Tận Cùng Ký Ức - Chương 36

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 36. Quelques Fleurs (8)

Dù đã được phép nghỉ ngơi, cơn buồn ngủ lại càng rời xa tôi hơn. Lẽ ra sau buổi lễ, tôi nên liên lạc với gia đình mới phải. Việc đột ngột biến mất như thế này để rồi thong dong nằm dài trên giường chẳng phải là điều nên làm chút nào.

Như đọc được dòng suy nghĩ của tôi, Kwon I Do khẽ lên tiếng với giọng trầm ấm đầy ý tứ.

“Tôi đã nói với gia đình của cậu, Se Jin.”

Tôi lặng lẽ quay sang nhìn anh ta. Đôi mắt sâu thẳm ấy vẫn điềm tĩnh khóa chặt vào tôi như thường lệ, không chút dao động.

Tôi tự hỏi Kwon I Do đã nói gì với họ. Liệu anh ta có kể chi tiết về chuyện liên quan đến Kwon I Jung không, hay chỉ đơn giản là viện cớ rằng tôi đã về nhà trước? Nhưng nghĩ lại, cả hai cách đó đều không giống phong cách của Kwon I Do. Có lẽ anh ta chỉ thẳng thừng bảo họ đừng xen vào như cách anh ta vẫn làm.

Tôi chống một tay lên giường, chậm rãi ngồi dậy. Áo khoác và áo vest đã được cởi bỏ, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng với chiếc cà vạt lỏng lẻo vắt vẻo trên cổ. Chắc chắn không ai khác ngoài Kwon I Do đã giúp tôi cởi chúng.

“…Cảm ơn anh vì đã quan tâm.”

Cơn mệt mỏi khiến đầu óc tôi như chậm lại. Dù anh ta đã nói gì với gia đình tôi, điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã kết thúc. Chỉ cần nhắm mắt một cái, mọi rắc rối đã được giải quyết. Kết quả này cũng không tệ lắm nhỉ?

“Nhờ anh mà tôi tránh được một mớ phiền phức.”

Kwon I Do vừa nghe tôi nói xong liền khép miệng lại. Gương mặt anh ta vẫn vô cảm như thường, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên những cảm xúc phức tạp như đang giấu đi điều gì đó. Anh ta khẽ động đậy đôi môi rồi bất chợt hỏi một câu đầy ẩn ý.

“…Cậu có đau ở đâu không?”

Tôi đã bất ngờ ngất đi trước mặt Kwon I Do, nên câu hỏi này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng điều kỳ quặc là vẻ lo lắng trên gương mặt anh ta dường như quá mức cần thiết.

“Không, tôi ổn.”

“Cậu không thấy khó chịu hay gì chứ?”

“Không, mọi thứ đều bình thường.”

Tôi nhún vai, ra hiệu rằng anh ta không cần lo lắng. Thực ra, nhờ giấc ngủ sâu mà tôi còn cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn. Nhưng Kwon I Do vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt như còn điều gì muốn nói.

“…”

“…”

Một khoảng lặng trôi qua giữa chúng tôi. Tôi vô thức đưa tay nghịch chiếc cà vạt, trong khi Kwon I Do chỉ im lặng nhìn tôi. Không phải là anh ta muốn nói gì đâu, mà giống như đang chờ tôi lên tiếng vậy.

Tôi biết rõ câu hỏi nào đáng lẽ nên được đặt ra lúc này. Về Kwon I Jung, về chuyện gì đã xảy ra với anh ta. Trước khi mất ý thức, những sự kiện đó đã diễn ra, và phản ứng của tôi cũng chỉ có giới hạn.

“…Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

Nhưng tôi không cần phải hỏi những điều đó. Kwon I Jung là con trai thứ của tập đoàn Sun Ho, và nếu chuyện này bị thổi phồng, tôi sẽ là người chịu thiệt. Một vụ việc chỉ dừng ở mức “suýt xảy ra” chẳng đáng để đào bới thêm, bởi nó chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi.

“Lee Tae Sung đã liên lạc với anh chưa?”

Sự im lặng của Kwon I Do gần như là lời khẳng định. Có lẽ Lee Tae Sung đã bí mật báo cho anh ta. Nếu chỉ một vệ sĩ như Tae Sung ra mặt, mọi chuyện có thể đã trở nên tồi tệ hơn. Phải công nhận đó là một quyết định sáng suốt.

“Chắc anh phải trả thêm tiền thưởng đặc biệt cho cậu ta rồi.”

“…Đó là tất cả những gì cậu muốn nói với tôi sao?”

Tôi khẽ nhìn đi chỗ khác, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Dù sao thì chuyện này cũng sẽ được cho qua như chưa từng xảy ra, vậy tôi còn phải nói gì thêm với anh ta nữa? Hay là anh ta đang mong đợi một câu trả lời khác từ tôi?

“Chuyện ở nhà vệ sinh… tôi không cố ý đi theo anh ta đâu.”

Luồng pheromone dịu dàng đang lượn lờ quanh tôi bỗng dưng đứt đoạn. Tôi không dám nhìn thẳng vào Kwon I Do, nhưng có lẽ lời nói của tôi đã khiến anh ta nghĩ ngợi gì đó. Tôi cúi xuống nhìn chiếc sơ mi vẫn còn vương vết rượu vang, cố giữ giọng thật bình thản.

“Kwon I Jung làm đổ rượu lên áo tôi, tôi chỉ sợ gây náo loạn nên mới làm vậy thôi.”

“…”

“Nếu anh muốn truy cứu, tôi cũng không có gì để biện minh. Tôi không ngờ lại xảy ra chuyện đáng tiếc như thế.”

Nói rằng tôi hoàn toàn không lường trước được là nói dối. Nhưng tôi chẳng cần phải kể lể chi tiết. Tôi là đàn ông, và Kwon I Jung cũng vậy, nên tôi đã chủ quan nghĩ rằng mình có thể dễ dàng chống cự. Thực tế là anh ta không hề dùng đến vũ lực với tôi, nên tôi vẫn còn đang tự vấn: liệu điều đó có thực sự hoàn toàn là bất khả kháng hay không.

“Nếu vì tôi mà anh gặp rắc rối…”

“Đủ rồi.”

Giọng nói lạnh lùng của anh ta cắt ngang lời tôi. Tôi định nói lời xin lỗi, hoặc nhận trách nhiệm, nhưng chưa kịp thốt ra thì Kwon I Do đã tháo cà vạt, khẽ thở dài đầy ẩn ý.

“Nếu cậu còn nói thêm một lời, tôi e là mình sẽ nổi giận với người không liên quan mất.”

Giọng anh ta không phải đùa. Kwon I Do thực sự trông như đang giận dữ. Không phải kiểu mất kiểm soát như khi đối mặt với Kwon I Jung, mà là một cơn giận âm ỉ, lặng lẽ bùng cháy trong ánh mắt. Cảm xúc ấy bình thản nhưng đầy áp lực, khiến tôi không khỏi choáng ngợp.

“Lẽ ra tôi nên giết chết hắn ngay tại đó.”

“…”

Tôi giật mình, vai khẽ run lên. Giọng nói âm u của anh ta chẳng giống đùa chút nào. Vì hoang mang, tôi lắp bắp đáp lại.

“…Kwon I Jung chẳng phải anh trai của anh sao?”

“Anh trai?”

Môi anh ta khẽ cong lên, nụ cười mang theo chút chế giễu đầy bí ẩn.

“Cái thứ đó á?”

“…”

“Tôi nghĩ mình chưa từng gọi Kwon I Jung là anh trai kể từ năm năm tuổi.”

Câu nói ấy làm tôi không khỏi kinh ngạc. Mọi người đều biết gia đình tập đoàn Sun Ho nổi tiếng gắn bó, ít nhất là qua những gì báo chí ca tụng. Ngay cả trong ký ức của tôi về ngày đính hôn, không khí giữa họ cũng không tệ đến thế.

“Vậy là… hai người không thân nhau à?”

Hình ảnh Kwon I Do thẳng tay đấm Kwon I Jung chợt lướt qua tâm trí tôi. Dù không nhìn rõ, nhưng với sức mạnh của một alpha như anh ta, vài chiếc răng bị gãy cũng chẳng có gì lạ. Có lẽ họ vốn không hợp nhau, và đó là lý do anh ta dễ dàng đứng về phía tôi.

“…Cậu đang hiểu lầm gì đó rồi.”

Nhưng Kwon I Do lại phủ nhận suy nghĩ của tôi, giọng anh ta trầm và sắc bén như nhìn thấu tâm can tôi.

“Dù có thân thiết đến đâu, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi.”

Không có vẻ gì là Kwon I Do đang nói dối. Đó không chỉ là lời khoe khoang mà bất kỳ ai nghe cũng sẽ tin ngay. Trong lúc tôi còn đang tìm lời đáp, anh ta chậm rãi đưa tay về phía tôi, khẽ nói.

“Tôi hỏi lại lần nữa. Cậu có đau ở đâu không?”

Những ngón tay thon dài chạm vào má tôi. Anh ta nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, dịu dàng vuốt ve vành tai. Tôi cảm nhận được câu hỏi ấy không chỉ đơn thuần là nói về thể xác.

“Trông cậu như đang gặp ác mộng…”

Quả nhiên, thấy tôi không trả lời, Kwon I Do thận trọng nói thêm. Nhìn vào ánh mắt lo lắng của anh ta, tôi chợt nhớ đến giọng nói đã vang lên trong giấc mơ của mình. Một giọng nói dịu dàng an ủi và bàn tay không ngừng vuốt ve mái tóc tôi. Sự nhẹ nhàng ấy, dù mơ hồ giữa lằn ranh giấc mơ và thực tại, hóa ra thực sự là của Kwon I Do.

“Nếu cậu sợ sẽ để lại bóng đen tâm lý, hãy nói với tôi.”

Anh ta gật đầu như thể sẵn sàng gọi bác sĩ nếu tôi cần. Hóa ra câu hỏi về việc tôi có khó chịu hay không không phải về cơ thể, mà là về tinh thần.

“…Không cần đâu, anh đừng lo.”

Tôi cảm động trước sự chu đáo của Kwon I Do, nhưng tôi đã quen với những cơn ác mộng từ lâu rồi. Ngay cả trước khi đính hôn với anh ta, tôi vẫn thường mơ thấy mình bị một kẻ lạ mặt cưỡng bức. Những giấc mơ ấy không đơn thuần là mộng mị, mà giống như những mảnh ký ức sắc nét, in sâu vào tâm trí.

“Dù sao thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra…”

“…”

“Và kể cả có chuyện gì, cũng chẳng phải là tổn thương không thể lành.”

Bị cha tát một cái hay bị Kwon I Jung cưỡng ép, suy cho cùng cũng chỉ là bạo lực. Thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ. Có thể mức độ nhục nhã hay tổn thương sẽ khác nhau, nhưng nó không lớn lao đến mức trở thành một vết sẹo tâm lý mãi mãi như anh ta lo sợ.

“Cảm ơn anh đã lo lắng, nhưng tôi thực sự ổn.”

Kwon I Do không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Đôi lông mi dài khẽ rũ xuống, rồi anh ta chậm rãi ngẩng lên, nói bằng giọng đều đều.

“Cậu không bao giờ tức giận sao, Se Jin?”

Đó không phải giọng trách móc, mà như một câu hỏi thuần túy và bình dị, giống như anh ta chỉ đang hỏi tôi đã ăn trưa chưa vậy.

“…Tôi cũng không rõ.”

Nhìn Kwon I Do lúc này, tôi chợt nghĩ anh ta trông thật thuần khiết. Một người có thể thẳng thắn với cảm xúc của mình mà không biết rằng đó là một đặc quyền lớn lao đến nhường nào.

“Tức giận cũng là một loại quyền lợi, anh biết không.”

“…”

“Nhưng nếu chẳng thay đổi được gì, việc tiêu hao cảm xúc như vậy có ích gì đâu.”

Không chỉ riêng chuyện này. Giận dữ cũng cần sức lực. Nếu cứ để tâm đến từng bất công trong đời, tôi sẽ kiệt sức trước bất kỳ ai. Không phải tôi hiền lành, mà là tôi lười. Không phải tôi không giận, mà là tôi đã học cách buông bỏ.

Kwon I Do nghe tôi nói, gương mặt không chút thay đổi. Có vẻ anh ta không phản đối lời tôi, nhưng anh ta vẫn chưa hài lòng về điều gì đó.

“Tôi đã nói rồi, Se Jin. Cậu chỉ cần nhận lấy những quyền lợi của mình.”

“…”

“Chỉ cần cậu nói một câu, tôi sẽ xử lý mọi thứ. Cậu thực sự không mong muốn gì sao?”

Lời anh ta ngọt ngào như một lời thì thầm đầy cám dỗ, giống như khi anh ta bảo tôi không cần phải tham dự buổi lễ. Nhưng tôi biết giới hạn của mình.

“Dù bận rộn, anh vẫn đến giúp tôi.”

Sự chân thành anh ta dành cho tôi đã đủ thể hiện qua cơn giận với Kwon I Jung. Tôi không mong đợi gì hơn, cũng chẳng hy vọng anh ta sẽ làm điều gì to lớn hơn nữa. Với tư cách là một vị hôn phu, Kwon I Do đã bảo vệ tôi ở mức tối thiểu, và đòi hỏi hơn thế chẳng phải là tham lam sao?

“Anh còn đích thân đưa tôi về đây…”

“…”

“Thế là đủ rồi. Những gì anh cần làm cho tôi.”

Kỳ vọng vào con người là thứ vô nghĩa nhất. Dù lời Kwon I Do có hấp dẫn đến đâu, tôi vẫn phải luôn nhớ rõ vị trí của mình. Giá trị của tôi là bao nhiêu, tôi không được phép quên điều đó.

“Chỉ có một điều tôi muốn, là chúng ta dừng nói về chuyện này. Anh có thể đáp ứng tôi không?”

Tôi cười nhạt, hơi ngượng ngùng. Anh ta khẽ thở dài, âm thanh ấy như chứa đựng vô vàn ý nghĩa. May mắn thay, anh ta dường như đồng ý với yêu cầu của tôi, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

“Nếu cậu không muốn ngủ tiếp thì ăn gì đó đi. Có vẻ cả ngày nay cậu chưa ăn gì, tôi sẽ gọi món gì đó đơn giản.”

Kwon I Do đứng dậy khỏi giường, có lẽ định gọi dịch vụ phòng. Nhưng không hiểu sao, tôi lại vô thức nắm lấy cánh tay anh ta. Anh ta khựng lại, chậm rãi quay sang nhìn tôi.

“…Tôi có một câu hỏi.”

Thực ra tôi chẳng có gì muốn nói, chỉ là cố kéo dài câu chuyện. May mà trong đầu tôi vẫn còn vô số điều tò mò về anh ta. Và câu hỏi tôi chọn lại là một thứ hơi giống làm nũng, điều mà bình thường tôi chẳng bao giờ dám hỏi.

“Tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?”

Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ anh ta sẽ đáp rằng: “Vì tôi thích cậu.” Cơn giận anh ta dành cho Kwon I Jung, sự lo lắng anh ta thể hiện với tôi, tất cả đều chỉ hướng về một lý do duy nhất.

Nhưng Kwon I Do lại làm tôi bất ngờ với một câu trả lời đầy ẩn ý.

“Vì tôi cần lấy lòng cậu.”

“…Lấy lòng?”

Kwon I Do ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái tôi. Ngón tay anh ta lướt qua chỗ từng đeo nhẫn rồi đan chặt vào tay tôi. Tim tôi khẽ rung lên, mắt tôi nheo lại, và giọng nói tao nhã của anh ta như một giai điệu vang bên tai.

“Để sau này… dù tôi có làm điều gì xấu xa, cậu vẫn sẽ đứng về phía tôi.”

Điều xấu xa ư? Từ ngữ ấy chẳng hợp với Kwon I Do chút nào. Với người khác thì không rõ, nhưng ít nhất với tôi, tôi không tin anh ta sẽ làm vậy.

“Tôi không nghĩ anh sẽ làm điều gì xấu xa đâu.”

“Thật sao…”

Tôi đùa cợt đáp lại, và anh ta chỉ mỉm cười bí ẩn, nháy mắt với tôi. Rồi anh ta nhắc lại một câu tôi từng nghe đâu đó.

“Tôi là kiểu người không để bất kỳ thứ gì của mình bị cướp mất.”

Một câu nói khó hiểu. Tôi không rõ nó liên quan gì đến việc lấy lòng tôi. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: Kwon I Do muốn tôi đứng về phía anh ta.

“Vậy thì thế này nhé.”

“Thế nào?”

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong không trung. Kwon I Do ngừng vuốt ve tay tôi, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi siết chặt tay anh ta, và lông mày anh ta khẽ giật nhẹ.

“Anh đã giúp tôi hôm nay, nên dù có chuyện gì, lần tới tôi nhất định sẽ đứng về phía anh.”

Tôi mỉm cười, đôi mắt híp lại như thói quen. Đứng về phía anh ta chẳng có gì khó khăn. Đó không phải yêu cầu quá đáng, cũng chẳng phải mong muốn xa vời. Dù không cần hứa hẹn, tôi vốn dĩ đã luôn ở phía anh ta.

“Anh có thể hứa không?”

“Cần… móc tay không nhỉ?”

Tôi nhắc lại câu nói anh ta từng nói. Kwon I Do nâng tay tôi lên, khẽ hôn lên ngón áp út, nơi từng có dấu vết chiếc nhẫn. Âm thanh “chụt” vang lên, và đôi môi anh ta vẽ nên một đường cong dịu dàng.

“Thế này là đủ để hứa rồi.”

Hành động ấy khiến tôi nhột nhột. Tôi vô thức động đậy ngón tay, và anh ta giữ chặt tay tôi, ép xuống giường. Rồi anh ta đưa tay còn lại khẽ chạm vào má tôi.

“Cậu không định ngủ tiếp…”

“…”

“Cũng chẳng đói bụng, đúng không?”

Gương mặt anh ta dần tiến gần hơn. Bàn tay lướt từ tai tôi xuống ôm lấy gáy, ngón út khẽ cù vào cổ tôi. Anh ta nghiêng đầu, thì thầm ở khoảng cách thật gần.

“Cậu muốn làm gì khác không?”

Hương pheromone của Kwon I Do tràn ngập, rõ ràng đến mức không thể lờ đi. Tôi hiểu anh ta muốn gì, anh ta đang nói gì, và câu trả lời tôi nên đưa ra là gì.

“…”

Tôi khẽ nhắm mắt. Vì cái chạm đầy trêu ghẹo ấy, hay vì mùi hương nồng nàn của anh ta? Dù không phải chu kỳ phát tình, cơ thể tôi vẫn nóng lên. Tôi muốn gần anh ta hơn, muốn cảm nhận anh ta bằng chính làn da mình.

Kwon I Do chậm rãi tiến đến thay vì hỏi thêm. Đôi môi chạm nhau, nhẹ nhàng, và dừng lại thật lâu. Cảm giác mềm mại ấy như một dòng điện, làm tôi rùng mình vì khoái cảm.

“Pheromone của anh…”

“…”

“…Thật sự… rất tuyệt, anh biết không?”

Tôi thì thầm, môi vẫn chạm vào môi Kwon I Do, học theo cách anh ta trêu đùa. Ngón tay tôi lướt trên mu bàn tay anh ta, khẽ cù nhẹ. Qua mí mắt hé mở, tôi thấy đôi mắt nâu của anh ta dần nhuốm màu kích động.

Chớp mắt một cái, anh ta lại hôn tôi sâu hơn. Hơi thở mang theo pheromone len lỏi qua kẽ môi và khiến tôi nghẹt thở. Khi tôi nuốt khan, chiếc lưỡi mềm mại của anh ta khéo léo trượt vào, dịu dàng khám phá.

Nụ hôn thật yên tĩnh. Dù sự kích thích đang dần dâng lên, nó vẫn bình thản như đang chờ đợi điều gì đó. Pheromone gỗ ẩm ướt như mưa thu thoảng qua, vương vấn nơi mũi tôi.

Kwon I Do rời môi tôi, khẽ cọ má vào cằm tôi. Nơi môi anh ta lướt qua như lưu lại hơi ấm. Anh ta vùi mặt vào cổ tôi, mũi cao chạm vào mạch đập, khẽ thì thầm.

“Nước hoa tôi tặng… cậu đã dùng nó.”

“Ư….”

Hơi thở của anh ta khiến tôi nhột đến co người lại. Bụng tôi nóng ran như có ngọn lửa âm ỉ cháy. Tôi vừa muốn đẩy anh ta ra, vừa muốn để mặc anh ta làm gì thì làm.

“Dư hương… chắc chỉ thoảng nhẹ thôi.”

Kwon I Do thong thả bình phẩm về mùi hương rồi khẽ cắn vào cổ tôi, răng anh ta chạm vào da thịt. Cảm giác nhói nhẹ hòa cùng chiếc lưỡi mềm mại liếm qua như đang xoa dịu vết thương.

“Những người tiếp xúc với cậu chắc cũng ngửi thấy mùi này.”

Giọng anh ta trầm xuống, mang theo một chút gì đó chiếm hữu. Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ để anh ta dẫn dắt, để pheromone của anh ta bao bọc lấy mình.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo