Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Tập 24
“Uống chút nước rồi ngủ đi.”
Sehwa đang ngồi gật gù ngủ gà ngủ gật, cố gắng đón lấy ly nước. Mí mắt cậu nặng trĩu. Lấy cớ ga trải giường ướt không thể ngủ ở đó, Taejung ôm cậu xuống phòng ngủ ở tầng 1.
Đúng như dự đoán, sau khi tắm xong lại tiếp tục. Anh nói sẽ không cho vào vì không có thông tin về thuốc tránh thai, nhưng dường như tất cả mọi thứ khác đều đã xảy ra. Cái cuối cùng Sehwa nhớ, là cậu đã khóc nức nở, khi bị anh liếm ở bồn rửa mặt.
“Ừm…”
Taejung đang đọc tờ hướng dẫn sử dụng thuốc tránh thai mà Sehwa đã uống, với vẻ mặt rạng rỡ nhất mà cậu từng thấy gần đây.
“Có thành phần độc hại nào không?”
“Không phải vấn đề thành phần mà là sự kết hợp. Dù sao thì việc đảm bảo hiệu quả 100% cũng có nghĩa là cơ thể em sẽ phải chịu gánh nặng lớn hơn.”
Cắn một miếng táo giòn tan, Taejung bừa bãi lật lật cái hộp
“Sau này đừng tự ý uống thuốc nữa. Anh sẽ tìm cách khác.”
“Nhưng… dù sao thì chỉ cần không xuất tinh bên trong là được mà ạ?”
“Vừa nãy anh cũng đã nói rồi, không được. Chưa cưới mà đã muốn có đứa thứ hai à?”
“Cư, cưới á?”
“Thế nhận cả cái giấy chứng nhận kia rồi mà không định làm thật sao?”
Như thể không cho phép phản đối, anh bóc một miếng táo nhỏ, ép vào miệng cậu. Nước ép táo chạm vào môi khô rát, hơi đau nhưng vị mát lạnh và chua nhẹ, khiến cậu cảm thấy đỡ hơn hẳn. Sehwa nuốt trôi, Taejung lại đút thêm mấy miếng nữa.
“Mà Thiếu tướng… thích táo thật đấy nhỉ.”
Cậu vừa nhai vừa hỏi, Taejung nghiêng đầu, ừm hừm một tiếng.
“Ừm. Thật ra là hay ăn chứ không phải là thích.”
Nói vậy chứ trước đây anh ấy cũng ăn mỗi ngày mà… Đến mức đó thì chẳng phải là thích sao? Như thể nhận ra sự khó hiểu của Sehwa, Taejung nói thêm:
“Anh nghĩ đó là món ăn tiện lợi vì nó bộc lộ rõ tình trạng.”
“Món ăn tiện lợi ạ?”
“Ừ. Chỉ cần nhìn độ giòn khi cắn hay mức độ ngả màu là có thể biết nó còn nguyên vẹn hay không. Trước đây anh cũng từng nói rồi mà? Có nhiều thằng muốn giở trò với anh bằng đồ ăn.”
“À… Vâng, em nhớ là đã nghe rồi.”
“Táo thì vị đâu cũng thế, nên nếu có thứ gì đó bị trộn vào, ngay khi cắn một miếng là anh sẽ cảm thấy vị thay đổi. Kiểu như ‘Á, cái này có vẻ không ổn rồi’.”
Taejung khẽ vươn tay, xoay quả táo đã ăn được một nửa dưới ánh đèn.
“Nhưng khi có thứ gì đó thật sự yêu thích, anh mới hiểu rõ. Đây không phải là thích.”
“Thế á? Anh thích cái gì rồi ạ?”
Khóe môi đang cười của Taejung nhếch lên. Thật sự không biết mà hỏi sao? Thật sự không phải là đồ ngốc à, anh ấy cứ nhìn cậu bằng ánh mắt đó khiến Sehwa nhíu mày. Rõ ràng cậu chỉ hỏi vì tò mò thôi mà sao lại nhìn như thế. Viết cả cái giấy chứng nhận rồi làm loạn lên, giờ thì hình như anh đang tự hạ thấp lòng tự trọng của em đấy…
“Thôi không nói nữa, em… Thôi được rồi. Lại đây.”
“Anh không ngủ ạ?”
“Ngủ chứ.”
Cậu nghĩ anh sẽ ôm chặt lấy mình từ phía sau như trước, nhưng Taejung lại dựa người nghiêng vào đầu giường, đặt cơ thể cậu lên ngực anh.
“Làm thế này đúng không? Gắn kết và ổn định cảm xúc.”
“Cái gì mà… À, Kangaroo care (chăm sóc kiểu Kangaroo) ạ?”
“Ừ.”
“Thế nào, có cảm thấy yêu anh hơn chút nào không?” – Taejung thì thầm khẽ. Sehwa bị cù lét, bịt tai lại, khẽ khúc khích cười.
Tựa má lên lồng ngực rắn chắc của Taejung, nơi mà kim châm cũng không chảy máu, Sehwa cảm nhận được nhịp đập đều đặn. Thùng thùng. Âm thanh đó nặng nề và mạnh mẽ hơn nhiều so với nhịp tim của cậu, nó giống tiếng bước chân của đôi ủng quân đội dẫm xuống đất, và cũng giống như nó đang không ngừng nói chuyện với cậu.
“Này… Thiếu tướng.”
“Ừm.”
“Lúc đó… em xin lỗi.”
“Lúc nào? Em có chuyện gì phải xin lỗi anh à?”
Hơi ấm lan dọc theo sống lưng trần trụi của Sehwa. Dù có chỗ cứng và những đốt xương hơi nhô ra, nhưng đó là một bàn tay thật dài và đẹp.
"Thật ra em biết anh không đi đâu cả, vẫn đợi em suốt đêm ở bãi đậu xe, chỉ vì sợ em sẽ gặp khó khăn khi nhớ lại..."
"Biết vậy là tốt rồi."
Bàn tay đều đặn vỗ về lưng khiến toàn thân cậu như kem tan chảy. Ưm. Cậu còn muốn nói nhiều hơn nữa mà. Nhưng giấc ngủ đã bỏ lỡ ùa đến như sóng, Sehwa từ từ chớp mắt.
“Ngủ thôi em yêu à.”
“Vâng. Nhưng Thiếu tướng…”
“Anh không đi đâu cả, mai nói tiếp. Ngủ đi.”
Taejung vừa nhéo nhéo mông Sehwa, vừa hỏi cậu có quên nội dung giấy chứng nhận không.
Nhìn Sehwa rúc vào lòng mình, khẽ lẩm bẩm, Taejung nghĩ ước gì bản thân có thể nghĩ ra một từ nào đó hay hơn từ "xinh đẹp". Ước gì có một câu chữ nào đó thật đẹp, có thể ca ngợi cuộc sống đầy gian nan của người đang nằm trong vòng tay anh, chứ không phải những lời lẽ nghe có vẻ hời hợt, bỡn cợt.
Trước khi Sehwa chìm vào giấc ngủ, anh muốn kết thúc đêm nay bằng một câu nói tuyệt vời hơn, nhưng chẳng có gì hiện ra trong đầu anh. Bộ não vốn đã lười biếng vì sự thỏa mãn và no đủ không thể vắt ra được gì ngoài một từ duy nhất. Vì vậy, Taejung đành bất đắc dĩ,
“Anh yêu em.”
Buột miệng thốt ra câu nói đó.
“Anh yêu em, Lee Sehwa.”
Anh vuốt ve gáy tròn trịa của Sehwa, người thoảng hương dầu gội giống hệt anh, và thì thầm một lần nữa. Trước đây, đã vài lần anh lỡ buột miệng, hơn nữa còn là bằng một giọng nhỏ đến nỗi Lee Sehwa chẳng thể nghe thấy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vào lúc này, khoảnh khắc này, chỉ có câu nói này mới đúng.
Cái đầu nhỏ bé tưởng chừng đã say giấc khẽ gật gù. Anh lại thì thầm "Anh yêu em" một lần nữa. Và từ lúc nào không hay, chỗ má Sehwa áp vào anh đã ướt đẫm. Taejung bất lực lặp đi lặp lại cùng một câu nói. Nhưng anh không hề thấy chán, cũng chẳng thấy buồn tẻ.
Câu nói mà cả cuộc đời anh chưa từng nghĩ sẽ thốt ra, cứ thế đọng lại nơi đầu lưỡi Taejung, thật lâu.
Sehwa đã bận rộn từ sáng sớm. Cậu tỉnh dậy ngay khi anh khẽ cựa mình, nhưng Taejung vẫn cố tình nhắm mắt. Phải đến khi cậu vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé trước mặt, anh mới dám mở mắt. Tiếng động của Lee Sehwa đi lại khắp phòng ngủ quá đỗi đáng yêu, khiến anh không thể kìm lòng được nữa.
[Ngay cả trên đỉnh núi cao phủ đầy tuyết vĩnh cửu, những bông hoa vẫn nở rộ một cách kỳ diệu. Vượt qua những khe đá lạnh giá và băng giá, loài hoa ấy vươn mình mạnh mẽ, và tên gọi của nó là hoa Phúc Thọ. Tùy theo vùng miền, nó còn được gọi với nhiều cái tên khác nhau như Nguyên Nhật Thảo, Tuyết Liên Hoa, Băng Tinh Hoa, nhưng cái tên phổ biến nhất vẫn là Phúc Thọ. Thoạt nghe có vẻ rùng rợn, nhưng nó lại là sự kết hợp của những chữ cái mang ý nghĩa may mắn và trường thọ. Ta có thể cảm nhận được khát vọng của con người, muốn noi theo ý chí kiên cường của loài hoa báo hiệu mùa xuân đầu tiên này.]
Sehwa sột soạt một hồi lâu rồi lén lút rời khỏi phòng, nhẹ nhàng như một chú mèo trộm. Anh lặng lẽ lắng nghe, tự hỏi cậu đang làm gì. Rồi, từ khe cửa hé mở, tiếng TV vang lên. Có vẻ như nó khác với cái trong biệt thự, nên cậu loay hoay mãi mới tìm được cách điều khiển.
Ừm. Dù chẳng cần nhìn đồng hồ, anh vẫn biết rõ bây giờ là mấy giờ. Theo lời người trông trẻ, Sehwa thường thích xem phim tài liệu vào buổi sáng sớm. Sau khi Haerim thức dậy, cậu chỉ bật các chương trình dành cho trẻ em. Nhưng thỉnh thoảng, khi chỉ có một mình, cậu lại kiên quyết chọn kênh tài liệu. Sao những chương trình phát sóng lúc sáng sớm, lại chẳng có mấy người xem, lại có thể thú vị đến thế nhỉ? Gần đây, nội dung cũng chẳng còn gì mới mẻ, cứ mở lên là thấy phát lại.
Taejung nhắm mắt, dồn hết sự tập trung. TV vẫn đang mở, nhưng giờ thì Sehwa sẽ đi đâu? Anh định tưởng tượng đây là một chiến trường, dồn hết sự chú ý vào từng cử động của Sehwa, nhưng đó là một nỗ lực vô ích. Bởi vì, từ xa, tiếng cười "kyaaa" của một đứa trẻ vang vọng.
À. Taejung vuốt khuôn mặt khô khốc của mình, rồi đứng dậy. Anh đã định giả vờ ngủ tiếp, để Sehwa thoải mái làm những gì cậu muốn, nhưng anh không thể chịu đựng được nữa khi nhìn cảnh Sehwa và Haerim chơi đùa bình yên trong căn phòng trẻ em mới được xây.
["Hoa Phúc Thọ thường nở vào đầu tháng Tư, nhưng thỉnh thoảng cũng nở từ tháng Ba. Người ta nói, những năm như vậy, mùa xuân đến sớm hơn, và nhiệt độ cũng ấm áp hơn.]
