Tháng Ba - Chương 156

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 15

"...Vào cẩn thận nhé."

Có lẽ vì nhìn thấy hình ảnh cũ của mình trong anh đang tức giận nên Sehwa đã rất sợ hãi, chỉ liếc nhìn anh. Dù muộn màng anh đã nghĩ lẽ ra mình nên cố gắng nhẹ nhàng hơn, nhưng anh vẫn muốn chắc chắn. Anh muốn bảo cậu ấy rằng nếu có bất kỳ gã nào tiếp cận cậu ấy theo cách này, thì cậu ấy phải hét lên và tìm anh trước, rằng thế giới này không phải là một thế giới mà một giải pháp hòa bình và tốt bụng như xin lỗi có thể hiệu quả.

"Vậy thì trong những lúc như vậy… em phải làm gì… Em phải nâng cao giá trị bản thân như thế nào? Ngay cả khi ai đó nhìn em lần đầu tiên, họ cũng nghĩ, à, cái đó đến đây để bán thân à, hừ, em bị hiểu lầm như vậy…."

Và Sehwa lại khóc vì anh.

"Lúc đầu em định gọi Thiếu tướng ngay, nhưng oông  chủ nhà hàng bảo sắp đến rồi… Nếu em gọi Thiếu tướng và mọi chuyện trở nên lớn hơn… hức, em sẽ không phải là người nghe những lời khó nghe và phải chịu đựng những tin đồn… mà là… Thiếu tướng… Dù sao thì ông  chủ nhà hàng cũng bảo  sắp đến rồi, nên…."

"…."

"Chỉ là, anh có thể nói rằng anh biết em đã cố gắng hết sức trong tình huống đó… rằng em đã chịu đựng tốt mà không khóc… Anh không thể chỉ nói những điều như vậy sao?"

"…."

"Em đã rất ngạc nhiên, em đã rất sợ hãi, anh có thể nói những điều như vậy thay vì mắng em được không…."

Có lẽ Sehwa thậm chí còn không biết cách tức giận đúng cách. Có lẽ việc đáp trả đối phương bằng cách yêu cầu họ xin lỗi khi điều này xảy ra là tất cả những gì mà cậu ấy, người vẫn còn quá trẻ, có thể nghĩ ra như một phương pháp trưởng thành, lý tưởng và bình thường để mọi người sống trên thế giới này.

Anh nhận ra điều đó chỉ sau khi Sehwa nhỏ những giọt nước mắt.

Anh đáng lẽ phải nhận ra điều đó. Anh đã bẻ gãy ý chí của Lee Sehwa nhiều nhất và đau đớn nhất, đáng lẽ phải đọc được quá khứ và ý chí tiềm ẩn của cậu ấy trong lời nói rằng cậu ấy muốn họ xin lỗi. Anh đáng lẽ phải làm vậy, dù không ai khác. Ít nhất anh cũng nên ôm cậu ấy và hỏi cậu ấy có ổn không, như Sehwa đã nói.

Anh đã nghĩ rằng cậu ấy đang làm tốt, nhưng anh đã phá hỏng mọi thứ một lần nữa bằng chính tay mình. Không, có lẽ việc cậu ấy đang làm tốt chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi.

Giống như cậu ấy đã làm ở bệnh viện một ngày nọ, Ki Tae-jung đứng như trời trồng khi nhìn thấy lưng Sehwa đang co rúm lại và thoải mái khóc  khi cậu ấy bước vào tòa nhà. Đến khi bình minh, những tia đỏ của mặt trời mọc nhuộm chân cậu, và đến khi một buổi sáng xanh thẳm hoàn toàn đến. Cứ như vậy. Liên tục.

"Trung úy Park."

"Dạ."

"Chuyện gì đã xảy ra với các nhân viên nhà hàng, cậu đã nói rồi phải không? Những kẻ đã trực tiếp chạm vào Sehwa."

"À, tôi nghe nói rằng họ đã thuê một luật sư cùng với ông chủ."

"Đó có phải là chỉ thị của Đại tá Park không?"

"Không phải Đại tá Park, mà là sự sắp xếp của người đại diện công ty giải trí là con rể của ông ấy, nhưng một khi Đại tá Park thừa nhận một phần mối quan hệ của mình với Thiếu tá Kim, thì dù sao thì nó cũng vô ích."

Trung úy Park thận trọng hỏi liệu có hình phạt cụ thể nào mà anh muốn hay không. Sao phải hỏi chứ. Anh định ra lệnh nhốt tất cả chúng vào nơi mà Thiếu tá Kim đang vật vã, nhưng đúng lúc đó, điện thoại rung lên kéo dài. Bực mình, anh chỉ liếc nhìn màn hình, nhưng Ki Tae-jung đang dựa vào lưng ghế , bỗng bật dậy. Kết quả là chiếc ghế nặng nề đổ ập xuống phía sau. âm thanh vỡ tan tành vang vọng khắp nơi. Anh không quan tâm chuyện gì bị vỡ hay phá hủy. Đó là một cuộc gọi từ Sehwa.

"Ừ."

-Th, Thiếu tướng….

"…Em đang khóc à?"

Anh có nên nhấc máy quá nhanh không? Những lo lắng của anh hóa ra là vô nghĩa. Giọng nói của Sehwa đầy nước mắt, tâm trí anh vốn đã rối bời như muốn nổ tung. Tại sao em lại khóc một mình nữa, hả?

"Có chuyện gì vậy."

-H, Haerim….

"Haerim? Chuyện gì xảy ra với Haerim."

Các phụ tá của anh cũng căng thẳng và đứng dậy khi họ đọc được một dấu hiệu bất thường. Trung úy Park và Thượng sĩ Choi nhanh chóng quay số bộ đàm để yêu cầu xe và trực thăngт.

-H, hức, hức….

"Không sao đâu, anh không hối thúc em đâu, hãy nói từ từ thôi."

Sau khi điều chỉnh hơi thở một chút, Sehwa chậm rãi tiếp tục.

-Haerim….

"Ừ, Haerim."

-Hức, con bị sốt, rất cao…. Em đang ở bệnh viện một mình bây giờ….

"Một mình à?"

-Vâng, đó là bệnh viện mà em luôn đến, hức, bệnh viện đó… Ah. Ờ, em đã đến đó bằng cách nào… Em đã hỏi người bảo vệ, mà… họ có xe hơi không….

Khó hiểu vì cậu ấy nói lung tung và đầy những tiếng nấc, nhưng có vẻ như cậu ấy đã nhờ người bảo vệ chở đến bệnh viện mà cậu ấy thường đến.

"Được rồi. Em làm tốt lắm."

Anh liên tục khen cậu ấy vì đã làm tốt dù cậu ấy chắc hẳn đã rất sốc... anh túm lấy đống giấy tờ như thể đang hất chúng đi và rời khỏi chỗ ngồi của mình. Anh đã không cố gắng tìm cậu ấy vì anh nghĩ cậu ấy sẽ khó chịu gặp anh, nhưng nếu anh biết chuyện này sẽ xảy ra, anh đã nên tìm cậu ấy bao nhiêu lần cũng được, Rồi liên tục đập cửa nhà cậu ấy mới phải

"Em đã gặp bác sĩ chưa?"

- Chưa… Em đang, phòng chờ ạ. Phòng chờ mà các sĩ quan sử dụng, phòng đó ạ….

Khi anh dịu dàng dỗ dành cậu ấy, tiếng khóc của Sehwa đã nhỏ hơn trước, vang lên bên tai anh.

"Anh sẽ đến đó ngay thôi."

- …Vâng.

"Anh thực sự có thể đến đó nhanh thôi. Em hiểu chứ?"

Đó là một câu nói trống rỗng mà không có bất kỳ giải pháp nào. Ngay cả như vậy, câu đó bị chia thành nhiều mảnh và không hoàn chỉnh, nhưng Lee Sehwa vẫn ngoan ngoãn đồng ý. Anh có thể nghe thấy âm thanh của má ướt đẫm của cậu ấy chà xát vào bề mặt màn hình, vì vậy anh có thể biết rằng cậu ấy đang gật đầu.

 sự an ủi mà Lee Sehwa muốn vài ngày trước cũng là như thế này…. Có lẽ là vậy. Ki Tae-jung ôm trán và nuốt một tiếng thở dài. Tại sao anh chỉ biết rõ những sai lầm mà anh đã mắc phải sau khi Sehwa khóc một mình? Tại sao sự giác ngộ của anh luôn chậm một nhịp?

"em có thể tiếp tục nói chuyện cho đến khi anh đến không?"

-Không ạ, bác sĩ… em cần phải nghe bác sĩ nói…

"Được rồi, hãy gọi cho anh ngay nếu có chuyện gì xảy ra."

-Vâng….

Anh chắc chắn không hài lòng vì đứa trẻ ốm đến mức phải nhập viện. Anh càng đau lòng hơn khi nghĩ về việc Sehwa lo lắng một mình.

trong khi đó, anh có một chút hạnh phúc vì cậu ấy đã tìm đến anh và gọi cho anh ngay lập tức. Anh chỉ cảm thấy có lỗi với Lee Sehwa vì đã để một kẻ như anh ở bên cạnh cậu ấy.


"Baa! Bubu, oaaa!"

Haerim vẫy tay và cười rạng rỡ như thể thích thú với chuyến đi chơi đột ngột. Sehwa nắm lấy những đầu ngón tay màu hồng như thạch rau câu bị ngâm trong nước và không ngừng hắng giọng.

"…Hức, em xin lỗi ạ."

"Có gì đâu. Thật may là không có gì nghiêm trọng cả."

Ki Tae-jung chỉ ra khỏi phòng cấp cứu sau khi cuối cùng đã gọi Đại úy Na và nhận được ý kiến rằng không có gì bất thường với đứa trẻ.

"Anh đã… ăn chưa ạ?"

"Ừ, còn em?"

"Em đã ăn… sớm hơn một chút…."

Một chút mệt mỏi hiển hiện trên khuôn mặt người đàn ông đang vuốt ve mái tóc được chải chuốt cẩn thận của anh. Đã lâu rồi. Mặc dù chỉ mới vài ngày, nhưng họ đã gặp nhau mỗi ngày kể từ khi cậu xuất viện, vì vậy sự vắng mặt của Ki Tae-jung thật khó xử, và cuộc hội ngộ còn khó xử hơn nữa.

Cậu nên giải thích chuyện đã xảy ra ở bãi đậu xe như thế nào đây? Cậu có nên nói rằng họ đã cãi nhau không…?

Khi cậu đóng cửa xe và bước ra ngoài, Ki Tae-jung đã không giữ cậu lại. Anh ấy không đi theo cậu về nhà. anh ấy đã không ghé thăm cậu vào ngày hôm sau, hoặc ngày hôm sau nữa. Anh ấy không nhắn tin hoặc gọi điện cho cậu, mà chỉ gửi những món ăn được gói ghém xa hoa và những món quà mà cậu không biết để làm gì thông qua những người bảo vệ.

Nếu anh ấy đến thăm hoặc gọi cho cậu, cậu sẽ lấy hết can đảm để xin lỗi. Cậu muốn nói rằng cậu biết rõ rằng chứng trầm cảm của cậu, vẫn còn lâu mới lành, đã khiến anh bối rối và cậu xin lỗi vì đã hờn dỗi. Nhưng Ki Tae-jung chỉ trút những món quà mà cậu không muốn lên người cậu.

Cậu không cần những thứ này…. Đầu cậu đau nhói trước ngọn tháp túi mua sắm ngày càng chồng chất, nhưng bây giờ cậu biết rằng đây là lời xin lỗi và sự ân cần theo cách riêng của Ki Tae-jung, nên cậu không thể từ chối chúng hoàn toàn.

Cậu chỉ thở dài khi nhìn thấy những món đồ chất đống, đứa bé đang nằm trong vòng tay cậu đột nhiên ọe ra. Sehwa bối rối định gọi người trông trẻ, nhưng cậu nhận ra rằng cậu đã cho tất cả họ về nhà với lý do cậu muốn nghỉ ngơi một mình ... Câuk thực sự bối rối một lúc.

Khi cậu xác nhận rằng đó là thứ đã trào ra, đó chỉ là một chút sữa, chỉ khi đó cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút và lau miệng ướt đẫm của con. Cậu vẫn nhớ như in ký ức về ngày Haerim nôn lần đầu tiên. Cả cậu và Ki Tae-jung đều ngạc nhiên và hơi đóng băng, nhưng người trông trẻ cười nói rằng nôn ở mức độ này là phổ biến đối với trẻ sơ sinh. Tuy nhiên, cô ấy nói rằng nếu tần suất nôn tăng lên và con bị sốt, thì nên đến bệnh viện ngay lập tức.

Cậu nhớ lại lời khuyên của người trông trẻ. nếu có chuyện gì xảy ra, thì hãy đo nhiệt độ của đứa trẻ. Sehwa đã kinh ngạc trước một con số đáng kinh ngạc mà cậu ấy chưa từng thấy trước đây.

"H, Haerim à…."

Điều này… điều này có thể xảy ra sao? Đây không phải là sốt cao, phải không? Cậu không biết phải làm gì, Haerim lại nôn ra. Lần này là nước trong.

Kể từ đó cậu không còn suy nghĩ được gì nữa. Cậu không thể giữ bình tĩnh được. Tất cả các video và sách liên quan đến việc chăm sóc trẻ mà Sehwa đã xem đều liên tục nhấn mạnh mức độ nguy hiểm của sốt cao đối với trẻ nhỏ. Có lẽ Người trông trẻ đã giải thích nó vì đó là một điều gì đó có thể xảy ra một lần, nhưng cậu không ngờ rằng nó sẽ xảy ra với đứa con của mình. Hơn nữa, một con số vô lý như vậy…. Có lẽ cậu ấy đã sơ ý vì đứa trẻ chưa từng bị ốm trước đây. Haerim luôn ngoan ngoãn, xinh xắn và khỏe mạnh.

Cậu không biết mình đã yêu cầu người bảo vệ chở đến bệnh viện trong trạng thái tinh thần nào. Cậu chỉ cảm thấy có lỗi và có lỗi vì cậu đã trở thành một người bố mải mê cảm xúc của bản thân mà bỏ bê con mình.

"Uaaaa!"

Haerim dù hiền lành đến đâu đi chăng nữa, vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh. Những người xa lạ đổ xô đến, và người bố liên tục tạo ra những âm thanh the thé, vì vậy có lẽ con đã trở nên bất an theo. cuối cùng cậu bật khóc. Sẽ là một vấn đề lớn nếu con sốt cao hơn nữa…. Sehwa bế Haerim trong vòng tay và vỗ về con trong khi những giọt nước mắt rơi xuống. Cậu đã hối hận trong suốt thời gian đó.

Cậu cảm thấy tồi tệ về bản thân mình, vì đã đuổi người trông trẻ là một chuyên gia đi với lý do cậu muốn nghỉ ngơi một mình. cậu cũng cảm thấy bức bối khi một người bố không thể làm bất cứ điều gì một mình và bối rối như thế này.

Ngay sau khi đến bệnh viện, cậu đã hoàn thành việc đăng ký thông qua người quản lý phụ trách của mình. khi cậu ngồi trong phòng chờ chỉ dành cho các sĩ quan, nước mắt cậu cuối cùng cũng trào ra.

Sẽ ra sao nếu đó là một căn bệnh nghiêm trọng? Có lẽ em đột nhiên biến đổi thành một thể chất kỳ lạ vì cậu? Nếu là như vậy thì cậu….

Sehwa khóc nức nở, mò mẫm màn hình điện thoại mà cậu đã xoay xở để mang theo. Cậu truy cập vào lịch sử cuộc gọi gần đây, ấn vào bất kỳ đâu. Không cần phải kiểm tra xem đó là ai. Rốt cuộc thì danh sách cũng toàn tên của Ki Tae-jung.

-Được rồi. Em làm tốt lắm.

Ki Tae-jung đột ngột nhận được cuộc gọi, dỗ dành cậu bằng giọng nói dịu dàng. Anh tiếp tục khen cậu, dù cậu dựa vào những người bảo vệ để chạy đến bệnh viện, anh còn khen cậu vì cậu đã làm tốt.

-em có thể tiếp tục nói chuyện cho đến khi anh đến không?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo