Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#127
"Chuẩn tướng."
Tiếng gọi khô khốc, chẳng ra gì vang lên rồi tan biến vô vọng trong miệng cậu. Ki Taejung không thể nào không nhận ra điều đó, nhưng anh ta vẫn không hỏi lại cậu lý do gọi anh ta. Bình thường thì cậu đã cằn nhằn rằng anh lại khiến người khác phát điên lên rồi, nhưng... Nếu là cậu của những ngày này, có lẽ cậu đã mừng rỡ hỏi rằng không biết có chuyện gì mà anh ta lại gọi cậu trước.
Mỗi khi cậu chớp mắt, hình ảnh Ki Taejung của một ngày nào đó lại nhanh chóng lướt qua.
Nhà kho đầy nước thải, văn phòng làm giả được trang trí bằng đồ rẻ tiền, khu lánh nạn ở Khu 1 nơi cậu đã chạy trốn cùng anh ta qua đám cháy và chiếc xe thể thao bay trên bầu trời, boongke không có cửa sổ, nụ hôn mà họ đã trao nhau trong khu nhà tồi tàn của anh ta, dinh thự khổng lồ đen trắng của Ki Taejung, nhà kính của tòa nhà chính phủ bằng kính, một buổi chiều yên bình mà họ đã cùng nhau chọn táo, bệnh viện tráng lệ được xây dựng như một ngôi đền và sàn nhà lạnh lẽo của tòa nhà Bộ Quốc phòng, mùi mốc meo trong container nơi cậu đã cuộn tròn người lại, phòng trọ cũ kỹ ở Khu 2, bờ biển ở Khu 2 dính đầy dầu mỡ và ánh đèn nhuộm trắng thế giới như thể sắp làm mù mắt người, và....
Trong mỗi khoảnh khắc đó, giọng nói của người đàn ông gọi cậu chất chồng lên nhau như một ngọn tháp. Càng về sau, giọng điệu hống hách của anh ta càng trở nên dịu dàng hơn. Tại sao anh ta lại nói như vậy nhỉ, một thứ gì đó ấm áp bắt đầu bao phủ dần lên những lời trêu chọc bẩn thỉu đã từng khiến cậu phải rưng rưng nước mắt vì buồn bã. Đến cuối cùng, nó nóng bỏng như thể sắp cháy rụi, đến mức cậu không thể làm ngơ được nữa.
Sehwa nhắm mắt thật chặt rồi mở ra để cố gắng xua tan những dư ảnh dai dẳng. Người đang đứng trước mặt cậu vẫn là người đàn ông đó, Ki Taejung.
Trong khi cậu đã uống thuốc độc mà không hề hấn gì thì người trước mặt cậu trông như thể đã chết đi sống lại mấy lần rồi. Đôi mắt xanh xao, đường quai hàm sắc nhọn như dao gọt... Từ lúc nào đó, ánh mắt đen láy của người đàn ông đang gọi cậu là "Lee Sehwa" chứ không phải "em yêu" nữa đã khuấy động trái tim Sehwa một cách đau đớn.
Bàn tay của Ki Taejung chạm vào trán, thái dương, má và cuối cùng là cằm cậu rồi buông xuống. Mùi thuốc lá đã từng bao bọc cơ thể anh ta như một lớp áo giáp giờ đây đã không còn dấu vết.
"..."
Ki Taejung muốn nói với Sehwa thêm một lời nào đó, nên anh ta tiếp tục lục lọi những câu văn chất chồng trong lòng. Nhưng dù đã chọn lựa kỹ càng đến đâu đi nữa, sau khi gạt bỏ hết những từ ngữ sáo rỗng và tồi tàn thì cuối cùng chỉ còn lại một từ "xin lỗi".
Anh ta lại nói dối Sehwa. Thường xuyên xuất hiện trên tin tức ư? Điều đó là không thể xảy ra. Tên anh ta chỉ xuất hiện trên các phương tiện truyền thông khi có tin xấu về việc không phận của đất nước bị xâm phạm và cuộc xâm lược đã bắt đầu. Có lẽ nếu anh ta gặp phải một tai nạn bất ngờ nào đó thì tin buồn ngắn gọn sẽ được đưa tin... Nhưng cả hai điều này đều không thể xảy ra trên thực tế, vì vậy Sehwa sẽ không bao giờ cảm thấy buồn vì bị khuôn mặt anh ta tấn công bằng bất kỳ cách nào.
Nhưng nếu anh ta nói rằng anh ta sẽ trở lại chiến trường, và rằng anh ta dự định chỉ chọn những nơi rất nguy hiểm, thì Lee Sehwa chắc chắn sẽ khóc. Bây giờ cậu mới bắt đầu hướng mũi nhọn về phía anh ta, từ chối anh ta và lên tiếng theo cách riêng của mình... Anh ta không muốn cậu không thể ghét anh ta một cách thoải mái. Vì vậy, anh ta phải hành động một cách bình thường nhất có thể, như thể không có gì xảy ra.
Gió cát lay động trên đôi giày của Sehwa mà anh ta đã định tặng từ lâu. Ki Taejung lại cúi người xuống và dùng tay che chắn cho chúng. Anh ta quay lưng về phía biển và cố gắng không để bất cứ thứ gì rơi lên đôi chân của người mà anh ta trân trọng sắp phải rời đi.
Vào ngày đầu tiên họ gặp nhau, Sehwa đã bước đi trong vũng nước bẩn và rụt người lại như thể nhận ra điều gì đó. Lúc đó, thay vì hỏi cậu có ổn không, anh ta lại chế nhạo cậu rằng cậu có phải là bông hoa nổi tiếng đó không, vì vậy anh ta muốn cát trên bãi biển cũng không chạm vào chân cậu khi cậu rời đi. Anh hy vọng rằng cậu sẽ biết rằng anh rất trân trọng cậu bây giờ....
Một phần của đống củi đã bắt đầu mòn rơi xuống lộc cộc. Như thể âm thanh đó là một phát súng hiệu, một tiếng động cơ mờ nhạt cắt ngang sự tĩnh lặng từ xa vọng lại. Có vẻ như Đại tá Oh Seonran đã đến rồi.
"Hãy quên hết những lời nói tồi tệ mà anh đã nói đi... và sống thật tốt."
"..."
"Cùng với con, hạnh phúc nhé."
Không phải trời mưa, nhưng những giọt nước tròn trịa rơi xuống trên đỉnh đầu Ki Taejung, trên mũi giày mới của Sehwa và trên cát trắng. Ki Taejung giả vờ không biết và chỉ vuốt ve đôi giày mới của Sehwa một cách ngoan cố.
Tiếng ồn trở nên lớn hơn đến mức anh ta không thể làm ngơ được nữa. Mãi đến lúc đó Ki Taejung mới ngẩng đầu lên như thể đã quyết tâm.
Cổ họng mảnh khảnh của Sehwa đang run rẩy.
Khuôn mặt buồn bã của người anh yêu đã bị vấy bẩn bởi đủ loại cảm xúc, người mà anh đã phá hỏng.
"Từ giờ đừng đau nữa nhé."
Ki Taejung cố gắng gượng cười dù biết rằng dù sao thì cậu cũng sẽ không nhìn thấy anh rõ vì mắt cậu đã nhòe đi vì nước mắt. Anh muốn được nhớ đến với hình ảnh này, chứ không phải là khuôn mặt hung ác như một con dạ xoa chuyên phun ra những lời cay nghiệt và đeo dây xích vào cổ cậu.
Cửa xe mở ra và tiếng giày quân đội cào xuống đất vang lên.
Thật sự là, cuối cùng rồi. Ki Taejung buông tay đang ôm lấy giày của Sehwa và đứng thẳng người lên.
...Thật ra, thay vì những lời xin lỗi hay chúc phúc hay đừng đau nữa, anh muốn nói rằng
Anh yêu em
Anh yêu em, Sehwa à,
Anh đã muốn nói như vậy.
"Vì vậy, ta đã lấy tất cả những thứ bị niêm phong bên trong Z2 ra và bắt đầu kiểm tra thành phần, và gã thiếu úy kim, không, Kim Seokcheol đó đã phản đối kịch liệt...."
Giọng của Đại tá Oh Seonran rất vui vẻ. Không phải là ông thực sự vui mừng, mà là ông đang cố gắng tỏ ra vui vẻ vì cậu vẫn còn những giọt nước mắt.
"À, Sehwa. Nghe nói con đã xịt thuốc nhuộm da lên mặt và ra vào trạm kiểm soát à?"
"...À, vâng."
"Thuốc xịt đó cũng được đưa ra làm bằng chứng, và trong quá trình kiểm tra, danh sách những người có địa vị cao đã lén ra vào thành phố bằng phương pháp này cũng đã được đưa ra! Chúng ta đã quyết định bắt giữ tất cả bọn chúng trong dịp này. Nó sẽ chỉ ở mức phạt tiền nhẹ nhàng, nhưng những người đó không ai khác chính là Ki..."
Đại tá Oh Seonran đã định gọi tên Ki Taejung một cách vô thức, nhưng ông dừng lại và khẽ hắng giọng.
"Khụ khụ, dù sao thì... họ là những người chưa từng bị người khác bắt bẻ vì bất cứ điều gì cho đến nay, nên thật đáng xem khi họ nổi đóa lên."
Chiếc xe to lớn trượt ra khỏi cảng một cách êm ái. Những con đường của khu 5 khá quen thuộc đang rực rỡ ánh đèn từ xa.
Chiếc xe của Đại tá Oh Seonran lớn hơn chiếc xe của Ki Taejung. Màu biển số cũng hơi khác, và những đồ trang trí được gắn khắp nơi cũng lộng lẫy hơn nhiều. tiếng động cơ bên ngoài rất lớn nhưng bên trong lại yên tĩnh như chiếc xe của Ki Taejung....
À, không phải là chuẩn tướng nữa mà là thiếu tướng thì phải? Đó là một vị trí cao đến mức nào và một vị trí tuyệt vời đến mức nào nhỉ?
Sehwa vụng về đặt chiếc túi bóng loáng lên đùi và ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Thiếu tướng rồi đến trung tướng, vậy thì sau đó sẽ là đại tướng.... Vậy thì chiếc xe mà cậu đang ngồi có lẽ cũng là một trong những điều mà Ki Taejung đã khao khát đến vậy.
"Con có muốn uống chút nước không?"
"...Vâng, cảm ơn ạ."
Ngay khi cậu làm ẩm đôi môi khô khốc, một giọt nước mắt mà cậu tưởng rằng đã cạn kiệt một cách vô lý lại rơi xuống. Có vẻ như tất cả độ ẩm trong cơ thể cậu đang được sử dụng để khóc.
Dù cậu đang mặc một bộ trang phục lố bịch và đi đôi giày mới không hợp với áo bệnh nhân, nhưng Đại tá Oh Seonran không nói gì. Ông không hỏi cậu đã nói gì với Ki Taejung khi đến đây, hoặc những gì cậu đã quyết định làm trong tương lai.... Đại tá Oh Seonran không hề hỏi gì cả. Ông thậm chí còn không thở dài một cách vu vơ, mà chỉ lặng lẽ đưa cho cậu một chiếc khăn tay.
Khi tiếng khóc dữ dội dịu bớt, Đại tá Oh Seonran mới bắt đầu luyên thuyên kể lại hậu trường của phiên tòa. Ông nói rằng hãy nghe nó như một bản nhạc nền cho thoải mái.
Những kẻ ác đã nhắc đến cậu và con cậu đã gặp rất nhiều khó khăn, và một ông già đã rất phấn khích vì nghĩ rằng ông ta sẽ kiếm được một món hời lớn đến mức ông ta đã ném cả tóc giả đi... Cậu cảm thấy bình tĩnh hơn một chút khi nghe những câu chuyện nhẹ nhàng và buồn cười như vậy.
Sehwa lấy tay áo cardigan lau khóe mắt và nghĩ về sự mất mát không quen thuộc. Bất cứ ai nghe thấy từ "kết thúc" cũng sẽ khóc như thế này phải không? Vì vậy đây là... một phản xạ, một loại nước mắt theo thói quen phải không? Không phải vì cậu vẫn còn vương vấn gì với Ki Taejung....
"Ta đoán là con không thể tin được tất cả những chuyện này đang xảy ra. Ta cũng vậy."
Có vẻ như Đại tá Oh Seonran đã quyết định rằng cậu đã bình tĩnh lại một chút nên ông mới trút bầu tâm sự bằng một giọng nói dịu dàng.
"Trong một thời gian rất dài, mục tiêu của ta chỉ có một. Tìm con của jinwoo, là con... Cuộc sống của ta chỉ có vậy."
"..."
"Con biết rõ rằng ta đã mù quáng và hành động một cách mù quáng với quyết tâm phải làm được điều đó bằng mọi giá... Nhưng thực ra, sâu thẳm trong trái tim mình, ta đã chấp nhận rằng điều đó là không thể rồi. Không có manh mối nào còn sót lại, nhưng hơn 20 năm đã trôi qua... Tuy nhiên, ta vẫn tiếp tục tìm kiếm những kẻ môi giới và lang thang ở nước ngoài. Bởi vì...."
"..."
"Bởi vì nếu ta không có nó, nếu ta không làm ít nhất điều đó, thì cuộc sống của ta sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả."
Đại tá Oh Seonran lắc đầu nói rằng ông đã hoàn toàn mù quáng.
"Nhưng con đã được tìm thấy một cách kỳ diệu. Ta vẫn còn thức dậy vào ban đêm và suy nghĩ rất lâu... rất lâu. Ngày hôm đó 21 năm trước vẫn còn sống động đến vậy, khuôn mặt của Jinwoo khi nhớ đến con vẫn còn vương vấn trong ta... Ta không thể tin rằng mình đã gặp lại con một cách an toàn...."
"..."
"Nhưng con biết đấy, ngay cả khi đang vui mừng, ta đột nhiên cảm thấy bất an về những gì sẽ xảy ra sau đó. Ta đã mơ hồ hứa rằng sẽ làm cho con sống thật tốt thay cho Jinwoo nếu ta tìm thấy con của Jinwoo, nhưng ta chưa bao giờ lên kế hoạch cụ thể về những gì ta sẽ làm và làm như thế nào...."
Đại tá Oh Seonran kéo khóe môi lên một cách yếu ớt nói rằng ông chưa bao giờ nghĩ rằng ông thực sự có thể tìm thấy con, hoặc sẽ có một ngày ông có thể cười như thế này một lần nữa.
"Ta nghĩ rằng có lẽ Sehwa con cũng tương tự."
"..."
"Con đã sống với khao khát điều gì đó tha thiết như khoảng thời gian mà ta đã tìm kiếm con. Con muốn trả hết nợ và đến Khu 1, hoặc là... ừm, được Chuẩn tướng Ki Taejung yêu thương, hoặc là bảo vệ con mình.... Tất nhiên, ta tin rằng con cũng có rất nhiều mong muốn nhỏ nhặt mà ta thậm chí không thể đoán được...."
"..."
"Một số điều đã trở thành sự thật, và một số điều có lẽ vẫn sẽ là những điều không bao giờ có thể đạt được. Ta vô cùng hạnh phúc khi tìm thấy con, nhưng thật đáng buồn là có một khoảng thời gian đã qua mà con không bao giờ có thể lấp đầy. Cảm xúc không giống như trao đổi vật chất, vì vậy việc có được thứ gì đó không có nghĩa là khoảng trống đã từng bị bỏ lại sẽ được lấp đầy."
Giọng nói của Đại tá Oh Seonran đang lẩm bẩm và liếc mắt xuống có rất nhiều nỗi cô đơn.
"Nhưng... chúng ta có thể làm gì khác, chúng ta phải sống thôi."
"..."
"Ta định suy nghĩ từ từ. Ta nên nỗ lực như thế nào để trở thành một gia đình thực sự với con thay vì chỉ là cha nuôi và con nuôi, ta nên làm gì ở đây bây giờ ta phải vào nước, và ta nên duy trì vị trí của mình như thế nào và làm thế nào để củng cố hàng rào mới này mà ta đã xây dựng, ta nên tiến về phía trước theo hướng nào trong tương lai.... ta đã quyết tâm hoàn thành mong muốn ấp ủ của mình...."
"..."
"Và ta muốn Sehwa con cũng suy nghĩ về những vấn đề này."
Đại tá Oh Seonran nghiêng người và vỗ nhẹ vào mu bàn tay đang run rẩy của Sehwa.
"Cho dù con thích hay ghét anh ta, trái tim con chắc hẳn đã tràn ngập những cảm xúc về anh ta... Việc trái tim con trống rỗng trong giây lát là điều đương nhiên, và việc con cảm thấy trống rỗng bên trong cũng là điều đương nhiên. Con không cần phải cố gắng lấp đầy vị trí đó một cách gượng ép. Con không cần phải làm vậy."
Không phải là những mong muốn buồn bã như trả một khoản nợ vô lý, hoặc muốn trở thành một con người chứ không phải là một kẻ hạ đẳng. Hôm nay con định ăn gì, hoặc là con không thích cả hai điều đó nên con chỉ muốn ngủ ngon, hoặc là con có thể bất ngờ đi du lịch đâu đó.... Đại tá Oh Seonran an ủi cậu rằng con có thể sống từng ngày suy nghĩ về những điều tầm thường như vậy, và rồi một ngày khác sẽ đến.... Có vẻ như đó là một lời an ủi mà ông đang trao cho chính mình hơn là cho cậu.
"Ta nghe nói biểu tượng của con khi con còn ở nhà thổ là samwol(tháng3)... Có đúng không?"
Cổ họng Sehwa rát buốt như thể cậu vừa nuốt phải những mảnh thủy tinh, và cậu chỉ miễn cưỡng gật đầu.
"Khi ta lần đầu tiên nhận được báo cáo từ tùy tùng của mình, ta đã nghĩ rằng tháng Ba là quân bài đẹp nhất."
Một tiếng thở dài pha lẫn sự tự giễu cợt vô thức thoát ra. Cậu không mong đợi những lời an ủi vĩ đại như vậy. Tháng Ba chỉ là những cánh hoa nhỏ như móng tay, mà ai đó có thể gọi tùy tiện là Sakura, Hongdan, Samwol.... Đó là quân bài hoa tồi tàn nhất, hoàn toàn không phù hợp với cái tên Sehwa đã được đặt cho cậu cùng với những lời chúc tốt đẹp rằng cậu sẽ lớn lên thành một bông hoa cực kỳ mạnh mẽ.
"Không sao đâu, con không cần phải làm vậy...."
"Ta nói thật đấy. Ta không giỏi bài hoa, nhưng khi ta nhìn vào nó, ta thấy rằng chỉ có tháng Ba là có một loại màn che."
Điều đó đúng. Các tháng khác luôn có động vật hoặc người, nhưng tháng Ba không có gì được vẽ cả. Chỉ có một chiếc ô đen ngòm được đặt phía sau những bông hoa rực rỡ. Tháng Ba là một quân bài cô đơn mà thậm chí không có một cái bóng của một sinh vật sống nào.
"Việc ta không biết điều gì có thể có bên kia tấm màn che, chẳng phải có nghĩa là có khả năng trở thành bất cứ điều gì sao? Ta nghĩ rằng chỉ có tháng Ba là như vậy, vì vậy ta đã nghĩ rằng con đúng là con trai của Jinwoo, à không, con trai của chúng ta."
Đó là một lời giải thích quá hào phóng. Cậu biết ơn Đại tá Oh Seonran vì đã gán cho sự khinh miệt của cậu một ý nghĩa tuyệt vời như vậy, và.... Một cách nực cười, những giọt nước mắt đã tuôn rơi theo một ý nghĩa khác với trước đây. Cậu không hiểu tại sao bản thân cứ khóc mãi, và cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng... dường như các tuyến lệ của cậu đã bị hỏng.
"Sehwa à, chúng ta hãy sống đi."
Đại tá Oh Seonran tha thiết van nài với một giọng nói khiến người nghe đau lòng.
"Đừng cố gắng trở nên ổn hơn một cách gượng ép, cũng không cần phải cố gắng xóa đi những vết tích đó... Chúng ta chỉ cần sống tốt một lần nữa thôi."
"...,...Vâng."
Sehwa gật đầu một cách ngơ ngác, cái gật đầu của cậu ngày càng lớn hơn.
Lời của Đại tá Oh Seonran là đúng. Vị trí này sẽ mãi mãi thuộc về Ki Taejung. Cho dù những cảm xúc của cậu dành cho anh ta đã thay đổi như thế nào, và cho dù cậu không thể ở bên anh ta nữa, thì không ai có thể thay thế khoảng trống này. Ngay cả khi Haerim quý giá đến đâu và Đại tá Oh Seonran đáng cảm kích đến nhường nào, thì đây không phải là lĩnh vực mà họ có thể lấp đầy.
Không có cách nào khác ngoài việc cậu tự mình đứng lên vì không thể quay ngược thời gian. Có lẽ cậu sẽ phải sống với một trái tim đầy lỗ thủng trong một thời gian rất dài, nhưng ít nhất cậu nên cố gắng để tro tàn đã lắng xuống một cách đen ngòm bên trong có thể được cuốn trôi.
Bây giờ Haerim đã ở bên cậu, cậu không biết, nhưng cậu muốn con cậu được hạnh phúc....
Đúng vậy, hãy sống đi.
"Con cũng sẽ tiếp tục... suy nghĩ, trong tương lai... làm thế nào để...."
"..."
"Con không biết làm thế nào để có thể sống tốt, nhưng...."
Dù sao thì mọi thứ rồi sẽ trở nên mờ nhạt khi thời gian trôi qua. Nếu cậu chịu đựng thì mọi thứ rồi sẽ trôi qua. Nếu cậu chịu đựng thì mọi thứ rồi sẽ trôi qua bằng cách nào đó. Vậy nên....
Sehwa hít một hơi thật sâu mấy lần rồi cuối cùng gục cả người xuống.
Cậu muốn rời xa Ki Taejung. Việc cậu yêu cầu anh ta chuyển giao tất cả quyền nuôi con không chỉ là một lời nói suông. Tất cả đều là sự thật.
Sửa chữa, thay đổi... Cậu không tin một chút nào những lời nói như vậy. Kể từ ngày cậu quyết tâm lừa dối anh ta và bỏ trốn, mối quan hệ của họ gần như đã kết thúc.
Tất cả đã... kết thúc rồi.
Mùi nước hoa của Ki Taejung thoang thoảng trên bề mặt chiếc túi chạm vào chóp mũi cậu. Hít một hơi thật sâu những dư âm sắp biến mất, Sehwa quyết định sẽ chỉ khóc đến hôm nay thôi.