Tháng Ba - Chương 37

Mỗi khi xe tăng tốc, ánh đỏ sẫm của chữ lại lấp lánh. Nó là màu sắc của quả bom, của ngọn lửa đã khiến Sehwa kinh hoàng cách đây không lâu. Sehwa chưa từng đi một chiếc xe nào như thế này bao giờ, nhưng cậu cảm thấy rằng nếu ấn bừa vào cái nút kia thì sẽ rất nguy hiểm. Chắc xe cũng không đến mức phát nổ đâu, nhưng dù sao thì trong tình huống hiện tại, chạm vào nó cũng chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì.

Nếu muốn ra khỏi đây, ngay bây giờ phải bẻ lái. Khoảng đất trống khá rộng, nhưng nếu cứ tiếp tục đi thẳng với tốc độ này thì việc đâm vào tường rào chỉ là chuyện trong chớp mắt. Thậm chí trên tường còn dán một biển cảnh báo đáng sợ. Cậu không rõ nội dung lắm, nhưng có lẽ là kiểu “có thể bị điện giật”, đại loại thế.

Tuy nhiên, dường như Ki Tae-jung không có ý định bẻ lái. Nếu nghĩ đến những việc liều lĩnh mà anh từng làm, thì hoàn toàn có khả năng anh sẽ làm vậy. Sehwa run rẩy cầu nguyện chiếc xe tân tiến này có chức năng thoát hiểm.

“Sẵn sàng chưa?”

Ki Tae-jung nắm chặt khẩu bazooka đang đặt trên bảng điều khiển trung tâm rồi đứng dậy. Sehwa chợt cảm thấy một dự cảm chẳng lành, cậu lắc đầu. Không được…

“Giám đốc…!”

Tên điên này, lại còn định bắn cái khẩu súng đó, lại còn không phải là một khẩu súng lục nhỏ bé mà là bazooka, ở đây nữa chứ? Cậu không am hiểu về vũ khí lắm, nhưng cậu biết rằng kích thước càng lớn thì độ giật càng lớn. Thậm chí đây còn là bazooka. Trong tình huống này mà bắn thì chắc chắn xe cũng sẽ bị ảnh hưởng. Trong khi đó, anh lại không giảm tốc độ… Thật sự là muốn cùng chết à? Hay là muốn giết cậu? Sau khi lấy được thuốc an toàn rồi thì giờ cậu không còn giá trị gì nữa sao?

“Việc lái xe cứ để xe lo, đừng lo lắng. Và đừng có ấn cái nút đó.”

Câu nói bị lược bỏ có lẽ là “cả cậu và tôi đều chết đấy”. Đó là câu nói mà cậu nghe nhiều nhất hôm nay, và cũng là câu khiến Sehwa nghẹt thở. Từ lần đầu gặp mặt cho đến giờ, Ki Tae-jung chưa từng nói một lời nào khiến Sehwa hài lòng, nhưng đây là lời tệ nhất trong số đó. Ý là nếu không làm theo thì cả hai người sẽ kết thúc ở đây.

Và như thể để giúp đỡ lời bán đe dọa của Ki Tae-jung, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ phía sau. Có vẻ như tòa nhà cũ kỹ không thể trụ vững thêm nữa.

“Lee Sehwa!”

Cậu cũng chẳng cần phải hỏi xem anh muốn ra hiệu thế nào. Ngay bây giờ là thời điểm. Sehwa không thể đưa ra bất kỳ phán đoán nào. Cậu chỉ là kinh ngạc trước khí thế của Ki Tae-jung mà ấn mạnh vào nút. Trong khoảnh khắc, cơ thể cậu bị dồn về phía sau rồi bật về phía trước. Không biết S có phải là nút chỉ chế độ thể thao hay không, nhưng động cơ bắt đầu gầm gừ một cách đe dọa.

“Nếu cứ thế này, Giám đốc…!”

Chiếc xe thể thao màu đỏ rực lao đi với tốc độ đáng sợ. Bức tường rào mà cậu cảm thấy còn xa vời vợi đang tiến lại gần khung cửa sổ phía trước một cách nhanh chóng. Cậu chưa từng lái một chiếc xe như thế này, cũng không biết phải ấn vào đâu để dừng lại.

“Chúng ta đâm… vào đó mất!”

Ki Tae-jung sử dụng tiếng hét của Sehwa làm nhạc nền, nhắm bazooka vào tòa nhà. Cánh cửa thoát hiểm ngày càng xa dần, và lỗ hổng hẹp do cánh cổng sắt được mở ra vừa đủ. Nguyên tắc vẫn tương tự như trước. Xác định mục tiêu, và nếu nghĩ rằng mình nhất định sẽ đạt được nó, thì cơ thể sẽ tự động hành động. Anh nạp đạn và bóp cò, một lực giật dễ chịu lan khắp cơ thể.

Viên đạn trượt vào trong khe hở của cổng sắt một cách hoàn hảo. Ki Tae-jung xác nhận ngọn lửa bùng lên nhỏ trong đó rồi vứt khẩu bazooka đi. Cùng lúc đó, một sự rung chuyển khác thường ập đến. Có vẻ như thùng dầu mà anh đã mở nắp cuối cùng cũng phát huy tác dụng, khói đen bắt đầu bốc lên ngùn ngụt như lốc xoáy.

Ngay khi anh hạ người xuống và ngồi vào ghế lái, một tiếng nổ kinh hoàng xé tai vang lên từ phía sau. Dù đã tạo một khoảng cách nhất định, thân xe vẫn rung lắc dữ dội.

“G, Giám đốc, cứ thế này thì, ở kia…!”

Sehwa, người mà tinh thần đã bị tiếng nổ làm choáng váng trong giây lát, lại hét lên bằng đôi môi tái mét. Thật sự, bức tường chỉ còn cách một gang tay. Ki Tae-jung, với vẻ mặt như thể chẳng có gì to tát, liên tục nhấn vài nút trên bảng điều khiển trung tâm. Bàn tay nắm vô lăng vẫn thản nhiên như không.

“……!”

Tiếng phanh vang lên ầm ĩ. Không thể chế ngự được tốc độ kinh hoàng, thân xe khẽ nhấc bổng lên. Chiếc hộp mà cậu đang ôm trong lòng bị rung lắc, trong lúc hỗn loạn đó, Sehwa vẫn lóng ngóng dùng một tay giữ chặt lấy nó. Lớp trang điểm và tóc giả mà cậu dán trên mặt đều bong ra và ngã lăn lóc. Những giọt nước mắt nhớp nháp và nặng trịch tuôn rơi. Sehwa co rúm người lại. Sẽ chết. Lần này chắc chắn chết. Ki Tae-jung sẽ bằng cách nào đó trốn thoát, còn cậu sẽ cứ thế mà bị thiêu rụi cùng với chiếc xe. Vị tro và dầu tràn ngập trong những giọt nước mắt nghẹn ngào.

“……?”

Nhưng… dù có chờ đợi bao lâu, cậu vẫn không cảm thấy nỗi đau mà cậu đã chuẩn bị sẵn. Cậu cũng không nghe thấy tiếng va chạm với bức tường, hay tiếng nổ mà cậu đã nghe đến phát ngán ngày hôm nay. Cái… gì? Sehwa cảm thấy nghi hoặc và hé mắt nhìn.

“Sao cậu lại nhát gan thế?”

Giọng nói ngán ngẩm của Ki Tae-jung vang lên trên đỉnh đầu cậu. Sehwa dùng mu bàn tay lấm lem bùn đất lau đi những giọt nước mắt và nhìn xung quanh. Chiếc xe… đang bay. Đúng hơn là đang lơ lửng thấp hơn là bay, nhưng dù sao thì….

“Cái này là sao…”

“Xe ngày nay đều được trang bị chức năng bay khẩn cấp mà.”

Sehwa chỉ mới nghe nói về điều đó, cậu thậm chí chưa từng sở hữu một chiếc xe cũ chứ đừng nói đến xe đời mới, cậu mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tránh bức tường và thiết bị điện giật đáng sợ được lắp đặt trên đó, chiếc xe thể thao bóng bẩy bay lượn nhẹ nhàng như một con bướm. Khi nó lao vút qua những khe hở của các tòa nhà xám xịt ảm đạm, một vùng đồng bằng và bầu trời rộng mở hiện ra. Dù chỉ là những đám cỏ vàng úa tàn lụi, cậu cũng không thể tưởng tượng được rằng ở một nơi tồi tàn như thế này lại có một khung cảnh rộng lớn như vậy.

“Cậu đã từng thấy biển chưa?”

“…Chưa ạ.”

“Nếu đi xuống dưới đó sẽ thấy. Sắp đến vách đá rồi đấy.”

“…Giám đốc, làm ơn đi mà.”

Cậu nghĩ rằng không còn gì để ngạc nhiên hơn nữa, nhưng Ki Tae-jung không cho cậu một giây phút nào để thở và khiến cậu kiệt sức.

“Tôi còn chưa làm gì ghê gớm mà cậu cứ khóc với giật mình hoài nên tôi nói trước cho cậu biết đó thôi.”

Bầu trời và mặt đất, những thứ mà trước đó chia sẻ tầm nhìn một cách thân thiện, đang dần tách xa nhau. Bầu trời xanh biếc như muốn nuốt chửng mọi thứ đang dần lấp đầy khung cửa sổ.

“Tôi chưa nói với cậu à?”

Vừa lột lớp trang điểm đang dính trên mặt, Ki Tae-jung vừa vò mái tóc rối bù của mình.

“Tôi là chỉ huy trưởng đơn vị không chiến.”

Anh lau đi những giọt mồ hôi đang chảy trên cổ và cười một cách sảng khoái. Cậu không biết chỉ huy trưởng đơn vị không chiến khác gì so với cấp bậc chuẩn tướng, nhưng nghe có chữ “không chiến” trong đó… Có lẽ Ki Tae-jung là người của không quân. Sehwa, người không hay xem tin tức, cũng biết rằng không quân là lực lượng có thứ bậc cao nhất trong quân đội.

Mỗi khi Ki Tae-jung chạm nhẹ vào vô lăng một cách hờ hững như khi anh cầm súng, độ cao của chiếc xe lại thay đổi một cách tinh tế. Cậu không thể không thừa nhận rằng đó là một kỹ năng khá điêu luyện.

“Tôi biết cậu nhát gan, nhưng lần này thì thật sự có thể tin tưởng tôi đấy.”

Ánh sáng lung linh nhảy múa theo những lọn tóc đẹp như tơ. Đón nhận trực diện những tia sáng chói lọi, Ki Tae-jung nhẹ nhàng tăng tốc.

“Trên bầu trời, chúng ta là vô địch.”

Tiếng nổ vẫn vang vọng mơ hồ từ phía sau, còn người đàn ông vô tình ngồi bên cạnh thì đang thì thầm rủ cậu cùng nhau rơi xuống bên kia. Sehwa chăm chú nhìn vào điểm mà ranh giới giữa trời và đất biến mất. Tất cả chỉ toàn một màu xanh biếc nên cậu không thể biết được điểm cuối ở đâu.

***

“Ôi, nóng quá!”

Thuốc mỡ mà Ki Tae-jung đưa cho cậu có hiệu quả thật. Các vết phồng rộp đã bắt đầu xẹp xuống và da non đang mọc lên. Nhưng đổi lại, nó cũng rát và bỏng da. Sehwa nhăn mày, xuýt xoa và phe phẩy tay.

Nơi họ đến sau khi vượt qua vách đá là một boongke nhỏ. Gọi là boongke nhưng thực chất nó giống như một khu nhà ở dành riêng cho không quân. Anh nói rằng trong quá trình huấn luyện không chiến, nếu có những sự cố bất khả kháng thì họ sẽ nghỉ ngơi và thư giãn ở đây. Có lẽ vì vậy mà mặc dù là một cơ sở quân sự nhưng nó lại ấm cúng và sạch sẽ như ở nhà, và có mọi thứ cần thiết. Ki Tae-jung càu nhàu rằng nó quá chật hẹp vì nằm ở một nơi hẻo lánh, nhưng đối với Sehwa thì nó chẳng khác gì một cung điện.

“Làm gì đấy?”

Ki Tae-jung, người vừa tắm xong, vừa vò tóc bằng khăn vừa hỏi một cách hờ hững.

“Hơi đau ạ.”

“Muốn uống thuốc không?”

Sehwa theo phản xạ định gật đầu, nhưng cậu khựng người lại.

“…Không, tôi ổn.”

“Uống khi cảm thấy khó chịu trong người cũng đỡ đấy.”

“Không phải vậy… Chỉ là tôi không nên quen với nó. Tôi không phải là người có thể uống những loại thuốc đó mỗi ngày chỉ vì tôi bị ốm…”

Sehwa lẩm bẩm lại một lần nữa lời hứa mà cậu đã tự nhủ trong cái hầm trú ẩn chết tiệt đó. Nhận thức rõ vị trí của mình, nhận thức rõ vị trí của mình…

“Và dù sao thì nó cũng không có tác dụng gì. Bởi vì bây giờ tôi không dán cái miếng dán màu đen đó…”

“Cái đó… à… Ra vậy.”

Ki Tae-jung ấp úng, dường như đang cố nói điều gì đó.

“Chờ một chút.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo