Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2, chương 14
Chiếc bộ đàm cài trên tai Thượng úy Choi phát ra những âm thanh bất thường, còn chiếc đồng hồ đeo tay thì báo động đỏ rực. Sehwa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu thấy lạ, mình lại không hề sợ hãi à. Có lẽ vì cậu tin rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Ki Taejung sẽ cứu cậu thôi.
“À, phu nhân. Xin lỗi. Người vừa ghé cửa hàng….”
Thượng úy Choi đảo mắt để kiểm tra nội dung thông báo, rồi lại nhắm chặt mắt và thì thầm.
“Là Trung úy Kwon Jinyoung.”
May quá, có vẻ không phải là bọn côn đồ đột nhập. Dù vậy, có vẻ là chuyện nghiêm trọng, Thượng úy Choi khẽ thì thầm, khiến Sehwa cũng tự động hạ giọng.
“Đó là ai… vậy…?”
Kwon Jinyoung? Một cái tên xa lạ. Và mặc dù Trung úy có cấp bậc cao hơn Thượng úy, nhưng liệu có khó khăn gì trong việc đối xử tệ với một cận thần của Trung tướng Ki Taejung không nhỉ?
“Gia đình ấy đời đời làm sĩ quan, ông ngoại hiện là Đại tướng Lục quân… Ừm, không có nhiều thời gian nên tôi nói ngắn gọn là xuất thân của người này rất tốt. Phu nhân có hiểu không ...nếu tôi nói họ giống gia đình Đại tướng Oh Seon-ran?”
À, gia đình giống bố… Sehwa bỗng căng thẳng, nuốt nước bọt ừng ực.
“Nhưng tại sao lại báo động khẩn cấp? Có phải người đó có mối quan hệ không tốt với Trung tướng không? Hay là với bố…?”
“Ừm, trước hết, gia đình đó không có mối quan hệ tốt hay xấu với Đại tướng Oh Seon-ran. Bề ngoài thì cũng không có điểm chung gì với Trung tướng. Ngược lại, trong quá trình tiêu diệt gia tộc Kim, họ đã thu được lợi lớn, nên gia tộc Kwon chắc chắn đang nghĩ tốt về cả Đại tướng Oh lẫn Trung tướng. Tuy nhiên, cái… Trung úy Kwon Jinyoung đó…”
“Á, mang thêm rượu ra đây!”
“Trung úy, ngài làm vậy ở đây thì không tiện đâu ạ.”
“Đúng, tôi đây! Trung úy đây! Hả? Tôi đã trả tiền để mua hết rồi, đm Mấy thằng tạp nham này lắm lời quá!”
Tiếng ồn lớn hơn rất nhiều so với lúc nãy vang vọng bên tai. Tiếng mảnh kính vỡ nghe lách cách như thể không dưới mười chai đã vỡ nát, cùng tiếng đẩy người và tiếng ai đó ngã xuống.
“Thượng úy, chúng ta không nên ra ngăn cản sao?”
Thượng úy Choi với khuôn mặt cứng đờ, do dự không biết nên làm gì. Đó không phải là phong thái của anh ấy.
“Phu nhân, Trung úy Kwon Jinyoung là… một người không tốt đẹp gì.”
“tôi cũng nghĩ vậy. Nên càng phải ngăn cản hơn nữa chứ. Trước khi các nhân viên ở đây bị thương nhiều hơn.”
Nhìn cái cách người kia hành xử, trông anh ta chẳng khác gì một tên côn đồ, chẳng thua kém gì Trung úy Kim ngày trước. Vì vậy, cậu càng không muốn thấy những nhân viên vô tội phải chịu đựng, bị tổn thương bởi sự hung hăng của anh ta. Dù có hơi ngại khi phải dựa vào uy tín của Đại tướng Oh Seon-ran hay Ki Taejung thay vì tự mình đứng ra, nhưng nếu có thể giảm thiểu thiệt hại cho cửa hàng nhờ uy danh của họ thì đó cũng không phải là một lựa chọn tồi.
“Nếu Thượng úy Choi cảm thấy khó xử vì cấp bậc thấp hơn, thì tôi sẽ ra mặt…”
“Ơ, Thượng úy Choi đấy à?”
Kétttt. Tiếng giày quân đội ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai. Đúng là thời điểm trùng hợp đến kỳ lạ, như thể muốn ngăn cản Thượng úy Choi đang kinh hãi.
“Sao lại ở đây? Không có Trung tướng Ki Taejung sao?”
Thượng úy Choi như thể “điều phải đến cũng đã đến”, nhắm nghiền mắt rồi lại mở ra, ra hiệu cho các nhân viên đang rụt rè phía sau lùi lại.
Sinh ra trong nhung lụa mà sao lại nóng tính như vậy chứ. Mình nhất định không được nuôi Haerim như thế, Sehwa đang nghĩ vậy, thì khẽ nghiêng đầu.
Kỳ lạ thật… Lúc nãy, anh còn chê Trung úy Kwon là kẻ nhiều lời, thế mà thái độ của Thượng úy Choi bây giờ không chỉ đơn giản là gặp một đối thủ không ưa. Phải chăng, đó là sự thù địch rõ ràng, chỉ có thể thể hiện với một người đã từng quen biết, đã từng trải qua? Chắc chắn, đây không phải là mối quan hệ chỉ đơn thuần gặp gỡ vài lần.
“Đi làm việc vặt cho Trung tướng sao?”
Vì hành lang khá dài, nên Trung úy Kwon Jinyoung mất một lúc mới đi đến đây. Nhìn anh ta cầm chai rượu trên tay, dáng vẻ lấc cấc đi tới, Sehwa vô thức cau mày. Cử chỉ thô tục của Trung úy Kwon không giống quân nhân chút nào, mà giống mấy tên côn đồ chuyên lui tới mấy sòng bài hơn. Không chỉ không kém Trung úy Kim, mà còn là một thằng phiền phức y chang… Đến mức này thì chắc cái cấp Trung úy có vấn đề gì đó thì phải?
“Cứ phớt lờ hắn đi.”
Ngay trước khi Trung úy Kwon đến gần, Thượng úy Choi thì thầm.
“Dù Trung úy Kwon có nói gì đi nữa, phu nhân cứ giả vờ như không nghe thấy mà phớt lờ hắn. Dù tên đó có làm gì cũng đừng bận tâm.”
Cuối cùng, Thượng úy Choi nghiến răng đến nỗi dường như không thể nghe rõ lời nói. Mặc dù bảo rằng gia đình không có chuyện gì, nhưng lại bảo cứ mặc kệ hắn ta. Hơn nữa, loại người như vậy mà không đáp trả thì chỉ càng được nước làm tới... Sehwa rất tò mò về lý do, nhưng trước mặt Trung úy Kwon, cậu không đủ tinh tế để thì thầm những điều riêng tư.
"Ôi chao, ai đây nhỉ."
Trung úy Kwon với khuôn mặt đỏ bừng, lả lướt chào hỏi.
"Chào phu nhân, rất vinh dự được gặp phu nhân trong lời đồn."
Trước khi Thượng úy Choi kịp lên tiếng, Trung úy Kwon đã nhanh tay hơn.
"Nhưng tin đồn đâu có đúng bằng người thật? Phu nhân quả là mỹ nhân."
Sehwa cười gượng gạo, né tránh ánh mắt của hắn ta. Dù không thoải mái, nhưng cậu không dễ bị kích động như Thượng úy Choi lo lắng. Cậu đã quá quen với những người cứ đánh giá, coi thường, thậm chí là quấy rối bằng vẻ ngoài của mình, nên cũng không lấy gì làm tức giận. Nếu hắn ta mong cậu sợ hãi, khóc lóc hay tức giận, thì Trung úy Kwon đã nhìn lầm người rồi.
"Không phải. Tôi cứ nghĩ khuôn mặt của Trung tướng Ki Taejung đã đủ đáng sợ rồi, nhưng phu nhân còn hơn thế nữa. Sao hai người lại đẹp đôi đến vậy chứ?"
“Trung úy Kwon.”
“Lạ thật. Trung tướng Ki có chuyện gì mà lại khó chịu vậy nhỉ? Trong khi ở nhà lại có một phu nhân xinh đẹp như thế đang đợi… Này, Thượng úy Choi. Dạo này Trung tướng của anh bị sao vậy?”
“Trung úy Kwon!”
Thượng úy Choi đứng chắn trước Sehwa, lớn tiếng gọi tên Trung úy Kwon đầy cảnh cáo. Anh ta huýt sáo, làm bộ giơ hai tay lên như đầu hàng.
“Ôi. Phu nhân xinh đẹp quá nên tôi lỡ mồm. Xin lỗi phu nhân.”
Nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt của Trung úy Kwon chẳng hề tỏ ra hối lỗi.
Trực tiếp trải nghiệm rồi mới hiểu được lời khuyên của Thượng úy Choi. Loại người như Trung úy Kim, nếu thấy quyền uy của mình bị tổn hại, sẽ càng gây sự hơn, nên đáp trả vừa phải là đúng. Nhưng với loại người như Trung úy Kwon, thì chẳng nên cho hắn cơ hội mở lời.
Thế nhưng… không thể không để tâm. Anh ta có nói gì về mình thì kệ, nhưng về Ki Taejung, cậu lại muốn nghe ngóng dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất. Dạo này anh ấy chắc hẳn rất bận rộn. Công việc chồng chất, lại còn khó xử với mình nữa, Sehwa nghĩ, cảm thấy lòng mình chùng xuống.
“Mà này, Thượng úy Choi, sao mà nhanh thế? Sao mà lại nhanh đến vậy chứ?”
Trung úy Kwon vẫn giơ hai tay lên đầu hàng, chỉ đảo mắt nhìn đồng hồ đeo tay. Sehwa không nhìn rõ từ góc độ của mình, nhưng tiếng rung liên tục cho thấy có rất nhiều thông báo. Cậu không biết nội dung là gì, nhưng chắc chắn có gì đó bất thường. Dù nói là các gia đình không có vấn đề gì, thế mà cả Thượng úy Choi lẫn Trung úy Kwon đều nhận được cảnh báo.
“Thế nào, phu nhân cũng uống một ly chứ?”
Trung úy Kwon lắc lư chai rượu đang cầm trên tay. Giọng điệu thản nhiên như thể mấy thông báo trên đồng hồ chẳng có nghĩa lý gì.
“Tôi sắp bị đuổi rồi. Muốn chào tạm biệt lần cuối ấy mà.”
Vì chai rượu gần như còn nguyên, chỉ cần một cái lắc nhẹ cũng khiến chất lỏng trong chai bắn tung tóe khắp nơi. Có lẽ anh ta còn tự tiện mở ra uống mà chưa thanh toán. Ư ư, Sehwa rùng mình, trong lòng thầm xin lỗi Thượng úy Choi. Mấy cái kế hoạch đối phó với loại người này đều tan thành mây khói hết rồi. Chưa từng thấy kẻ phiền phức nào đến thế. Không biết có quan hệ gì với Ki Taejung hay Đại tướng Oh Seon-ran, nhưng cậu hiểu mười phần lý do tại sao Thượng úy Choi lại cảnh báo không được dây dưa vào.
“Tôi nói riêng với phu nhân nhé? Cách làm Trung tướng Ki Taejung vui vẻ ấy hả?”
Trung úy Kwon, với gương mặt say khướt, cứ thò đầu ra nhìn qua Thượng úy Choi-đang đứng canh như chó nghiệp vụ. Xin lỗi vì đã nghĩ vậy trong lòng, nhưng anh ta trông cứ như một con chuột chũi bị búa đập tả tơi ấy.
“Mấy thằng lính tráng có dễ không cơ chứ. Cho ăn ngon, rồi thì chịch vài phát là xong thôi mà? Còn Trung tướng Ki Taejung thì…”
“Trung úy Kwon.”
Giọng Thượng úy Choi gọi Trung úy Kwon nghe như đang nhai đá. Dù người đàn ông to lớn ấy phát ra âm thanh trầm khàn như đang gầm gừ, Trung úy Kwon vẫn không hề chớp mắt, tiếp tục buông ra những lời thô tục.
“Uầy, nhìn mấy sợi lông tơ mềm mềm ở cổ này này. Phu nhân đúng là trẻ con thật đấy.”
“Trung úy Kwon!”
Ư ư, nói gì vậy trời. Sehwa vô thức cố gắng mím chặt đôi môi đang hơi trề ra. Lúc đầu, cậu cố gắng phớt lờ vì anh ta là một kẻ thô lỗ chẳng đáng để bận tâm, còn bây giờ, cậu lại phải cẩn trọng vì sợ bị bắt bẻ. Chắc chắn có camera trong cửa hàng, cậu phải giữ tình hình sao cho mình là người bị hại.