Tháng Ba - Chương 148

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA
-----------
Chương 7

Sehwa suy nghĩ và vô thức gật đầu nhẹ. Ừm, thật vô lý, nhưng có vẻ như mình mới là người có thể chấp nhận một cách dễ dàng. Nếu anh ấy nói rằng hôm nay không có ai ở nhà nên hãy tạo chút không khí, thì có lẽ cậu sẽ dễ dàng gật đầu đồng ý. Có lẽ sẽ khác khi thực sự đụng chạm vào nhau, nhưng ngay lập tức cậu không cảm thấy khó chịu đến mức đó.

Có lẽ điều này hơi kỳ lạ? Thời gian cậu chỉ biết run rẩy và không dám nhìn vào mắt anh ấy cũng không lâu lắm. Vậy mà chỉ sau vài tháng, cậu đã nghĩ rằng mình không ngại quan hệ tình dục, có lẽ điều đó chắc chắn không bình thường.

Khi những tàn dư ký ức ập đến như một cuộc tấn công bất ngờ, cậu thường không thể cầm thìa đũa đúng cách và làm đổ thức ăn, và cậu thường lắp bắp nhiều lần đến mức không thể nói một câu hoàn chỉnh, nhưng giờ đây việc trò chuyện bình thường với người đàn ông đó đã trở nên tự nhiên đến vậy. Điều này thậm chí có phải là hơi nhanh không, cậu đã bối rối không lâu trước đây, nhưng hôm nay cậu đang lo lắng liệu mình có thực sự quan hệ tình dục không.

Những suy nghĩ tiếp nối nhau, lan rộng ra như những cành cây mềm mại. Vậy thì... Nếu việc cậu không ngại quan hệ tình dục với Ki Tae-jung là không bình thường, thì đến khi nào cậu mới có thể hoàn toàn chấp nhận anh ấy?

Sehwa dùng ngón tay cái ấn vào đầu ngón tay trỏ. Vùng bán nguyệt trắng trên móng tay cứ phình ra rồi co lại dưới áp lực. Mình không phải là người gây ra lỗi, vậy tại sao mình lại phải lo lắng đến thời điểm có thể tha thứ cho anh ấy? Mặc dù cậu đang cố gắng hồi phục, nhưng thế giới và cuộc sống đầy rẫy những điều khó khăn.

Cậu chỉ ước có ai đó chỉ cho cậu... Đến lúc này thì cậu có thể sống chung với người đàn ông đó, có thể quan hệ tình dục, cậu có thể làm nũng và yêu cầu anh ấy đối xử dịu dàng hơn mà không có vấn đề gì... như vậy.

"A...!"

"Sao vậy, có chuyện gì?"

"À, không. Em vô tình cào mạnh quá..."

Vì cậu đã dồn quá nhiều sức lực, phần trên của móng tay cái đã bị bong ra mỏng như bánh ngọt. Sehwa nhét hai tay xuống đùi, nhìn vào gương chiếu hậu và lảng tránh. Cậu cảm thấy Ki Tae-jung đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, nhưng cậu vẫn cố gắng phớt lờ.

Đồng thời với việc ánh mắt như muốn đốt cháy ấy từ từ rời đi, vai Sehwa trùng xuống. Giống như không khí thoát ra khỏi một quả bóng bay căng phồng, cả cơ thể và tâm trí của cậu đều co rúm lại.

Cậu không biết tại sao mình lại có những suy nghĩ như thế này. Cậu chỉ định ra ngoài ăn với Ki Tae-jung thôi mà.

Sehwa tựa đầu vào tựa đầu ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ. Với những kỹ thuật mới mà cậu thậm chí còn không thể nhớ tên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần và khuôn mặt gầy gò, tiều tụy của cậu chồng lên nhau trên cửa sổ xe đáng sợ. Cậu cảm thấy như mình đang treo hai bức tranh hoàn toàn không phù hợp cạnh nhau, Sehwa ngập ngừng cúi đầu xuống.

...Ừm. Có lẽ anh ấy đã không yêu cầu cho đến bây giờ vì anh ấy không có ý định làm vậy.

Cậu biết rõ anh ấy đặc biệt thích điểm gì ở mình. Làn da mềm mại khi còn nhỏ, và phần hông vẫn còn chút da thịt... đại loại thế.

Sehwa véo má mình như thể đang lau mũi. Quả nhiên cậu không cảm thấy gì cả. Cậu vẫn chỉ cảm thấy gầy gò thôi sao? Có lẽ lý do anh ấy bảo cậu tăng cân cũng liên quan đến điều này. Dù sao thì, một cơ thể chỉ xơ xác như bây giờ chắc hẳn không có gì thú vị khi chạm vào....

Cậu cảm thấy nghẹn lòng khi đột nhiên đối mặt với một vấn đề quá rõ ràng về nguyên nhân và câu trả lời sau khi lo lắng về những thay đổi cảm xúc không rõ lý do. Ki Tae-jung có thể chịu đựng được đến khi nào? Anh ấy có thể nhường nhịn và cảm thấy có lỗi với cậu đến khi nào, trong khi anh ấy thậm chí còn không cố gắng hôn chứ đừng nói đến việc quan hệ tình dục?

Tất nhiên, cậu không biết lý do chính xác tại sao anh ấy tránh quan hệ tình dục. Việc anh ấy không thích cơ thể gầy guộc như que củi chỉ là suy đoán của Sehwa. Dù sao thì con người cũng thay đổi. Cũng giống như Ki Tae-jung đã cho thấy những khía cạnh khác với trước đây, có lẽ anh ấy sẽ có những suy nghĩ khác trong tương lai.

"Em có lạnh không?"

"Dạ? Dạ..."

Ki Tae-jung vẫn đang dán mắt vào hình ba chiều. Có lẽ, sẽ như vậy. Nếu cậu đột nhiên nhắc đến một chủ đề như tại sao anh không ngủ với mình....

Cậu cảm thấy thật nực cười khi cậu thậm chí còn không thể đáp trả một cách dí dỏm một trò đùa về việc thực hiện kangaroo care cho nhau, vậy mà cậu lại lo lắng về những điều như 'Tại sao người đó không cố gắng quan hệ tình dục với mình?'. Sehwa mím môi vài lần rồi quay mắt về phía mu bàn tay tái nhợt của mình. Nỗi buồn quen thuộc dạo gần đây không còn xuất hiện đang cười bên dưới cậu, há rộng cái miệng đen ngòm.

"Lee Sehwa. Đến rồi đây."

Đôi mắt Sehwa mở to khi nghe giọng Ki Tae-jung thì thầm và tiếng lách cách của khóa cài dây an toàn. Mình ngủ từ khi nào vậy? Sehwa dùng mu bàn tay ấn mạnh vào má và chỉnh lại mái tóc hơi xẹp của mình.

Sehwa vừa định mở cửa xe với đôi mắt không tiêu cự vì vừa mới tỉnh dậy thì đã kinh hãi khi thoáng thấy mọi người bên ngoài cửa sổ xe. Nhiều nhân viên đang đứng cạnh nhau và chờ đợi họ, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên. Đó là một cảnh tượng thổi bay mọi lo lắng của Sehwa, người đang lo lắng về chăm sóc kangaroo, hay không, quan hệ tình dục với Ki Tae-jung.

"Có phải em ngủ lâu quá không ạ? Sau khi đến rồi ấy ạ?"

"Không lâu đến vậy đâu. Hơn 30 phút một chút?"

"Anh nên đánh thức em dậy chứ..."

Cậu định vội vàng nhảy ra ngoài vì xấu hổ, nhưng cửa xe đã mở ra một cách êm ái mà không cần cậu phải dùng lực ở tay.

"Thật vinh dự khi được đón tiếp quý khách."

Một nhân viên đang chờ đợi tiến đến và cúi chào một cách cung kính. Sự tận tâm khi cầm tay nắm cửa và cúi thấp người đến mức khó chịu đến nỗi không thể tin được. Ngay cả các nhân viên bách hóa đi theo Ki Tae-jung, hay bệnh viện ở khu 5 sao mà họ đến mỗi ngày, cũng không tiếp đón cậu một cách ồn ào như vậy.

"Đến mà không hẹn trước. Có thể ăn được không?"

Có vẻ như chỉ mình cậu cảm thấy khó chịu với tình huống này. Ki Tae-jung ra hiệu bằng cằm với những người đang nâng niu cậu như thể đó là điều đương nhiên.

"Đương nhiên là được ạ, thưa thiếu tướng."

"Anh đã đến đây trước đây rồi à?"

Làm sao họ nhận ra ngay vậy? Ki Tae-jung chỉ vào quân hàm đeo trên ngực một cách thản nhiên khi cậu hỏi nhỏ vì tò mò. Anh ta nheo một bên mắt, và khuôn mặt tinh nghịch của anh ta đặc biệt đẹp, Sehwa cắn chặt môi để che giấu tiếng rên rỉ.

"Chúng tôi xin lỗi vì sự đón tiếp chưa chu đáo. Quý khách có muốn một món ăn đặc biệt nào không ạ?"

"Ừm. tôi không có."

Người kia có vẻ là chủ nhà hàng khi mặc một bộ quần áo khác với mọi người. Nhìn vào bảng tên thì có vẻ đúng là như vậy.

"Nếu quý khách không có gì đặc biệt muốn tìm, thì chúng tôi có thể chuẩn bị món ăn mà nhà hàng chúng tôi tự tin nhất được không ạ?"

"Cứ làm theo ý người này đi."

"Vâng ạ. Vậy quý khách thì sao ạ...?"

"À, tôi không sao. tôi ăn gì cũng được ạ, cứ tùy ý chuẩn bị đi ạ."

"Vâng. Vậy chúng tôi sẽ mời quý khách vào trong ngay ạ."

Ông chủ nhà hàng vươn tay về phía bên trong. Người phụ trách bãi đậu xe, các nhân viên đang đứng phía trước, tất cả đều cúi người lặp đi lặp lại một cách biết ơn.

Sehwa ấn mạnh vào cổ áo phông đã giãn bằng lòng bàn tay và rụt vai lại. Cậu không cảm thấy khó chịu như thế này khi nhìn thấy những người lính đồng loạt chào Ki Tae-jung, nhưng cậu cảm thấy hơi khó chịu khi những người bình thường run rẩy ngay khi nhìn thấy quân hàm.

Họ run sợ vì sợ rằng người có quyền lực có thể làm hại họ. Họ ngưỡng mộ và khao khát những người có địa vị cao, và họ cảm thấy kính sợ và thận trọng. Và những người này, với xác suất cao, sẽ cố gắng chà đạp lên những người thấp hơn họ.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần ở một mức độ nào đó vì biết rằng đây là một nhà hàng nổi tiếng ở khu 5 . Có lẽ vì đó là một nơi chỉ tập trung những người có địa vị nhất định, những người ở khu 5 thường nhạy cảm hơn nhiều với từng yếu tố nhỏ khác biệt giữa họ và những người khác.

Trong tình huống đó, một sĩ quan, hơn nữa lại là một thiếu tướng không quân đã đến thăm, vì vậy việc họ muốn thể hiện bản thân là điều đương nhiên... nhưng vẫn thật khó chịu. Việc nhà hàng này nổi tiếng có lẽ có nghĩa là có rất nhiều người thích bầu không khí này.

Từ những nhân viên tập trung như mây, cậu cảm thấy một quyết tâm vững chắc rằng họ sẽ sử dụng Ki Tae-jung để nâng cao danh tiếng của mình, và để làm được điều đó, họ sẽ tự nguyện khuất phục ngay cả bây giờ. Thậm chí bản thân Ki Tae-jung còn chưa từng ra lệnh đối xử như vậy, nhưng hình ảnh những người tự hạ thấp mình vô hạn khiến cậu nhớ đến ông chủ Son ngày trước, và cả cậu nữa, và cậu cảm thấy đắng miệng.

"Đám người dưới trướng cứ khăng khăng giới thiệu nó nên anh mới nhớ đến."

Anh không biết bầu không khí lại tồi tệ đến, à không, kỳ lạ đến vậy. Ki Tae-jung thì thầm nhỏ, và vẻ mặt anh cũng không tốt. Anh vẫn vô cảm như mọi khi, nhưng một vẻ cau có rất nhỏ thoáng qua. Đó là khía cạnh trẻ con của người đàn ông mà dạo gần đây khiến Sehwa lén lút bật cười.

Có lẽ anh đã nghĩ rằng mình phải đến đây vì đây là một nơi nổi tiếng để hẹn hò, mặc dù đó không phải là sở thích của anh. Nhìn người đàn ông không có gì phải sợ trên đời cố gắng chịu đựng sự bất tiện, mảng băng giá đang cố gắng bám lấy trái tim cậu đã tan chảy.

Giống như một đứa trẻ thật.... Sehwa nhắc lại những cảm xúc mà cậu đã nghĩ đến khi nhìn Ki Tae-jung một lúc trước.

Khi nghĩ lại, dạo gần đây cả Ki Tae-jung và cậu đều thường xuyên đánh giá đối phương là trẻ con. Có lẽ Ki Tae-jung chỉ thích trêu chọc cậu như vậy, nhưng đối với Sehwa, từ 'trẻ con' tuyệt đối không phải là một lời chê bai. Làm sao cậu có thể dùng những lời như vậy như một lời chửi rủa khi có Haerim được chứ.

Sehwa lờ mờ nhớ lại nỗi buồn đen ngòm đang bám lấy mắt cá chân cậu ngay trước khi cậu thiếp đi và khẽ lắc đầu. Việc bị cuốn vào nỗi buồn mà không có thời gian để phòng bị là điều không thể tránh khỏi, nhưng có cần thiết phải cố tình nhai đi nhai lại những chủ đề khiến cậu cảm thấy tồi tệ hay không.

Đúng vậy, Ki Tae-jung vẫn chưa nói gì cả. Đó là người đàn ông đã nói rằng bất kể cậu làm gì thì cũng bình thường hơn anh ấy. Cậu nên nghe xem anh ấy định làm gì sau khi ăn, và nếu có chuyện quan hệ tình dục, cậu nên trả lời thành thật. Cậu không biết liệu mình thích hay không thích vì cậu chưa từng có thời gian để cân nhắc ngay cả những điều đó, nhưng nếu cậu nói như vậy... liệu Ki Tae-jung sẽ không cho cậu câu trả lời như mọi khi sao?

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo