Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#130
"... Chuẩn úy Choi."
"Vâng."
"Cậu nghĩ rằng Lee Sehwa sẽ không nhận ra tôi nếu tôi mặc những thứ lởm chởm này và đi sao?"
Khi anh khiển trách lạnh lùng rằng anh sẽ càng nổi bật hơn nếu anh mặc bộ quân phục danh dự, Chuẩn úy Choi cúi đầu xuống một cách xấu hổ.
"Được rồi, Trung úy Park, dọn dẹp tất cả những thứ đó đi."
"Nhưng...."
"Lời của cấp trên giờ không còn nghĩa lý gì nữa à?"
Trước giọng nói sắc bén của Ki Taejung, cả hai người đã đứng nghiêm như thể bị dao cắt. Anh bật cười vì vô lý trước những gì bọn họ đang làm. Có vẻ như anh đã thay đổi rất nhiều trong một khoảng thời gian ngắn. Nhìn cách bọn khốn này chuẩn bị chỉ để bị đánh chứ không phải để chết.
"Chuẩn úy Choi."
"Vâng."
"Cậu nghĩ rằng cậu có thể làm bất cứ điều gì nếu cậu lấy Lee Sehwa làm cái cớ à? Đại tá thậm chí còn chính thức yêu cầu, nhưng cậu lại tự ý làm việc mà không báo cáo cho cấp trên?"
Chuẩn úy Choi phạm tội, khoanh tay sau lưng và chỉ nhìn xuống sàn. Trung úy Park cũng vậy. Thà rằng anh chửi rủa bọn họ còn hơn, vì Ki Taejung khi hành động như vậy không khác gì một quả bom hẹn giờ.
"... Tôi không còn mặt mũi nào. Tôi xin lỗi."
Mặc dù anh liên tục xin lỗi và nói rằng anh sẽ chấp nhận bất kỳ hình phạt nào, Chuẩn úy Choi vẫn không từ bỏ kế hoạch vô lý đó.
"Tôi sẽ tuân theo ngay cả khi ngài bảo tôi trả lại phù hiệu. Vì vậy, tại sao ngài không di chuyển trước. Bốn giờ cũng không phải là thời gian dài để hoàn thành tất cả các công tác chuẩn bị."
"...."
"Thiếu tướng. Hôm nay không phải là một ngày bình thường... Hôm nay là ngày sinh nhật thật sự của đứa bé kể từ khi nó ra khỏi lồng ấp."
Ha.... Ki Taejung đảo mắt và nhìn chằm chằm vào trần nhà
Trong trường hợp khẩn cấp, báo cáo sau cũng được cho phép. Có vẻ như Trung úy Park và Chuẩn úy Choi đã đánh giá rằng việc này là khẩn cấp đến mức có thể giao chiến địa cho kẻ thù, và đối với Ki Taejung, Lee Sehwa là một chủ đề nặng nề như thế. Ngay cả khi trung tâm của khu 5 bị lật đổ, nó cũng sẽ không cảm thấy cấp bách hơn công việc của Sehwa.
Nhưng nếu họ cứ tiếp tục làm những việc như thế này chỉ vì cảm xúc của anh, thì không có lý do gì để anh thả Sehwa đi cả.
Khó khăn chỉ là lần đầu, lần thứ hai và lần thứ ba không là gì cả. Nếu anh đến gặp Sehwa theo cách này ngay bây giờ, chắc chắn anh sẽ suy nghĩ về cách lén đến thăm Đại tá Oh Seonran vào lần tới.
Ngoài ra, sinh nhật? Anh có tư cách đặc biệt trân trọng những điều như sinh nhật của Haerim, không, đứa bé không? Sehwa sẽ tức giận và bảo anh đừng có lố bịch và xin lỗi đứa bé trước. Đương nhiên. Anh đã làm rất nhiều điều tồi tệ với đứa trẻ chỉ để giữ Sehwa lại....
"... Chuẩn úy Choi."
"Vâng."
"Kết nối đường dây với bên của Đại tá Oh Seonran."
Ki Taejung chậm rãi vuốt khuôn mặt khô khốc của mình.
Trước hết, anh sẽ hỏi Đại tá Oh Seonran. Anh sẽ phản đối một cách thô bạo rằng ông không phải là người nên cảnh giác với anh hơn bất kỳ ai sao, tại sao ông lại gọi anh đến đó, tại sao một người có vị trí là đại tá lại lắng nghe những lời vô nghĩa của cấp dưới.
"Trung úy Park, cậu...."
Ki Taejung dừng lại, không thể nói tiếp những chỉ thị mà anh định đưa ra.
Phản đối, anh sẽ phản đối....
Lồng ngực anh phồng lên to vì anh đang nín thở. Sức lực dồn vào toàn thân đến mức các mạch máu nổi lên ở thái dương và gáy anh.
Trong khi chọn những lời anh nên nói với các phụ tá, một chút hy vọng nhỏ nhoi đã trỗi dậy một cách trơ trẽn. Vết nứt nông cạn như sợi chỉ nhanh chóng lan rộng một cách dữ dội, sẵn sàng phá hủy toàn bộ cơ thể. Nhịp tim anh đập thình thịch như thể ai đó đang đánh trống bên tai anh.
"A, chết tiệt...."
Cuối cùng Ki Taejung cũng nhắm mắt lại. Anh cố gắng trấn tĩnh trái tim đang run rẩy bằng cách nắm chặt tay, nhưng nó không có tác dụng gì.
Anh muốn nhìn thấy cậu.
anh muốn nhìn thấy em.
Cuối cùng thì anh biết rằng anh là một kẻ hèn nhát và khốn nạn khi lấy đứa bé làm cái cớ, nhưng Sehwa à, Lee Sehwa, anh chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt của em, dù chỉ là từ xa....
"... Gọi người đến chuẩn bị hóa trang đặc biệt."
Sau một hồi do dự, Ki Taejung cuối cùng đã tuyên bố thất bại. Anh thấy nực cười khi bản thân mình đang cư xử một cách tồi tệ, nhưng anh không thể cưỡng lại sự cám dỗ.
Chỉ vì nghe được những lời từ một người nào đó khác, chứ không phải từ Sehwa, rằng anh có thể gặp cậu, có ổn không khi anh đến gặp cậu, một thứ gì đó mà anh đã cố gắng kìm nén đã bắt đầu sụp đổ.
"Mang theo thuốc khử trùng trên đường đến. Tốt nhất là bông gòn tẩm cồn y tế. Càng nhiều càng tốt, đủ để ngâm một người hoàn toàn."
"À..., vâng! Rõ ạ!"
Chuẩn úy Choi cứng đờ với vẻ mặt ngơ ngác, vội vàng lấy máy tính bảng ra và nhấn vào đồng hồ đeo tay của mình. Trung úy Park lao ra ngoài và nói rằng anh sẽ chuẩn bị thêm đồng phục hoạt động bình thường ngoài những chỉ thị khác.
Liệu hóa trang đặc biệt có tác dụng không? Lee Sehwa biết rằng da người có thể dễ dàng thay đổi.
Không, vấn đề lớn nhất là mùi nước hoa mà anh đang mặc như một bộ áo giáp. Anh có thể thay đổi khuôn mặt hoặc giọng nói của mình, nhưng không có cách nào thích hợp để che giấu mùi hương của mình.
Mặc dù tất cả đã qua, Sehwa là một người có thể thở chỉ khi cậu đang được ôm trong vòng tay anh. Lee Sehwa đã phản ứng nhạy cảm với mùi hương của anh đến mức đó. Hơn nữa, Ki Taejung những ngày này đang xịt nước hoa gấp nhiều lần so với trước đây chỉ vì Sehwa thích nó.
Dù sao thì tất cả những gì nảy ra trong đầu anh ngay bây giờ là ngâm mình trong thuốc khử trùng hoặc cồn. Nếu anh chỉ uống một viên thuốc, anh sẽ hồi phục ngay lập tức, vì vậy anh nghĩ rằng việc đổ những thứ đó lên người mình, ngay cả khi làn da anh bị nứt nẻ, sẽ an toàn hơn một chút.
"Thiếu tướng, kết nối rồi ạ."
Ki Taejung cười toe toét như một người điên. Cả bọn khốn này đã vội vàng mang đến những thứ tồi tàn này, và cả bản thân anh, người đang nghĩ ra những biện pháp tạm thời tồi tệ không kém....
Anh đã trong tình trạng tồi tệ đến mức đó à? Chà, gần đây anh thậm chí còn được bảo rằng anh nên đến bệnh viện xem sao, vì vậy có lẽ anh trông tệ thật. Ki Taejung xác nhận màn hình máy tính bảng với một cảm giác buông xuôi. Anh bỗng cảm thấy choáng váng và đầu óc không hoạt động bình thường. Anh không biết. Liệu Đại tá Oh Seonran có đưa ra bất kỳ biện pháp nào không. Dù sao thì bất kỳ chiến lược nào cũng vô ích trước Lee Sehwa.
"con xin lỗi, thưa Đại tá...."
"Ừm?"
"Chuyện đó... à, không có gì."
Sehwa nhìn xung quanh và nuốt nước bọt. Đại tá Oh Seonran đã bố trí rất nhiều người để cậu lo lắng về việc họ. Có vẻ như số người hiện tại nhiều gấp ba lần so với số người trước đó.
Cậu có thể chịu đựng sự bất tiện này vì nó dành cho sự an toàn của đứa bé, những việc khác không phải thế. Dù không được kể chi tiết, cậu biết rằng Đại tá Oh Seonran đã phải chịu đựng rất nhiều để loại bỏ hoàn toàn trung tá Kim và đám người của ông ta. Cậu sẽ không thiếu suy nghĩ đến mức chỉ quan tâm đến sự thuận tiện của mình khi cha nuôi của cậu đang cố gắng hết sức để đảm bảo rằng cậu và Haerim có thể ổn định cuộc sống ở khu 5.
Cậu, không phải là cậu không có, nhưng... điều này có hơi... kỳ lạ không? Có phải là họ cố tình triệu tập chỉ những người to lớn không? Vốn dĩ những người lính thường có thể chất tốt hơn dân thường, nhưng thật áp lực khi những gã to lớn như những khối gạch xếp hàng dày đặc trong mỗi hành lang.
"Ta không biết một đứa trẻ sơ sinh nhỏ đến mức này. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một đứa trẻ như thế...."
"Vâng.... Có vẻ bé quá."
Sehwa nhìn trộm ra ngoài phòng ngủ và tập trung vào Haerim khi nghe được sự ngưỡng mộ của Đại tá Oh Seonran.
Thật vậy, Haerim được quấn gọn trong tã lót và cực kỳ nhỏ bé. Họ nói rằng cân nặng của nó là trung bình và chiều dài chân của nó dài hơn mức trung bình, nhưng nó vẫn trông rất nhỏ trong mắt cậu. Có lẽ đây là cảm giác khi yêu thương một ai đó.
Cậu có một chút ngượng ngùng khi đứa bé giống cậu lại được đánh giá cao như vậy, nhưng Haerim rất đẹp và ngoan ngoãn. Nó đã rất ngoan ngoãn kể từ khi họ chuyển nó đến phòng bảo vệ khoảng 20 phút trước. Nó thậm chí còn không khóc dù nó có thể không quen với nơi này, và sau khi ngáp một cái thật to, nó vẫn ngủ ngon.
"Con có muốn bế thử không?"
"À, không...."
Sehwa nở một nụ cười trên khuôn mặt, lắc đầu hoảng hốt trước lời đề nghị bất ngờ của Đại tá Oh Seonran.
"Sau ạ, bây giờ thì không...."
Cậu biết rằng sẽ không có vấn đề gì nếu tay cậu chạm vào nó.
Haerim đã trải qua thời gian sinh trưởng hoàn hảo trong lồng ấp để cậu không cần phải ở riêng trong phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, và chiếc nôi này cũng là một sản phẩm cao cấp có các thiết bị khó đặt tên hoạt động tự động để tăng cường khả năng miễn dịch và cải thiện gì đó...
Tuy nhiên... cậu vẫn cần thời gian để chuẩn bị tinh thần. Nó nhỏ bé và mỏng manh như vậy. Nếu cậu làm gãy cổ nó khi bế nó lên thì sao....
"Nhưng thực sự thì...."
Đại tá Oh Seonran cười khúc khích và nhìn vào Haerim một lần nữa. Sehwa chỉ rụt rè đứng ở phía sau. Khi cậu kéo dài cổ hết cỡ và nhón chân, Đại tá Oh Seonran đã kinh ngạc và kéo cậu đến sát mũi Haerim.
"Nó là con trai của con, vậy sao con lại ngần ngại đến vậy? Sao nào, nó đẹp hơn khi con nhìn nó gần gũi hơn phải không?"
"Vâng...."
"Sao hai người lại giống nhau đến vậy?"
Tình cảm trìu mến đọng lại trong ánh mắt cậu không còn xa lạ nữa. Vì vậy, có vẻ như Đại tá Oh Seonran đang nghĩ về người đó, người mà sinh cậu ra đó..., à, ai đó gọi là Lee Jinwoo.
Cậu phải nhanh chóng sửa thói quen này. Người đã sinh ra cậu, gọi là Lee Jinwoo, người đó đã sinh ra cậu... Cậu biết rằng Đại tá Oh Seonran có vẻ tiếc nuối mỗi khi cậu gọi ông theo cách này. Tuy nhiên, cậu không thể mở miệng một cách dễ dàng. Gọi một người mà cậu chưa từng gặp mặt là bố khó hơn cậu nghĩ.
"Ta cũng phải sửa thói quen này. Việc cứ nghĩ đến Jinwoo khi có con và Haerim trước mặt."
Đại tá Oh Seonran xoa đầu cậu như thể ông biết cậu đang lo lắng về vấn đề của Lee Jinwoo, hay chính xác hơn là cách gọi Lee Jinwoo.
"Ta không yêu con và Haerim vì Jinwoo. Ta không nghĩ về con như một sự thay thế cho Jinwoo, và ta cũng không gượng ép chấp nhận con với tinh thần trách nhiệm."
Ông đã nhận con nuôi để giữ lời hứa năm xưa với Jinwoo, nhưng đó là ý chí của ông khi ông thực sự yêu cậu như con trai của mình. Vì vậy, Đại tá Oh Seonran an ủi cậu dịu dàng rằng cậu không cần phải cảm thấy bất an nếu cậu cảm thấy bất an vì thói quen của ông.
Sehwa mỉm cười và gật đầu. Cậu không còn cảm thấy choáng ngợp khi nghe những lời như vậy, hay phủ nhận chúng ngay từ đầu. Đại tá Oh Seonran đã dạy cậu rằng cậu chỉ cần mỉm cười khi cậu nghe được điều gì đó tốt đẹp.
"À, cuối cùng cũng đến rồi."
Đột nhiên Đại tá Oh Seonran nhíu mày khi kiểm tra đồng hồ báo thức. Như thể ông đã nhìn thấy một điều gì đó cực kỳ khó chịu.
"Sehwa à, ta phải đi làm một chút việc."
Ừm, vậy thì.... Cậu sẽ phải ở một mình với Haerim.... Sehwa hơi lo lắng, không thể nói gì và chỉ cắn móng tay cái một cách bồn chồn.
"Đừng lo lắng. Ta sẽ đưa người vào trong đó."
Đại tá Oh Seonran vỗ nhẹ vào vai cậu như thể ông biết cậu có thể làm được và lập tức rời đi.
Nếu cậu biết chuyện sẽ xảy ra như thế này, cậu nên gọi ngay cho bảo mẫu. Cậu muốn chào đón Haerim mà không có người ngoài cuộc trong một khoảnh khắc lịch sử. Đó là lý do tại sao cậu đã cố tình đặt lịch hẹn cho bảo mẫu khoảng một giờ sau đó....
Sehwa ở lại một mình một cách ngớ ngẩn, hay đúng hơn là chỉ có hai người với Haerim, cậu phải thẳng lưng lại. Đúng vậy, có gì phải sợ chứ. Mình đã là bố rồi. Đến khi nào cậu mới hết sợ hãi chứ.
Sehwa lảng vảng quanh nôi, đã lấy hết can đảm và đứng ngay trước chân đứa bé.
"Mầm Non à, Haerim à."
Khi cậu gọi đứa bé bằng tên khai sinh và tên thật của nó luân phiên, đứa bé đã mấp máy môi. Chẳng lẽ đứa bé đã nhận ra tên của mình rồi sao? Mặc dù cậu không chắc chắn, nhưng cậu là một người cha, đã cảm nhận được điều đó, nên cậu đã quyết định tin vào điều đó. Sehwa nhanh chóng phấn khích, mỉm cười rạng rỡ với đôi má ửng hồng.
"Đẹp quá...."
Người ta nói rằng sử dụng nhiều biểu cảm khác nhau sẽ tốt cho sự phát triển tình cảm của đứa bé, nhưng cậu chỉ có thể thốt lên lời ngưỡng mộ rằng nó đẹp.
Tóc đã dày và các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng.... bé giống cậu, nhưng Haerim xinh hơn nhiều, nhiều đến mức cậu không thể so sánh với nó. Có thể nói gì nhỉ. Có vẻ như gen của cậu đã được tối đa hóa theo một hướng tốt. Khi Đại tá Oh Seonran nhìn thấy đứa bé đến phòng bảo vệ và thì thầm điều đó trong khi nín thở, ông đã cười lớn và nói rằng cậu đang nói giống hệt bố cậu.
Và... đương nhiên, cậu đã nhớ đến Ki Taejung khi cậu nhìn thấy Haerim. Lông mày, giữa hai lông mày, sống mũi và cằm chắc chắn giống anh hơn cậu. Có lẽ khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi chân dài cũng là do ảnh hưởng của anh.
A. Chỉ cần nghĩ đến Ki Taejung, tâm trạng của cậu đã sa sút ngay lập tức. Sehwa lắc đầu nhanh chóng sang trái và phải và gạt bỏ nỗi buồn mà cậu đã quen với việc làm đó đi. Cậu chỉ nên nghĩ về đứa bé. Có vẻ như mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu cậu tập trung vào Haerim.
"Haerim à."
Khi Sehwa định gọi đứa bé đến gần hơn, cậu đã giật mình và lùi lại khi cậu có cảm giác rằng thứ gì đó đã bị nhấn xuống bên dưới tay cậu.
"...Hả?"
May mắn thay, thiết bị miễn dịch không có gì bất thường, nhưng chiếc điện thoại di động mà họ đã treo đã bắt đầu di chuyển một mình. Có được kết nối với nôi không?
Thỏ và sóc chuột đã làm việc chăm chỉ để lăn. Nhạc hộp âm nhạc cũng rất đáng yêu. Vấn đề là Haerim ngoan ngoãn ngủ ngon, bắt đầu cau mày như thể có gì đó làm phiền nó.
"A, không được...."
Sehwa bồn chồn sờ vào bên ngoài nôi. Khi cậu sờ soạng khu vực mà tay cậu vừa chạm vào, cậu có thể cảm thấy một phần nhô ra. Thật may mắn vì cậu đã tìm thấy nó ngay lập tức. Đây là một cái nút.
"Phù...."
Cậu vô thức buông thõng vai, vai mà cậu đã vô thức căng thẳng.... Ngay lập tức, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi cậu từ phía sau.
Ai vậy? Mặc dù cậu đã giật mình trước sự hiện diện của một người lạ, cậu cũng không có thời gian để quay lại. Một cơ thể rắn chắc chạm nhẹ vào lưng cậu, cậu đã khom lưng lại. Cánh tay của ai đó duỗi ra từ phía sau cậu và nhấn nút trên nôi thay cho cậu.