để chịu đựng cơn đau đó, tôi đã nhớ lại những lời mà Park Sion đã từng nói với tôi trong quá khứ.
“Vậy nên sao, tôi đã vứt bỏ cậu à?”
“Mấy thằng khốn kiếp này......”
“Chẳng phải chỉ là suy nghĩ thì không phải là tội à.”
Park Sion thở hắt ra một hơi ngắn ngủi và khẽ nhếch mép. Tôi cũng muốn làm một biểu cảm tương tự, nhưng lại không được như ý muốn. Bàn tay đang túm lấy cổ áo tôi rơi xuống một cách bất lực. Cùng với một tiếng thở dài ngắn ngủi, vai Park Sion run lên khe khẽ. Nhìn cảnh đó, tôi cảm thấy ngực mình khó chịu. Tôi ấn tay vào xương ức và hơi cúi người về phía trước. Chẳng mấy chốc, Park Sion đã bỏ tay ra khỏi mặt và nhìn tôi.
“Đúng vậy. Suy nghĩ thì không phải là tội.”
Park Sion nói với tôi bằng một giọng điệu cứng nhắc. Một giọng nói hoàn toàn không cảm xúc.
“Nhưng tôi sẽ không thể ghét cậu cho dù cậu có đâm sau lưng tôi hay không, cho dù cậu có thực hiện những suy nghĩ đó thành hành động hay không. Nhưng Yoon Seonwoo, cậu thì khác. Cậu đã......”
Đôi mắt trống rỗng của Park Sion phản chiếu hình ảnh của tôi. Cậu ta tiếp tục nói với một khuôn mặt đơn điệu đến nhàm chán.
“Nếu đằng nào cũng bị ghét cho dù làm gì đi chăng nữa thì chẳng phải sẽ bớt ức chế hơn nếu làm những việc đáng bị ghét một cách triệt để hay sao, tôi nghĩ vậy đấy.”
Tôi không cần quá nhiều thời gian để nhận ra ý nghĩa lời nói của Park Sion được tung ra.
“Tôi không chịu thua đâu.”
“Khực.”
Một cánh tay dài chụp lấy mái tóc của tôi. Một bàn tay to lớn rốt cuộc cũng đè nghiến đầu tôi. Tôi dùng hết sức lực để chống lại, nhưng Park Sion khẽ đá vào đầu gối tôi. Rồi chân tôi khuỵu xuống. Hai đầu gối mất thăng bằng của tôi lao thẳng xuống sàn.
Khoảnh khắc đó, một bàn tay thô bạo túm lấy đầu tôi và kéo mạnh lên. Bàng hoàng, tôi trợn mắt nhìn cậu ta. Ánh mắt Park Sion rơi xuống. Một mệnh lệnh khô khốc rơi xuống tôi cùng với giọng nói lạnh lẽo.
“Mút.”
“Cái, cái gì......?”
“Nghe không hiểu à? Mút dương vật của tôi.”
Mái tóc bị túm chặt lắc lư dữ dội. Bàn tay thô bạo túm lấy đầu tôi và kéo mạnh lên. Tôi cố gắng chống trả và dang tay ra để đẩy phần thân dưới của Park Sion ra, nhưng vô ích. Động thái chống cự của tôi dễ dàng bị ngăn chặn. Tôi cắn chặt môi đến mức sắp chảy máu.
“Thằng khốn nạn rác rưởi......”
“Còn chưa bắt đầu mà sao đã nói thế rồi.”
Park Sion lại kéo mặt tôi vào quần cậu ta. Khuôn mặt tôi bị nghiền nát trên dương vật đang phồng to. Cảm giác về ham muốn ngày càng lớn mạnh vẫn còn hằn in trên má tôi.
Tôi hết sức cố gắng ngửa đầu ra sau. Tuy nhiên, bàn tay thô bạo ghì chặt gáy tôi và ấn mạnh xuống. Mũi và môi tôi bị nghiền nát một cách thảm hại và tôi không thể thở được. Cảm giác về đường nét trần trụi của dương vật được truyền đến toàn bộ khuôn mặt tôi. Áp lực to lớn khiến vành mắt tôi nóng bừng lên.
Khi tôi giãy giụa, Park Sion nới lỏng tay và ôm lấy má tôi. Trên khuôn mặt đang gõ nhẹ vào má tôi là một nụ cười méo mó.
“Sao lại sắp khóc rồi. Đáng thương quá.”
“Đm, cút ngay cái thứ kinh tởm đó đi.”
Tôi dùng mu bàn tay lau đi những cảm giác về dương vật bám dính trên mặt như thể muốn chà xát khuôn mặt mình. Nhưng dù có chà xát đến đâu thì cảm giác đó cũng không dễ dàng biến mất.
“Tôi kinh tởm à?”
“buồn nôn quá.”
“Khi nào đó thì cậu bảo tôi đẹp cơ mà.”
Park Sion cười khẩy và hỏi. Cậu ta nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt như thể sẽ vỡ tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào. Một tiếng cười như thở dài lướt qua tai tôi. Đôi mắt cậu ta thoáng rung động, như thể đang nhớ nhung những ngày tháng không thể quay lại. Tôi dừng lại và ngừng lại và dùng mắt dõi theo từng hành động của Park Sion. Khi tôi ngừng chống cự, tay của Park Sion từ từ buông ra.
Chúng tôi nhìn nhau không dứt. Cậu ta nhìn xuống tôi, và tôi nhìn lên cậu ta. Người quay đi trước là tôi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Mắt tôi nhắm nghiền lại.
“......Tôi cho vào đến tận cổ rồi khóc có được không?”
“Hazz.”
Một tiếng thở dài ngắn ngủi bật ra từ miệng Park Sion. Park Sion, người vừa mới xô xát mặt tôi giữa háng, ngồi phịch xuống trước mặt tôi. Tôi thu mông lại và tạo khoảng cách. Tuy nhiên, vai tôi bị túm lấy và bị đẩy vào tường. Tôi nghe thấy giọng nói chế giễu của cậu ta.
“Cậu định mút thật à?”
“......Cậu bảo là cậu muốn đút vào đến tận cổ và khiến tôi khóc cơ mà.”
“Vậy nên cậu sẽ làm thế à?”
“Ừ.”
“Cậu nói thật à?”
Tôi lặng lẽ gật đầu. Ánh mắt Park Sion bỗng chốc trở nên sắc bén. Tôi đứng dậy và đứng thẳng người. Vẫn quỳ gối, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta.
“Tôi sẽ thực hiện mong muốn của cậu. Đổi lại cậu cũng hãy thực hiện mong muốn của tôi đi.”
Tôi đưa tay ra và bám lấy cánh tay Park Sion. Tôi có thể thấy Park Sion đang nín thở. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta xuất hiện những vết nứt. Nụ cười biến mất và khuôn mặt cậu ta dần trở nên méo mó. Tôi tha thiết nắm lấy tay cậu ta. Càng trở nên thảm hại thì Park Sion càng dao động. Càng trở nên tha thiết thì cậu ta càng bị tổn thương. Càng để lộ đáy thì cậu ta càng tuyệt vọng.
Tôi quỳ gối và nhìn cậu ta như van xin. Tôi cố tình không lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi. Ánh mắt Park Sion dõi theo quỹ đạo của những giọt nước mắt của tôi. Park Sion hỏi khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi.
“Mong muốn của cậu là gì?”
“Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
“......”
“……Làm ơn hãy biến khỏi cuộc đời tôi đi.”
Park Sion quay ngoắt đầu đi với một nụ cười chế giễu và tránh ánh mắt của tôi. Đường quai hàm được phủ một bóng râm sâu thẳm bất chợt trở nên hoang vắng. Park Sion từ từ đứng dậy và lùi lại. Tôi kéo mạnh đùi của cậu ta đang rời xa tôi.
“Chúng ta hãy công bằng và có được những gì mình muốn. Thế nào?”
Tôi từ từ đưa tay ra và nắm lấy dương vật đang phồng to và cứng chắc. Tôi đứng thẳng người và đưa môi lên quần cậu ta. Tôi nhắm mắt lại và chà xát mặt mình lên dương vật của cậu ta. Khi tôi đưa tay sâu vào bên trong đùi của Park Sion, một tiếng rên khẽ lướt qua tai tôi. Tôi khẽ nắm lấy khóa quần và nhìn cậu ta.
“Hứa là chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện ở đây đi. Nhé?”
“Cậu đúng là......”
“Vậy thì tôi sẽ làm mọi thứ.”
Tôi vuốt tay xuống giữa hai đùi rắn chắc. Tôi có thể cảm thấy dương vật đang ngóc đầu lên một cách cứng ngắc trên chiếc quần tây mà Park Sion đang mặc. Tôi chôn mặt mình vào giữa hai chân cậu ta như đang ôm lấy cậu ta. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn cậu ta thì thấy đôi mắt ngập tràn dục vọng đang rung rẩy nhẹ nhàng.
Park Sion vuốt tóc tôi lên. Cậu ta nhìn tôi rồi nhăn nhó. Cậu ta vuốt ve hàng mi ướt đẫm nước mắt của tôi rồi mân mê má và dái tai tôi. Tôi kéo tay Park Sion lại và đặt lên sau gáy mình. Sắc mặt của Park Sion đã nhận ra ý nghĩa hành động của tôi tái mét đi. Sinh khí biến mất khỏi đôi mắt từng bừng bừng dục vọng trần trụi. Đôi mắt đó trông như mắt của một xác chết.
“Cậu đang làm gì đấy.”
“Cậu bảo tôi mút còn gì.”
“Chỉ mút dương vật thôi thì cậu sẽ vứt bỏ tôi à? Ai cho phép cậu làm thế.”
“Đó chẳng phải là điều cậu muốn à. Tôi sẽ làm mọi thứ cậu muốn mà.”
“Đồ rẻ tiền......”
“Cậu là người đối xử với tôi như rẻ tiền trước. Vậy nên hãy hứa đi. Nếu tôi làm mọi thứ cậu muốn thì cậu sẽ dừng lại.”
Park Sion nhìn tôi một cách ngây người khi tôi tiếp tục bám lấy cậu ta. Park Sion, người đã nín thở như thể đang cố gắng kìm nén cơn giận trong một thời gian dài, nhún vai trong giây lát. Một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi cậu ta.
“Nếu cậu đã định thực hiện mong muốn của tôi thì cậu phải thực hiện cho ra ngô ra khoai chứ. Chỉ mút dương vật thôi thì không được.”
Park Sion nắm lấy cổ tay tôi và xô tôi xuống sàn. Biểu cảm của cậu ta trên người tôi trở nên lạnh lùng.
“Cậu bảo là cậu không thể cắm sừng đàn ông mà......”
“gì nhỉ?. Tôi ngày nào cũng chỉ tưởng tượng đến việc địt cậu thôi mà.”
“Đồ khốn......”
“Nếu đã định làm trò rẻ tiền thì hãy làm cho trót.”
Park Sion xâm chiếm môi tôi. Chiếc lưỡi mềm nhũn xâm phạm vào bên trong miệng tôi. Lưỡi tôi cố gắng trốn tránh Park Sion và cậu ta càng cố gắng tìm kiếm lưỡi tôi một cách dai dẳng. Tôi nhẹ nhàng đẩy vai cậu ta ra bằng lòng bàn tay. Cậu ta buông tôi ra dễ dàng hơn tôi nghĩ. Park Sion nhấc người lên và nhìn tôi lười biếng. Một bàn tay lạnh lẽo bất chợt luồn vào bên trong áo tôi. Toàn thân tôi cứng đờ. Cậu ta xắn chiếc áo của tôi lên đến cổ áo như thể nó đang vướng víu. Park Sion từ từ vuốt ve ngực tôi. Đôi mắt vô cảm dao động và tràn ngập dục vọng trần trụi.
“Sợ à?”
“......Không.”
“Vậy sao lại run thế.”