Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Chương 10
"Không, không phải vậy…!"
"Ra xe đợi anh."
"Chờ một chút, Thiếu tướng. Ý em không phải vậy, không phải là tốt bụng mà là…."
"Anh đã bảo em ra xe đợi anh rồi."
"Th… Thiếu tướng…."
Nghe thấy Sehwa gọi mình như thể sắp khóc, Ki Tae-jung đột ngột dừng lại như thể phanh gấp. Tuy nhiên, dường như anh ấy không thể kiềm chế cơn giận dữ, và mỗi khi anh ấy nắm chặt rồi thả tay ra, những đường gân xanh trên mu bàn tay anh ấy lại nổi lên dữ dội.
"Thiếu tướng, em…."
Sehwa nhẹ nhàng thả tay đang nắm lấy cổ tay áo và đặt nó lên đầu ngón tay của Ki Tae-jung. Cậu không thể nắm chặt hay đan tay sâu vào tay anh, mà chỉ vừa đủ nắm lấy ngón trỏ và ngón giữa của anh. Đó chỉ là mức độ cử chỉ mà Haerim thường làm, nhưng đó là một sự can đảm lớn đối với Sehwa.
"Em, trước đây em phải giả vờ ổn dù có nghe những lời như vậy… nhưng nghĩ lại thì em không cần phải làm vậy nữa. Em đã nói với những người khác để xin lỗi, em chưa từng làm điều đó trước đây."
"…."
"Trong cuộc đời em, em chưa bao giờ bị hiểu lầm như vậy và em chưa bao giờ nghe ai đó nói xin lỗi… em, em cũng muốn yêu cầu một cách đường hoàng."
"…."
"Em không khóc, em cũng không nói lắp nhiều và em đã nói rõ ràng để anh ta xin lỗi em."
"…."
"Em nói thật đấy…."
Ki Tae-jung thỉnh thoảng vuốt tóc và đặt tay lên vai cậu, nhưng anh ấy không cố gắng nắm lấy tay cậu. Anh ấy biết rằng đó là một cái chạm khác với những cái chạm khác, đó là một cái chạm có ý nghĩa bắt đầu từ khoảnh khắc đó, vì vậy ngay cả khi tay anh ấy vô tình chạm vào tay cậu khi họ ngồi cạnh nhau trên дhế, anh ấy cũng không cố gắng nắm lấy nó.
Tuy nhiên, Ki Tae-jung dường như đã ngạc nhiên khi Sehwa chủ động tiến lại gần và nắm chặt tay anh. Đôi mắt hơi mở to, khóe miệng hơi giật giật, đầu ngón tay hơi run rẩy. anh thở ra hơi nóng hơn nhiều so với trước, và những đường gân trên gáy anh ấy, nơi mà một con dao mổ cũng không thể làm gì, cứ liên tục phồng lên.
Sehwa cũng cảm thấy tim mình chùng xuống trước phản ứng rất con người của một người đàn ông giống như một cỗ máy chiến đấu, một phản ứng mà không ai khác ngoài cậu có thể nhìn thấy. Ngay cả trong những khoảnh khắc như thế này, cậu vẫn cảm thấy tự hào khi nhận thấy những khía cạnh đó. Đó là một niềm vui thấp hèn đến mức đáng xấu hổ.
"Vậy thì, những thằng khốn đó có xin lỗi em không?"
"…."
"Chúng có cầu xin như cầu xin anh và cố gắng đưa em về chỗ anh một cách ngoan ngoãn không?"
Tuy nhiên, giới hạn của Ki Tae-jung dường như là không dùng chân với nhân viên. Con dao trong miệng anh ấy giờ đã hướng về phía Sehwa.
"Chuyện đó thì…."
"Không phải vậy. Anh phải làm gì nếu những thằng khốn đó phớt lờ em và kéo em đi?"
"Lúc đó… em đã định hét lên. Em đã định gọi Thiếu tướng… E… Em thực sự đã định làm vậy…."
"Em nên làm thế từ đầu."
Mặc dù bầu không khí ít lạnh lẽo hơn so với khi anh ấy trừng mắt nhìn các nhân viên, nhưng ánh mắt của người đàn ông vẫn như thiêu đốt.
"Xin lỗi sao? Có phải những thằng khốn đó vô tình va vào vai em à?"
"…."
"Có những chuyện có thể chấp nhận được và những chuyện không thể chấp nhận được. Làm sao em có thể thản nhiên như vậy với những thằng khốn đang cố gắng kéo người ta đi trong khi nói về những kẻ được chống lưng?"
Ki Tae-jung dường như rất tức giận vì cậu đã thản nhiên xin lỗi và không tìm anh.
Đã lâu rồi cậu mới gặp lại Ki Tae-jung đang tức giận, và cơ thể cậu tự nhiên cứng đờ lại. Tuy nhiên, có lẽ vì cậu biết rằng anh ấy đang cố gắng kiềm chế cơn giận hết mức có thể và rằng anh ấy đang lo lắng cho cậu nên cậu không thấy đáng sợ như trước. Cậu chỉ hơi… buồn thôi.
"Em xin lỗi…."
Cậu cảm thấy bối rối khi bị một người lạ đối xử như một thằng điếm một cách bất ngờ, trách mắng bản thân vì ngu ngốc khi không biết mức độ nghiêm trọng của tình hình, mong muốn anh ấy biết rằng cậu đã dũng cảm lên tiếng khác với trước đây, cảm thấy biết ơn vì anh ấy đã cố gắng giúp đỡ cậu và cảm thấy oán hận vì anh ấy không có gì để tức giận cả.
Tuy nhiên, Sehwa đã cố gắng mỉm cười. Đó là người đã lao đến giúp đỡ cậu ngay lập tức. Ki Tae-jung biết rằng mọi chuyện sẽ trở nên lớn hơn khi anh ấy can thiệp, nhưng anh ấy đã không ngần ngại, và anh ấy đã lắng nghe lời cậu rằng không nên dùng bạo lực. Vì vậy, cậu cũng muốn xoa dịu cơn giận của anh bằng mọi cách có thể.
"Em chỉ quá tập trung vào việc phải ứng phó khác với khi em ở trong nhà thổ… Em cũng nghĩ rằng đó là một sự hiểu lầm sẽ sớm được giải quyết. Em có bộ dạng này thì sao… Làm gì có diễn viên nào trông tiều tụy như em."
Cậu đã cố gắng nói một cách vui vẻ để an ủi Ki Tae-jung, nhưng vẻ mặt của anh ấy vốn đang cố gắng nới lỏng lại trở nên dữ tợn trở lại.
"Lee Sehwa."
"Có, có chuyện gì ạ?"
Ngay khi anh ấy hơi nghiêng đầu và để lộ khuôn mặt méo mó, ông chủ nhà hàng cầm máy tính bảng đã vội vã chạy đến.
"Hức! Ch, chuyện này là sao…."
"Ông bảo sẽ ra đón ngay mà?"
Ki Tae-jung đá vào những nhân viên đang nằm vật vã và nhìn ông chủ nhà hàng.
"…Có một đơn đặt hàng đến khi tôi đang trên đường đến, vì vậy tôi đã giải quyết nó và đang trên đường đến ạ."
Ông chủ nhà hàng định phản đối, nhưng lại lúng túng cụp đuôi. Có vẻ như người đó cũng chỉ đánh giá tình hình của Sehwa theo cách mà mình thích, dù anh ta không nói ra.
"Tôi thực sự xin lỗi vì đã đến muộn. Tuy nhiên, Thiếu tướng. Dù có chuyện gì đi nữa, ngài không thể hành hung nhân viên của chúng tôi như thế này…."
"Việc nhà hàng của ông treo biển tên và bán dâm sau lưng, hoặc bán bất cứ thứ gì, không phải việc của tôi."
Ki Tae-jung quay người về phía ông chủ nhà hàng. Đó là một cử chỉ rất nhẹ nhàng đến mức Sehwa đã không để tuột tay anh, nhưng ánh mắt anh như thể độc dược đang tuôn ra.
"Vậy thì ông nên làm rõ sự khác biệt khi nhận khách. Liệu người đó có phải là khách thật hay là một thằng ngốc nghiện chịch và đang tìm kiếm một cái lỗ khi đang ăn không."
"Dạ…?"
"Có bao nhiêu chuyện như thế này đã xảy ra mà lũ nhân viên dám nói những lời vô nghĩa với một người đến ăn rằng họ đến để được bao nuôi?"
Thiếu tướng không quân trẻ tuổi với khuôn mặt đẹp trai. ông chủ nhà hàng đã rất phấn khích trước sự ghé thăm của một người nổi tiếng mà những người sống ở khu 5 không thể không biết, nhưng hiện tại khuôn mặt ông ta tái nhợt khi nghe những lời đó.
"Ôi trời, không lẽ nhân viên của chúng tôi… Không phải đâu, Thiếu tướng. Chắc là đã có một sự nhầm lẫn nào đó…!"
"Lúc nãy giờ chỉ toàn nhầm lẫn, không, à. Vậy có nghĩa là không có vấn đề gì lớn nếu tất cả bọn này chết ở đây, đúng không? Tôi cũng có thể nói rằng đó là một sự nhầm lẫn. Không phải sao?"
Ánh mắt hung ác của anh ấy rà soát khắp hành lang. Sehwa nhận thấy rằng Ki Tae-jung đang chọn một thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí và túm lấy anh ấy và nói, "Thiếu tướng ạ."
"Thiếu tướng… chỉ cần, chỉ cần đi thôi…."
Đó là một giọng nói run rẩy thảm hại. Sehwa muốn phớt lờ đôi mắt đỏ rực vì giận dữ của anh ấy, nhưng cậu cố gắng chịu đựng và van nài.
"…Đi thôi."
Sau khi liên tục gọi và bám lấy anh bằng "Thiếu tướng" trong một thời gian. . Sau vài giây tưởng chừng như vĩnh cửu đối với Se-hwa, sự cho phép cuối cùng cũng được ban ra.
Sehwa đang bám lấy anh như một đứa trẻ, Ki Tae-jung dùng ngón tay cái đẩy tay của cậu một cách nhẹ nhàng, và đưa các ngón tay của anh vào sâu giữa các ngón tay của cậu. Chắc chắn anh biết đây là một lực quá lớn đối với Se-hwa, nhưng anh vẫn im lặng bước đi, tay đan vào tay cậu như một cây leo
"Vậy chính xác thì những thằng khốn đó đã nói gì?"
Mãi đến khi đến chiếc xe đen bóng, Ki Tae-jung mới thả tay đang nắm lấy tay cậu và mở cửa xe.
"Chỉ là…."
"Em thấy thương hại những thằng khốn đã cố gắng kéo em đi, và em sợ anh à?"
"…."
"Nói cho anh biết đi vì anh sẽ không giết ai cả. Tội phỉ báng, tội hành hung, việc làm những việc bẩn thỉu sau lưng…. Có quá nhiều thứ để báo cáo, vì vậy anh sẽ giải quyết chúng như vậy, vậy nên hãy nói cho anh biết đi. Có chuyện gì đã xảy ra?"
Không có chuyện hành hung đến mức đó…. Và khi nhìn lại kinh nghiệm làm việc trong nhà thổ, có vẻ như cơ sở kinh doanh này không giới thiệu người bảo trợ mà chỉ làm vừa lòng những nhân vật cấp cao quen thuộc đến để thể hiện sự giàu có của họ.
Ki Tae-jung cũng biết rằng đó là một nơi nổi tiếng để hẹn hò, vì vậy có lẽ họ đã muốn đưa bạn gái hoặc người tình đến ăn tối. Tuy nhiên, cậu không ngu ngốc đến mức nói về những điều như vậy trong tình huống này.
"Hay là giết hết bọn chúng đi nhỉ? Đừng báo cáo gì hết?"
"A, không! Anh đã nghe thấy từ những người đó rồi đấy ạ. Em đang nhìn bức tranh trên tường thì cái… người tên là diễn viên bảo sẽ đợi gần bức tranh đó…."
Ki Tae-jung cởi áo khoác tùy tiện và ném nó vào ghế sau rồi xắn tay áo lên. Sehwa đã rất lo lắng trước những cử chỉ bồn chồn khi tháo cà vạt của anh, nên chỉ cúi đầu xuống.
"Lee Sehwa."
"…."
"Anh biết em vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với anh, nhưng tại sao em không tìm anh ngay cả khi những chuyện như vừa nãy xảy ra?"
"…Em đã nói rồi mà, em đã định tự mình giải quyết trước… và sau đó gọi Thiếu tướng…."
"Sau đó? Đến khi nào. Sau khi bị nhốt trong một căn phòng mà dù có hét bao nhiêu thì cũng không ai nghe thấy?"
"…."
"Và sao nữa? Bộ dạng tiều tụy? Tại sao em cứ hạ thấp bản thân mình trước mặt người khác như vậy?"
"Em làm vậy để Thiếu tướng vui lên… Bởi vì bầu không khí vừa nãy quá, như vậy mà…."
Ki Tae-jung im lặng và khởi động xe như thể không muốn nói gì thêm khi cậu lẩm bẩm một cách ngập ngừng.
Sehwa không biết phải làm gì và chỉ xoắn lấy gấu áo. Cậu biết rằng anh ấy lo lắng cho cậu nên anh ấy mới tức giận như vậy, nhưng cậu không thể không cảm thấy buồn.