Tháng Ba - Chương 204

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 3, Chương 5

 

Đại úy Na lau mồ hôi trên trán bằng tay áo, đọc kết quả kiểm tra chi tiết vừa nhận được.

"Vâng, chắc chắn là có thai."

"Ha..."

Ki Taejung thở hắt ra, từng hơi thở lọt qua kẽ răng. Một tiếng cười bật ra, không chủ ý. Không phải niềm vui, càng không phải hận thù hay tức giận… Không phải những cảm xúc tiêu cực. Chỉ là sự chấp nhận đơn thuần, "Có thai rồi sao," "May quá, không phải bệnh nan y hay bệnh hiểm nghèo nào đó"...

Khi anh quyết định có đứa con thứ hai với Sehwa, khi anh ôm cả gia đình dưới ánh nắng ban mai và đặt tên "Ánh Dương" cho đứa con sắp chào đời, trong lòng anh dâng trào một cảm xúc nghẹn ngào, cổ họng như thắt lại… Có lẽ, vì anh đã quá quen với việc chứng kiến Sehwa gục ngã. Đến cả khi nghe tin "Ánh Dương" mà anh mong đợi bấy lâu đã đến, anh cũng không còn xúc động.

Ki Taejung, như đang quan sát một người xa lạ, tiếp nhận mọi chuyện với sự lạnh lùng. Mãi đến khi cầm tấm ảnh siêu âm ba chiều trong tay, do Đại úy Na đưa, anh mới thực sự đối mặt với sự thật.

Lee Sehwa, bạn đời duy nhất của anh, đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt dành riêng cho sĩ quan, có thai rồi.

Nhìn qua lớp kính trong suốt của cửa, khuôn mặt Sehwa vẫn tái nhợt, nhưng thanh thản hơn rất nhiều so với khi ho khan đau đớn. Ki Taejung nhìn chằm chằm vào hàng mi dài, rung rẩy như cánh bướm của Sehwa, rồi ấn mạnh ngón tay cái vào góc tấm ảnh ba chiều. Cơn nhói nhẹ khiến anh bừng tỉnh.

Bạn đời duy nhất, người anh yêu thương, đã mang thai.

Trong bụng Lee Sehwa, là con của anh.

Chúng ta… đã có đứa con thứ hai rồi

"Đại úy Na."

"Vâng, Trung tướng."

Đây không phải lúc để gục ngã. Ki Taejung là một quân nhân, và sự kiên định đã ngấm vào từng thớ thịt, ăn sâu vào xương tủy. Lần này, anh quyết không để bản thân hành xử như một kẻ ngốc như hồi có Haerim. Anh sẽ làm tất cả để Sehwa, Haerim, và cả đứa con thứ hai trong bụng, đứa con anh sắp làm cha, đều không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

"Đại úy Na, tập trung vào việc nghiên cứu các ca phẫu thuật sắp tới hơn là thăm khám và chẩn đoán cho Sehwa. Giao những nhiệm vụ khác cho người khác."

"Rõ."

Thế là, một đội ngũ chăm sóc siêu sang trọng dành riêng cho Lee Sehwa được thành lập, dẫn đầu là một bác sĩ trưởng và sáu bác sĩ điều trị. Nếu tính cả Đại úy Na, con số ấy là bảy. Bảy chuyên gia, cùng với quản lý, y tá, chuyên gia dinh dưỡng… tổng cộng gần ba mươi người. Ki Taejung và Oh Seon-ran không yêu cầu quy mô lớn đến vậy, nhưng bệnh viện đã chủ động tham gia, mở rộng đội ngũ. Đúng vậy, ai lại dám lơ là vợ của trung tướng đương nhiệm và con trai của đại tướng đương nhiệm chứ?

"Bố."

"Ừ."

" bao giờ mới gặp được bố nhỏ ạ?"

Nhưng dù được đội ngũ y tế tận tình chăm sóc, Ki Taejung vẫn không được phép đến gần Sehwa trong suốt tuần đầu tiên nằm viện. Không chỉ anh, mà cả Đại tướng Oh Seon-ran và Haerim cũng vậy.

Sehwa, sau khi khó nhọc tỉnh lại, vẫn không thể chịu nổi mùi nước hoa vương vấn trên người Ki Taejung, lại bắt đầu nôn khan. Ngay cả việc lau cồn lên da trước khi tiêm cũng khiến cậu buồn nôn và đau khổ, nên việc nhìn mặt từ xa cũng không được phép.

"Ừm, chắc phải đợi thêm một chút nữa."

"Tại sao ạ? Ông bảo bố giờ đỡ rồi, bố nhỏ tỉnh rồi mà?"

"Đúng là vậy, nhưng bố nhỏ bị yếu đi nên... sao nhỉ. À, đúng rồi, bác sĩ bảo tốt nhất là tạm thời ở nơi không có vi khuẩn. Thế nên bác sĩ nói vẫn chưa được gặp người khác."

"Vi khuẩn...?"

"Ừ. Haerim cũng vậy, ra ngoài về là phải rửa tay sạch đúng không? Để diệt vi khuẩn đấy."

