***
Mẹ nói đã yêu cha ngay từ lần gặp đầu tiên. Mẹ cũng nói không thể không yêu thương tôi, một bản sao của cha. Cha tôi đã khiến nhiều người phải rơi nước mắt và từ bỏ lương tâm như một con người để tạo ra WikiLeaks. Mẹ không biết điều đó thì thật vô lý, vì vậy mẹ yêu cha ngay cả sau khi nhìn thấu bản chất thực sự của cha. Mẹ đã phải chịu đựng mất mát và thậm chí từ bỏ mạng sống của chính mình khi yêu con người nhẫn tâm đó. Có lẽ nó chính là tình yêu mà Minling đã nói tới.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì giống như cơn sốt tình yêu đó.
Trong tháng qua, cái nóng như thiêu đốt Macao dường như đã lan đến đỉnh đầu tôi, và mưa kéo đến không thể đoán trước, cơ thể và tâm trí tôi chỉ lang thang giữa cái nóng và sự ẩm ướt.
Món nợ đeo đuổi tôi đã biến mất, và kể từ khi tôi tìm ra WikiLeaks, vai trò của tôi trên sân khấu của họ đã kết thúc. Không giống như Kwon Tae-ha mà tôi thấy trong video, bây giờ anh ta không đe dọa tôi, và ngay cả rủi ro đi kèm khi chọn Kwon Aeil cũng biến mất tôi nằm trong tay anh ta.
Nếu Kwon Tae-ha tìm thấy Kim Jae-yeon, WikiLeaks sẽ là của anh ta. Không, nếu theo hợp đồng, trước đó anh ta phải có được nó rồi.
Chiếc USB trong phòng trọ của tôi hẳn đã nằm trong tay Kwon Tae-ha khi anh ta tìm thấy tôi. Kwon Tae-ha hẳn đã biết trong đó không có tài liệu nào liên quan đến Tex hay STA, nhưng anh ta dường như không có ý định thả tôi. Tất nhiên, khi tôi trở về Macao, các hoạt động của Hectivists, những người đã vạch trần tham nhũng của các công ty, cũng dừng lại ngay lập tức. Và sự quan tâm của mọi người đối với người tố giác đã biến mất như thể trước đây chưa từng tồn tại.
Bây giờ, tất cả những gì tôi còn lại trong tay với tư cách là người tố giác và chủ sở hữu WikiLeaks là tấm thẻ Kwon Tae-ha sở hữu.
Trong tuần đầu tiên, tôi mua đồ từ các cửa hàng bách hóa và khu nghỉ dưỡng như điên và bán mọi thứ tôi có thể tìm thấy ở Milan Station. Thật dễ dàng để trở thành một khách hàng lập dị của Milan Station, nơi các mặt hàng mới còn không giảm giá một nửa, và không dễ để mua đồ bằng thời gian rảnh rỗi hạn hẹp của mình, vì thế tôi không thể lặp lại điều đó trong hơn một tuần.
Số tiền tôi kiếm được tại Milan Station đã được quyên góp cho các tổ chức phúc lợi trẻ em ở nước ngoài dưới tên Kwon Tae-ha, và vào một ngày khác, tôi rút tiền mặt và quyên vào các tổ chức cứu trợ thiên tai. Tiền cứ liên tục chảy vào không ngừng vào tấm thẻ nhỏ này, và tôi phải vật lộn với hàng trăm đô la tiền lãi mỗi tháng, và cuối cùng cuộc sống thường nhật của tôi cũng trở nên vô nghĩa.
‘Nếu không có Kwon Tae-ha, tôi có thể đã bị bán vào nhà thổ và chết rồi. Anh ta đã bỏ mặc tôi trong một thời gian dài, cố ghủy hoại cuộc sống của tôi, nhưng cuối cùng, tôi đã tự mình trả hết nợ, cho nên có lẽ tôi nên biết ơn. Nhưng tôi vẫn tức giận. Không biết làm thế nào để thể hiện sự tức giận của mình. Tôi muốn làm tổn thương anh ta, và tôi muốn được đền bù cho những thống khổ mình đã phải chịu đựng. Nhưng tôi ước gì anh đã không mở chiếc hộp đó.’
Tôi bối rối. Tôi muốn Kwon Tae-ha cho mình sự tự do hoàn toàn, nhưng tôi cũng muốn được anh ta bù đắp, và tôi chỉ muốn nói chuyện, chia sẻ cảm xúc hơn là tình dục.
Tình yêu của tôi có lẽ sẽ không đủ so với tình yêu agape. Tôi muốn có ai đó lấp đầy những khoảng trống, nhưng Kwon Tae-ha không thể. Khoảnh khắc tôi bộc lộ điểm yếu của mình, có vẻ như người này sẽ ăn tươi nuốt sống tôi… … .
(Note: Ngôn ngữ Hy Lạp cổ đại có bốn hạn từ để mô tả các loại tình yêu khác nhau: agape, phileo, eros và storge. Tân ước chỉ sử dụng hai trong bốn hạn từ này: agape (tình yêu hy sinh bản thân) và phileo (tình yêu anh em)).
Những giọt mồ hôi trên lông mi rơi vào mắt. Tôi dụi mắt và nhìn thẳng về phía trước. Có lẽ vì không có một luồng gió nào, tôi cảm thấy như mình đang nhìn vào một màn hình tĩnh.
Rèm cửa của Nhà khách Gangho rủ xuống không chuyển động.
"Vào trong?"
Wagner hỏi khi thấy tôi chỉ đứng yên. Tôi nhìn lại rồi đột nhiên ngước lên bầu trời. Bộ vest của anh ấy ướt đẫm, nhiều đến nỗi tôi nghĩ trời đã mưa mà mình không biết. Đặc biệt, mồ hôi liên tục nhỏ giọt từ cái đầu bóng mượt.
"Vào trong thôi."
Khi tôi mở rèm và bước vào trong, một luồng khí lạnh bao trùm lấy cơ thể vì máy điều hòa chạy quá mức. Bài hát tràn ngập phòng khách là một bản ballad nhẹ nhàng của một ca sĩ Hàn. Những cấp dưới của Tangbang thường đang giết thời gian trong phòng khách không thấy đâu cả, và chỉ thấy một vài người dân trong khu phố đã say xỉn từ chiều và đang uống rượu. Lý do không có cấp dưới nào đang lười biếng là vì sếp của họ đã xuống đây. Tôi có thể thấy bóng lưng Tangbang mặc một chiếc sườn xám ở bàn giữa.
"Còn một tiếng nữa thôi."
Wagner nghiêm túc nhắc nhở tôi còn bao nhiêu thời gian trong quỹ thời gian hạn hẹp của mình. Tôi gật đầu và tiến lại gần Tangbang. Thời gian rảnh rỗi của tôi một ngày chỉ có ba tiếng, giống như thời gian chó cưng được dắt đi dạo. Thời gian còn lại, tôi phải ở trong lâu đài của người kia.
Tôi nhanh chóng kéo một chiếc ghế đã được đẩy gọn vào bên trong chiếc bàn tròn. Tangbang, người đang nghịch điện thoại di động, chậm rãi quay ra nhìn tôi. Biểu cảm thoáng qua trong tích tắc như thầm hỏi có tên nào đó không được phép mà ngồi trước mặt mình.
“Ồ! Ai vậy? Lâu lắm rồi tôi không gặp cậu? Cậu về Macao khi nào thế?”
Anh ta vui vẻ chào, tỏ ra ngạc nhiên, nhưng không đời nào một gã buôn bán thông tin lại không biết khi tôi quay lại. Khi tôi vẫn ngậm chặt môi, anh chàng nheo đôi mắt hẹp của mình lâu hơn nữa.
“Nhưng Ha-won, tại sao cậu lại quay lại?”
“Tại sao tôi lại quay lại?”
“Cậu quay lại mà không có kết quả gì. Ít nhất thì cậu cũng phải lớn lên chứ. Tôi đã rất kỳ vọng vào sự trưởng thành của Joo Ha-won.”
Anh ta thở dài tiếc nuối và nhấp một ngụm trà.
“Tại sao anh nghĩ sẽ không có kết quả nào?”
Tangbang chỉ tay về phía Wagner, người đang đứng hơi xa.
“Làm sao có thể có kết quả khi có chó săn của Giám đốc Kwon ở khắp mọi nơi?”
“Được thôi. Chỉ là không có tự do, nhưng mọi thứ khác đều quá đủ.”
“Vậy thì cậu đã là tay sai của ngài Kwon.”
Anh ta có vẻ muốn thấy tôi bối rối, nhưng tôi chỉ kéo tách trà úp ngược tới trước mặt mình.
“Cậu có giành được lòng tin của Giám đốc Kwon bằng cách hy sinh xương máu của cha mình không? Nếu Joo Sang-kyung biết được những gì Giám đốc Kwon đã làm với cậu, điều ông ta dường như đã không đoán được, ông ta sẽ hối hận về lựa chọn của mình.”
Đúng là một kẻ chuyên gây bất hòa, anh ta rất tinh tế làm tôi phát cáu. Tangbang đã đứng ngoài cuộc chứng kiến mớ hỗn độn của cha, nhưng không ai khác muốn tôi nắm được quyền lực với WikiLeaks như anh ta. Anh ta khiêu khích tôi bằng cách hỏi tôi có muốn làm vua không, và khi Kwon Tae-ha bắt được tôi, anh ta không ngần ngại mỉa mai như thế này.
Điều bất thường là anh ta đã bí mật giúp tôi mặc dù tôi chưa bao giờ trả tiền đúng hạn cho kẻ môi giới thông tin chỉ làm việc vì tiền.
Người đã sai tôi làm việc vặt là bạn của Tangbang, và tôi đã chơi bài thay cho Tangbang nhiều lần. Anh ta sẽ trả hoa hồng hoặc trả cho tôi một khoản phí lớn mỗi lần. Nếu Tangbang không yêu cầu tôi làm vậy, tôi đã không gặp Kwon Aeil ở sòng bạc bất hợp pháp. Lúc đó, ngay cả Tangbang cũng không biết người đàn ông đã đưa con gái và vợ của Jayho ra làm tài sản thế chấp tại sòng bạc bất hợp pháp là Phó Giám đốc của Tex.
"Lúc đầu, tôi nghĩ đó là Kwon Tae-ha. Nhưng anh ta không cần phải làm vậy. Nếu anh ta mà biết, anh ta đã tìm thấy cậu và đưa cậu đi ngay từ đầu rồi."
Tangbang lướt ngón tay quanh mép tách trà.
"Anh đang nói gì vậy?"
"Không phải anh đã bảo sẽ không đứng về phía ai sao?"
"Nếu tôi đứng về phía nào, thì đó là tiền."
Anh ta xoay ngón cái và ngón trỏ để tạo thành một đồng xu tròn. Trong một tiếng đồng hồ được ban cho, trên chiếc bàn này, tôi phải cạy miệng anh ta để lộ hoàn toàn ý định ẩn giấu ra. Đó là mục đích đến thăm Nhà tắm hơi này.
"Đúng vậy, anh là một gã ham tiền, vì vậy cha tôi hẳn đã nhờ anh một việc. Nhưng tôi không nghĩ thế là hết."
"Cái gì, anh đang yêu cầu tôi trả lời hai mươi câu hỏi sao?"
Tangbang không chút do dự rót trà hoa nhài nóng vào tách của tôi.
"Anh bảo tôi trở thành vua, đúng không? Anh bảo tôi sử dụng WikiLeaks để giành quyền lực. Nếu không có Hektivist, vị trí của tôi có thể đã bị Kwon Tae-ha phát hiện sớm hơn. Tại sao anh lại... ... giúp tôi?"
Tangbang xoay tách trà trong tay, khiến những lá trà bên trong đung đưa.
"Hektivist? Đó là gì vậy?"
Tangbang bác bỏ lời tôi nói là vô nghĩa. Tôi không có ý định lùi bước.
“Có một lần dữ liệu tôi gửi cho Hectivist không được công bố. Tôi nghĩ nó đã bị bỏ qua vì một lý do nào đó, nhưng không phải vậy.”
“Thật sao? Chuyện đó đã xảy ra sao?”
Tôi vẫn cố mở một trong những lá bài ẩn của Tangbang.
“Có một doanh nghiệp nhỏ của Hàn tên là ‘Yure’ cung cấp bu lông cho các xưởng đóng tàu. Đây là một doanh nghiệp nhỏ được công nhận về chất lượng trên thị trường trong nước và quốc tế, nhưng 25 năm trước, một trong những giám đốc điều hành của Yure đã nhận hối lộ. Mặc dù là một doanh nghiệp nhỏ, nhưng công ty có một số nhà thầu phụ. Giám đốc điều hành đã đặt hàng nguyên liệu thô để sản xuất bu lông từ một công ty hối lộ thay vì nhà thầu phụ mà công ty đã ký hợp đồng ban đầu. Kết quả là… … .”
Tôi nhìn vào mắt đối phương và làm ẩm môi bằng trà.
“Một lượng lớn bu lông lỗi đã được cung cấp do nguyên liệu thô bị lỗi. Trên thực tế, nhà thầu phụ đã hối lộ Yure đã bên bờ vực phá sản. Họ đã kiếm được rất nhiều tiền trước rồi phá sản. Các giám đốc điều hành biết điều đó, nhưng họ sợ hậu quả, vì vậy họ chỉ xuất khẩu nó, và sau đó vụ đắm tàu Pacific Container Ship đã xảy ra. Tất nhiên, đó là do nó bị mắc vào rong biển, nhưng 20% bu lông trên thân tàu bị lỗi. Không thể đổ nguyên nhân gây ra vụ đắm tàu là do các bu lông bị lỗi, nhưng ai đó phải chịu trách nhiệm. Người phải chịu trách nhiệm phải là Chủ tịch của Yure, không phải các giám đốc điều hành.”
Đôi mắt hẹp dài, híp và nụ cười của anh ta biến đi đâu mất.
"Thực ra, công ty đã hối lộ ngay trước khi phá sản cũng do ai đó xúi giục. Đó là công ty đóng tàu và hàng hải của Baek Jae-tak, và Baek Jae-tak đã loại bỏ Yure, vốn là nhà cung cấp bu lông độc quyền, và thay thế bằng một công ty do người họ hàng của anh ta điều hành. Đó là nội dung của WikiLeaks mà tôi đã gửi đi và không bị tiết lộ."
“Vụ đắm tàu Container Pacific chẳng phải đã quá nổi danh rồi sao? Vì họ cung cấp sản phẩm lỗi, nên giám đốc phải chịu trách nhiệm là điều đương nhiên.”
“Đó là lý do tại sao cả gia đình của giám đốc một doanh nghiệp nhỏ đã chết. Trong một bữa tiệc nợ nần khổng lồ, người đứng đầu Yure đã giết vợ và hai đứa con rồi tự sát. May mắn thay, một trong những đứa trẻ đã được cứu khỏi ngôi nhà đang cháy. Đứa trẻ đã trốn thoát khỏi Hàn với sự giúp đỡ của ai đó, và sau khi qua lại giữa Trung Quốc và Đài Loan, cuối cùng nó đã định cư tại Macao, trong nhà trọ này.”
Dường như một vết nứt đang hình thành trên da mặt con rắn.
“Tôi chỉ đoán vậy thôi.”
Những lá trà trong tách của tôi lắng xuống nhẹ nhàng như tấm rèm bên ngoài và không hề di động.
“Anh giả vờ trung lập chỉ vì tiền, nhưng thực tế, anh chưa bao giờ trung lập. Anh biết tôi và bỏ mặc tôi, nhưng khi tôi cần tiền, anh thực sự đã giới thiệu công việc cho tôi.”
“Nếu cậu muốn nói đến những việc vặt đấy...”
“Nhưng anh cũng đã làm những việc khiến tôi đặc biệt bực bội.”
“Tôi có làm thế không?”
Những vết nứt nhỏ tỗi thấy ở Tangbang lại biến mất như chưa từng tồn tại.
“Khoảng mười năm trước, một cựu giám đốc điều hành của Yure đã đến Macao và qua đời tại đây. Tay chân như bị một con thú hoang xé nát và bỏ lại trên phố. Người đưa giám đốc điều hành đó đến Macao có lẽ đã làm đúng.”
Vị trà làm ướt miệng tôi thật đắng.
“Chắc là cha tôi.”
Tôi lẩm bẩm tên cha mình. Cùng lúc đó, Tangbang xử lý ông ta. Cảnh tượng khá kinh dị. Có vẻ như gã đàn ông đó không có ý định trốn tránh thêm nữa khi lá bài tẩy của hắn đã bị lộ.
“Đúng vậy, Ha-won, cậu nói đúng. Nếu chỉ vì tiền, tôi đã không chấp nhận yêu cầu đầy mạo hiểm của Joo Sang-kyung. Ngay từ đầu, những gì Joo Sang-kyung đưa ra đề nghị với tôi là mạng sống của giám đốc điều hành. Nhưng tôi đã không nói dối. Tôi chỉ nói mọi thứ trừ sự tham lam của chính tôi.”
“Cha tôi mở đường đưa các giám đốc điều hành đến Macao, và anh đã trả thù… …
“Thực ra, tôi không tự mình giết ông ta. Chính xác hơn, tôi đã ném cho thú cưng mình đang nuôi vì nó quá đói. Nhưng thịt không ngon tí nào nên nó đã bỏ giữa chừng.”
Tôi cau mày trước lời đó.
“Tại sao cậu không thể hành động thông minh với cái đầu nhạy bén của mình nhỉ? Thật thất vọng.”
“Tại sao tôi phải hành động để đáp ứng kỳ vọng của anh? Minling mất ngón tay vì anh ta có khả năng thấy trước tương lai à. Dù tôi có nghĩ về điều đó bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng không muốn tôi ở bên cạnh Kwon Tae-ha. Tất nhiên, điều đó giả sử rằng Hectivist có khả năng xem bói cho anh hoặc đứng về phía anh.”
Anh chàng đang cười đột nhiên ngừng nói.
“Tôi không nghĩ Chủ tịch Joo cũng muốn như vậy đâu?”
“Cái gì?”
“Cậu nghĩ Chủ tịch Joo muốn cậu phục tùng Kwon Tae-ha sao? Ông ta nói nếu cậu không tìm thấy WikiLeaks trước khi bước sang tuổi ba mươi, cậu sẽ bị hủy diệt, nhưng đó là một lời bịp bợm do Joo Sang-kyung đặt ra. Nếu cậu không lấy lại được nó trước thời điểm đó, nó sẽ bị Kim Jae-yeon tung ra. Joo Sang-kyung có lẽ chỉ muốn WikiLeaks bị tung ra hơn là giao nó cho cậu.”
Tôi không thể không bật cười.
“Vậy tại sao anh nghĩ cha tôi lại phải làm đến mức đó? Nếu có ý định vạch trần nó, cha đã làm như vậy từ lâu rồi.”
Tangbang châm một điếu thuốc và ngậm nhẹ đầu lọc trong miệng mà không hít vào. Tai tôi có thể nghe thấy tiếng điếu thuốc lá cháy. Mắt trở nên u ám như thể đã bỏ lỡ một điểm quan trọng.
“Dù sao thì nó cũng sẽ rơi vào tay tôi. Ngay từ đầu WikiLeaks được tạo ra cho tôi, và ngay cả cha tôi cũng không thể tìm thấy nó.”
Chính cha tôi, Joo Sang-kyung, là người đã giao WikiLeaks cho Ngân hàng Singapore, và cha không phải người có thể lấy nó, mà chỉ có tôi. Nó giống như một tài khoản tiết kiệm đã được xây dựng trong một thời gian rất dài cho con cái. Lúc đầu, tôi cũng tự hỏi tại sao cha không tự mình phá hủy nó mà lại chọn phương án cực đoan là tự tử.
Khi Kwon Tae-ha, người cha đã bắt cóc, thề sẽ trả thù tôi bằng một trò còn vui hơn Cò quay Nga mà anh ta đã phải chơi, cha đã nhận ra không chỉ bản thân mà cả tôi đều gặp nguy hiểm.
Mối đe dọa thực sự đầu tiên mà cha phải đối mặt là sự thất bại trong khoản đầu tư của mình.
Khu nghỉ dưỡng (sòng bạc) đang được xây dựng trên Đảo Taipa, bao gồm cả khoản đầu tư của cha, đã sụp đổ. Công ty xây dựng mà cha đã đầu tư là 'PL Construction' ở Hồng Kông, và mặc dù con số PF, giống như khoản nợ của công ty, gần 700 tỷ won, nhưng đó là một công ty sinh ra lợi nhuận và đã sinh lời cho đến trước lúc bị phá sản.
Khi các tòa nhà cao tầng đang được xây dựng từng cái một, Ngân hàng Hồng Kông đột nhiên ngừng gia hạn thời hạn vay của PL Construction và bắt đầu chặn các khoản vay mới. Điều này có nghĩa là ngân hàng sẽ chỉ thu hồi được số vốn hiện có mà họ đã cho PL Construction vay. Tại sao ngân hàng lại từ bỏ việc xây dựng một khu nghỉ dưỡng được đảm bảo là khả thi về mặt kinh tế? Nói cách khác, điều đó có nghĩa là nó đã phải chịu nhiều áp lực hơn hoặc điều kiện giao dịch tốt hơn.
Cha nghĩ thủ phạm chính là Tập đoàn STA, hay đúng hơn là Kwon Tae-ha.
Việc 1 tỷ euro tài sản xây dựng STA của Eva Kwon được gửi vào một ngân hàng Hồng Kông nửa năm trước khi ngân hàng thu hồi được nợ của PL Construction là bằng chứng cho điều này.
Việc PL Construction phá sản sau khi không đáp ứng được ngày đáo hạn là điều không thể tránh khỏi. Vì đã đầu tư vào một công ty xây dựng bằng cách rút vốn từ những người quen ở Hàn trong khi mơ về giấc mơ Macao, nên cha phải gánh chịu mọi hậu quả. Chỉ hai năm sau vụ bắt cóc Kwon Tae-ha.
Câu chuyện rất đơn giản. Cho dù đó là Eva Kwon hay Kwon Tae, cha tôi đều bị nghiền nát dưới số vốn khổng lồ của họ.
Nếu lúc đó cha ngay lập tức tiết lộ bí mật thì sao?
Vì trước khi Internet phát triển, không thể mong đợi hiệu ứng lan tỏa như hiện nay được, và cũng có thể nó sẽ không được đăng trên báo buổi sáng do áp lực từ bên ngoài. Nếu cha chỉ muốn tấn công Tex, STA và Baek Jae-tak, cha sẽ gây ra một lượng thiệt hại nhất định cho họ, nhưng kết quả sẽ là sự hủy diệt của nhà họ Joo, bao gồm cả tôi. Thay vì ném một viên sỏi xuống đại dương và chỉ gây ra những gợn sóng nhỏ, cha có thể đã ẩn giấu WikiLeaks dưới biển sâu, nhưng cha đã biến nó thành một chén thánh có thể tạo ra hiệu ứng lan tỏa rất lớn.
Baek Jae-tak, người biết về WikiLeaks, đã không đề cập đến vũ khí nguy hiểm này với Tex. Ông ta hẳn đã mua một trang trại muối ở Hwaseong vì ông ta muốn tự mình sở hữu nó. Tuy nhiên, ông ta vẫn không thể sở hữu nó ngay cả sau một thời gian dài, và ông ta chắc chắn rằng ngay cả con trai của Joo Ha-kyung, Joo Ha-won, cũng sẽ không biết về nơi giấu WikiLeaks. Sống dưới cống rãnh, làm sao tôi có thể ngờ được điều đó?
Khoảng thời gian tôi không biết về sự tồn tại của WikiLeaks giống như một loại kế hoạch khiến mọi nghi ngờ đổ dồn về Kim Jae-yeon và hoàn toàn khiến họ không đếm xỉa đến tôi.
Cuộc tìm kiếm Chén thánh ẩn giấu bắt đầu từ cái chết của cha đã tập hợp mọi người lại với nhau ở Macao. Họ là những người tụ tập lại để tìm Chén thánh có thể hoặc không thực sự tồn tại đó. Và tôi chắc rằng ngay cả Tangbang cũng là một trong số họ.
"Có lẽ anh không biết Minling là người đưa tin. Ngay cả khi sau này anh phát hiện ra, Minling vẫn là cánh tay phải của Kwon Tae-ha, vì thế anh sẽ không thể ở giữa nẵng WikiLeaks được."
"A ~ Minling thực sự không ưa tôi. Cậu ta nhìn tôi như thể đang nhìn một thứ gì đó ghê tởm. Tất nhiên, tôi đã bán cậu ta cho lão già biến thái đó, nhưng cuối cùng, Joo Sang-kyung đã đưa Minling ra ngoài, không phải sao? Tôi không bao giờ ngờ được rằng một người như thế sẽ trở thành người đưa tin. Thiên địch của thiên địch. Cậu thậm chí còn không biết đó là kế hoạch của Joo Sang-kyung.”
“Anh muốn biết cái quái gì thế? Tại sao anh lại giả vờ là một Hectivist và cố moi thông tin từ tôi?”
“Tôi không biết.”
“Anh không biết à?”
“Tôi không biết, nên tôi đã cố tìm hiểu. Anh đã thấy được bao xa? Anh đã gần với sự thật chưa?”
Tôi biết Chén Thánh mà mọi người đang tìm kiếm không chứa kho báu của cải.
"Tôi biết toàn bộ câu chuyện về vụ Yure. Thân tàu đã bị lỗi ngay từ đầu."
Trong nháy mắt, mắt Tangbang chuyển sang màu đỏ. Mạch máu trong người anh ta dường như đang đập dữ dội.
"Động cơ cũ là nguyên nhân. Nó không đủ sức để hỗ trợ thân tàu container. Thân tàu thuộc sở hữu của Tex, và vào năm 1987, Felix Kwon sở hữu tất cả các quyền đối với con tàu Tex. Felix Kwon đã chi một khoản tiền lớn để che giấu sự thật đó. Anh nghĩ tại sao tôi không cung cấp thông tin đó cho anh ta?"
Anh ta nắm chặt tách trà như thể sẽ lao vào tôi bất cứ lúc nào.
"Có thể vì tôi nghi ngờ Hectivist có liên quan đến STA hoặc Tex. Những chiếc bu lông bị lỗi được giao theo sự xúi giục của Baek Jae-tak, và nhờ đó, Felix Kwon có thể tránh được rắc rối bằng cách đổ lỗi cho những chiếc bu lông khiến tàu bị chìm. Vì tôi đã chạy tới chỗ Kwon Aeil, nên còn quá sớm để tiết lộ các tài liệu liên quan đến Tex.”
Tangbang càu nhàu.
“Nhìn cách cậu chạy đến chỗ Phó Giám đốc Tex rồi bị Giám đốc Kwon tóm được kìa. Cậu thật ngu ngốc. Anh đã làm gì với tất cả những thông tin đó vậy?”
“Vậy thì tôi có nên để anh lợi dụng tôi không?”
“Ít nhất thì nó còn tốt hơn những gì anh đang làm bây giờ.”
“Thiên địch của thiên địch.… …Bây giờ tôi hiểu tại sao cha lại gửi một lá thư cho Kwon Tae-ha. Đó là vì anh, Tangbang, có liên quan. Cha biết ngay cả anh cũng thèm muốn WikiLeaks, nên đã ném tôi vào hang hổ. “Phải cần một con thú lớn hơn mới có thể bảo vệ tôi khỏi con sói con, để sau đó tôi có thể tự sống sót.”
“Vậy thì bây giờ cậu định đóng vai tình nhân của Giám đốc Kwon và kiếm tiền cho đến khi bị đuổi ra đường à?”
Lần đầu tiên kể từ khi gặp Tangbang, tôi đã nói chuyện thẳng thắn với anh ta.
“Tôi thương cảm anh. Tôi thông cảm với quá khứ của anh. Nhưng giờ tôi không thấy thương hại anh nữa. Đừng cố kéo tôi vào cuộc chiến của anh. Đây là việc của anh.”
Tôi còn khoảng một nửa tiếng. Khi tôi sắp đứng dậy, Tangbang đá văng ghế ra và cũng đứng dậy. Cùng lúc Tangbang cố túm lấy tôi, Wagner chĩa súng lục vào thái dương anh ta.
“Không, nếu đe dọa tôi, cậu sẽ ăn đạn đấy.”
Ánh mắt của những tên côn đồ đang uống rượu hướng về phía này. Tôi nghĩ chúng là những gã hàng xóm hay uống rượu hoặc tiệc tùng, nhưng có vẻ như ngay cả điều này cũng là một trong những trò của chúng. Nòng súng của chúng đã chĩa vào tôi và Wagner.
“Bình tĩnh nào, anh chàng da trắng. Bên này cũng bỏ súng xuống đi.”
Tangbang liếc nhìn lại và mở miệng. Wagner kéo tôi ra sau và chỉ về phía cửa. Ngay khi đứng dậy, Tangbang phủi sạch nước trà bắn vào tay áo và ngồi lại xuống ghế.
Trường bào của gã kêu sột soạt khi gã bắt chéo chân. Theo chỉ thị của Tangbang, khẩu súng nhắm vào chúng tôi đã được cất đi, và Wagner, người đã hạ thấp cảnh giác một chút, cũng hạ súng xuống sàn.
TangBang lẩm bẩm khi cầm ấm nước và rót trà vào một chiếc tách mới.
“Nếu ai đó làm hại cậu, đừng cố trả thù ngay. Chỉ cần ngồi bên bờ sông và chờ đợi. Nếu con làm vậy, con sẽ sớm thấy xác người đó bị dòng sông cuốn trôi… … .”
Bàn tay cầm tách trà vẫn còn trắng vì dung sức.
“Những chuyện như thế không xảy ra ở thành phố này, không, trên thế giới này đâu.”
Anh ta lên tiếng khuyên tôi khi tôi sắp rời khỏi Nhà khách Gangho.
“Tôi sẽ biết khi nhìn thấy.”
Tôi vén rèm nhà khách và bước ra ngoài trong cái nóng ngột ngạt.
Chúng tôi tụ tập ở Macao vì những lý do riêng của mình. Mỗi lý do của chúng tôi đều có mục đích quan trọng riêng, và cha đã lợi dụng điều đó. Bây giờ, suy nghĩ của cha, thứ đã trao tôi cho quỷ dữ, không còn quan trọng nữa. Trong “The Devil King” của Goethe và Schubert, không hề đề cập đến chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ bị quỷ dữ bắt đi. Câu chuyện tiếp theo là của tôi, không phải của người cha đã trao con mình đi.
"Thật đáng sợ, Ha-won."
"Cái gì cơ?"
Wagner, người đang đi theo tôi, than với gương mặt to lớn rằng mình sợ.
"Anh sợ à?"
"Không, Ha-won sợ. Đừng sợ. Tôi giỏi bắn súng mà."
"Tôi có vẻ sợ không?"
"Cậu nhỏ bé. Những thứ nhỏ bé thì yếu đuối."
"Mọi người trên thế giới này sẽ nói tôi nhỏ bé hơn anh."
Wagner gật đầu, nói rằng điều đó đúng. Tôi để tiếng thở dài của mình hoà vào bầu không khí tù đọng.
"Anh cũng chăm sóc tôi, nhưng tôi không thể có một ngày buồn chán."
"Buôn chuyện là xấu."
"Đây không phải là buôn chuyện, mà là sự thật."
Wagner dường như gật đầu một lần nữa, nhưng tôi giả vờ không để ý.
***