Taejung lặng lẽ tiến về phía phòng trẻ em. Không phải để làm Sehwa bất ngờ, mà là để lặng lẽ ngắm nhìn buổi sáng của hai người.
Haerim tràn đầy năng lượng, đang cố gắng với lấy món đồ chơi treo trên nôi, còn Sehwa thì kiễng chân, nhẹ nhàng lục lọi tủ quần áo. Cứ thế thoải mái ngắm thôi, sao anh phải cẩn trọng đến vậy?
Sehwa cằn nhằn, cố gắng không gây ra tiếng động, rồi thở phào nhẹ nhõm khi đã đạt được mục tiêu. Taejung, đang khoanh tay dựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn cậu. Nhưng khi Sehwa quay lại, tay cầm món đồ, nụ cười trên môi Taejung tắt ngấm.
“Haerim à, chúng ta thử đi đôi giày này nhé?”
Cái mà Sehwa khổ sở lấy ra từ trong tủ trưng bày, là đôi giày trẻ em mà anh đã tự ý đưa cho cậu, khiến cậu khóc không ngừng.
“Húm…”
“Nhưng mà, cái này mang vào kiểu gì nhỉ…”
Sehwa ngồi xổm xuống, cầm lấy bàn chân của đứa bé, nắn bóp vài lần rồi nở nụ cười rạng rỡ.
“À, hóa ra là buộc dây thế này.”
“U, a, hiu…”
“Haerim của chúng ta lớn thêm chút nữa là có thể mang đi được rồi nhỉ?”
[Ý nghĩa phổ biến của hoa Phúc Thọ là ‘ký ức buồn’, nhưng thực ra có một ý nghĩa khác mà ít người biết đến.]
Taejung lặng lẽ ngắm nhìn ánh sáng trắng xóa tràn ngập căn phòng. Sehwa tươi cười rạng rỡ dưới ánh sáng ấy, còn đứa bé thì cười khúc khích, như thể những viên kẹo sao đang nổ tung. Cuộc sống bình thường mà anh thậm chí không biết mình khao khát, sau khi nhận ra thì tưởng chừng không bao giờ có thể có được, cuộc sống trong mơ mà anh hằng mong ước, đang hiện hữu trước mắt Taejung một cách trọn vẹn.
“Ơ? Thiếu tướng?”
Sehwa đang đứng dậy, thấy anh thì mở to mắt. Cậu có vẻ hơi ngượng, có lẽ không muốn bị phát hiện đã lấy đôi giày trẻ em ra, liên tục mân mê ống quần pyjama rồi chào buổi sáng.
“…Anh dậy muộn thế.”
“Ừm, đúng là thế thật.”
“Anh… ngủ ngon không ạ?”
“Gì vậy, cái kiểu khách sáo đó....”
“Thế, thế ạ? Em không làm thế này nữa nhé?”
“Không, cứ làm đi. Mỗi ngày.”
“Cái gì vậy chứ.”
Nghe những lời vô nghĩa đó, Sehwa cuối cùng cũng thả lỏng, khẽ cười.
“Này… Thiếu tướng.”
“Ừm.”
“Lần đầu tiên em đi giày cho Haerim đó…”
“……”
“Thiếu tướng muốn xem thử không?”
Sehwa khẽ nghiêng người, tạo ra một chỗ trống cho Taejung đứng. Đó là một lời chấp thuận dịu dàng, rằng anh cũng có thể vào đây, rằng anh có thể ở lại mãi mãi. Taejung thấy cổ họng mình như nghẹn lại, không nói được lời nào, chỉ gật đầu thật mạnh.
[Đó chính là, ‘hạnh phúc vĩnh cửu’.]
Bước chân của người đàn ông đi về phía Sehwa ngày càng nhanh hơn.
Taejung cười, vui vẻ lao vào ánh sáng, vào khung cảnh tuyệt đẹp mà anh sẽ yêu thương mãi mãi.