Những thứ cậu nhận được từ anh một cách vô thức đã trở nên quen thuộc và hiển nhiên đến mức nào rồi.
Khi quả cầu ánh sáng vàng mờ ảo ngày càng lớn hơn, cậu cảm nhận được những dấu hiệu rõ ràng từ bên trong. Cậu bước qua lối vào trống trải và bước vào bên trong, một không gian đơn sắc như thể bị cô lập khỏi thế giới hiện ra.
Toàn bộ bức tường ngay trước mặt là một tủ rượu và tủ trang trí được làm riêng, trông thật uy nghi. Cậu không biết nhiều về rượu, nhưng chắc chắn đó là những loại rượu đắt tiền và ngon mà những tên cho vay nặng lãi nhìn vào sẽ hoa cả mắt? Cậu có cảm giác như mình sẽ say chỉ bằng cách nhìn vào chúng thôi.
Se Hwa bị choáng ngợp trước cảnh tượng kinh hoàng và vô thức liếc nhìn đi, rồi nhanh chóng lắc đầu và tìm kiếm người đàn ông đang ẩn náu ở đâu đó trong pháo đài này.
"Em làm gì ở đây vậy."
"A..."
Ki Tae-jung đang ngồi ở góc của một quầy bar được đặt ở một bên. Anh không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Se Hwa đột ngột xuất hiện mà chỉ thờ ơ nhấp ly rượu. Cậu đã cẩn thận lắm rồi, cậu không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào trên đường đến đây... Có vẻ như anh đã nhận ra cậu đang đến từ trước rồi.
"Tại sao em lại xuống đây?"
"Anh chưa ngủ ạ?"
Trời ạ... Vì hai người vô tình nói trùng nhau nên một sự im lặng bao trùm lấy họ. Se Hwa ngượng ngùng gãi gáy và chờ Ki Tae-jung mở lời trước. Tuy nhiên, anh không có phản ứng gì dù đã vài giây trôi qua, cuối cùng cậu quyết định lên tiếng trước. Nhưng,
"Em cảm thấy thế nào?"
"Đột nhiên tôi thấy đói..."
...Một cách đáng xấu hổ, chuyện vừa xảy ra lại lặp lại.
Se Hwa hắng giọng một tiếng, và Ki Tae-jung uống cạn ly rượu đang cầm trên tay.
Vừa ngượng ngùng... vừa ngứa ngáy y như vậy. Giống như khi cậu tưởng tượng Ki Tae-jung vừa bế cậu vừa thay quần áo cho cậu khi nãy. Cậu có cảm giác như những chiếc lông vũ vô hình đang cù lét bên trong trái tim mình.
"Em đói à?"
Sau một khoảng thời gian bầu không khí ngượng nghịu đến mức khó có thể vãn hồi, Ki Tae-jung đã mở lời trước một cách thờ ơ. Se Hwa thở phào nhẹ nhõm trong lòng và chầm chậm tiến đến gần anh hơn.
"Tại sao em lại đi như vậy? Có vẻ như em đang khó chịu ở đâu đó."
Cậu định làm nũng một cách ấm áp để đáp lại lòng tốt của anh khi đã giúp cậu hòa giải tình hình... Nhưng Ki Tae-jung lại nhíu mày khi nhìn thấy bộ dạng đi đứng lóng ngóng của Se Hwa.
"Dạ? À, không ạ. tôi không đau đâu ạ. tôi chỉ định lấp đầy cái bụng thôi ạ..."
Se Hwa chỉ mong sao đôi tai đang đỏ bừng dưới ánh đèn mờ ảo kia đừng ai nhìn thấy. Tại sao cậu lại làm như vậy chứ. Cứ im lặng thôi thì chắc chắn Ki Tae-jung đã gọi cậu đến gần như mọi khi rồi. Cậu đã vô ích làm những chuyện mà cậu chưa từng làm...
"Ừm, ở đây không có gì đáng để ăn cả."
"tôi nhớ là trong tủ lạnh có táo..."
"Hỏng hết rồi, tôi vứt hết rồi."
A... Se Hwa vịn vào lưng ghế đẩu và suy nghĩ một lúc. Phải làm sao đây. Cậu không biết địa hình của hạng 5 nên cậu không thể tự mình đi đến đó vào giờ này được. Không, vấn đề là liệu có nơi nào bán cherry vào giờ này không? Hơn nữa, cậu cũng không có nhiều tiền trong người. Mặc dù trong chiếc túi cậu mang theo có tiền mặt, nhưng cậu nghe nói giá cả ở hạng 5 rất cắt cổ. Dù thế nào đi chăng nữa, cherry chắc cũng không đến mức hơn cả triệu won đâu nhỉ...
"Em muốn ăn gì nên mới thế?"
"Dạ?"
"Em đang chu môi ra như vịt rồi suy nghĩ đó, em biết không?"
Se Hwa ngượng ngùng dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào miệng.
"tôi chỉ tỉnh giấc rồi thấy miệng hơi nhạt thôi ạ... tôi không đói lắm đâu."
"Ừm, ngày mai tôi phải ra ngoài rồi nên không được..."
Ki Tae-jung gõ vào đồng hồ đeo tay và nghiêng đầu. Có vẻ như anh đang kiểm tra lịch trình.
"Tôi sẽ bảo thượng sĩ Choi đi cùng em, em cứ chọn những gì em muốn ăn."
"Anh đi đâu vậy ạ?"
Cậu chỉ hỏi một cách vô nghĩa. Vì anh nói rằng anh phải ra ngoài nên cậu chỉ đáp lại một cách bình thường... Ki Tae-jung lại trợn tròn mắt như thể vừa nghe thấy một điều bất ngờ nào đó. Không biết có gì thú vị trong câu hỏi đó mà anh lại bật cười và phát ra âm thanh như xì hơi.
"Những người có địa vị cao hơn tôi đột nhiên gọi tôi. Tôi phải đến Bộ Quốc phòng một lát."
Ki Tae-jung là một chuẩn tướng, và cậu nghe nói rằng chỉ cần lên bốn bậc nữa là đến được quốc vương. Vậy mà những người có cấp bậc cao hơn anh... Cậu rùng mình vì không dám nghĩ đến và chỉ ngơ ngác gật đầu.
"Ra là vậy..."
"Sao."
"Dạ?"
"Sao em lại hỏi những chuyện đó, lẽ ra tôi đi cùng em thay vì thượng sĩ Choi thì tốt hơn à?"
Cái gì? Se Hwa ngớ người ra và chớp mắt lia lịa.
"Không ạ, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy..."
Đúng như lời Ki Tae-jung nói, đứa bé trong bụng chắc chắn là dòng máu của anh. Đứa bé đột nhiên đòi ăn cherry, và người đàn ông thì cứ nói những điều vô nghĩa như thế này... Có lẽ cả hai người đều có thể đột ngột chuyển dòng suy nghĩ theo những hướng đáng xấu hổ như thế này?
"Tôi chỉ hỏi theo phép lịch sự vì anh bảo anh phải đi, chỉ là bình thường thôi ạ. Mọi người thường trò chuyện như vậy mà."
"Vậy à? Nhưng biểu cảm của em không phải như vậy."
Ki Tae-jung xoay ghế hoàn toàn theo hướng cậu đang đứng và hơi nghiêng người về phía trước. Cậu nghĩ rằng có lẽ anh định hôn mình nên cậu định lùi lại vài bước, nhưng rồi cổ tay cậu bị giữ lại. Và... không có gì xảy ra cả. Cậu đã căng thẳng và rụt người lại một cách vô ích, anh chỉ nắm chặt tay cô một lần rồi buông ra.
"Tôi sẽ đưa thẻ cho thượng sĩ Choi rồi đi, lần này đừng có chọn mấy thứ như kem 3.000 won đấy."
"Lúc đó tôi..., A! Khoan đã ạ!"
Se Hwa đang ngượng ngùng định đưa ra lời biện minh thì chợt nhớ ra một điều gì đó nên đã giữ Ki Tae-jung lại.
"Cái thẻ đó rốt cuộc là cái gì vậy? Chiếc thẻ tín dụng màu đen mà anh đã đưa cho tôi trước đây ấy."
"Hỏi cũng nhanh đấy."
Ki Tae-jung bật cười như không tin được và dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào sống mũi của Se Hwa.
"tôi nge nói rằng thẻ đó không phải là của anh..."
"Đúng là của tôi, và số tiền bên trong cũng là của em. Chính xác hơn là số tiền lẽ ra phải thuộc về em, tôi đã lấy lại từ giám đốc Son."
"Giám đốc Son mà anh nói có phải là giám đốc Son ở nhà chứa không ạ?"
"Ừ. Chẳng phải hắn đã đòi em 3,8 tỷ à, cái thằng khốn đó."
"Đúng... vậy ạ?"
"Tôi thấy hắn tự nhiên đòi em như vậy sau khi tôi trả hết nợ cho em thì thấy ngứa mắt nên đã bảo hắn đưa ra số tiền gấp ba lần con số đó."
"Vậy... ạ?"
"Tên khốn đó sẽ sớm biết thôi, 12 tỷ đã chui vào túi của ai."
"......"
Cậu chờ đợi những lời tiếp theo, nhưng lời giải thích của Ki Tae-jung chỉ có vậy. Anh chỉ nói rằng anh thấy khó chịu với những gì giám đốc Son đã làm nên đã lấy đi số tiền gấp ba lần số tiền hắn đã gọi.
"...Ra là vậy."
Có vẻ như anh không có ý định nói gì thêm, nên Se Hwa đành đáp lại rằng cậu đã hiểu rồi.
Cậu hiểu sơ lược diễn biến của sự việc... nhưng cậu vẫn cảm thấy khó hiểu. Chuyện nợ của cậu tăng lên hình như không khiến Ki Tae-jung khó chịu. Chẳng phải chuyện đó đã xảy ra khác với khoản 200 triệu mà anh đã trả cho cậu sao? Chắc chắn là tên giám đốc đã nghĩ ra mánh khóe đó để gây khó dễ cho cậu chứ không phải là chuẩn tướng đáng kính đã khó xử hắn.
A, có lẽ giám đốc Son đã yêu cầu Ki Tae-jung trả 3,8 tỷ đó? A ha. Nếu vậy thì cậu đã hiểu tại sao người đàn ông đó lại muốn cho giám đốc Son một vố đau. Nếu tên giám đốc đó nghe nói rằng 12 tỷ đó đang nằm trong tay Se Hwa chứ không phải ai khác, hắn chắc chắn sẽ tức điên lên.
Vì vậy anh đã để số tiền lớn đó vào tài khoản của tôi... Nếu có gì đó đáng mừng thì đó là việc anh dường như không sử dụng danh nghĩa của cậu cho mục đích rửa tiền.
Nhưng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, cậu càng không thể đụng vào chiếc thẻ đó được nữa. 12 tỷ... Dù cậu có moi hết nội tạng ra bán thì cậu cũng không thể trả nổi dù chỉ là một phần mười.
Không nên nhặt những đồng tiền mồ côi không có hợp đồng, không có giấy nợ và không có sổ sách. Đừng nói đến những người khác, đặc biệt là tiền của giám đốc Son. Vừa nãy nhìn qua cậu đã nghĩ rằng cậu phải trả lại 3.000 won đã tiêu lúc đó rồi.
"Vậy."
Như thể đánh thức Se Hwa đang chìm trong suy nghĩ, Ki Tae-jung gõ nhẹ vào mu bàn tay cậu. Những ngón tay đan xen một cách tự nhiên chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay cậu. Không, cù lét. Chỉ trong khoảnh khắc cậu đã hít một hơi thật sâu... Đó là một sự tiếp xúc mang nhiều ý nghĩa khác nhau.
"Rốt cuộc em muốn ăn gì mà cứ không chịu nói ra vậy? Thật đáng nghi."