Tận Cùng Ký Ức - Chương 61

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 61. Le Bon Choix (3)

Tôi chẳng biết cảm giác mất đi người thân yêu là thế nào. Ông bà tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, nhưng với tôi, họ chẳng khác gì người xa lạ chỉ biết mặt. Tôi nhớ đã từng vỗ lưng Min Jae khi em ấy khóc nức nở, nhưng chẳng thể hòa vào dòng nước mắt ấy.

“…Tôi lỡ lời rồi.”

Kwon I Do bật cười, nắm chặt bàn tay đặt trên đùi. Lần này mắt anh ta không run, nhưng hình ảnh vừa thoáng qua vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi chậm rãi vươn tay và nhẹ nhàng đặt lên tay anh ta.

“…”

Anh ta không rút tay lại, chỉ khẽ quay sang nhìn tôi. Hơi lạnh từ tay anh ta truyền qua lòng bàn tay tôi. Tôi chẳng đủ tự tin để nói lời an ủi, và những lời đồng cảm vụng về có lẽ còn tệ hơn là im lặng. Điều duy nhất tôi có thể làm là cẩn thận vuốt ve tay anh ta.

Hơi ấm nơi hai bàn tay chạm nhau lưu lại thật lâu. Như ngày chúng tôi đính hôn, Kwon I Do nhìn xuống đôi tay ấy bằng ánh mắt dao động. Gương mặt như sắp vỡ vụn không chỉ vì cái chết của ông Kwon Byung Wook.

Chúng tôi cứ thế bao lâu? Hơi lạnh ban đầu dần trở nên ấm áp. Kwon I Do vẫn im lặng, xoay tay, nhẹ nhàng đan chặt ngón tay với tôi.

“Se Jin.”

Bàn tay lớn của anh ta siết lấy tay tôi. Khác với vẻ thanh thoát, tay anh gồ ghề xương, gân nổi rõ trên mu bàn tay. Tay tôi không nhỏ, nhưng khi đan vào tay anh ta, trông nó lại mong manh lạ thường.

“Anh nói đi.”

Tôi đáp dịu dàng, dùng ngón cái miết nhẹ mu bàn tay anh ta. Chỉ nắm tay thôi mà đầu ngón tay tôi như cảm nhận được nhịp tim. Ngón áp út của Kwon I Do đeo nhẫn đính hôn, nhưng tay trái tôi trống không. Điều đó khiến tôi ngượng, khéo léo giấu bàn tay trái khỏi tầm mắt anh ta.

“Chúng ta sống chung nhà, đôi khi làm tình, và giờ còn nắm tay thế này.”

Anh ta chậm rãi nói bằng giọng tao nhã. Làm tình có thật sự chỉ là “đôi khi” không? Tôi thoáng nghĩ vậy, trong khi ánh mắt anh ta lướt xuống đôi tay đan chặt rồi lại nhìn thẳng vào tôi.

“Quan hệ thế này gọi là gì?”

Tôi không thấy nặng nề như hôm qua. Bởi ánh mắt anh ta khi hỏi câu ấy trông thật sự bối rối. Một người thông minh như anh ta sao lại ngây ngô trong chuyện này? Tôi nghĩ vậy, nhưng câu trả lời vẫn tự nhiên tuôn ra.

“Thường thì người ta gọi là người yêu…”

Đôi tay đan chặt siết mạnh hơn. Kwon I Do vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt tĩnh lặng. Tôi khẽ cười, nói tiếp.

“Nhưng thứ tự của chúng ta có chút kỳ lạ.”

Chúng tôi đính hôn ngay lần đầu gặp, hôn nhau trước khi hiểu lòng nhau. Có lúc cùng ngủ, có lúc công khai ghen tuông. Vậy mà vẫn chưa có từ nào định nghĩa mối quan hệ này.

“Vậy thì…”

Kwon I Do chậm rãi lên tiếng, khóe môi khẽ cong. Môi anh ta mỉm cười, mắt anh ta dịu lại, nhưng nụ cười ấy không thật sự rạng rỡ.

“Chúng ta làm người yêu nhé?”

Người yêu? Tôi nghiêng đầu thay vì hỏi lại. Anh ta thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Người yêu.”

“…”

Tôi trợn mắt. Đó là một từ đơn giản, nhưng mất một lúc tôi mới hiểu. Kwon I Do nhẹ nhàng vuốt tay tôi, lẩm bẩm như nói với chính mình.

“Thật ra… tôi không chắc lắm.”

Không chắc là sao? Tôi không vui, mà ngỡ ngàng. Bởi gương mặt anh ta khi nói muốn làm người yêu lại cô đơn đến lạ. Kwon I Do đề nghị làm người yêu, nhưng ánh mắt anh ta lại cúi xuống, thiếu đi sự tự tin.

“Tôi không biết mình được phép tham lam với cậu đến đâu…”

“…”

“Lòng tôi không đo đếm được.”

Giọng anh ta mang vẻ tự giễu. Tim tôi thắt lại, không thốt nổi lời nào. Lúc ấy, xe dừng lại ở nhà tang lễ, đậu tại một góc vắng vẻ của bãi đỗ.

“Tôi không định đòi câu trả lời.”

Kwon I Do buông tay tôi, mang theo chút tiếc nuối và bước xuống xe. Tôi khẽ động ngón tay, nhưng anh ta đã đóng cửa. Anh ta vòng qua mở cửa bên tôi, nghiêng đầu.

“Lên thôi.”

***

Tang lễ của ông Kwon Byung Wook được tổ chức giản dị, chỉ dành cho gia đình. Phóng viên bị cấm, vệ sĩ được bố trí quanh khu vực. Ngay cả họ hàng thân thiết cũng không được mời. Nhiêu đó là đủ thấy tang lễ sẽ yên tĩnh thế nào.

Kwon I Do bảo tôi lên cùng dù tôi định chờ trong xe. Tôi đã mặc đồ đen phòng trường hợp, nhưng vẫn không chắc mình có nên xuất hiện ở nơi chỉ có gia đình. May mắn là khi theo anh ta vào khu vực tang lễ, gia đình anh ta chẳng ai tỏ ra thắc mắc về sự hiện diện của tôi.

Vĩnh biệt ông Kwon Byung Wook

Hành lang ngập tràn vòng hoa, cờ tang dựng trên tường. Tên tuổi từ tổng thống, nghị sĩ đến các lãnh đạo doanh nghiệp xuất hiện dày đặc. Dù không có khách viếng, vô số hoa tươi vẫn tiễn đưa ông Kwon Byung Wook.

Tôi trao đổi ánh mắt với Kwon I Do rồi bước đến bàn thờ. Ảnh ông Kwon Byung Wook được bao quanh bởi cúc trắng. Tôi không thắp hương, chỉ cúi lạy rồi quay sang nơi gia đình đứng. Đương nhiên, Kwon I Jung không có mặt.

“Cảm ơn con đã đến. Lâu rồi không gặp.”

Mẹ Kwon I Do đeo băng tang, bắt tay tôi. Kwon I Do đã báo trước chăng? Bà Kwon Sang Mi dường như đã biết tôi sẽ đến. Tôi kính cẩn nắm tay bà bằng cả hai tay, cúi sâu.

“Con xin lỗi vì đến đột ngột. Xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình ạ.”

Mất cha và con trai mất tích – hai nỗi đau cùng lúc. Nhưng bà Kwon Sang Mi chỉ mỉm cười dịu dàng và ôm vai tôi. Bà bình thản đón nhận mọi chuyện, vẫn toát lên khí chất điềm đạm dù hôm nay chỉ mặc đồ giản dị. Khác với vẻ lộng lẫy thường thấy mà bà vẫn giữ được nét cuốn hút.