"Ư ư, vâng. Vậy là, vi khuẩn đang ở chỗ bố nhỏ sao ạ...?"

"Đại khái là vậy. Vì bố nhỏ đang ốm nên vi khuẩn dễ tấn công hơn. Mình phải cẩn thận để không lây vi khuẩn từ mình sang bố nhỏ nhé."

"Ư ư, vậy ạ." Dù gật đầu, nhưng Haerim có vẻ không hiểu rõ. Có lẽ đứa bé hiểu rằng vi khuẩn đã xâm nhập vào cơ thể bố nhỏ.

"Vậy thì, con rửa tay, rửa chân, và gội đầu nữa, sạch boong... Thế mà vẫn không được ạ?"

"Ừm. ...bố nhỏ có thể ra viện muộn hơn đấy? Con có chịu được không, Haerim?"

Anh chỉ viện đại một lý do, vì anh muốn nói với con về việc có em bé khi Sehwa ổn định hơn, nhưng may mắn thay, đứa bé không hỏi thêm gì.

"Không ạ. Con không thích thế..."

"ừ, bố cũng không thích thế."

"Thế nên giờ bố chưa gọi điện cho bố nhỏ được đúng không ạ? Vì điện thoại có nhiều vi khuẩn à?"

"Ừ ừ, đúng rồi. Nếu bố có thể đi gặp bố nhỏ, bố sẽ đưa Haerim đi ngay."

"Vâng ạ..."

"Bố phải đến bệnh viện xem tình hình của bố nhỏ, rồi còn phải đi làm nữa, nên bố mới nhờ ông nội trông Haerim giúp, con đừng buồn quá nhé. Biết chưa?"

"Ư ư, không sao đâu ạ."

Haerim nhồi nhét miếng sườn nướng mà Ki Taejung cắt nhỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến cả cà rốt và kim chi hành lá mà ngày thường nó vẫn nhăn mặt. Có lẽ, đứa con trai bé bỏng đang cố gắng hết sức để chứng minh rằng mình vẫn ổn, với ba lớn, người mà nó đã phải xa cách một thời gian.

May mắn thay, Sehwa từng chỉ sống nhờ dịch truyền vì không thể nuốt nổi thức ăn, đã bắt đầu khá hơn một chút vào tuần thứ hai nhập viện. Khi nghe tin Sehwa đã tỉnh lại và gọi tên mình, Ki Taejung đã chần chừ một lúc lâu trước khi mở cửa phòng bệnh. Và rồi, người bạn đời mà anh không thể sống thiếu, sau những ngày xa cách, dù gầy gò đến thảm hại, vẫn mỉm cười nói rằng cậu không sao. Ngày hôm đó, Ki Taejung đã hiểu rõ ý nghĩa của câu "tim tan nát".

Dù sao thì, bác sĩ chủ trị vẫn chưa thể đưa ra kết luận cụ thể về tình trạng của Sehwa. Ki Taejung đoán rằng có lẽ cơ thể cậu đang dần quen thuộc với mùi hương của anh. Dù chỉ là phỏng đoán, nhưng chỉ cần Sehwa không còn xa lánh anh, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Khác với sự thở phào nhẹ nhõm của anh, Sehwa vẫn chưa thể ăn nhiều. Cậu còn cảm thấy đau đớn khi ga trải giường cọ vào da. Dù vậy, những cơn hạ thân nhiệt đột ngột hay việc ngất xỉu như trước đây cũng đã giảm bớt, đó cũng là một tín hiệu đáng mừng.

"Em yêu. Em ăn kẹo được không? Anh lấy cho em nhé?"

"À, vâng. Em nghĩ ...em có thể ăn được."

"Còn cháo thì sao?"

"Ừm... Vừa nãy em có ăn một chút rồi,... không biết có ăn thêm được không..."

"Không sao. Mình cứ ăn kẹo trước rồi tính sau."

Ki Taejung mang đến một lọ thủy tinh nhỏ đặt trên bàn bếp. Bên trong chứa đầy những viên kẹo hồng nhỏ bằng móng tay. Đó là những viên kẹo thủ công do Ki Taejung tự làm từ đường, mạch nha, xi-rô vani và siro dâu. Dù hình dáng có phần khác xa so với kẹo bán ngoài thị trường, nhưng nếu phải gọi tên, thì chắc chắn chỉ có thể là kẹo thủ công.

Nếu không có những viên kẹo này, có lẽ Sehwa vẫn chưa thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Nguyên nhân chính khiến cậu hồi phục chậm, là do khứu giác trở nên quá nhạy cảm, ảnh hưởng đến cả việc ăn uống. Sau những ngày Sehwa không thể ăn gì, Ki Taejung và Đại tướng Oh Seon-ran đã tìm kiếm, mang đến mọi món ăn mà người mang thai ốm nghén nặng có thể ăn được. Họ gạt bỏ mọi tiêu chuẩn về dinh dưỡng, chỉ quan tâm liệu Lee Sehwa có thể nhai và nuốt được hay không.

"Mua dâu tây chứ không phải quýt à?"

"ừm."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo