Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 42. Origine du parfum(4)
Tôi chậm rãi nhắm mắt rồi mở ra. Đầu óc vẫn còn ngái ngủ, chậm chạp như bị phủ một lớp sương mù. Anh ta bảo đêm qua có thứ cần ngắm. Công việc bận rộn đến mức phải xem tài liệu cả đêm sao?
“Bây giờ anh xem xong chưa?”
Khi nghe câu hỏi của tôi, Kwon I Do bật ra một tiếng cười nhẹ như hơi thở. Anh ta thu tay lại, tay còn lại cầm chiếc cà vạt, quấn quanh cổ với động tác thanh thoát.
“Chưa, có lẽ cả đời này cũng không thể xem hết.”
Những ngón tay thon dài chuyển động, chỉ để thắt một chiếc cà vạt, nhưng trông vẫn đầy tao nhã. Cách anh ta buộc nút thuần thục, chẳng hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy một chút gợi cảm khó tả. Vì thế, môi tôi tự động cất lời mà chẳng suy nghĩ gì:
“Cà vạt… để tôi thắt cho nhé?”
“…”
Kwon I Do khựng lại. Giọng tôi khàn khàn vì vừa tỉnh dậy, nhưng cả hai chẳng để tâm. Tôi ngồi dậy từ giường, tự nhiên đón lấy nút thắt từ tay anh ta.
“Tôi muốn thử một kiểu thắt từng thấy.”
Anh ta buông tay, đặt nhẹ lên giường rồi lặng lẽ quan sát. Tôi chậm rãi bắt chước kiểu thắt mà một nhân viên từng làm, nhớ lại trong đầu. Có lẽ kiểu này hơi cầu kỳ cho ngày thường, nhưng nếu là Kwon I Do thì chắc chắn sẽ hợp.
“Hôm nay anh mặc đồ đơn giản, không họa tiết, nên một nút thắt độc đáo sẽ đẹp hơn.”
Bộ vest xám nhạt đơn điệu, cà vạt lụa đen tuyền. Một điểm nhấn thế này chẳng làm anh ta trông kỳ cục. Kwon I Do lặng lẽ nhìn tôi làm, rồi khi nút thắt hoàn thành, anh ta nhướn mày.
“…Kiểu này cậu học ở đâu?”
Giọng anh thoáng chút gai góc, ngay cả câu tiếp theo cũng vậy:
“Thường thì người ta không hay thắt cà vạt cho người khác.”
Đúng như anh ta nói, ngay cả những người thắt cà vạt mỗi ngày cũng khó thắt cho người khác vì hướng thao tác ngược lại. Nhưng với tôi, đó chẳng phải vấn đề.
“Nhân viên ở tiệm từng làm cho tôi.”
Kwon I Do ngẩng lên, ánh mắt giao nhau. Tôi nhún vai, mỉm cười.
“Tôi vốn học nhanh, chỉ cần nhìn một lần là nhớ.”
“…”
Lúc này nét mặt anh ta mới dịu lại. Kwon I Do chỉnh lại cà vạt, vuốt gọn vào áo vest rồi nhẹ nhàng khen:
“Khéo tay đấy. Thắt nút Eldridge chỉ nhìn một lần không dễ đâu.”
Tôi chẳng biết tên nút thắt nên chỉ ậm ừ cho qua. Bỗng nhận ra mình vừa tỉnh dậy, đầu tóc rối bù, tôi ngượng ngùng vuốt lại tóc. Kwon I Do mỉm cười, ánh mắt ấm áp, hỏi tiếp:
“Tháo cà vạt cũng cậu tự làm luôn chứ?”
“…Nếu anh về sớm thì tôi sẽ cân nhắc.”
Tôi cười khẽ, và nụ cười trên môi anh ta càng sâu hơn. Anh ta chỉnh trang áo quần, thở dài như tiếc nuối:
“Tiếc thật. Thường thì mặc vào rồi, phải cởi ra mới trọn bộ.”
Hóa ra hôm nay anh ta cũng không về sớm được. Tôi tự hỏi, hồi đi làm mình có bận rộn thế này không? Mới hai tháng trôi qua mà cảm giác như chuyện của kiếp trước. Kwon I Do đứng dậy, xin lỗi vì sáng nay tôi phải ăn một mình rồi rời đi.
Điều đó khiến tôi thoáng chạnh lòng.
***
Sau bữa sáng, tôi lên chiếc xe Kwon I Do sắp xếp và thẳng tiến đến xưởng chế tác. Lee Tae Sung ngồi ở ghế phụ, trông bớt căng thẳng hơn hôm qua. Có lẽ vài ngày nữa, chúng tôi sẽ quen thuộc như lúc cùng đọc sách trong nhà kính.
“Chào anh!”
Dù còn sớm, Lee Hee Na đã đón tôi với nụ cười rạng rỡ. Thấy Lee Tae Sung đứng nghiêm ở cửa, cô ấy cũng thân thiện chào: “Chào anh Tae Sung!”
“Bài tập xong chưa anh?”
“Rồi, đây…”
Cuốn sổ từng cho Kwon I Do xem giờ làm tôi hồi hộp như nộp bài kiểm tra. Tôi đưa cả sổ lẫn các lọ hương liệu, Lee Hee Na híp mắt, cười dịu dàng.
“Anh giữ lại đi, không cần trả đâu.”
Cô ấy bảo từ nay tôi có thể giữ mọi thứ cô ấy đưa cho riêng mình vì học phí đã bao gồm tất cả. Lật từng trang sổ, cô ấy mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
“Thế nào, ngửi nhiều mùi có bị đau đầu không?”
“Không, tôi ổn.”
“May quá. Mũi là cơ quan dễ mệt mỏi nên phải thật cẩn thận.”
Ngay lúc này, xưởng vẫn thoảng hương thơm dễ chịu. Cô ấy từng nói họ dùng tinh dầu tự nhiên nên chẳng có mùi nào gây khó chịu. Khác với pheromone, cũng khác với nước hoa thông thường, mùi hương ở đây mang một nét độc đáo khó tả.
“Càng nhạy mùi càng tốt, nhưng quá nhạy lại dễ mệt.”
Cô ấy kể rằng để làm một chai nước hoa, người ta phải ngửi qua hơn trăm loại nguyên liệu. Vì liên tục dùng mũi, nhiều người bị đau đầu hoặc kiệt sức. Nhưng đó là thứ có thể cải thiện qua luyện tập.
“Anh viết tốt lắm. Nội dung chi tiết, hình ảnh rõ ràng, đem làm quảng cáo nước hoa cũng được đấy.”
Giọng cô ấy dịu dàng, nụ cười thân thiện. Dù biết là lời khen xã giao, tôi vẫn thấy vui. Xem hết cuốn sổ, Hee Na cười tươi rồi nói:
“Hôm nay học xong, tôi sẽ đưa anh vài lọ hương liệu như hôm qua.”
Trước khi bắt đầu, Lee Hee Na giới thiệu ngắn gọn nội dung hôm nay: học cấu trúc của dòng hương hoa, và cuối buổi sẽ luyện tập khứu giác. Dù chỉ có tôi là học viên, cô ấy vẫn chuẩn bị tài liệu in ấn cẩn thận, ghi chú chi tiết về các giai đoạn phát hương và cấu trúc mùi.
Thành thật mà nói, không phải mọi thứ đều thú vị. Lý thuyết chỉ cần học thuộc, thực hành phối hương thì làm theo hướng dẫn của Lee Hee Na. Nhưng suốt buổi học, tôi cảm nhận được sự sống động. Việc tự tay chọn một thứ để làm sau hai tháng sống như kẻ vô công rỗi nghề khiến tôi ngập tràn niềm vui.
“Se Jin.”
Học xong, Lee Hee Na nhẹ nhàng gọi khi tôi đang thu dọn. Lee Tae Sung bước tới, quen thuộc nhận túi đựng sổ và hương liệu từ tay tôi.
“Tôi hỏi cái này được không?”
“Được chứ.”
Tôi gật đầu. Cô ấy nhìn tôi, chậm rãi hỏi:
“Tại sao anh học làm nước hoa vậy?”
Câu hỏi bất ngờ ấy làm tôi khựng lại. Thấy tôi lúng túng, cô ấy nghiêng người, tiếp lời:
“Thường thì người yêu nước hoa sẽ học vài buổi cho vui. Hoặc các cặp đôi đến để trải nghiệm hẹn hò độc đáo.”
Đôi tay thon thả của cô ấy đặt lên bàn, mái tóc buộc lỏng trượt xuống vai, mềm mại như lụa.
“Nên tôi tưởng anh cũng chỉ học vài buổi cho vui. Tôi không nghĩ người từng là trưởng phòng tập đoàn tài chính lại thích cái này.”
“…”
“Nhưng anh học nghiêm túc quá, nên tôi tò mò.”
Cô ấy nhún vai, bảo nếu không muốn trả lời thì không sao. Không phải tôi không muốn nói, chỉ là hơi ngượng thôi. Lại một lần nữa, tôi phải kể về điều từng chôn sâu trong ký ức.
“…Hồi nhỏ, tôi mơ làm nhà chế tác nước hoa.”
Tôi chậm rãi mở lời, và ánh mắt Lee Tae Sung lập tức dán vào tôi như muốn hỏi thật không. Tôi cười tinh nghịch, nói tiếp:
“Không phải kiểu quyết tâm, chỉ là mơ mộng thoáng qua. Rồi tình cờ có cơ hội nên tôi đến đây. Chẳng có gì đặc biệt, đúng không?”
“Ồ… nhưng hợp với anh lắm!”
Đôi mắt tròn xoe của cô ấy chẳng có vẻ gì là tâng bốc. Cô ấy xuýt xoa, quay sang tìm đồng tình từ Lee Tae Sung, nhưng anh ta vẫn đứng im như tượng, chẳng đáp lời.
“Thế anh nghỉ việc cũng vì muốn làm nhà chế tác à?”
“À, cái đó…”
Cô ấy biết được bao nhiêu về tôi? Tôi vô thức sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út. Dù là người Kwon I Do giới thiệu, tôi không chắc cô ấy biết rõ tình hình như Lee Tae Sung.
May mắn thay, Lee Hee Na nhanh chóng rút lại câu hỏi.
“Tôi không cố ý làm anh khó xử đâu.”
Cô ấy liếc chiếc nhẫn, cười tươi rồi khéo léo đổi chủ đề:
“Thế anh có hứng thú với chứng chỉ chế tác nước hoa không?”
“Chứng chỉ?”
“Vâng. Không có chứng chỉ quốc gia, nhưng chứng chỉ dân sự thì có. Anh thử lấy một cái xem.”
Chứng chỉ. Tôi chưa từng nghĩ đến. Từ đầu, tôi chẳng định trở thành nhà chế tác chuyên nghiệp, chỉ là thay thời gian đọc sách bằng một sở thích mới. Tôi định từ chối, nhưng cô ấy chỉ tay về giá sách bên cạnh.
“Có thứ gì đó để lại, sau này sẽ hữu ích.”
Trên giá, ba chứng chỉ mang tên “HEE NA LEE” xếp ngay ngắn và lộng lẫy như huy chương. Không chỉ chứng chỉ chế tác nước hoa, còn có cả những chứng chỉ liên quan đến quản lý sản xuất mỹ phẩm.
“Thực ra chứng chỉ không giúp ích trực tiếp cho việc tìm việc, nhưng có còn hơn không. Dù sao kỹ năng thực tế cũng học sau khi vào làm… à, chắc chuyện này không liên quan đến anh.”
Cô ấy cười ngượng, híp mắt. Tìm việc – một khái niệm xa lạ với tôi. Hee Na vuốt tóc rồi chậm rãi nói tiếp:
“Dù sao… có thành quả thì cảm giác sẽ tốt hơn.”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn giá sách. Vài cuốn tiểu thuyết Pháp, vài tập tùy bút về nước hoa, những cuốn sổ xoắn đầy ắp và cả sách dùng giấy thử mùi làm dấu trang.
“Cân nhắc nhé.”
Nói xong, Lee Hee Na kết thúc câu chuyện. Cô ấy hẹn mai gặp lại, và tôi đứng dậy chào tạm biệt.
Tôi ra khỏi xưởng cùng Lee Tae Sung, những lời của Lee Hee Na vẫn văng vẳng trong đầu.
***
Mấy ngày sau, tôi bỗng bận rộn lạ thường. Sáng đến xưởng, chiều làm bài tập Lee Hee Na giao. Đúng như lời Kwon I Do, anh ta cho người chuẩn bị một căn phòng ngập nắng trên tầng ba để dành riêng cho tôi. Bàn trắng, ghế trắng và đủ loại dụng cụ viết được sắp xếp gọn gàng.
Tôi cứ thế làm bài tập, chẳng mấy chốc hoàng hôn đã buông. Dù ngày dài hơn, trời vẫn tối nhanh vào buổi tối. Kwon I Do vẫn chưa về, tôi ăn bữa tối thịnh soạn một mình rồi trở về phòng.
Sau đó là cuộc chiến với giấc ngủ. Thuốc ngủ từ thư ký Kim chẳng có tác dụng như mọi khi. Khác biệt duy nhất là giờ tôi không còn cố ngủ vô ích, mà đọc sách hoặc tìm hiểu về chứng chỉ chế tác nước hoa để giết thời gian.
“…Lại không ngủ được à?”
Thứ Hai, sau một tuần trôi qua, Kwon I Do cuối cùng xuất hiện ở bữa sáng. Thấy gương mặt mệt mỏi của tôi, anh ta khẽ nhíu mày.
“Ngủ ở phòng tôi khó chịu đến thế sao?”
“Không, không phải vậy…”
Lạ thay, ngay cả vẻ mặt cau có của anh ta cũng khiến tôi thấy vui. Tôi cười nhẹ, xoa mắt mệt mỏi. Dù chỉ chợp mắt vài lần, tôi vẫn thấy ổn.
“Đêm qua tôi bận làm vài thứ.”
“Tôi không biết cậu có sở thích thức đêm đấy.”
Anh ta đáp bằng giọng điềm tĩnh. Nhưng câu tiếp theo lại làm tôi đỏ mặt giữa bàn ăn sáng:
“Biết trước thì tôi đã cùng thức với cậu.”
“…”
Tôi hỏi anh ta định thức cùng làm gì. Những gì có thể làm cùng anh ta cả đêm thì không nói cũng rõ rồi. Tôi khẽ hắng giọng, còn anh ta cầm đũa, tiếp tục:
“Sáng nay Hye Yool sẽ đến.”
À, đúng rồi, tuần này Kwon Hye Yool sẽ ghé. Nó đến xem tranh, nhưng chắc chắn không chỉ có tranh.
“Chắc khi cậu từ xưởng về, con bé đã ở nhà rồi.”
Để một đứa trẻ ở nhà một mình được không? Tôi nghĩ rồi tự lắc đầu. Dù tôi không có nhà, các nhân viên sẽ chăm sóc cháu gái anh ta chu đáo.
“Anh về lúc mấy giờ?”
“Chắc… khoảng 5 giờ. Việc bận rộn cũng xong rồi.”
Gương mặt anh ta trông thật sảng khoái. Tôi gắp miếng hơn sắng, sắp xếp lịch trình trong đầu. Sáng đi xưởng, chiều chơi với Hye Yool, làm bài tập trước khi ngủ. Nếu Kwon I Do về sớm, có lẽ tối nay tôi chẳng cần thuốc ngủ.
“Từ nay sẽ không về muộn nữa. Mai tôi chỉ ra ngoài buổi sáng rồi về.”
“Mai có việc gì à?”
“À… cứ cho là vậy đi.”
Anh ta lấp lửng, bảo mai tôi sẽ biết. Tôi chẳng tò mò lắm, cũng không hỏi thêm. Tôi chẳng thể giúp gì cho chuyện công việc của anh ta.
“Hye Yool chắc không nghịch ngợm đâu. Nếu có gì khó xử thì cứ gọi tôi. Nó nhút nhát nên thường sẽ ngoan.”
Lần trước anh ta từng nói tôi không có nghĩa vụ với Hye Yool. Dường như anh ta không muốn gây phiền. Nghe thì giống như anh ta đang đặt ranh giới, và điều đó khiến tôi thoáng bối rối.
“…Anh thích trẻ con không?”
Tôi hỏi, nhớ lại câu anh ta từng hỏi tôi. Kwon I Do ngước lên rồi cúi mắt, môi khẽ động.
“Không thích lắm…”
“…”
“Nhưng tôi từng nghĩ có một đứa thì cũng tốt.”
Đôi môi hoàn mỹ cong lên, ánh mắt mơ màng như đang nhớ về điều gì. Rồi anh ta trở lại vẻ vô cảm thường ngày như chưa từng có chuyện gì.
“Nhưng như tôi nói lần trước, tôi chưa tự tin làm một người cha tốt.”
Kwon I Do luôn tự tin mà lại thiếu chắc chắn khi nói về trẻ con. Không phải là khiêm tốn, mà anh ta thực sự nghĩ mình chưa đủ tư cách. Tôi chẳng thể vội vàng phủ nhận nên chỉ lặng lẽ ngậm miệng.
“Tôi đi đây. Cẩn thận khi đến xưởng nhé.”
Ăn xong, Kwon I Do để lại lời chào ngắn gọn rồi rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, mãi đến khi cửa đóng lại mới bước lên tầng hai.
Hôm nay, lâu rồi mới ghé nhà kính. Tôi nghĩ vậy.
***
Tuần qua tôi học được nhiều từ Lee Hee Na. Dòng hương hoa đã hoàn thành vài phối hương, giờ chuyển sang dòng hương phương Đông, học cách phân loại mùi. Cô ấy nói khứu giác có thể rèn luyện, và giờ tôi đã cảm nhận sâu hơn mùi nước hoa Kwon I Do tặng.
“Se Jin, hôm nay trông anh vui lắm!”
Học xong, Lee Hee Na nói với giọng tươi tắn. Khi cô ấy hỏi liệu tôi có hẹn hò không, tôi chỉ cười trừ, không biết đáp sao. Tôi chẳng rõ cô ấy có biết gì về tôi và Kwon I Do không.
Về nhà, tôi cầm sổ và hương liệu mới đi lên phòng. Hye Yool chưa đến sao? Đang nghĩ vậy, tôi bỗng nghe tiếng chân nhẹ nhàng từ tầng ba khi bước lên cầu thang.
Một bóng dáng nhỏ xinh xuất hiện. Đôi tay bé xíu nắm chặt lan can, đôi mắt tròn xoe nhìn xuống tôi.
“…”
“…”
Đó là Kwon Hye Yool, cháu gái của Kwon I Do.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.