“Đã đến đây rồi thì ăn chút gì trước khi về đi con. Lần sau gặp, chúng ta sẽ chào hỏi tử tế hơn.”

Ngày đính hôn bà cũng thân thiện thế này sao? Hôm nay bà còn dịu dàng hơn. Nhìn bề ngoài thì dường như bà chẳng biết gì về chuyện của Hae Shin. Nhưng chắc chắn không phải vậy, chỉ là tôi không đoán được suy nghĩ của bà thôi.

“Hye Yool đâu rồi ạ?”

“Nó đang nghỉ với bố nó.”

Kwon I Kyung, chị của Kwon I Do, chỉ về phía khác. Có lẽ Hye Yool đang ở khu ăn uống ngoài khu vực tang lễ cùng bố. Tôi chào những người khác bằng ánh mắt rồi cùng Kwon I Do đi đến đó.

Khu vực được phong tỏa kỹ lưỡng, hành lang vắng tanh. Chỉ vài nhân viên nhà tang lễ cúi chào chúng tôi. Kwon I Do chẳng đáp lại ai, chỉ nhìn thẳng và bước đi.

Ở góc khu ăn uống, Kwon Hye Yool ngồi cùng Shin Dae Woong. Vì quá nhiều hoa, tường nơi này cũng treo đầy ruy băng trắng. Hye Yool tóc buộc gọn, mặc đồ đen, thấy chúng tôi thì mắt tròn xoe.

“Cậu!”

Hye Yool chạy ùa đến. Kwon I Do tự nhiên bế nó và ôm vào lòng. Tôi từng nghĩ Hye Yool chững chạc, nhưng giờ, trông nó chẳng khác gì một đứa trẻ.

“Cậu đi đón anh về hả?”

Hye Yool ôm cổ Kwon I Do và nhìn tôi. Đôi mắt trong trẻo của nó giống hệt anh ta. Shin Dae Woong đứng dậy, bước đến nói.

“Hye Yool, chào trước đã nào.”

Hye Yool giật mình cúi đầu. “Em chào anh,” nó nói, và tôi đáp lại thân thiện, “Ừ, chào cháu.” Nhờ lần gặp trước, lần này nó không ngại tôi.

“Lâu rồi mới gặp. Cảm ơn cậu đã đến.”

“Không, tôi mới là người xin lỗi vì đến mà không báo trước.”

Trong lúc tôi chào Shin Dae Woong, Kwon I Do dịu dàng hỏi Hye Yool đủ thứ. Ăn chưa, quần áo có thoải mái không, đang làm gì với bố. Giọng anh ta nghe thật ấm áp và đầy quan tâm.

“Cậu, tụi cháu ở đây ba ngày thật hả?”

“Ừ, để tiễn cụ cố.”

Liệu một đứa trẻ bảy tuổi đã hiểu khái niệm cái chết chưa? May mắn là Hye Yool không tỏ ra buồn. Khi tôi lặng lẽ quan sát, Shin Dae Woong khẽ nói.

“Cụ nằm viện hơn năm năm rồi.”

“À…”

Năm năm, khi truyền thông chưa biết. Hye Yool lúc ấy còn quá nhỏ, chắc chẳng có ký ức nào về cụ cố.

“Trẻ con quên nhanh lắm.”

Shin Dae Woong nói, mắt đầy cay đắng. Người quên thì vô tư, nhưng người nhớ thì đau đớn.

“…Chắc anh buồn lắm.”

Tôi thận trọng nói, Shin Dae Woong cười chững chạc. Hye Yool từng bảo pheromone của bố giống mùi sơn dầu. Pheromone alpha nhạt từ anh ta mang sắc xanh hòa với hương thơm.

“Anh ở đây ba ngày luôn hả?”

Hye Yool trong lòng Kwon I Do, hỏi tôi. Cách gọi “anh” vẫn không đổi. Tôi cảm thấy hơi ngượng, tránh ánh mắt Shin Dae Woong và nháy mắt với Hye Yool.

“Không phải anh, là cậu, Hye Yool.”

“Gọi là cậu Se Jin đi.”

Kwon I Do chen vào, Hye Yool nhăn mày. Gương mặt cau có của nó giống hệt Kwon I Kyung. Shin Dae Woong xua tay, bảo không sao.

“Thôi kệ nó đi, em rể. Anh với mẹ con bé nói mãi mà con bé không nghe. Chắc vì Se Jin trông trẻ quá.”

Anh ta bảo hãy từ từ đổi cách gọi, đứng về phía Hye Yool. Tôi từng lo nó sẽ gọi nhầm ở nơi khác, nhưng nghĩ lại thì… làm gì còn “nơi khác” để gọi. Và nếu nhìn cho kỹ, tôi cũng đâu có nhiều dịp gặp Hye Yool đến mức việc đổi cách xưng hô trở nên cấp thiết.

“Thế anh ở đây ba ngày hả?”

Hye Yool kiên trì hỏi, vẫn gọi “anh.” Sự bướng bỉnh ấy không làm tôi giận, tôi chỉ cười thân thiện.

“Chưa biết nữa.”

Tôi đi cùng Kwon I Do, nhưng khi ở lại trong đám tang gia đình anh, cảm giác lạc lõng lại len vào. Tôi không phải người thân, cũng chẳng có mối gắn bó sâu sắc nào với họ. Với người của Sun Ho, có lẽ tôi chỉ là một omega đến từ gia tộc đã tan rã, là đối tác hợp đồng của Kwon I Do, không hơn.

“Cứ thoải mái đi. Muốn về giữa chừng cũng được.”

Kwon I Do nói bằng giọng khoan dung, bảo tôi đừng áp lực. Shin Dae Woong cũng gật đầu, bảo cứ làm theo ý mình. Hóa ra người duy nhất bận tâm về sự hiện diện của tôi là chính tôi.

“Cả hai ăn chưa?”

“Chưa ạ. Nhưng người này thì phải ăn.”

Kwon I Do chỉnh lại tư thế cho Hye Yool rồi bước đến bàn. Tôi từ chối và bảo mình ổn, nhưng Shin Dae Woong bảo ăn chút gì đi rồi biến mất vào trong. Cả hai đều chưa ăn, sao lại bảo tôi phải ăn?

“Tôi không đói… Thật mà.”

“Dù gì cũng phải ăn. Dù sao cũng không phải anh rể chuẩn bị.”

Kwon I Do đáp thờ ơ, ngồi xuống rồi kéo ghế bên cạnh ra, ý bảo tôi ngồi. Tôi đành ngồi, ánh mắt Hye Yool dán chặt vào tôi.

“…Có gia đình anh ở đây, tôi ở lại có kỳ không?”

“Nếu tôi thấy phiền, tôi đã không dẫn cậu theo.”

Câu trả lời rõ ràng, nhưng tôi vẫn không khỏi lo. Đây không phải chuyến du lịch mà là nơi tưởng nhớ người lớn nhất gia đình.

“Anh.”

Hye Yool khẽ gọi. Nó ngồi trên đùi Kwon I Do, chỉnh lại tư thế, tựa lưng vào lòng anh ta. Nhìn nó thoải mái thế, chắc không phải lần đầu ngồi vậy.

“Ở đây ngủ được đó.”

“Hả?”

“Ngủ ở trong kia, còn ăn thì ở đây.”

Giọng non nớt giải thích rõ ràng. Hye Yool chỉ tay khắp nơi, bảo nhà vệ sinh ở kia, nước uống ở chỗ nọ.

“Ừ… vậy hả?”

Thông minh thật. Tôi gật đầu, thầm cảm thán. Nó đã nắm rõ cấu trúc nhà tang lễ trong thời gian ngắn. Kwon I Do nhìn chúng tôi rồi bật cười.

“Cậu ngốc quá. Hye Yool.”

“…”

Tôi liếc anh ta. Kwon I Do vuốt tóc Hye Yool, nói thay nó.

“Hye Yool bảo cậu đừng đi.”

Hye Yool gật đầu, mắt sáng rực nhìn tôi. Ý là ăn ở ngủ nghỉ đầy đủ nên đừng đi sao? Thấy tôi lúng túng, anh ta nói thêm.

“Tôi cũng muốn cậu ở lại.”

“…Hả?”

Tôi chậm một nhịp, hỏi lại. Kwon I Do nhíu mày, chậm rãi nói.

“Tôi đang… hơi bất ổn.”

“…”

“Và tôi cần cậu.”

Gương mặt khi anh nói rằng mất đi người mình yêu chẳng có gì là vui vẻ chợt hiện lên. Hàng mi dài rũ xuống, trông anh ta yếu đuối đến lạ, hoàn toàn không giống Kwon I Do thường ngày.

“Nếu thật sự không thoải mái, tôi sẽ đưa cậu về lúc sáng sớm. Nhưng giờ cứ ở lại đã.”

“…”

Tôi chẳng thể từ chối lời mời dịu dàng ấy. Tôi gật đầu, Kwon I Do và Hye Yool cùng mỉm cười. Nụ cười họ trao nhau, chẳng hiểu sao lại khắc sâu trong lòng tôi.

***

Sau bữa ăn do người giúp việc chuẩn bị, Shin Dae Woong để Hye Yool cho chúng tôi rồi quay lại khu vực tang lễ. Hye Yool vẫn trong lòng Kwon I Do, líu lo đủ chuyện. Khi nhắc đến bức tranh hoa súng ở bảo tàng Orangerie, tôi vô thức hắng giọng.

“Cháu muốn bức hoa súng đó hả?”

“Vâng, nhưng mẹ không cho. Cậu mua treo ở tầng ba được không?”

Hye Yool nói rõ ràng điều mình muốn. Kwon I Do lắng nghe nó với vẻ mặt sẵn sàng chiều chuộng. Tôi lén nhìn thì Hye Yool nói câu tôi lo lắng.

“Lần trước cháu nói với anh, anh bảo hỏi ý cậu xem.”

“…Vậy hả?”

Kwon I Do nhìn tôi như hỏi tôi chứ không phải Hye Yool. Tôi cười ngượng, anh ta cũng bật tiếng cười nhẹ.

“Treo ở nhà cậu thì cháu làm sao thấy mỗi ngày chứ?”

“Nhưng còn hơn để ở Paris.”

“Thế này đi, khi nào Hye Yool sống một mình, cậu sẽ treo ở nhà cháu. Lúc đó cháu vẫn muốn thì nói lại nhé.”

“Hừm…”

Hye Yool nhăn mày, nghiêm túc suy nghĩ. Kwon I Do mỉm cười, kiên nhẫn chờ. Anh ta bảo không thích trẻ con, vậy mà yêu thương Hye Yool thế này.

“Thật không?”

“Thật. Cậu hứa.”

Kwon I Do chìa ngón út. Bàn tay nhỏ như lá phong móc chặt ngón anh ta, còn ấn dấu ngón cái. Nhìn cảnh đó, tôi nhớ lần anh ta tặng tôi chiếc xe.

‘Móc tay nhé?’

“…”

Sao lại làm chuyện ngượng ngùng thế? Hóa ra Kwon I Do đùa tôi như với cháu gái. Vậy mà tôi chẳng biết gì, còn hùa theo móc tay.

“Anh làm chứng nhé, được không?”

“Ừ, cậu nhớ mà.”

Trời, không được nói dối trẻ con. Khi Hye Yool sống một mình, ít nhất cũng phải mười ba năm nữa. Lúc đó tôi làm sao làm chứng được cơ chứ? Có lẽ Hye Yool sẽ quên lời hứa này, nhưng tôi vẫn thấy áy náy.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo