Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Chương 4
-Em đã xem chưa?
'Dạ. Em xin lỗi. Em vừa mới kiểm tra ạ....'
Sehwa liếc nhìn đồng hồ và thấy chính xác là 5 phút đã trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng.
-Em đang làm gì mà không xem điện thoại vậy.
'Em đang làm bánh mì và nếm thử ạ.'
-Vậy sau khi em ăn hết chỗ đó thì em sẽ mở cửa cho anh, phải không?
'Hức, em xin lỗi! Em sẽ làm ngay bây giờ ạ... À, không phải! Chờ em một chút ạ! Thật sự chờ em một chút thôi ạ!'
Sehwa vội vàng cúp điện thoại và dọn dẹp bàn bếp. Không hổ danh là quân nhân, Ki Tae-jung rất gọn gàng, và anh ấy không thể chịu được cảnh có thứ gì đó vương vãi trong nhà. Nếu không có ai dọn dẹp thì anh ấy sẽ tự tay dọn dẹp, và mỗi khi điều đó xảy ra, cậu lại cảm thấy rất khó chịu. Thà anh ấy mắng cậu vì không dọn dẹp còn hơn, nhưng anh ấy chỉ bảo cậu ngồi yên và chơi thay vì lẽo đẽo theo cậu....
Cậu chất đống các dụng cụ nấu ăn vào máy rửa chén, và dùng giẻ lau sơ qua những chỗ bột bay lả tả bám vào. Trên đường chạy về phía cửa trước trong khi vỗ vỗ tay vào quần, Sehwa chợt nhớ ra và dừng bước, kiểm tra bảng điều khiển trên tường. Anh ấy đã bảo cậu kiểm tra xem ai ở ngoài rồi mới mở cửa mà.... Thật may mắn, cậu nhìn thấy Ki Tae-jung đang đứng dựa người một cách xiêu vẹo trước cửa.
'E-em xin lỗi ạ. Em đang dọn dẹp một chút ạ...'
Cậu mở toang cửa trước, cố gắng kiểm soát hơi thở gấp gáp vì chỉ di chuyển nhanh như vậy.
'Em thậm chí còn không thèm kiểm tra xem ai ở ngoài à?'
Ki Tae-jung cau mày và trách mắng cậu như thể anh không hài lòng với việc Sehwa hành động vội vàng.
'Dạ? Chúng ta vừa nói chuyện điện thoại xong mà ạ. Em cũng đã kiểm tra bảng điều khiển trước khi mở cửa nữa...'
'Em vẫn nên hỏi lại một lần nữa chứ.'
Anh ta tặc lưỡi ngắn gọn khi cởi cúc áo khoác.
'Em đã kiểm tra số xe mà anh đã cho em ở sảnh chưa?'
'...À, ừm... Chưa ạ.'
'Em có biết rằng có thể ngụy trang khuôn mặt dễ dàng đến mức nào không?'
Có cần phải đưa ra một ví dụ đáng sợ đến vậy không. Sehwa có chút sợ hãi và lầm bầm trong lòng, nhưng rồi cậu chợt nhớ ra một chuyện và liếc nhìn Ki Tae-jung. Có phải anh đang nói về lần họ đột nhập vào hầm trú ẩn cùng nhau sau khi hóa trang đặc biệt không?
'Lần sau hãy kiểm tra cẩn thận.'
Sehwa lấy mu bàn tay ấn mạnh vào miệng và nhanh chóng gật đầu. Có vẻ như Ki Tae-jung chỉ nói một cách nhẹ nhàng vì anh không muốn trở nên nghiêm trọng. Cậu đã biết rằng anh ấy có vẻ mặt đạo mạo như vậy khi anh ấy đang đùa.
Gần đây, Ki Tae-jung thường cố tình nhắc đến những chuyện trong quá khứ và hành động một cách nhẹ nhàng. Đó là một khía cạnh quân nhân của anh ấy, cũng như thói quen dọn dẹp của anh ấy vậy.
Từ lúc nào đó, Ki Tae-jung đã đào bới và nghiền ngẫm quá khứ liên tục như bây giờ. Giống như Sehwa có một chút ám ảnh về hạnh phúc hoàn hảo, Ki Tae-jung cũng có một khao khát khôi phục. Anh ta chưa bao giờ thất bại trên chiến trường, vì vậy anh ta tin rằng nếu anh ta che đậy những gì đã xảy ra trong quá khứ một cách hoành tráng theo một cách khác với thời điểm đó, và nếu Sehwa chấp nhận nó, thì mối quan hệ này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Cậu đã hơi bối rối khi anh ấy đột nhiên nhắc đến những chuyện trong quá khứ, nghĩ rằng anh ấy đang ám chỉ điều gì đó, nhưng khi thấy anh ấy nhắc đến những chuyện mà bản thân Ki Tae-jung cũng muốn tránh nhắc đến, cậu đã muộn màng nhận ra rằng người đàn ông này đang chiến đấu với chính mình. Anh ấy cũng muốn chứng minh với cậu rằng anh ấy đã thay đổi rất nhiều, rằng anh ấy đang suy nghĩ khác.
Sehwa, một thường dân tầm thường, khó có thể hiểu được cách chiến đấu của người lính Ki Tae-jung, và nó cũng có chút khó khăn. Cậu chỉ có thể mỉm cười gượng gạo và quay đi như bây giờ.
Tuy nhiên, mỗi khi anh ấy nhắc đến những ngày đã qua như thế này, ánh mắt Ki Tae-jung lại thoáng qua một cảm xúc sâu sắc mà chỉ cậu mới có thể đọc được, và nó đã giúp Sehwa bằng cách nào đó chịu đựng được. Nếu việc cắm gai vào bản thân để mơ về một sự khôi phục không chắc chắn là cách người đàn ông đã sống cả đời làm quân nhân này chuộc lỗi, nếu đó là điều tốt nhất mà một người chỉ biết làm theo cách đó đang làm, thì cậu cũng muốn tôn trọng anh ấy một chút.
'Haerim có ở nhà không?'
Ki Tae-jung rửa tay xong và nhìn vào phòng ngủ một cách nghi ngờ. Có vẻ kỳ lạ khi anh ấy không cảm thấy chút dấu hiệu nào của sự sống như bình thường.
'À, đại tá Oh Seon-ran đã đưa thằng bé đi vào buổi sáng rồi ạ.'
'Đưa đi? Đi đâu?'
'Đến khu nhà của ông ấy ạ.'
'Tại sao? Có chuyện gì à? Haerim bị ốm ở đâu sao?'
'Không, không ạ. Có vẻ như ông ấy thích dành thời gian cho Haerim sau một thời gian dài ạ. ông ấy nói rằng ông ấy muốn giữ thằng bé lại một ngày ạ....'
Đại tá Oh Seon-ran sẽ chết mê chết mệt với Haerim đến mức muốn giữ thằng bé lại không chỉ một ngày mà là cả một tháng, nhưng thực tế là ông ấy đã quyết định đưa đứa bé đi hôm nay vì một lý do khác.
'Ngay cả khi người giữ trẻ thay phiên nhau đến, con cũng không thể không làm gì cả.... con có thấy khó khăn không?'
'con không thấy khó khăn ạ. con thực sự không làm gì cả.'
ông ấy lo lắng vì cậu nghiêm túc đến mức không làm gì cả, chứ không chỉ nói suông. Mặc dù cậu cảm thấy thoải mái vì có người giữ trẻ, nhưng cậu cứ nghĩ rằng mình không biết liệu đây có phải là điều đúng đắn hay không.
Những người giữ trẻ đã chăm sóc Haerim một cách chu đáo, nhưng quan trọng nhất là họ không làm phật ý người lớn, hay chính xác hơn là Ki Tae-jung và đại tá Oh Seon-ran. Họ đối xử với đứa bé một cách cẩn thận như vậy... Gần đây, cậu có cảm giác rằng điều đó không phải lúc nào cũng tốt.
Chẳng phải chỉ cần đối xử tốt với chủ nhà và yêu quý đứa bé là đủ sao? Nuôi dạy con không phải là trò chơi búp bê mà khi nào thích thì chơi với nó, khi nào nó khóc thì bỏ xó. Cậu mong rằng các bảo mẫu chỉ giúp đỡ việc nuôi dạy con chứ không phải là đảm nhận hoàn toàn. Và cậu cũng mong họ sẽ tích cực dạy cậu hơn. Cậu cũng mong họ sẽ thẳng thắn phê bình Kitaejung, người đến nhà mỗi ngày với tư cách là cha ruột.
‘Vậy mà con còn nói thế thì chắc chắn là có chuyện gì rồi. Thường thì phải thuê thêm bảo mẫu chứ ai lại giảm bớt.’
Hôm nay đại tá Oh đến cũng vì ông ngạc nhiên trước lời đề nghị muốn giảm bớt người của cậu.
‘Có phải con không hài lòng với những người mình thuê không?’
‘Không, không có chuyện gì đâu ạ. Mọi người đều rất tốt…. Chỉ là, con là bố mà lại không làm gì cả, nên con cảm thấy không vui thôi.’
‘Ừm…. Dạo này con có ra ngoài không?’
Hôm qua cậu cũng đến bệnh viện, nhưng Sehwa biết rằng câu hỏi của đại tá Oh có ý khác, cậu cười gượng gạo.
‘Còn nguyên liệu làm bánh thì sao? Con cũng nhận tất cả qua giao hàng tận nơi à? Chứ không phải tự đi mua?’
‘À, dạ… đúng là vậy ạ….’
Nghe vậy, đại tá Oh liền yêu cầu bảo mẫu thu dọn đồ đạc.
‘Sehwa à, ta hiểu con lo lắng điều gì, nhưng trước khi giảm bớt người thì con nên tập dành thời gian cho bản thân trước đã.’
‘Dạ? Con đã có đủ rồi mà….’
‘Chăm sóc Haerim, nướng bánh ngon. Dạo này con chỉ cắm đầu vào hai việc đó, nên con mới nghĩ rằng mình không làm gì cả.’
Vì vậy, hôm nay ông sẽ trông cháu cả ngày, đại tá Oh bế Haerim lên.
‘Đừng lo, ta không trông một mình đâu. Bảo mẫu làm ca tối cũng đến dinh thự chứ không đến đây nhé.’
‘Nhưng….’
‘Ta phải biết con không thoải mái với điểm nào của các bảo mẫu thì ta mới giúp con được chứ. Nếu ta ở cùng họ một ngày thì chắc ta cũng sẽ cảm nhận được.’
Hôm nay cứ để bé ngủ ở dinh thự, đến chiều mai ta sẽ đưa bé về, con cứ nghỉ ngơi đi, và làm ơn đi ăn ở ngoài đi, đại tá Oh đẩy lưng cậu.
‘Tối nay thiếu tướng Ki đến chứ?’
Biết rằng ông không muốn gặp anh nên cố tình không đến vào buổi tối, Sehwa ngượng ngùng gật đầu.
Cậu đã khóc lóc và làm ầm ĩ trước mặt đại tá Oh, nhưng cuối cùng vẫn quay trở lại bên Kitaejung. Sehwa cảm thấy mình như một tội nhân mỗi khi đại tá Oh phát âm tên anh, cậu cứ rụt rè lại. Trong khi đó, Kitaejung dường như không quan tâm đến việc mình có bị đại tá Oh ghét hay không.
‘Ừ. Lát nữa bảo thiếu tướng Ki đưa con đến chỗ nào ngon ngon mà ăn. Mà hai đứa hình như ngày nào cũng ăn tối cùng nhau nhỉ, vậy ai là người nấu cơm?’
‘Người giúp việc chuẩn bị hết vào buổi sáng rồi về, nên chỉ cần hâm nóng lại thôi ạ.’
‘Hâm nóng rồi bày lên bàn cũng là việc chứ bộ. Đừng nói là Sehwa con làm đấy nhé?’
‘À, không ạ. Thiếu tướng làm hết ạ….’
Nếu Sehwa nói rằng cậu nấu cơm, hoặc thậm chí là hai người thay nhau nấu, thì chắc chắn đại tá Oh sẽ bay thẳng đến sở chỉ huy không quân mất.
Thực tế thì Kitaejung làm hết thật. Biết rằng cậu thích đứng trước bếp lò và lò nướng nóng hổi, Kitaejung không thể chịu được cảnh Sehwa lảng vảng trong bếp vì bất kỳ lý do gì khác ngoài làm bánh.
‘Anh ấy bảo nguy hiểm nên anh ấy làm hết ạ. Anh ấy dọn dẹp cũng nhanh hơn và sạch sẽ hơn con nữa….’
‘Thì cũng chỉ là hâm nóng thôi mà, máy móc thông minh làm hết rồi, có gì đâu. Bình thường đã không làm được gì cho con rồi. Tặc tặc.’
Đại tá Oh tặc lưỡi vẻ không hài lòng. Trong khi ngay cả cái máy thông minh kia mà Sehwa cũng không được chạm vào.
‘Thôi được rồi, hôm nay cứ ăn ở chỗ nào sang trọng, à không, không cần sang trọng cũng được, cứ ăn ở đâu đó gần nhà thôi, rồi trên đường về mua cho ta một thanh sô cô la nhé. Chắc tại ta già rồi, cứ thèm ăn vặt mãi.’
Nhất định phải mua để khi Haerim đến chơi thì có cái mà ăn nhé, đại tá Oh dúi vào tay cậu tấm thẻ tín dụng.
‘Không ạ, không cần đâu ạ.’
Đương nhiên là cậu không nhận rồi. Không phải là cậu có kế hoạch gì to tát, nhưng kể cả khi có đi đâu với Kitaejung đi chăng nữa, cậu cũng không muốn nhận tiền của đại tá Oh để ăn cơm với anh.
‘Cứ cầm lấy đi. Ta không muốn ăn sô cô la do thiếu tướng Ki mua đâu. Bình thường thì anh ta tiêu tiền phung phí vào việc khác.’
Nhưng Sehwa không thể làm ngơ trước sự quan tâm của đại tá Oh, người đã cố gắng hết sức đưa ra đủ mọi lý do để cậu bớt gánh nặng, cậu đành phải cầm lấy tấm thẻ tín dụng.
‘Con sẽ mua loại sô cô la ngon nhất cho cha ạ.’
‘Ừ. Mua loại ngon nhất và đắt nhất ấy.’
Đại tá Oh cười nói rằng ông đang mong chờ. Rồi ông thì thầm vào tai Haerim đang được bế trong lòng rằng bố con ngoan thật. Đứa bé giờ đã cứng cổ và bắt đầu nhận ra người khác, cười toe toét thích thú trước giọng nói hiền từ của ông.