Tam Giác - Chương 13

"Tôi làm việc cho một công ty dược phẩm. Tôi là một nhà nghiên cứu."

"À, vậy anh Chan-joo có biết anaphil… Anaphila? Cái gì nhỉ? Anh có biết nó là gì không?"

Khuôn mặt của Kim Chan-joo trở nên tối sầm hơn, nhưng Hajun lại càng hành động không tế nhị hơn.

"Tôi nghe nói Seung-yoon đã bị như vậy, nhưng tôi không hiểu rõ cho lắm."

"Đó là một cơn sốc xảy ra do phản ứng miễn dịch giữa kháng nguyên và kháng thể…."

Kim Chan-joo tự nhiên tiếp tục giải thích, thay đổi lời nói khi nhìn thấy Hajun chỉ chớp mắt như thể anh ta không hiểu.

"Nói dễ hiểu, anaphilaxis là khi hệ thống miễn dịch của cơ thể chúng ta, vốn có nhiệm vụ bảo vệ cơ thể chúng ta khi tiếp xúc với các chất gây dị ứng, phản ứng thái quá và gây hại cho cơ thể. Đó là ý nghĩa của nó theo nghĩa đen."

"À, thì ra là vậy."

"Các chất gây dị ứng thực phẩm như đậu phộng thường gây ra phản ứng thường xuyên hơn ở bệnh nhân trẻ em hoặc thanh thiếu niên hơn là người lớn, nhưng Seung-yoon…."

"Ơ, anh cũng biết Seung-yoon bị dị ứng đậu phộng à?"

"...Hả?"

Kim Chan-joo đã lộ rõ vẻ bối rối. Đó là một biểu cảm như thể cậu đã mắc sai lầm.

"Tôi vừa mới nghe nói rằng Seung-yoon bị dị ứng đậu phộng. Tôi nghe nói đó là một bí mật."

Khi cậu chỉ vào Yoon Se-hee và nói, Yoon Se-hee đang lau ly, đã gật đầu.

"Đúng vậy. Rất ít người biết về điều đó. Anh biết về điều đó sao?"

"À, thì ra là tôi, là như thế…."

"Ah! Tôi nghe nói anh ta đã sử dụng đậu phộng làm món nhắm cho đến khi Seung-yoon bắt đầu làm việc ở đây. Có vẻ như Chan-joo đã đến đây vào thời điểm đó. Đúng không?"

Giống như anaphilaxis, nếu cậu thúc ép Kim Chan-joo quá nhiều, anh ta có thể phản tác dụng. Khi Hajun giả vờ không biết gì và giúp đỡ, Yoon Se-hee đã cau mày và nghiêng đầu, và Kim Chan-joo có vẻ đang đánh giá tình hình.

"Vâng. Tôi đã… ở đây."

Lúc đó, chiếc điện thoại mà cậu đang cầm trên tay trái đã rung lên. Hajun đã rất ngạc nhiên khi thoáng nhìn qua màn hình điện thoại.

[Kiểm sát viên Hyun Joo-hyuk]

"Cái quái gì vậy, tại sao tên khốn này lại…!"

"Dạ?"

Hajun ngượng ngùng cười với Kim Chan-joo, rồi cậu từ chối cuộc gọi. Nếu cậu trả lời "Vâng, kiểm sát viên" thì mọi chuyện sẽ trở nên vô ích.

"Nếu là công ty thì anh có thể nghe điện thoại mà…."

"Tôi sẽ không nhận đâu. Cấp trên gọi điện thoại sau giờ làm là sai rồi. Không phải sao? Ở Pháp, quyền không nhận cuộc gọi sau giờ làm cũng được đảm bảo, nhưng đó là vấn đề của đất nước chúng ta."

Hajun lẩm bẩm hơi cường điệu và giấu điện thoại dưới bàn để Kim Chan-joo không nhìn thấy nó.

Không khác gì ma cả, thật đấy. Trưởng phòng nên nhanh chóng kiểm tra tin nhắn và đến đây thôi. Như vậy cậu mới có thể tùy ý đi cùnghoặc bắt khẩn cấp chứ. Hajun cố che giấu sự sốt ruột của mình và nhấp một ngụm rượu. Nó cay xè nên cậu khó khăn lắm mới nuốt trôi.

"Tôi, có lẽ nào…."

Khi Kim Chan-joo chuẩn bị nói gì đó, điện thoại lại rung lên trong lòng bàn tay cậu.

[Kiểm sát viên Hyun Joo-hyuk]

Phải làm sao đây. Sau một hồi suy nghĩ, Hajun ra hiệu cho Yoon Se-hee giữ Kim Chan-joo lại. Yoon Se-hee gật đầu nhỏ với vẻ mặt cứng đờ.

"Ah thật đó, xin lỗi nhé. Tôi sẽ đi nghe điện thoại một lát ạ."

Hajun đứng dậy và đi về phía lối vào thay vì nhà vệ sinh. Quán nằm ở một con hẻm tương đối yên tĩnh, vì vậy không có ai trên con đường tối tăm.

"Vâng, kiểm sát viên. Có chuyện gì ạ-."

-Chuyện gì đây.

"Vâng?"

Sao lại hỏi chuyện gì đột ngột vậy. Hajun tạm thời bỏ điện thoại ra khỏi tai rồi lại áp vào.

-Tôi hỏi tin nhắn cậu gửi, là gì.

"Tin nhắn gì ạ, tôi có…!"

Đôi môi của Hajun cứng lại khi cậu hỏi lại vô tư, hơi thở của cậu ngừng lại và sau đó đôi mắt cậu mở to.

Không lẽ nào. Hajun vội vàng tắt màn hình cuộc gọi và mở ứng dụng tin nhắn, rồi hét lên một tiếng trong vô vọng.

Aaaaa shibal.

Shibal!

Shibaal!!!!!!!!

Cậu định gửi cho trưởng phòng Yuk nhưng lại gửi cho kiểm sát viên Hyun. Có vẻ như cậu đã chọn nhầm từ danh sách chỉ tập hợp những người từ văn phòng công tố.

-Thực tập sinh Jung.

"Ah… chuyện là, kiểm sát viên. Ý tôi là."

-Tôi không biết chính xác cậu đang nói gì vì lỗi đánh máy, nhưng có phải có một nghi phạm ở đó không? Nghi phạm gì?

Có thì có, nhưng đó là một quán bar đồng tính nên rất khó xử. Cậu đã định ậm ừ cho qua chuyện với trưởng phòng Yuk, nhưng cậu cảm thấy kỳ lạ khi làm vậy với kiểm sát viên Hyun. Rất là lạ.

Nhưng cậu không có thời gian để lo lắng về điều đó khi có thể bắt được tội phạm.

"Kiểm sát viên, khi anh đến khám nghiệm tử thi hiện trường với tôi tuần trước ấy ạ. Sau khi anh xuống trước, tôi đã vô tình thấy cảnh sát điều tra người đàn ông sống đối diện nhà Lee Seung-yoon. Lúc đó, anh ta chắc chắn đã khai rằng không biết Lee Seung-yoon…."

"…Quả nhiên."

Hajun vô thức quay lại khi nghe thấy một giọng nói từ phía sau, và cậu đã chạm mặt Kim Chan-joo đang nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.

-Thực tập sinh Jung?

"Tôi cứ thắc mắc sao anh quen quen, hóa ra anh là điều tra viên đã đến nhà Seung-yoon lúc đó. Đúng không? Hay anh là cảnh sát?"

Kim Chan-joo đeo túi xách và cầm áo khoác ngoài trên tay. Có vẻ như anh ta đã ra ngoài vội vàng, vì anh ta thở dốc một chút, nhưng ánh mắt nhìn Hajun không hề rời đi.

-Thực tập sinh Jung.

"…Đúng vậy."

Hajun không kết thúc cuộc gọi để kiểm sát viên Hyun có thể nghe thấy, chỉ hạ tay cầm điện thoại xuống và chặn Kim Chan-joo

"Kim Chan-joo, tại sao anh lại nói dối?"

"Không phải tôi."

"Nếu không thì anh đáng lẽ phải nói thật lúc đó rồi."

"Tôi đã bảo không phải tôi mà. Tôi không giết anh ta!"

"Kim Chan-joo, đừng như vậy… Ack!"

-Thực tập sinh J… Jung Hajun!

Kim Chan-joo đẩy Hajun ra mạnh mẽ và bắt đầu chạy. Hajun mất thăng bằng và ngã xuống, nhưng cậu nhanh chóng đứng dậy và đuổi theo Kim Chan-joo.

"Đứng lại!"

Cậu đã chế nhạo những cảnh trong phim truyền hình Mỹ khi một người bảo người đang bỏ chạy đứng lại, nhưng nó đã tự động bật ra khi cậu thực sự trải nghiệm nó.

"Kim Chan-joo! Anh bảo không phải anh, sao anh lại chạy!"

Anh là nhà nghiên cứu mà!

Một người làm việc bàn lại chạy nhanh như vậy. Hajun gấp gáp hít những cơn gió đêm lạnh lẽo nên cảm thấy khí quản của mình bị đóng băng nhanh chóng, nhưng cậu vẫn chăm chỉ di chuyển đôi chân của mình. Cậu không thể tưởng tượng được rằng cậu sẽ hối hận sâu sắc như thế này chỉ vài giờ sau khi nghe lời khuyên chân thành của trưởng phòng Yuk là nên tập thể dục thường xuyên hơn.

Nhờ có thân hình nhẹ nhàng, cậu đã không để mất Kim Chan-joo khỏi tầm mắt và đuổi theo anh ta. Vì hầu hết các quán bar đều đóng cửa vào thứ Hai, nên tiếng bước chân đuổi nhau của hai người đàn ông đã vang vọng trên mặt đất.

Cơ hội đến với Hajun khi Kim Chan-joo vấp phải thứ gì đó và ngã xuống.

"Kim Chan-joo!"

Hajun túm lấy tên đang cố gắng đứng dậy và lăn lộn cùng Kim Chan-joo trên sàn nhà.

"Là anh mà. Chính là anh mà. Anh đã cố tình cho Seung-yoon ăn thức ăn có đậu phộng, đúng không! Đúng không!"

"A… không phải tôi. Tôi đã bảo không phải tôi!"

"Vậy tại sao anh lại nói dối. Tại sao!"

Hajun cố gắng hết sức để giữ Kim Chan-joo lại để anh ta không thể trốn thoát. Kim Chan-joo sau đó cố gắng trốn thoát bằng cách đánh khuỷu tay vào Hajun. Cậu có thể chịu đựng được cho đến khi trượt qua ngực, nhưng cậu hoàn toàn nghẹt thở khi nó đập thẳng vào bụng cậu.

"Tôi cũng không biết, tôi không biết rằng Lee Seung-yoon sẽ chết sau khi ăn nó…!"

Kim Chan-joo đã đứng dậy để cố gắng trốn thoát trong khi Hajun đang ho khù khụ.

Không được. Mình không thể để tuột mất anh ta như thế này được. Hajun gần như quỳ xuống và túm lấy chân Kim Chan-joo.

"Hãy ra đầu thú đi. Hãy ra đầu thú đi, Kim Chan-joo!"

"Bỏ ra!"

Kim Chan-joo túm lấy tóc Hajun và đấm vào cậu với một khuôn mặt dữ tợn. Cảm giác choáng váng trước mắt đến trước cả nỗi đau do cú đánh mạnh.

Cậu khá giỏi trong việc chạy bộ, nhưng cậu lại dốt đặc cán mai trong việc đánh nhau. Vì không có thời gian để đánh trả, Hajun chỉ cố gắng hết sức để giữ Kim Chan-joo lại để anh ta không thể trốn thoát.

Nhưng cậu đang thấy giới hạn thể lực của mình. Sức lực đang cạn kiệt trong bàn tay tê liệt của cậu. Cậu có cảm giác rằng cậu sẽ hoàn toàn bị hạ gục nếu cậu dính thêm một cú nữa.

"Không được… Kẻ… giết người!"

Kim Chan-joo cũng vung chiếc túi mà anh ta đang đeo, nhưng Hajun vẫn kiên trì không buông. Cuối cùng Kim Chan-joo đã thò tay vào túi và lấy thứ gì đó ra. Cậu nhận ra có gì đó và ngước mắt lên khi nghe thấy một âm thanh lách cách.

"…Vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác."

Một cây kim tiêm nhọn lao thẳng xuống chiếc cổ trắng hở ra. Hajun không hề ngờ tới điều đó và mất hết sức lực trong tay, nhưng cậu vẫn bất lực vì bị túm tóc.

Hajun nhuốm đầy nỗi sợ hãi trong mắt khi cậu nhận ra rằng mình có thể chết. Cơ thể cậu cứng đờ vì căng thẳng xa lạ và sống động. Cậu thậm chí còn không thể thốt ra những lời xin tha mạng. Tiếp theo, có thứ gì đó đau đớn cắm thẳng vào cổ cậu.

"Cứu, cứu, cứu…!"

Vào thời điểm đó, cơ thể của Kim Chan-joo đột nhiên loạng choạng về phía sau.

"…Khụ!"

Kim Chan-joo ngã xuống sàn ngay trước mắt Hajun. Trong mắt Hajun, Kim Chan-joo có vẻ như đã tự mình ngã xuống và bị gãy tay.

…Không phải, người đã quật ngã Kim Chan-joo đã ngay lập tức bẻ quặt hai tay của anh ta ra sau. Kim Chan-joo rên rỉ vì bị trói. Trông anh ta bất lực như thể một con linh cẩu đang săn mồi vui vẻ đã bị bắt bởi một kẻ săn mồi có vị trí cao hơn trong chuỗi thức ăn.

Hajun thở hổn hển và ngước mắt lên.

Từ đôi giày da bóng loáng của người đã bắt và đè Kim Chan-joo, đến ống quần vest có những nếp gấp sắc sảo. Và….

"Ha, haa, cảm ơn anh…."

"Anh ...."

Một giọng nói quen thuộc. Hơi thở mà cậu mới thở ra nghẹn lại. Kiểm sát viên Hyun cũng đang thở dốc và đang cố gắng xác định danh tính của Kim Chan-joo đã ngã xuống.

"Kim Chan-joo, dựa trên điều 257, 258 đoạn 2 của luật hình sự và điều 211 của luật tố tụng hình sự, tôi bắt anh vì tội hành hung đặc biệt. Anh có quyền thuê luật sư, và anh có quyền im lặng về những lời khai bất lợi, cũng như có cơ hội biện minh về các cáo buộc. Tôi cũng xin thông báo rằng anh có thể yêu cầu xem xét tính hợp lệ của việc bắt giữ này. Anh có hiểu không?"

Kiểm sát viên Hyun tuân thủ các nguyên tắc bắt giữ ngay cả trong một tình huống khẩn cấp, sau đó đã trách mắng Hajun.

"Thực tập sinh Jung. Cậu đang làm gì vậy."

Khuôn mặt cậu không biết là đang thở dốc hay đang cố kìm nén cơn giận.

"…Kiểm sát viên."

"Trước hết, hãy dùng cái này để ấn vào."

Kiểm sát viên Hyun lấy một chiếc khăn tay ra khỏi túi áo khoác trong và đưa cho Hajun.

Cậu chớp mắt tự hỏi không biết anh ta bảo mình ấn cái gì vào.

"Vâng? Cái gì…."

"Ngay lập tức!"

Lúc đó, cậu cảm thấy có gì đó đang chảy ra từ gáy mình. Cậu không biết khi nào ống tiêm đã bị rút ra. Hajun nhận lấy chiếc khăn tay đang đến gần và ấn nó vào chỗ đau nhức.

"…Cảm ơn anh."

Kiểm sát viên Hyun chỉ im lặng trừng mắt nhìn Hajun. Cậu biết mình đã làm gì sai nên ngoan ngoãn im lặng, và sau đó anh thở dài và lại đưa tay vào bên trong áo vest. Lần này, điện thoại di động đi theo những ngón tay dài của anh. Một giọng nói trầm tĩnh và rõ ràng vang vọng thấp thoáng trong con hẻm bẩn thỉu và hôi thối.

"Tôi là Hyun Joo-hyuk, kiểm sát viên của Phòng hình sự số 3 thuộc Viện Kiểm sát Trung ương. Tôi cần các anh đến đây ngay lập tức. Tôi cũng cần xe cứu thương nữa. Nạn nhân đã bị thương."

Anh định gọi cảnh sát. Hajun đã ngã xuống và không còn sức để đứng dậy, vì vậy cậu chỉ quay lại và nằm dài trên sàn nhà. Trái tim cậu như muốn nổ tung. Cậu không biết liệu đó có phải là vì sự phấn khích sau khi bắt được tên tội phạm, hay vì sự căng thẳng sau nỗi sợ hãi suýt chết hay không.

"Vâng. Tình hình chi tiết vẫn chưa được xác định…."

Ánh mắt sắc bén của kiểm sát viên Hyun lướt qua Hajun và Kim Chan-joo

"Tôi đang nghi ngờ về một vụ ẩu đả lẫn nhau và một vụ cố ý gây thương tích đặc biệt. Công cụ gây thương tích là kim tiêm, và tôi đã bắt giữ tên tội phạm thực hiện hành vi cố ý gây thương tích."

"Vâng? Cái gì thế này, kiểm sát viên!"

Hajun nghi ngờ tai mình và bật dậy, nhưng kiểm sát viên Hyun chỉ bình tĩnh ra lệnh cho cảnh sát đến và kết thúc cuộc gọi.

"Không phải vậy đâu. Anh ta là nghi phạm đã giết Lee Seung-yoon đấy ạ. Anh ta biết Seung-yoon rõ lắm mà lại giả vờ không biết trong quá trình điều tra ạ?"

"Thực tập sinh Jung."

"Anh ta chắc chắn đã nói như vậy lúc nãy. Anh ta nói anh ta cũng không biết, rằng anh ta sẽ chết sau khi ăn nó. Tôi đã nghe thấy mà. Tôi có thể làm chứng. Anh ta đã thú tội mà!"

"Tôi đã bảo cậu im lặng rồi."

"Kiểm sát viên!"

"Im đi. Trước khi tôi nhét cái khăn tay này vào miệng cậu."

Giọng nói trầm hơn khiến Hajun không thể nhúc nhích. Kiểm sát viên Hyun nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Hajun và nói tiếp.

"Vụ án người chết bất thường đó đã kết thúc điều tra cách đây ít phút. Nó đã kết thúc rồi."

"…Vâng?"

Anh lại ngang nhiên ngồi trên nghi phạm tiềm năng và nói cái quái gì vậy chứ. Hajun lẩm bẩm và cố gắng chỉ Kim Chan-joo.

"Nhưng người đó-."

"Tai nạn."

"……."

"Vì vậy, hãy ngoan ngoãn im lặng và đợi xe cứu thương. Đừng làm tôi phát điên lên."

Kiểm sát viên Hyun là một người có thể dễ dàng bịt miệng Hajun mà không cần khăn tay.

Hajun chỉ có thể thở ra những hơi thở trắng xóa trong khi thất thần như một người đã mất hết cảm giác về thực tại.


"Cái quái gì đang xảy ra thế này, hả?"

Trưởng phòng Yuk chạy đến, anh xử lý công việc chuyên nghiệp, nhưng anh vẫn không thể che giấu vẻ bối rối của mình, và Hajun không có gì để nói. Cậu cảm thấy đau nhức khắp người đến mức nước mắt cậu ứa ra, nhưng cậu chỉ cố gắng kìm nén. Cậu nhận thức rõ ràng về việc mình đã gây ra một sự cố lớn, vì vậy cậu không thể trở thành một đứa trẻ và khóc lóc vì đau. Cậu chỉ có một ý chí mạnh mẽ để tự mình ôm lấy tất cả những khó khăn và đau đớn và cố gắng chịu đựng bằng mọi cách có thể.

"Dù sao thì cũng may là chỉ có thế này. Cổ cậu thế nào rồi?"

"Ổn ạ."

Sau khi được đưa đến phòng cấp cứu và kiểm tra, thật may là cậu không bị gãy xương hay bị thương nặng. Ngoại trừ khuôn mặt bị bầm dập và sưng tấy, trông rất khó coi.

"Cũng may là thuốc không ngấm vào. Cái kim đó, anh ta lén mang ra vì run sợ rằng mình là tội phạm và không thể ngủ ngon giấc mấy ngày qua."

Loại thuốc mà Kim Chan-joo định tiêm cho Hajun là một loại thuốc an thần. Nếu không có kiểm sát viên Hyun trong khoảnh khắc cấp bách đó, chắc chắn đã có một vấn đề lớn xảy ra. Hajun gật đầu và vuốt cánh tay mà cậu không thể cử động được.

"...Tôi xin lỗi ạ."

"Chà, có đủ khả năng gây hiểu lầm mà. Đương nhiên là nghi ngờ khi anh ta đột nhiên bỏ chạy và đuổi theo anh ta thôi. Tôi cũng sẽ làm như vậy. Chỉ là thời điểm không phù hợp. May mắn là cậu chỉ túm lấy anh ta và không đánh anh ta, vì vậy mọi chuyện không trở nên tồi tệ."

Kiểm sát viên Hyun đã đến đồn cảnh sát cùng với Kim Chan-joo. Nếu anh ta ở đây, có lẽ Hajun đã giả vờ ngất xỉu cho đến khi anh ta đi.

"Vậy Kim Chan-joo sẽ như thế nào ạ?"

"Tôi không biết nữa. Cậu có tình huống hợp lý để nghi ngờ Kim Chan-joo, nhưng Kim Chan-joo bị buộc tội gây thương tích đặc biệt nên… có lẽ nếu anh ta thuê luật sư, anh ta sẽ khẳng định rằng cậu đã tự vệ quá mức vì anh ta say rượu và đang trong trạng thái kích động vào ban đêm. Tôi không biết quyết định của kiểm sát viên sẽ như thế nào."

"Tôi chỉ bị đâm kim và không có thuốc ngấm vào, vậy sao chúng ta không thỏa thuận thành một vụ hành hung đặc biệt, hay chỉ là hành hung đơn thuần thôi ạ? Đó là trường hợp không trừng phạt nếu nạn nhân không muốn mà."

"Ồ, cậu phân biệt được sau 3 tháng học tập à? Chó học 3 năm mới được."

"Anh ta là tội phạm đấy ạ, trưởng phòng. Và nếu có thể, xin hãy làm theo hướng hành hung đơn thuần nhé. Tôi sẽ không lấy giấy chứng thương đâu ạ."

"Tôi không biết liệu kiểm sát viên có chịu làm như vậy hay không… Cậu chắc chứ?"

Hajun gật đầu mạnh mẽ.

"Anh ta bảo rằng anh ta đã lo lắng mấy ngày qua vì anh ta nghĩ mình là tội phạm. Anh ta thiếu ngủ và say rượu, vì vậy anh ta không thể phân biệt được mọi thứ. Tôi ổn ạ, vậy xin anh gọi điện thoại cho kiểm sát viên giúp tôi nhé."

"…Vậy thì chờ tôi nhé. Tôi sẽ gọi điện."

Trưởng phòng Yuk lấy điện thoại ra và đi ra khỏi phòng cấp cứu, và Hajun cũng xuống khỏi giường và bắt đầu thu dọn áo khoác ngoài và túi xách mà cảnh sát mang đến. Màn hình điện thoại của cậu đã bị vỡ đến mức không thể nhìn rõ được, không biết cậu đã làm rơi nó bằng cách nào.

"Ah thật đó, tôi vẫn còn trả góp nó mà."

Sao mọi chuyện lại rối tung lên như thế này chứ. Nếu cậu bật cười trong khi đầu óc quay cuồng, có lẽ đâu đó đã bị thương nghiêm trọng. Hajun đang cười ngớ ngẩn thì đột nhiên môi cậu đau nhói nên cậu nhanh chóng tỏ ra nghiêm túc và đi về phía quầy thanh toán.

"Ah, cậu định đi à? Chúng tôi nên theo dõi tình trạng của cậu thêm đấy."

Bác sĩ chủ trị đi ngang qua đã giữ cậu lại, nhưng Hajun xua tay và bảo không sao đâu.

"Tôi không bị thương nặng ở đâu cả, tôi ổn ạ. Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."

"Tuy nhiên, việc cậu bị đâm kim tiêm vào cổ có hơi nguy hiểm đấy. Có lẽ cậu có các triệu chứng của chấn động não đấy. Ở lại đây thêm đi."

"Anh đã bảo rằng kết quả kiểm tra đều ổn mà."

"Bây giờ thì ổn, nhưng tôi không biết nữa. Tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên nhập viện ít nhất một hoặc hai ngày."

"Tôi sẽ đến ngay nếu tôi đau sau khi về nhà."

"Vậy thì tôi sẽ cấp cho cậu giấy chứng thương nhé. Ít nhất thì cậu cũng sẽ được 2 tuần."

"Không ạ. Không cần đâu ạ. Tôi đã thỏa thuận rồi."

"Cậu đã thỏa thuận rồi á?"

Vị bác sĩ đã giật mình, nhưng Hajun ngoan cố thanh toán và lê bước ra khỏi phòng cấp cứu. Cái tai họa nào đã giáng xuống tôi đêm nay vậy. Cậu tự hỏi liệu mình có chưa kết thúc việc giải hạn mà cậu nghĩ là mình đã làm tất cả vào năm ngoái hay không. Cậu cảm thấy như thể năng lượng mà cậu không có đã bị hút cạn kiệt.

"Kim Chan-joo và tôi đã có một buổi lễ cúng tế đàng hoàng đấy."

Trớ trêu thay, Kim Chan-joo đã hiểu nhầm rằng Lee Seung-yoon đã chết vì món sô cô la mà anh ta đã tặng vào ngày lễ tình nhân vừa qua. Đó là vì sô cô la có đậu phộng bên trong, và không ai nói với Kim Chan-joo rằng Lee Seung-yoon đã chết vì ăn nhầm bánh mì kẹp chứ không phải sô cô la.

Khi tiến hành điều tra tìm kiếm, họ đã không thể xác định chính xác thức ăn còn sót lại trong dạ dày trước khi khám nghiệm tử thi, và sau đó anh ta đã không có thời gian để nói chuyện với những người xung quanh Seung-yoon, vì vậy anh ta đã luôn lo lắng trong lòng. Trong khi đó, anh ta tình cờ biết được trên SNS rằng quán bar đang tưởng nhớ Seung-yoon và đến đó để hỏi, và ở đó anh ta đã gặp Hajun, cậu đang một mình điều tra với lương tâm cắn rứt. Đó là một thời điểm thực sự đáng kinh ngạc.

"Vâng. Anh đã vất vả rồi. Tôi sẽ đưa Hajun về nhà an toàn. Anh cứ về đi, kiểm sát viên. Vâng. Hẹn gặp lại anh ngày mai ạ."

Trưởng phòng Yuk kết thúc cuộc gọi, kiểm tra tin nhắn trên điện thoại và vẫy tay khi phát hiện ra Hajun đang đi vào phòng cấp cứu.

"Ah, này. Ngồi xuống đây một lát đi."

Hajun ngoan ngoãn ngồi xuống ghế dài, và trưởng phòng Yuk chạm vào màn hình để hiển thị thứ gì đó và đưa điện thoại cho cậu.

"Cái mà cậu đã hỏi nãy đó. Video chứng cứ vừa được chuyển đến rồi."

"Video ạ?"

"Ý tôi là vụ án người chết bất thường ấy. Cậu đã hỏi tôi làm thế nào mà nó kết thúc ngay khi cậu nhìn thấy tôi. Cậu sẽ biết khi cậu xem cái này. Tại sao tôi và kiểm sát viên không thể giải thích mọi thứ bằng lời nói."

"Cho tôi ạ."

Hajun chụp lấy điện thoại và phát video.

Video là một bản ghi CCTV bên trong một cửa hàng bánh mì kẹp, và ở một góc của video có ghi thời gian là sáng sớm ngày Seung-yoon chết.

"Cậu ta đấy. Đúng không?"

Màn hình hơi mờ nhưng cậu có thể nhanh chóng nhận ra đó là Seung-yoon. Bởi vì hình xăm trên mu bàn tay cậu ấy hiển thị rõ ràng như một tấm bảng tên.

"…Thực sự là anh ấy ạ?"

"Tôi đã bảo đúng mà. Chiếc áo cậu ấy mặc vào ngày hôm đó đã được tìm thấy trong máy giặt ở nhà cậu ấy."

Video bắt đầu với việc Seung-yoon bước vào cửa hàng, đặt túi xách của mình xuống một chiếc ghế bàn ở một góc của cửa hàng, chỉ lấy ví ra và đi đến quầy thanh toán. Seung-yoon đang nhìn vào thực đơn phía sau nhân viên bán hàng và gọi món trong khi chỉ vào thứ gì đó.

"Đây này."

Sau đó, một khách hàng khác đang ngồi ở một chiếc bàn khác đứng dậy và đi ngang qua Seung-yoon để mang khay trống của mình đi, và đánh rơi túi xách của Seung-yoon. Cậu có thể thấy những gì bên trong túi rơi ra và lăn về một phía vì nó là một chiếc túi tote không có khóa kéo. Tuy nhiên, người cầm khay chỉ nhặt túi xách và đặt nó trở lại ghế mà không nhìn thấy những gì đã rơi ra và nhẹ nhàng biến mất.

"…Tôi đoán đó là EpiPen."

"Ừ. Nhân viên dọn dẹp đã tìm thấy và cất giữ nó. Cảnh sát đã thu hồi."

Seung-yoon không hề biết sự thật đó, đã hoàn thành việc gọi món bánh mì và quay trở lại chỗ ngồi của mình. Anh ta đang mỉm cười khi xem điện thoại mà không hề biết mình đã làm mất EpiPen.

"Và nhìn lại quầy bếp đi. Cậu thấy không?"

Cho đến lúc đó vẫn ổn, nhưng bi kịch đã xảy ra ở đó. Người đầu bếp đang làm hai chiếc bánh mì cùng một lúc đã thêm nước sốt vào một trong số đó.

"Đó là sốt đậu phộng. Đó vốn là một nơi không sử dụng sốt đậu phộng, nhưng người đầu bếp đã tự làm theo sở thích của mình để ăn sáng."

"Ôi… Không được!"

Trong lúc người đầu bếp đang gói bánh mì với giấy gói giống nhau và rời đi, nhân viên phục vụ đã nhận đơn đã lấy chiếc bánh mì có sốt đậu phộng từ quầy bếp và đưa cho Seung-yoon. Seung-yoon chào hỏi và rời khỏi cửa hàng mà không hề nhìn lại.

Video kết thúc như thế. Hajun nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc sau khi video dừng lại, rồi bất lực buông thõng cánh tay xuống.

"Trong 15 năm làm điều tra viên, đây là lần đầu tiên tôi thấy một chuyện kỳ lạ đến thế. Cậu thấy có đúng không."

Hajun không gật đầu khẳng định hay lắc đầu phủ nhận.

"Cậu có biết cảnh sát đã phải làm việc vất vả như thế nào trong vài ngày vì chiếc bánh mì chết tiệt đó đã được thanh toán bằng tiền mặt không. Họ đã tìm kiếm mọi cửa hàng làm bánh mì kẹp gần nhà , gần nơi làm việc ở Itaewon và đã khó khăn tìm thấy nó .Có vẻ như kiểm sát viên đã nhận được cuộc gọi sau khi chúng ta rời khỏi công việc."

Không phải lúc nào cũng có một nhân vật phản diện trong một bi kịch. Ngoài ra, dù bạn có cẩn thận và chú ý đến đâu, bạn cũng không thể ngăn chặn được một bi kịch đang đến gần trong im lặng.

"…anh từng nói rằng tai nạn thì tốt hơn mà."

"Tôi đã từng nói vậy."

"Ngay cả sau khi xem vụ án này, anh vẫn nghĩ rằng tai nạn thì tốt hơn à?"

"Bây giờ thì tôi cũng không biết nữa. Công việc của con người thực sự không thể biết trước được."

Súng khói. Một câu thoại nổi tiếng từ một cuốn tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng nói rằng khói bốc ra từ họng súng của nghi phạm là bằng chứng quyết định. Cậu nghĩ rằng lời nói dối của Kim Chan-joo là súng khói, nhưng khi nhìn kỹ lại thì hóa ra khẩu súng mà Kim Chan-joo bắn không có đạn thật mà chỉ có đạn cao su. Seung-yoon đã chết dù không ai giết anh ta. Đó là toàn bộ câu chuyện về bi kịch vô lý này.

Hajun và trưởng phòng Yuk ngồi im lặng một lúc mà không nói thêm gì.


Trưởng phòng Yuk đã cho cậu nghỉ một ngày, nhưng Hajun đã đến làm việc sớm hơn cả giờ. Cậu đã cố gắng tắm rửa và ngủ được khoảng hai tiếng sau khi về nhà. Đó là vì cậu không được nghỉ ngơi vì đã làm tốt, và cậu biết rằng nếu cậu nghỉ một ngày sau khi gây ra rắc rối khiến những người quản lý cấp trên trong cùng phòng phải làm việc vất vả cả đêm, thì những người quản lý của các phòng khác sẽ phải làm việc vất vả thay cho cậu.

Cậu rất ghét phải nhìn thấy kiểm sát viên Hyun, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Hajun đã che khuôn mặt bầm dập của mình bằng một chiếc khẩu trang lớn và chỉ mỉm cười với người bảo vệ, ông đang nghi ngờ nhìn cậu, và cậu đi qua cổng an ninh để lên văn phòng.

"...Ah."

Và ngay khi cậu mở cửa, cậu đã chạm mặt kiểm sát viên Hyun đang đứng dựa vào một bức tường trong văn phòng chung và tìm kiếm tài liệu.

Cậu không thể nói lời chào buổi sáng, vì vậy Hajun chỉ cúi đầu chào.

"Cậu đến làm việc sớm đấy."

"Tôi biết cậu sẽ được nghỉ hôm nay."

"Tôi không sao ạ. Tôi sẽ đảm bảo rằng nó sẽ không ảnh hưởng đến công việc."

Không có một bộ phận nào trên cơ thể cậu không bị đau, nhưng Hajun đã cởi áo khoác ngoài ra và sắp xếp lại như thể cậu không sao cả. Cậu cố tình di chuyển nhiều hơn vì cảm thấy ánh mắt của kiểm sát viên Hyun. Cậu khởi động máy tính và lục tìm sổ làm việc để kiểm tra lịch trình hôm nay.

Tuy nhiên, hành động của Hajun đang tăng tốc trong công việc như một cái cớ cuối cùng đã dừng lại. Cậu hoàn toàn không thể làm được. Hajun đến gần kiểm sát viên Hyun và cúi đầu.

"Tôi xin lỗi. Tôi sẽ đảm bảo rằng chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Ngày hôm qua…."

"Tại sao cậu lại dàn xếp chứ."

"Tôi tất nhiên là."

"Chiếc kim tiêm đã cắm vào cổ cậu ngày hôm qua có thể đã giết cậu nếu pít-tông được ấn đúng cách. Cậu có biết điều đó không?"

Kiểm sát viên Hyun vẫn nhìn vào các tài liệu trong khi nghiêm khắc quở trách cậu bằng cách cắt ngang lời cậu.

"Nhưng cậu đã bảo rằng chúng ta nên kết thúc nó với tội hành hung đơn thuần thôi à? Cậu có biết rằng có thể bị trừng phạt vì tội khai man nếu cậu thu hẹp hoặc phủ nhận sự thật về thiệt hại tại tòa án không?"

"Vì vậy tôi thực sự biết ơn kiểm sát viên…."

"Tôi nghĩ  tôi đã cảnh báo cậu nhiều lần rồi, vậy sao cậu cứ làm thế!"

"Vậy thì tại sao anh lại đưa tôi đến hiện trường vào ngày hôm đó?"

"...Cậu nói gì?"

Kiểm sát viên Hyun thấp giọng hỏi lại như thể anh không thể tin vào Hajun, còn cậu thì hét lên đáp lại anh. Đồng thời, ánh mắt của anh cuối cùng cũng hướng về phía Hajun.

"Cậu vừa nói gì vậy?"

"Vâng. Tôi đã làm sai rồi. Tôi biết  ngay cả bây giờ tôi vẫn đang làm sai mà không hiểu chuyện gì cả. Nhưng kiểm sát viên ạ."

Hajun cởi bỏ chiếc khẩu trang của mình và không kiềm chế thốt ra những gì đang ứ đọng bên trong cậu.

"Người chết vào ngày hôm đó là một người tôi biết. Tôi không thân đến mức quỳ xuống và khóc tại đám tang, nhưng cậu ta là người mà tôi không thể hoàn toàn thờ ơ khi nhìn thấy cậu ta chết."

"Vậy tại sao cậu không nói gì vào lúc đó?"

"Làm sao tôi có thể nói với anh rằng cậu ta là một bartender ở một quán bar đồng tính mà tôi thường đến, kiểm sát viên!"

Sau đó, đôi mắt của kiểm sát viên Hyun nheo lại. Anh khoanh tay và hỏi.

"Tại sao cậu không thể nói với tôi điều đó?"

Như thể anh biết mọi thứ, anh muốn nghe lời giải thích về khoảng cách đó từ miệng của Hajun.

Có vẻ như đầu cậu đã ngừng hoạt động như thể cầu chì đã bị nổ. Vì vậy cậu đã nói ra những gì con tim mách bảo mà không hề hay biết.

Có lẽ cậu nên được kiểm tra kỹ lưỡng để xem có thực sự có vấn đề gì với đầu cậu sau khi đến phòng cấp cứu đêm qua hay không. Mặc dù cậu đã hối hận, nhưng nước đã đổ rồi. Đôi khi Hajun hành động như một người chỉ sống cho ngày hôm nay.

"Song sinh của anh bảo rằng anh là một người bài trừ đồng tính luyến ái ghê gớm."

Cậu đã không ngờ rằng hôm nay lại là ngày đó.

Hajun chứng kiến khuôn mặt thư thái của kiểm sát viên Hyun cứng đờ trong tích tắc.

Anh nhìn chằm chằm vào Hajun một lúc mà không nói gì. Ngay cả khi anh không nhúc nhích ngón tay, Hajun cảm thấy áp lực đè nặng lên trái tim mình.

"Song sinh của tôi?"

Anh nói một cách ghê tởm như thể không thể tin được, với một thái độ áp bức hơn bình thường, như thể anh đang nghiền nát nó.

"Tôi chắc chắn đã nói rằng tôi không có anh em sinh đôi, vậy tại sao cậu cứ nói những điều vô nghĩa như vậy?"

"Vâng. Anh đã nói vậy. Vì vậy tôi đã cố gắng hết sức để tin rằng đó là một giấc mơ. Nhưng một người đàn ông trông giống hệt anh cứ xuất hiện trước mặt tôi. Và anh ta bảo rằng anh ta là song sinh của anh."

"Cậu có bằng chứng không?"

"…Hả?"

Có bằng chứng à. Chẳng phải đó là câu thoại dành riêng cho những kẻ có gì đó mờ ám sao.

Trong khi Hajun đang bối rối, kiểm sát viên Hyun đã đi ngang qua cậu và đến máy tính của trưởng phòng Yuk. Ngay sau khi máy tính khởi động, anh nhập mật khẩu của mình và gọi Hajun trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình trong khi làm thêm một việc gì đó.

"Đến đây và xem này, thực tập sinh Jung."

"Cái gì…."

Khi cậu rụt rè đến gần, thật đáng ngạc nhiên là kiểm sát viên Hyun đã nhập số đăng ký cư trú của mình vào chương trình truy vấn danh tính của mạng máy tính của viện kiểm sát. Các thông tin đăng ký cư trú, quan hệ gia đình của anh và cuộc đời mà anh đã trải qua đều được tiết lộ rõ ràng trên màn hình. Đôi mắt của Hajun mở to khi từ từ nhìn xuống màn hình.

Hả?

"Đây này."

Kiểm sát viên Hyun chỉ vào một phần bằng ngón tay của mình. Trong quan hệ gia đình có nghị sĩ Hyun Chang-jae, cũng như mẹ ruột, mẹ kế, ông bà và cụ tổ. Tuy nhiên, nghị sĩ Hyun Chang-jae chỉ có một người con là Hyun Joo-hyuk.

Cậu rất muốn xem nó, nhưng cậu đã kìm nén vì biết rằng có một bản ghi lại sẽ được lưu lại. Cậu cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy nó như thế này.

"…Anh không có anh chị em ạ.?"

Việc tình hình trở nên khó xử hơn là một kết quả tất yếu.

"Tôi phải làm đến mức này thì cậu mới tin à?"

Chắc hẳn anh rất khó chịu. Nếu một người hoàn toàn xa lạ không có một giọt máu nào liên quan đến mình lại chỉ trích quan hệ gia đình của mình. Và đó không phải là một lần mà là hai lần.

"Tôi không nghĩ rằng cơ sở dữ liệu của viện kiểm sát lại là giả, kiểm sát viên ạ. Nhưng…."

Hajun định xem chi tiết hơn thì màn hình chứa đầy thông tin về kiểm sát viên Hyun đã biến mất. Anh đã đóng cửa sổ lại. Kiểm sát viên Hyun nhẹ nhàng gõ vào màn hình trống trước mặt Hajun, còn cậu đang nheo mắt trong khi cúi đầu.

"Cậu thích chơi trò điều tra mà, thực tập sinh Jung. Vậy thì cậu phải làm cho đúng. Cậu chắc biết rằng chúng ta chiến đấu bằng chứng chứ không phải bằng tuyên bố tại tòa chứ."

"Chơi trò điều tra ạ?"

Ngay cả như vậy, vẫn có những người làm ngơ. Anh thậm chí còn công khai đổ lỗi cho sự ngu ngốc của Hajun đến mức nhạo báng cậu. Đương nhiên, cậu biết rằng mình phải chấp nhận nó vì những gì mình đã làm, nhưng cậu không thể ngăn mình cảm thấy tức giận. Mặt cậu nóng bừng lên.

"Đây là bằng chứng duy nhất mà tôi có thể cho cậu xem, vậy còn cậu thì sao?"

Như thể anh chưa bao giờ tức giận, anh ta đang theo kịp Hajun và trông thư thái như thể anh ta sắp cười nhạo cậu.

"Nếu người bảo là song sinh của tôi cứ xuất hiện trước mặt cậu, thì cậu chắc biết số liên lạc của anh ta. Sao cậu không gọi điện cho anh ta?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo