Tái Sinh - Chương 8

Người trước sẽ gây ra một đòn mạnh vào lòng tự trọng và lòng tự tôn của tôi, và tôi cũng phải chịu thiệt hại về kinh tế vì tôi phải mua bánh mì để phục vụ. Nhưng trong trường hợp của người sau thì tôi sẽ phải chịu cả những nỗi đau về thể xác và sự tàn phá về tinh thần, vì vậy dù sao thì việc làm sai vặt vẫn tốt hơn là bị bắt nạt.

Tôi đã mang theo một khoản tiền mặt trước khi đến trường vì tôi đã than thở cả đêm về thân phận một tên sai vặt và không thể chợp mắt dù chỉ một chút. Đó là vì tôi không biết mình sẽ phải đi mua bánh mì khi nào và bằng cách nào.

Sau khi gạt bỏ cuộc sống euntta như thiên đường, ngày đầu tiên với tư cách là một tên sai vặt đã bắt đầu. Trước khi bước vào lớp học, tôi đã nắm chặt tay. Dù sao thì làm sai vặt vẫn tốt hơn là bị bắt nạt. Hãy suy nghĩ một cách tích cực đi.

"Đến rồi à?"

Ngay khi đến lớp học, người đã chào đón tôi là Park Si On. Cậu ấy đang ngồi ở chỗ ngồi của Jung Soo Won và chào tôi. Tại sao cái tên này lại ở đây? Khi tôi quay đầu lại nhìn chỗ ngồi của Park Si On, tôi thấy Jung Soo Won đang ngồi ở chỗ đó. Cả hai đã đổi chỗ cho nhau sao. Tôi cảm thấy ý chí muốn sử dụng tôi làm sai vặt một cách nghiêm túc của Park Si On nên biểu cảm của tôi đã cứng lại một cách nhanh chóng.

"Cậu ấy bảo tôiđổi chỗ ngồi vì mắt cậu ấy kém."

Park Si On đã nói như thể đang biện minh khi cảm nhận được ánh mắt của tôi. Lời biện minh của cậu ấy có vẻ rất vô nghĩa. Bởi vì chỗ ngồi của tôi không phải là một chỗ gần bảng đen. Nhưng tôi không có can đảm để chỉ ra điều đó nên tôi đã ngồi xuống chỗ ngồi mà không phàn nàn gì cả.

"Cậu có khó chịu không?"

Ừ. Tôikhó chịu vl. Cuộc trò chuyện nhỏ nhặt mà tôiđã chia sẻ với Jung Soo Won là niềm vui duy nhất của tôiđấy. Cậu đã tước đoạt ngay cả niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống của tôirồi, tôi muốn nói như vậy nhưng tôi đã không nói ra. Thay vào đó, tôi đã nói dối mà không hề chớp mắt.

"Có gì mà khó chịu chứ. Nhưng tôie là ở đây cũng không nhìn rõ bảng đâu thì phải?"

"Tôinhìn rõ lắm."

"Vậy thì tốt rồi. Nếu sau này cậu cần ghi chép thì cứ nói với tôinhé. Tôisẽ cho cậu mượn."

"Cảm ơn."

"Có gì đâu."

Tôi đã cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình và nói một cách tốt bụng nhất có thể. Giọng điệu của tôi có lẽ đã không xiên xẹo đâu nhỉ. Tôi cảm thấy đáng thương khi cứ liên tục tự kiểm duyệt bản thân như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc để lo lắng về lòng tự trọng. Một khi mọi chuyện đã thành ra như thế này thì tôi chỉ còn cách giành lấy lợi ích thực tế mà thôi.

Kết luận mà tôi đã đưa ra cả đêm là việc kích động Park Si On sẽ không mang lại lợi ích gì cho tôi cả. Tôi đã học được từ Kim Shin Joo rằng việc chỉ sống theo tính cách của mình không phải là tất cả, và bây giờ đến lượt tôi vận dụng những gì mình đã học được rồi.

Để kết thúc cuộc sống học đường một cách êm đềm và bình yên nhất có thể, trước hết tôi phải chịu đựng một cách điên cuồng. Nếu tôi chịu đựng một cách ngoan ngoãn thì tôi sẽ đến năm 3 trung học một lúc nào đó và rồi tôi sẽ tốt nghiệp vào một ngày nào đó. Cho đến lúc đó, tôi chỉ cần không làm gì đó khiến Park Si On khó chịu là được.

Thật may mắn là Park Si On không phải là một tên hành động thái quá như Kim Shin Joo. Tôi không thể đoán được suy nghĩ bên trong của cậu ấy, nhưng Park Si On bề ngoài vẫn thân thiện với tôi. Ngay cả khi sự thân thiện đó chỉ là đạo đức giả thì tôi cũng không quan tâm. Một kẻ đạo đức giả như Park Si On vẫn tốt hơn một Kim Shin Joo không ngần ngại làm những điều tàn ác.

"Hôm nay cậu sẽ ăn cơm cùng tôichứ?"

Park Si On đã thì thầm với tôi khi tôi đang cau mày và lấy sách ra đọc. Không biết có gì bí mật mà cậu ấy lại ghé sát vào tôi để nói như vậy một cách vô ích. Tất nhiên tôi không có lý do gì để từ chối cả. Một cái tên có sức mạnh chi phối cuộc sống ở trường của tôi muốn thân thiết với tôi và phải ăn cơm cùng tôi, vậy thì tôi có thể làm gì chứ. Tôi xoa xoa chiếc cổ đang lộ ra và nói.

"Ừ. Tôiăn cùng cậu."

"Cảm ơn cậu."

Park Si On đã nói trong khi nheo mắt lại. Cậu ấy đã thể hiện sự biết ơn với tôi với một khuôn mặt không hề biết ơn một chút nào. Điều này đã trở nên chắc chắn. Park Si On khác với Kim Shin Joo.

Không giống như Kim Shin Joo đã đè tôi xuống và khẳng định sự vượt trội của mình, Park Si On là một cái tên biết cách thể hiện sự vượt trội của mình một cách tinh tế. Nói một cách đơn giản là Park Si On khôn ngoan hơn Kim Shin Joo. Về mặt lời nói thì cậu ấy liên tục hỏi ý kiến của tôi, nhưng có lẽ cậu ấy không thật sự tò mò muốn biết những gì trong lòng tôi. Vì vậy sự tử tế của cậu ấy là một sự lừa dối đối với tôi.

Bây giờ tôi dường như đã biết được bản chất của cảm giác ớn lạnh mà tôi đã cảm nhận được ngay khoảnh khắc tôi chạm mắt với Park Si On lần đầu tiên. Đó không phải là xúc giác tồi tệ bắt nguồn từ sự thiển cận của tôi. Rõ ràng là tôi đã nhìn thấu bản chất của cái tên đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cái thằng này là một kẻ đạo đức giả kiêu ngạo.

-----------------

2.     Giữa địa ngục và sự cứu rỗi


Tôi đã quyết định ngừng việc mang tiền mặt theo mỗi buổi sáng. Bởi vì tôi đã chắc chắn rằng mình sẽ trở thành công cụ sai vặt của Park Si On, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Ngược lại, một ngày với Park Si On lại diễn ra suôn sẻ. Quá suôn sẻ đến mức tôi cảm thấy bất an.

Vào giờ ra chơi, chúng tôi đã chia sẻ những cuộc trò chuyện vô bổ, thỉnh thoảng sao chép những ghi chép của nhau, và cùng nhau đi bộ đến trạm xe buýt khi tan học. Khoảng thời gian với Park Si On, người mà tôi cảm thấy xa lạ, đã trở nên quen thuộc một cách nhanh chóng khi tôi trải qua nó. Park Si On vẫn là một cái tên mà tôi không thể biết được suy nghĩ bên trong, nhưng đúng như cái tên đó là một người nhanh trí, cậu ấy đã tuân thủ rất tốt những ranh giới mà tôi đã vạch ra.

Nhưng khoảng thời gian ăn trưa với Park Si On vẫn khiến tôi đau khổ. Phải đối mặt với những tên không thân thiện với tôi như Kim Young Jin và Shin Jae Young một lần mỗi ngày là một chuyện mệt mỏi hơn tôi nghĩ. Và trong số đó, cái tên khiến tôi mệt mỏi nhất chắc chắn là Kim Young Jin.

"Này, hôm qua tao gặp Kim Shin Joo, nghe bảo mày đã đập vỡ sọ cái thằng đó à?"

Kim Young Jin mà tôi đã quan sát trong vài ngày qua không phải là một tên xấu như những gì Park Si On đã nói. Cậu ta chỉ là một tên đơn giản dễ nổi nóng hơn người khác, nhưng sẽ quên ngay sau khi quay lưng đi. Đó là bản chất của Kim Young Jin.

"Làm thế quái nào mà mày có thể đập vỡ sọ Kim Shin Joo được?"

Cậu ta đã hỏi một cách khá nghiêm túc. Ánh mắt của Kim Young Jin đảo quanh khuôn mặt tôi như thể đang bình phẩm. Đó là một sự tò mò thuần khiết và không có ác ý. Nhưng không có nghĩa là cuộc trò chuyện với cậu ta sẽ thú vị chỉ vì ý định của cậu ta không độc ác. Tôi hy vọng sẽ không trò chuyện với Kim Young Jin, và Kim Young Jin đã không hiểu chút nào trái tim tôi như cái cách mà những tên vô ý thường làm.

"Tại sao mày lại đập?"

Những cuộc trò chuyện mà tôi có với cậu ta đều mang tính một chiều. Những câu mà cậu ta ném cho tôi đều có dấu chấm hỏi. Cậu ta có vẻ như rất tò mò, như một chiếc máy bay ném bom câu hỏi vậy. Hơn nữa, cậu ta chỉ tò mò về những chủ đề mà tôi không muốn trả lời nhất. Tôi cũng đã thử phớt lờ cậu ta vài lần, nhưng cậu ta không phải là một đối tượng có thể tránh được chỉ bằng cách phớt lờ. Nếu tôi phớt lờ thì cậu ta sẽ ném một câu hỏi khác. Cuối cùng tôi chỉ có thể phun ra những gì mình nghĩ thôi.

"Tao hỏi tại sao mày lại đập?"

"Vì nó cư xử như một thằng khốn."

"Ư ha ha ha."

Ưu điểm duy nhất của cái tên này là cậu ta không thù dai. Tôi không cần phải cố gắng nói những lời hay ý đẹp với cậu ta. Cậu ta không phải là một người có thể hiểu được nếu tôi nói vòng vo, và cuộc trò chuyện sẽ kết thúc nhanh hơn nếu tôi trả lời một cách trung thực. Đó là ưu điểm duy nhất của Kim Young Jin. Nhược điểm là tất cả những thứ khác.

"Vậy là mày đã đập vỡ đầu nó à? Vì nó đã cư xử như một thằng khốn với mày?"

"Ừ."

"Mày đã dùng cái gì để đập?"

"Chậu hoa."

"Tuyệt vời."

"Kim Young Jin, mày có muốn ăn sườn heo cốt lết không? Tao cho mày nhé?"

"Ồ, cảm ơn."

Tôi đã đánh đổi món sườn heo cốt lết và một khoảnh khắc im lặng để đánh lạc hướng Kim Young Jin. Nghĩ lại thì có lẽ cái mặt đơn giản và ngu ngốc này cũng là một trong những ưu điểm của cậu ta. Sự chú ý của Kim Young Jin, người đang ngấu nghiến nhét miếng sườn heo cốt lết vào miệng, đã rời xa tôi.

Park Si On, người đã nhìn vào món sườn heo cốt lết của tôi đang biến mất trong miệng của Kim Young Jin, đã không nói gì và đặt miếng sườn heo cốt lết của mình lên khay thức ăn của tôi. Shin Jae Young đang ngồi trước mặt chúng tôi đã nhìn Park Si On và cười như thể không thể tin được. Không ai tin được ai cả. Tôi đã nói với Park Si On, người đang lặng lẽ chuyển miếng sườn heo cốt lết mà tôi còn chưa đụng đến vào khay thức ăn của mình.

"Sao vậy, cậu không ăn à."

"Tôikhông thích cái này."

Park Si On đã coi món ăn ngon nhất trong khay thức ăn này như là "cái này" chỉ trong một lần. Nếu người khác nói những lời đó thì tôi sẽ thấy khó chịu, nhưng Park Si On đã khiến tôi không thể không gật đầu. Có lẽ khẩu vị của cậu ấy cũng cao cấp như vẻ ngoài của cậu ấy. Tôi đã không từ chối và bỏ miếng sườn heo cốt lết mà Park Si On gọi là "cái này" vào miệng. Đối với tôi thì nó cũng tàm tạm.

Trong khi nhai sườn heo cốt lết, tôi đã vô tình xem xét khay thức ăn của Park Si On. Cơm trắng vẫn còn nguyên. Có vẻ như cậu ấy có ý định sẽ không ăn nữa nên Park Si On đã lặng lẽ đặt chiếc đũa mình đang cầm xuống. Thứ duy nhất có thể ăn được là sườn heo cốt lết, và cậu ấy đã cho tôi hết rồi nên có vẻ như cậu ấy có ý định kết thúc bữa ăn như thế này.

"Cậu không ăn nữa à? Rồi cậu sẽ đói đấy."

"Tôiổn."

Park Si On đã nghiêng người về phía tôi và nói. Mái tóc của cậu ấy đã lướt qua cổ tôi và tôi đã nổi da gà. Cái tên này có một thói quen nói chuyện như thể đang nói những điều bí mật mặc dù đó không phải là một điều bí mật. Tôi đã gãi vùng cổ nơi mà tóc cậu ấy đã chạm vào và lại nhét cơm trắng vào miệng. Shin Jae Young cứ liên tục cười khúc khích khi nhìn tôi làm như vậy. Có một câu nói rằng bạn không thể nhổ nước bọt vào một khuôn mặt đang tươi cười, nhưng tôi có lẽ có thể làm điều đó với cậu ta cả trăm lần.

Tôi đã không thể nuốt trôi cơm vì Shin Jae Young đang cười một cách khó chịu và Kim Young Jin có thể bắt đầu ném bom câu hỏi bất cứ lúc nào. Tôi không muốn đối mặt với cái đám này chút nào. Làm thế nào để tôi có thể lảng tránh một cách tự nhiên đây.

Trong khi tôi đang nhấm nháp cơm trắng và tìm cách để rời khỏi chỗ này, tôi đã nhớ đến Park Si On, người hầu như không động đến thức ăn. Nếu tôi lấy cậu ấy làm cái cớ để đứng dậy khỏi chỗ này thì họ sẽ không dễ dàng nói gì với tôi. Tôi đã nhanh chóng dọn khay thức ăn và nói với Park Si On.

"Đi đến cửa hàng tiện lợi thôi. Tôisẽ mua bánh mì cho cậu."

Park Si On đã nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi từ từ đứng dậy. Tôi đã có ý định sẽ trở thành công cụ sai vặt một cách tự nguyện vào ngày hôm nay. Tôi thà ở một mình với Park Si On còn hơn là ở một mình với Kim Young Jin và Shin Jae Young. Ít nhất Park Si On không phải là một người ồn ào.

Giọng nói của Kim Young Jin đã vang vọng như một tiếng vọng khi chúng tôi nhanh chóng rời khỏi căn tin. Park Si On đã quay lưng lại mà không thèm trả lời tiếng kêu của Kim Young Jin rằng nếu cậu ấy đến cửa hàng tiện lợi thì hãy đi cùng nhau. Tôi cũng vậy. Nếu Kim Young Jin có nói gì đó thì tôi chỉ cần hòa giải bằng một lời xin lỗi là xong nên không có gì phải lo lắng cả. Cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi những câu hỏi dồn dập của Kim Young Jin và khuôn mặt đáng ghét của Shin Jae Young. Tôi đã bước theo Park Si On với một bước đi nhẹ nhàng.

Cửa hàng tiện lợi đã chật cứng với học sinh. Tôi đã bảo Park Si On hãy tự chọn và tôi đã di chuyển về phía quầy bán đồ uống. Tôi đã định sẽ tiếp thêm caffeine để mình chắc chắn sẽ không buồn ngủ ngay sau giờ ăn trưa. Tôi đang băn khoăn xem mình nên chọn cà phê lon hay sữa cà phê thì tôi đã chọn một hộp sữa cà phê mới ra. Hàm lượng caffeine cao, vì vậy với cái này thì tôi sẽ không gật gù trong lớp đâu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo