Tận Cùng Ký Ức - Chương 2

Nhóm dịch: Góc nhỏ của Alice

?Theo dõi fanpage (link) của nhóm để cập nhật thêm thông tin truyện.

Chương 2: Khởi đầu mới (2)

“…”

“Nhìn rõ mặt rồi chứ?”

Hừ, tiếng cười khẩy vang lên. Rằng bọn không có học thức thì đúng là không được, rằng chẳng biết thân biết phận mà cứ làm người ta bực mình. Nghe những lời Min Jae lẩm bẩm, thư ký Kim vẫn đáp lại bằng giọng điệu lạnh tanh.

“Vâng, tôi nhớ rồi.”

“…”

Tôi phải làm sao đây? Đổi chủ đề thì dễ thôi, nhưng dù có đánh lạc hướng tinh thần của Min Jae, thư ký Kim cũng không phải người sẽ quên lệnh đâu mà. Cái kiểu làm việc tỉ mỉ quá mức của anh ta, vào lúc này, lại trở thành một trở ngại không nhỏ.

“…Tiếc thật.”

Tôi vừa nói vừa cài từng nút trên áo vest. Min Jae đang hậm hực tuôn trào bất mãn, lập tức quay sang lườm tôi với ánh mắt sắc lạnh. Đôi mắt giận dữ như mọc đầy gai, khóe môi méo mó toát lên vẻ băng giá.

“Sao, anh tiếc cái gì?”

Dựa trên kinh nghiệm bao lâu nay, tôi biết Min Jae thường bùng nổ dữ dội hơn khi tôi tỏ ý phản đối. Có lẽ chỉ cần tôi bênh vực đám nhân viên dù chỉ một chút, em ấy sẽ bất chấp tất cả để đuổi việc họ ngay.

Phải giữ thái độ vừa đủ thờ ơ, không làm Min Jae nổi điên, nhưng cũng vừa đủ tiếc nuối như kiểu tiếc vì một người quen sơ sơ nghỉ việc vậy. Đúng rồi, thế là ổn.

“Không, tại anh thấy nhân viên lúc nãy trầm tính, dễ chịu.”

“…”

Bất ngờ thay, người phản ứng lại là thư ký Kim. Anh ta khẽ nhíu mày, quay đầu đi và cười nhạt. May mà Min Jae không để ý, chỉ nghiêng mặt nhìn tôi với vẻ khó chịu, lông mày giật giật.

“Trông luyên thuyên ầm ĩ bỏ mẹ ra… Thế rồi sao?”

“Chỉ vậy thôi. Em biết anh không thích nói chuyện với người lạ mà.”

Tôi nhún vai, cài nút cuối cùng. Vỗ nhẹ mép dưới áo vest cho thẳng, tôi thấy Min Jae nheo mắt lại. Khóe môi đang xệ xuống bỗng run run động đậy.

“Lại ngại làm quen lần nữa chứ gì…”

Câu bào chữa này dựa trên một phần sự thật. Dù có giỏi thích nghi hay không, tôi vẫn thấy việc tiếp xúc với người mới, nơi mới vừa phiền phức vừa mệt mỏi. Min Jae chắc cũng chẳng lạ gì tính tôi, nên em ấy chỉ tặc lưỡi, đổi chân bắt chéo sang bên kia.

“Dù sao thì, anh chẳng có tí kỹ năng xã hội nào cả… Vậy mà cũng làm trưởng phòng được à?”

Không cần phải trả lời gì cả. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ, thế là Min Jae dường như đã nguôi giận hẳn. Em ấy khẽ nhúc nhích ngón chân, rồi ngẩng đầu lên như vừa quyết định điều gì quan trọng.

“Thư ký Kim, cứ để yên mấy đứa lúc nãy đi.”

Thật là một sự khoan hồng vĩ đại. Ít nhất thì Min Jae chắc chắn nghĩ vậy.

“Chứ để anh ra ngoài thì xấu hổ lắm, tôi chẳng dám dẫn đi đâu được.”

Thư ký Kim trong gương quay đầu sang. “Vâng, tôi hiểu rồi,” anh ta đáp bằng miệng, nhưng đôi mắt thì nhìn tôi chằm chằm như muốn khoan thủng. Lại nữa, có gì mà lạ đâu chứ.

“Cơ mà em đến đây làm gì?”

Giờ là lúc thích hợp để chuyển chủ đề rồi. Thư ký Kim tinh ý cầm chiếc áo khoác cùng màu với bộ đồ tôi đang mặc, bước tới. Tôi để anh ta giúp khoác áo lên, lúc này Min Jae đột nhiên nhăn nhó dữ dội.

“Anh sắp cưới à?”

Tôi chỉ ngước mắt nhìn em ấy. Min Jae, đang ngả người kiêu ngạo trên sofa, nhăn tít mũi lại.

“Thật không, anh á?”

Em ấy cũng không biết sao?

“Chỉ để hỏi chuyện đó mà em…”

“Mẹ kiếp, tôi hỏi thật hay giả đấy, anh ư!”

Min Jae gầm lên, thẳng thừng cắt lời tôi. Em ấy bỏ chân đang gác xuống, ngồi dạng rộng hai đùi, hai tay chống lên đầu gối. Tiếng giày gõ xuống sàn “tạch, tạch” nghe sao mà đầy bất an.

“Thật, anh sắp cưới.”

Tôi nắm cổ áo khoác, kéo thẳng hai vạt trước cho ngay ngắn. Thư ký Kim chỉnh lại phần gáy áo bị gấp cho tôi. Họ bảo vải này mới nhập, quả nhiên cảm giác ôm sát người khá dễ chịu.

“Thế nên anh mới xin nghỉ phép để lo chuyện này đây.”

Min Jae vẫn còn là sinh viên, chẳng có chút quyền hành nào trong việc điều hành Tập đoàn Haeshin. Đáng lẽ em ấy phải đang học đại học ở nước ngoài, việc có mặt ở Hàn Quốc lúc này chỉ là cái cớ nghỉ học để trốn tránh. Không biết chuyện tôi sắp cưới cũng chẳng lạ, nhưng đích thân chạy đến đây chỉ để xác nhận thì đúng là kỳ quặc.

“Đúng là chuyện lạ. Từ bao giờ mà em quan tâm đến việc làm ăn vậy?”

“…Làm ăn?”

Min Jae lặp lại bằng giọng trầm thấp, rồi đập chân xuống sàn “tạch!” Tiếng nghiến răng ken két nghe lạnh cả người.

“Điên rồi.”

Em ấy bật dậy, lao tới chỗ tôi với khí thế hừng hực. May mà cả hai ngang tầm mắt nhau, nên tôi chẳng thấy em ấy đáng sợ lắm. Min Jae vỗ vai tôi mấy cái, giọng mỉa mai kéo dài.

“Làm ăn? Anh vừa nói là làm ăn à?”

“…”

“Này, tỉnh táo lại đi, anh. Anh bị bán đi đấy. Một người như anh mà kết hôn cũng gọi là làm ăn được sao?”

Càng đến gần, mùi hương từ em ấy càng nồng. Có vẻ vội đến mức quên cả xịt nước hoa quen thuộc, chắc là chạy thẳng đến đây thật.

“Đối phương là gì? Alpha à? Họ muốn anh đẻ ra giống đặc biệt hay sao? Hay là một lão già tò mò muốn thử mùi vị của một Omega như anh?”

Cái đầu thì tôi không rõ, nhưng cái sau thì chắc chắn không phải. Kwon I Do mới ba mươi hai tuổi, chỉ hơn tôi có ba tuổi. Còn chuyện anh ta tò mò mùi vị Omega hay không, tôi chẳng quan tâm đến mức đó.

“Bỏ đi, mẹ kiếp. Đừng để nhà mình mất mặt, anh nói với cha là không làm được đi.”

Nói xong, Min Jae quay lại sofa ngay tức thì. Em ấy lẩm bẩm gì đó bằng giọng the thé, nghe không rõ.

“Đã chẳng làm tròn vai trò của Omega mà còn đòi cưới xin…”

“…”

Tôi cảm nhận được ánh mắt của thư ký Kim. Nhưng khác với sự lo lắng của anh ta, chuyện này với tôi chẳng phải mới mẻ gì.

“Em đến đây chỉ để nói thế thôi à?”

Người ta thì mong có được giống đặc biệt đến phát điên, còn tôi chưa bao giờ biết ơn cái danh Omega của mình. Có thể vì như cha nói, tôi là “Omega nửa mùa,” hay như Min Jae bảo, tôi chẳng làm tròn vai trò Omega. Với tôi, cái danh này chỉ là một lý do nữa để gia đình khinh rẻ.

“Chứ gì nữa, lẽ nào tôi đến thăm anh chắc?”

Giọng em ấy cộc lốc đâm thẳng vào tai. Bình thường đã thế, nhưng hôm nay nghe sao mà cay nghiệt hơn hẳn.

“Xin lỗi nhé. Ngày đã định rồi.”

Thực ra ngày cưới chưa ấn định, nhưng tôi cứ nói vậy. Dài dòng kể lể tình cảnh cũng chẳng thay đổi được gì.

“Hơn nữa, thứ Bảy tuần sau là lễ đính hôn luôn.”

“Cái đó ai mà không biết? Hủy cái lễ vớ vẩn ấy đi là được chứ gì, anh!”

Nếu nói với cha, chắc tôi bị xóa tên khỏi sổ hộ khẩu ngay lập tức. Hủy bỏ lời hứa với Tập đoàn Sunho ư? Trừ phi điên rồi mới dám làm thế.

“Đối phương cùng lắm là con nhà chủ tịch công ty nhỏ nào đó, lễ đính hôn thì to tát gì đâu? Thư ký Kim! Hủy lịch thứ Bảy ngay đi!”

Min Jae cáu kỉnh ra lệnh cho thư ký Kim. Chắc em ấy nghĩ anh ta sẽ nghe lời, nhưng tiếc thay, hy vọng đó tan tành ngay tức khắc.

“Không được đâu, cậu Min Jae.”

“…Cái gì?”

Đôi mắt Min Jae mở to, tròng mắt rung lên dữ dội như không tin nổi. Thư ký Kim vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, hất đầu đáp.

“Đối tác là Tập đoàn Sunho.”

Cũng giống như với tôi, anh ta thẳng thừng đánh thức Min Jae khỏi ảo tưởng. Chẳng cần tôi lên tiếng, câu tiếp theo càng thêm dứt khoát.

“Chúng ta không thể đơn phương hủy bỏ được.”

“…”

Min Jae hẳn cũng hiểu. Em ấy đã đòi hỏi một điều vô lý đến mức nào. Chắc vì thế mà mặt em ấy tái nhợt, im thin thít như vậy.

“Đây là vấn đề liên quan đến lòng tin giữa hai tập đoàn, em.”

Tôi nhìn gương, chỉnh lại trang phục. Bộ vest màu ngà gần với trắng hơn là ngọc trai. Chắc phải chọn khăn tay màu nổi một chút. Nghĩ vậy, tôi liếc nhìn Min Jae qua khóe mắt.

“Anh không thể làm hỏng chuyện vì mình được.”

“…”

Min Jae cúi đầu, khí thế ban đầu đã xẹp hẳn. Sự bực dọc biến mất, chỉ còn lại đôi môi bị cắn chặt đến phát đau. Em ấy giữ yên tư thế đó hồi lâu. Rồi, trái với vẻ thường ngày, Min Jae ngẩng lên với gương mặt nghiêm trọng hiếm thấy.

“Vậy là anh định sống cả đời, dạng chân ra cho một thằng Alpha lạ hoắc à?”

“Cậu Min Jae!”

Thư ký Kim giật mình quát lên. Ngay cả tôi cũng nghĩ lần này em ấy hơi quá đà. Cảm giác thực tế ập đến, khiến tôi vô thức bật cười khan.

“Cũng có thể. Có khi dạng chân ra hoặc chỉ há miệng là xong.”

“…”

Không khí lạnh ngắt như đóng băng. Min Jae sững sờ, thư ký Kim đang định can ngăn cũng quay sang nhìn tôi ngây ra. Rõ ràng tôi không định nói đến mức này, nhưng miệng tôi cứ tự động tuôn lời trái với ý muốn.

“Dù sao cuối cùng chắc cũng phải làm cả hai…”

Lời Min Jae không hẳn sai. Tôi đúng là bị bán đi, và khả năng cao bên kia muốn tôi sinh ra một đứa con mang giống đặc biệt. Cưới Kwon I Do rồi, chắc đêm nào tôi cũng phải phục vụ như ngựa giống.

“Tốt mà. Không dịp này thì bao giờ anh mới làm tròn vai trò của một Omega đây.”

“…”

Mặt Min Jae đỏ bừng lên. “Mẹ kiếp,” giọng em ấy run rẩy dữ dội. Gân cổ nổi rõ, chỉ cần thêm một câu nữa thôi là em ấy sẽ bùng nổ mất.

“…Anh đùa thôi.”

Tôi vội thu lại lời trước khi quá muộn. Không rõ em ấy mong tôi phản ứng thế nào, nhưng đây là cách tốt nhất tôi làm được. Thư ký Kim cũng thế, Min Jae cũng vậy. Sao cứ thích chọc ngoáy người khác thế không biết.

“Sao em căng thẳng vậy. Anh chỉ nói chơi thôi mà.”

“…”

“Đằng nào em cũng đến đây rồi… Hay chọn một bộ vest đi? Trước khi cưới, anh mua cho em một bộ nhé.”

Tôi cố tình làm ra vẻ thân thiện. Còn định bảo chọn thêm cho cả đứa em út Seo Young nữa, nhưng Min Jae chỉ nắm chặt tay, mặt đỏ gay xen lẫn xanh lè. Tôi tưởng em ấy sẽ chửi ngay, ai ngờ lại phản ứng khá nhẹ nhàng.

“Anh đúng là…”

Dĩ nhiên, câu sau vẫn đầy gai góc.

“Mắt thẩm mỹ như cứt mà đòi mua cho tôi cái gì. Bộ đồ anh mặc trông kinh bỏ mẹ.”

“Thế à?”

Tôi quay sang nhìn mình trong gương. Dù là đồ thử, nhưng kích cỡ cũng tạm ổn. Vai áo ôm vừa khít, đường may dọc trông rất gọn gàng. Với tôi thì bộ nào cũng na ná nhau. Hay là màu trắng này quá chói thật?

“Ừ, xấu bỏ mẹ ra. Anh hợp với mấy màu tối tăm, ảm đạm ấy.”

Min Jae chỉ tay về phía một bộ vest thường thường treo sẵn. Loại mà nhân viên chẳng thèm ngó tới, chất vải cũng khác hẳn bộ tôi đang mặc. Thứ mà nếu ai đó lấy trộm một bộ, chắc cũng chẳng ai để ý vì số lượng quá nhiều.

“Đó mới hợp với anh.”

Bộ lễ phục tôi đang mặc bỗng trở nên xa lạ. Những bộ đồ treo hàng dài kia giống như tôi ngày trước, chờ đợi một ngày bị xử lý. Không, hay là tôi nên thấy may mắn vì giờ đây ít nhất cũng được gói trong lớp vỏ đắt tiền?

“Vậy anh lấy thêm bộ đó luôn.”

“…”

Thư ký Kim nhăn mặt. Với gu thẩm mỹ cao vời của anh ta, chắc chắn chẳng ưa nổi món hàng đại trà kia. Anh ta nhìn tôi như muốn hỏi “Sao cậu cũng thế?”, nhưng tôi chẳng có nghĩa vụ giải thích.

“Thư ký Kim, nhờ đặt hết mấy mẫu tôi thử hôm nay nhé. Cỡ thì dùng số đo cũ là được.”

“…Cậu thực sự muốn lấy cả bộ kia nữa sao?”

“Dĩ nhiên. Thư ký Kim thấy tôi đùa bao giờ chưa?”

Tôi cố tình nói giọng bông đùa, nhưng anh ta lập tức cứng người. Chắc định bảo “Lúc nãy cậu vừa nói đùa mà?”, nhưng rồi nuốt lại. Dù sao tôi biết anh ta vẫn sẽ nghiêm túc thực hiện yêu cầu này.

“Lịch sau đó thì…”

“Chắc là…”

Tôi cởi áo khoác, đưa lại cho thư ký Kim. Tôi nghĩ mình nên làm gì đó để Min Jae vui lên, nhưng rồi lại tự hỏi có cần thiết không. Cảm giác thực tế bị đẩy lùi ban nãy giờ trỗi dậy, cuốn phăng chút động lực vừa nhen nhóm.

“Về nhà ngủ một giấc vậy…”

Đến ngày đính hôn, ít nhất tôi phải giả vờ giữ sức khỏe tốt. Cha đã đưa cả thuốc ngủ, tôi nên tranh thủ ngủ nhiều nhất có thể. Dù có nuốt cả nắm thuốc, ngủ ngon vẫn là chuyện khó khăn.

“Vậy tôi sẽ cho xe đợi sẵn.”

Thư ký Kim hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý với ý định nghỉ ngơi của tôi. Anh ta nhìn tôi và Min Jae luân phiên, ánh mắt thoáng chút thương cảm. Tôi vô thức kiểm tra giờ, rồi vội thay đổi ý định.

“Không, cứ đến công ty trước đã.”

“…Điên thật, anh bị ma làm việc ám à?”

Min Jae lẩm bẩm với giọng ngán ngẩm. Đã xin nghỉ phép mà còn quay lại công ty, chắc em ấy chẳng hiểu nổi. Thư ký Kim cũng nhíu mày, như muốn hỏi có cần thiết không.

“Hôm nay cậu nghỉ cũng được mà.”

“Không.”

Tôi không ghét nghỉ ngơi, nhưng một ý nghĩ thoáng qua đã chặn đứng mong muốn ấy. Một tuần nữa thôi. Sau lễ đính hôn, tôi sẽ có khối dịp để nghỉ ngơi.

Và có lẽ…

“Tôi muốn bàn giao công việc trước thì hơn.”

Vì biết đâu, sau này tôi sẽ được “nghỉ” cả đời.

Haeshin Finance Group, Trưởng phòng Kế hoạch Quản lý Jung Se Jin.

Chức danh gắn liền với tên tôi chẳng khác nào do cha tự tay viết lên. Từ cái ngày tôi trở thành con trai ông. Một ngày đông lạnh giá, khi tôi lang thang trên đường, chân trần dẫm lên tuyết. Từ ngày ông mang một đứa chẳng có gia đình như tôi về làm con trai cả của Tập đoàn Haeshin.

Hai mươi năm trôi qua, giờ tôi hai mươi chín tuổi, ngồi ở vị trí trưởng phòng của Tập đoàn Haeshin. So với thuở đầu, tôi đã có được nhiều thứ, nhưng cũng mất đi không ít, và những gì còn lại chắc cũng sớm rời bỏ tôi mà thôi. Dù sao thì từ đầu chúng vốn chẳng phải của tôi, nên tôi cũng chẳng tiếc nuối gì nhiều.

“Đã đến nơi, trưởng phòng.”

Thời gian trôi nhanh, mới đó mà chỉ còn một ngày nữa là đến lễ đính hôn. Những ngày qua, tôi bận rộn đến mức chẳng có thời gian thở, cuối cùng còn gây ra tội lớn là chọc giận cha. Ông sai thư ký Kim hủy hết lịch trình của tôi, thay vào đó nhồi nhét một ngày đầy massage và chăm sóc da.

Nhờ vậy mà giờ đây, trong xe thoang thoảng mùi hương giống hệt cái Min Jae tỏa ra lúc nãy. Tài xế ngửi ngửi vài cái, còn hỏi tôi có đổi nước hoa mới không. Nhưng ngay cả mùi thảo mộc được quảng cáo là giúp thư giãn tinh thần cũng chẳng thể xóa tan mệt mỏi do chứng mất ngủ kinh niên mang lại.

“Cậu ổn chứ? Trông cậu mệt lắm đấy…”

Tài xế mở cửa xe, lo lắng nhìn sắc mặt tôi. Không chỉ anh ta, mà nhân viên, thư ký Kim, và tất cả những người tôi gặp hôm nay đều nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Chắc mặt tôi tệ đến mức đó, nhưng tôi chỉ có một câu trả lời duy nhất.

“Tôi ngủ không ngon chút thôi.”

Nói thế này, chín trên mười người sẽ gật gù chấp nhận và thôi không hỏi thêm. Chỉ mỗi thư ký Kim là khác, anh ta nhìn tôi với ánh mắt thương hại kiểu “Hóa ra cậu cũng là con người.” May mà tài xế thuộc nhóm đông kia, anh ta chỉ gật đầu thay vì hỏi gì thêm.

“Vậy mai tôi sẽ đến đón cậu.”

Anh ta khẽ chào bằng mắt, tôi quay lưng bước đi. Mỗi bước chân nặng trĩu, như bị cơn mệt mỏi đè xuống vai. Ngủ không ngon chỉ là cách nói nhẹ nhàng, thực tế còn tệ hơn thế nhiều. Nhưng tôi cũng chẳng thể kể hết tình cảnh của mình.

‘Se Jin à.’

“…”

Hà, tôi thở dài, đưa thẻ khóa vào cửa tòa nhà. Căn hộ cao cấp cao ngất ngưởng này là nơi tôi bắt đầu sống một mình từ năm hai mươi tuổi. Nói là tự lập, nhưng thực ra gần như bị đuổi ra thì đúng hơn.

‘Se Jin à.’

‘…Đừng gọi nữa.’

Cái tên Se Jin chết tiệt ấy. Ngoài cha ra, chẳng ai gọi tôi như vậy cả. Không biết từ đâu mà cứ Se Jin, Se Jin, làm như thân thiết lắm. Đã thế, nếu tôi không đáp lại, cách xưng hô sẽ đổi ngay lập tức.

‘Jung Se Jin.’

Tôi nhắm chặt mắt mệt mỏi rồi mở ra. Cố tập trung vào tiếng máy kêu vo vo để xua tan tạp niệm, nhưng ngược lại, giọng nói trong đầu chỉ càng rõ ràng hơn. “Se Jin à.” Rồi từ cái giọng dịu dàng đó, nó chuyển sang lạnh lẽo đến đáng sợ.

‘Phải sống như kỹ nữ chứ.’

“…”

Đinh, cửa thang máy mở ra hai bên. Tôi bước vào, lấy hộp thuốc trong túi áo khoác ra. Đếm thử, còn một, hai, ba, bốn viên. Lượng hơi lưng chừng, nhưng chắc cũng đủ để ngủ mà không tỉnh giấc giữa chừng.

“Ha…”

Nỗi sợ bản năng trào lên từ bàn chân. Mất ngủ thì quen rồi, nhưng sợ đi ngủ lại là chuyện khác. Nuốt thuốc ngủ mà vẫn không ngủ được, giờ thêm cả ý nghĩ không muốn ngủ nữa. Mấy ngày nay, tôi đếm trên đầu ngón tay số lần được ngủ tử tế.

Vo vo, tiếng thang máy từ từ đi lên vang vọng. Để đến được tầng cao nhất, hóa ra mất khá nhiều thời gian. Tôi đưa tay vuốt mặt, cố xua đi cảm giác ngột ngạt đang dâng lên tận cổ.

Dạo này, đêm nào tôi cũng mơ bị một người đàn ông không mặt cưỡng hiếp.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo