Thế Gian Trơ Trẽn - Chương 1

Chương 1


Trước kỳ bổ nhiệm nhân sự định kỳ gần Tết Nguyên đán, không khí tại Tòa nhà Cục Cảnh sát Quốc gia bắt đầu trở nên xáo động.


Những kẻ thất thế trong ván cờ chính trị chốn công sở sẽ bị điều chuyển về các sở, đồn địa phương, còn những vị cấp trên ‘từng một thời oai phong’ nhưng ‘nay đã chọn sai phe’ sẽ phải ngậm ngùi cởi áo về vườn.


Chỗ trống đó sẽ lại được lấp đầy bởi những người mang hoài bão lớn lao, từ các sở hay đồn địa phương được điều lên trụ sở chính.


Nếu ví việc nhân sự ra vào tổ chức như sự thay đổi nguyên tố trong một vật thể, thì đây chẳng khác nào một cuộc thay máu đầy đau đớn diễn ra mỗi năm. Năm nay, sau Tết, một trận ốm nữa được dự báo sẽ ập đến cùng cuộc thay máu nhân sự quy mô lớn.


“Chẳng phải Trưởng phòng Kim bị đá văng cũng vì sống chết phản đối chuyện Baek Hae Gyeon về đây hay sao.”


Trước giọng nói bâng quơ của Tổ trưởng Han Jong Moo, cậu hậu bối Yoon Sung Shik liền rướn người tới. Cuộc tán gẫu bên ly cà phê này có lẽ sẽ giúp cậu nắm bắt được tình hình của cấp trên.


“Trưởng phòng đội phòng chống ma túy ấy ạ? Lời của trưởng phòng mà cũng ảnh hưởng đến việc bổ nhiệm nhân sự được sao anh?”


Mối bận tâm hàng đầu của các cảnh sát thuộc Cục Hình sự, Cơ quan Điều tra Quốc gia - đơn vị duy nhất trực thuộc Cục Cảnh sát Quốc gia Hàn Quốc, chắc chắn là về người tên Baek Hae Gyeon.


Như thường lệ, vào mùa bổ nhiệm, những lời đồn đoán lại lơ lửng dày đặc như váng mỡ trong quán thịt nướng. Dù không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được.


Trong số đó, tin đồn Baek Hae Gyeon của Sở Cảnh sát Seoul sẽ được thăng cấp đặc biệt lên hàm Cảnh chính và chuyển về trụ sở chính là khả thi hơn cả.


“Cậu em này. Cậu nghĩ Đội Điều tra Tội phạm Ma túy là nơi thế nào?”


“Là nơi bắt tội phạm ma túy và… xã hội đen ạ.”


“Nhưng mà xuất thân của Baek Hae Gyeon, không… Vì sinh ra từ băng đảng xã hội đen nên phải nói là ‘xuất sinh’ mới đúng.”


“Xuất sinh từ xã hội đen?”


Câu chuyện rẽ sang một hướng không ngờ, Yoon Sung Shik ngây người nhìn tiền bối.


“Tôi chỉ hỏi thử đám bên tư pháp xem nghĩ thế nào về cậu Baek Hae Gyeon đó thôi. Bụng bảo dạ nếu dám bật lại thì sẽ dập cho tơi tả, chậc.”


Có lẽ vì khó trả lời thẳng thắn, Tổ trưởng Han Jong Moo đã nói lảng đi bằng cách gọi ‘cậu Baek Hae Gyeon đó’.


“Không, anh ơi. Cậu ta thật sự xuất sinh từ xã hội đen ạ? Như thế cũng được sao anh?”


“Cậu có biết Baek Hae Gyeon là người trẻ nhất đỗ kỳ thi tư pháp không?”


“Dạ?”


Yoon Sung Shik tròn mắt ngạc nhiên, ra chiều đây là lần đầu cậu nghe chuyện này. Vì đã đeo lon Cảnh Giám ở độ tuổi đôi mươi, cậu cũng đoán được anh ta xuất thân từ kỳ thi tuyển công chức cấp cao, nhưng không tài nào biết được lại là người trẻ nhất.


“Cậu đúng là chẳng biết gì cả. Thường thì nếu đỗ thủ khoa kỳ thi tư pháp ở tuổi trẻ như vậy, người ta sẽ nhận phỏng vấn, viết lại kinh nghiệm ôn thi. Rồi còn chụp ảnh đăng đầy trên các tờ báo dành cho sĩ tử nữa.”


“Vâng. Đúng là thế ạ.”


“Vậy mà cậu ta không làm bất cứ điều gì trong số đó. Tại sao? Vì bố là xã hội đen.”


“Trời đất. Sống trong gia đình như thế thì học hành kiểu gì được chứ?”


“Không chỉ là xã hội đen quèn đâu, mà là cán bộ cấp cao của băng Hwando đấy.”


“Hwando? Cái băng... băng Hwando đó á?”


Yoon Sung Shik há hốc miệng, đôi mắt mở to của cậu thoáng lên vẻ khinh bỉ.


“Ừ, băng Hwando đó.”


“Hầy... Mà tại sao cậu ta lại vào ngành cảnh sát làm gì chứ? Đã mất công đỗ kỳ thi khó nhằn như vậy rồi mà?”


Không phải hạng du côn tép riu đầu đường xó chợ, một cán bộ cấp cao của băng Hwando là cái tên đủ khiến bất cứ cảnh sát nào cũng phải rùng mình căm ghét. Tổ trưởng Han Jong Moo cũng không ngoại lệ.


Trong quá khứ, Hwando từng là một trong những ‘tổ chức trong tầm quản lý’ của cảnh sát.

Cái gọi là ‘tổ chức trong tầm quản lý’ của cảnh sát là những băng nhóm duy trì thế lực vừa phải trong khu vực để ngăn chặn đám du côn, đầu gấu lộng hành, đồng thời cũng hợp tác với lực lượng chức năng theo cách riêng của chúng.


Mấu chốt của việc quản lý này là kìm hãm chúng không thể bành trướng thế lực và chỉ duy trì ở một quy mô nhất định, nhưng kết cục là cảnh sát đã thất bại trong việc kiểm soát Hwando.


Bởi lẽ, băng Hwando đã núp bóng sự bảo hộ của cảnh sát để thâu tóm các tổ chức lân cận, mở rộng địa bàn và ngày càng lớn mạnh.


Từ một băng nhóm chuyên trấn lột tiền của tiểu thương dưới danh nghĩa giữ gìn an ninh trật tự, Hwando giờ đã trở thành tổ chức có quy mô lớn nhất tại Seoul và vùng lân cận.


Đến mức cảnh sát cũng phải e dè khi đụng vào.


“Làm thẩm phán hay công tố viên thì lý lịch có hơi khó coi. Còn làm luật sư thì….”


Yoon Sung Shik đáp lại lời độc thoại của Tổ trưởng Han Jong Moo.


“Biết bao nhiêu việc cần biện hộ cho đám xã hội đen chứ ạ? Lại có sẵn mối quan hệ, mở văn phòng thì hốt bạc không xuể.”


Tổ trưởng Han Jong Moo im lặng lắng nghe rồi tặc lưỡi tỏ vẻ không đồng tình.


“Chậc, có lẽ tính cách cậu ta không hợp để nối nghiệp gia đình.”


“Thế mà lại làm cảnh sát sao? Đúng là chỉ có cảnh sát là dễ bị xem thường thôi.”


Yoon Sung Shik không giấu được sự bực bội, càu nhàu lớn tiếng.


“Tính toán cả đấy. Thằng nhãi đó, khởi đầu đã là Cảnh Giám, giờ còn sắp về trụ sở chính nữa chứ.”


“Đã thế còn lên được hàm Cảnh chính rồi.

“Chậc…. Có người cày cuốc ba mươi năm còn chẳng lên nổi Cảnh chính.”


Tổ trưởng Han Jong Moo nếm trải vị đắng chát. Bàn tay ông đã ươn ướt vì những giọt nước đọng trên ly Americano đá đang cầm.


“Nhưng mà giờ anh thì….”


“Gì chứ cậu em.”


Thấy Yoon Sung Shik, cậu hậu bối cùng trường Đại học Cảnh sát, có vẻ khó chịu, định nói gì đó rồi lại thôi, Tổ trưởng Han Jong Moo liền gắt.


“Dạ không, chỉ là sau này anh sẽ phải chạm mặt cậu ta thường xuyên. Chắc là… sẽ khó xử lắm ạ.”


“Làm cảnh sát mà phải để tâm ba cái chuyện đó sao?”


Thực ra, tình huống này chẳng có gì dễ chịu với Han Jong Moo. Cùng đơn vị, cùng cấp bậc, nghĩa là quan hệ cạnh tranh.


Phải cạnh tranh với một thằng nhóc kém mình đến hai mươi tuổi vừa nực cười, vừa cảm thấy áp lực trước tương lai xán lạn của đối phương. Đó cũng là lý do Tổ trưởng Han Jong Moo đã tìm hiểu về Baek Hae Gyeon.


Những câu chuyện liên quan đến Baek Hae Gyeon đã lan truyền rộng rãi trong nội bộ, đến mức cứ túm bừa một người nào đó ở Sở Cảnh sát Seoul mà hỏi thì chuyện cũng tuôn ra cả tràng như nho cả chùm.


Phải nói là may mắn vì không phải làm việc dưới trướng hắn ta chăng.


“Này, xem cái này đi.”


Vừa hay lúc đó họ đang đứng trước tủ hồ sơ bằng sắt ở hành lang tầng 4. Tổ trưởng Han Jong Moo đưa ly nước chỉ còn lại đá cho hậu bối rồi rút một tập tài liệu từ trong tủ ra.

Tập tài liệu mà bàn tay dày cộp đưa ra là một văn bản công khai do Bộ Môi trường phát hành.


Trang bìa ghi: 「Kiểm tra thực trạng quản lý các loài có nguy cơ tuyệt chủng trên toàn cầu」.


“Tự nhiên vậy anh? Cái này của Bộ Môi trường mà?”


Yoon Sung Shik lật qua lật lại tập tài liệu chỉ dày vài trang. Han Jong Moo thở ra một hơi não nề rồi hỏi.


“Không thấy gì lạ à.”


Giọng điệu tuy là câu hỏi nhưng lại chẳng mang chút kỳ vọng nào.


“Ừm… Em vẫn chưa rõ lắm. Trông giống một báo cáo kiểm tra bình thường thôi ạ?”


“Trông vậy thôi.”


“Vâng.”


“Vâng cái gì mà vâng.”


Nếp nhăn hình chữ xuyên (川) hằn sâu giữa trán trên gương mặt chán chường của tổ trưởng. Yoon Sung Shik lanh lẹ đổi chủ đề. Vừa hay có một mục đập vào mắt cậu.


Nhập khẩu (Colombia)|The One Inter/XX-XX Hongwon-ri, Poseung-eup, Pyeongtaek-si, Gyeonggi-do/'2X.XX.XX/ Trăn Miến Điện 15 con (dùng cho vườn thú)

※Ghi chú: Cá thể trưởng thành dài trên 4.5m. Toàn bộ đã chết do quản lý yếu kém trong quá trình bảo quản tại kho.

“Chậc, nhưng mà ở đây. Có một điểm hơi lạ ạ.”


“Đúng rồi đấy. Đọc xem nào.”


“Ừm, 15 con trăn Miến Điện trưởng thành nhập khẩu đã chết do quản lý yếu kém trong kho của The One Inter.”


“Khụ.”


Han Jong Moo vừa cầm lại ly nước từ tay Yoon Sung Shik, hút rột một hơi cà phê còn sót lại, vừa phẩy tay mấy cái ra hiệu bảo cậu tiếp tục.


“Rõ ràng có dấu hiệu ngược đãi động vật hoặc quản lý tắc trách, nhưng việc không điều tra mà cứ thế kết thúc vụ việc có vẻ là vấn đề ạ?”


“Mẹ kiếp.”


“Á, sao lại thế nữa. Anh cứ nói thẳng cho em biết có được không?”


“Cậu ta bảo cứ nhìn vào đó là biết đấy.”


“Biết… gì ạ?”


“Baek Hae Gyeon, nhờ xem cái đó mà tịch thu được 30kg cocaine đấy.”


“Dạ? Cái này… tại sao. A, vụ đó!”


Lúc này Yoon Sung Shik mới vỡ lẽ và buột miệng kêu lên một tiếng.

Vụ án ‘rắn nuốt thuốc’ xảy ra ba tháng trước. Vụ này đã khiến dư luận được một phen náo loạn.


Khi đó, Baek Hae Gyeon, đội trưởng Đội 2, Đội Điều tra Ma túy thuộc Sở Cảnh sát Seoul, đã phối hợp với cảnh sát tư pháp đặc biệt của Trụ sở kiểm dịch sân bay Incheon để xác định và tịch thu những con rắn lớn còn sống bị dùng để vận chuyển ma túy ngay tại sân bay.


Qua máy quét X-quang kiểm dịch tại sân bay, những vật thể hình tròn trong bụng rắn trông giống như trứng, và cũng không có vết thương ngoài rõ rệt như vết khâu trên bụng.


Tuy nhiên, khi tiến hành phẫu thuật mổ bụng con vật trên bàn mổ của một khoa thú y gần đó, một đống bóng bay đặc biệt đã tuôn ra. Nhìn thấy bên trong chứa đầy bột trắng, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc.


Lượng cocaine giấu trong bụng rắn tổng cộng là 3kg, và thêm 27kg nữa bị phát hiện tại kho của công ty nhập khẩu.


Đó là lượng cocaine trị giá một trăm tỷ won, đủ cho 1,5 triệu người dùng cùng lúc. Đây là vụ án có quy mô lớn nhất từ trước đến nay đối với hàng tiêu thụ nội địa, chứ không phải trường hợp bị bắt khi trung chuyển qua Hàn Quốc để rửa nguồn gốc. Tin đồn Baek Hae Gyeon được thăng cấp đặc biệt và chuyển về trụ sở chính cũng là nhờ vụ án đó.


“Không, nhìn vào cái này thì làm sao mà cậu ta đánh hơi được manh mối chứ? Chỉ dựa vào việc chúng nó chết hết sao….”


Yoon Sung Shik lại xem kỹ tập tài liệu một lần nữa.


“Nghĩ nó nhỏ thì nó nhỏ thôi. Nhưng nếu bắt đầu nghi ngờ từ việc nhập khẩu tới 15 con trăn lớn vốn chỉ để trưng bày trong vườn thú thì mọi thứ đều đáng ngờ cả. Việc tất cả đều là cá thể trưởng thành dài trên 4,5 mét cũng vậy.”


“Cũng đúng ạ.”


“Điều lạ nhất là quốc gia nhập khẩu lại là Colombia.”


Nghe lời tiền bối, Yoon Sung Shik gãi gáy.


“Phải biết chính xác môi trường sống của loài rắn đó thì mới biết có lạ hay không chứ ạ… Colombia cũng có nhiều rắn mà anh?”


“Mắt để làm gì. Trên đó có ghi rõ còn gì. Là trăn Miến Điện. Thứ đáng lẽ phải đến từ Miến Điện tại sao lại vượt cả vạn dặm từ Colombia đến làm cái quái gì chứ. Vô duyên vô cớ.”


“A.”


Nghĩ lại thì đúng là một điều hiển nhiên rành rành. Cùng xem một tài liệu mà người ta lại có thể chỉ ra từng điểm bất thường rồi quy về một khả năng duy nhất, khác hẳn mình... Nên gọi đây là lối tư duy đột phá, hay chỉ là kiểu suy diễn hoang đường đây? Dù sao đi nữa, chuyện một cảnh sát lại đi lật giở tài liệu của Bộ Môi trường vốn đã chẳng tầm thường rồi.


“Đúng là kẻ phi thường.”


Thấy cậu ta chỉ biết vò nhàu tập tài liệu vô tội, Tổ trưởng Han Jong Moo buông một lời an ủi.

“…Dù có giỏi giang đến mấy, ngành cảnh sát mình vốn bảo thủ mà anh? Tuổi trẻ thế mà đã đeo ba bông Mugunghwa, có khi lại về vườn sớm hơn ấy chứ.”


Yoon Sung Shik vừa nói vừa trả lại tập tài liệu. Đôi môi vốn đã trề ra của cậu giờ lại càng trề ra hơn.


“Cậu nghĩ cấp trên sẽ để một nhân tài như vậy bị lãng phí sao? Họ sẽ không để yên đâu….”


Tổ trưởng Han Jong Moo lẩm bẩm, ánh mắt hướng về phía xa xăm cuối hành lang tối tăm. Bước vào tuổi trung niên, những nếp nhăn quanh mắt ông trông hiền hòa hơn. Khóe miệng cố chấp hơi trễ xuống cũng trở nên có sức nặng.


“Người giỏi thì bị giao cho cả núi việc, vắt kiệt sức thì thôi chứ sao nữa ạ.”


“Không phải ý là giao nhiều việc đâu.”


“Vậy thì là gì ạ?”


Không để yên chẳng phải là giao cho cả đống việc sao?


“Tán gẫu lâu quá rồi. Cậu uống xong cà phê rồi chứ?”


“Dạ vâng.”


Đúng lúc câu chuyện thú vị sắp bắt đầu thì Tổ trưởng Han Jong Moo lại lảng sang chuyện khác. Yoon Sung Shik nhận lấy chiếc cốc nhựa rỗng mà ông đưa cho.


“Vào việc thôi. Gọi điện cho bộ phận phụ trách lệnh của tòa án đi.”


“Vâng. Em biết rồi ạ.”


Yoon Sung Shik nhanh nhảu đáp rồi gãi đầu.


Rõ ràng là còn chuyện gì đó nữa, nhưng Tổ trưởng Han Jong Moo không chịu nói thẳng ra.

Lẽ nào….


Đang lúc tiếc nuối, giọng của cục trưởng trong bữa tiệc tối qua bỗng văng vẳng trong đầu cậu.


‘Những người xuất thân từ ngành cảnh sát chúng ta cũng phải đeo huy hiệu nghị sĩ quốc hội đi chứ.’


Ông đã hùng hồn phát biểu, ‘Phải thế thì chúng ta mới có quyền lực chứ! Cứ bị đấm đá tứ phía thế này! Chẳng làm được gì cả!’, vừa hét lên vừa đấm thùm thụp vào lồng ngực ướt đẫm rượu của mình.


Không lẽ nào.


Cấp trên đang lên kế hoạch cho Baek Hae Gyeon một con đường hoàng gia để trở thành nghị sĩ quốc hội sao?


Ánh mắt và lời nói đầy ẩn ý của tiền bối Han Jong Moo có lẽ cũng ám chỉ điều này.


“Nhân tài cái nỗi gì.”


Nếu cấp trên đồng lòng muốn tạo ra một ngôi sao cảnh sát thì cũng không phải là không thể, nhưng ngay từ đầu, một cảnh sát xuất thân từ xã hội đen có hợp lý không cơ chứ.


Yoon Sung Shik vứt mớ rác mà tiền bối thản nhiên đưa cho vào thùng phân loại, rồi kéo khóa chiếc áo khoác gió màu xám và bước vào văn phòng. Theo chỉ thị tiết kiệm điện, nhiệt độ trong phòng cũng lạnh lẽo đến mức vô nhân đạo.


Đúng là chỉ có công chức là dễ bắt nạt nhất. Giữa mùa đông rét căm căm thế này mà vẫn phải uống Americano đá, bảo sao không nóng trong người. Chậc, lạnh chết đi được.

Yoon Sung Shik chỉ dám hùng hổ càu nhàu trong bụng. Tiếng kéo ghế vang lên lạch cạch khắp văn phòng.

 
Bình luận
shikachan
shikachanChương 1
Nhóm dịch tốt quá ạ. Rất rất cuốn.
Trả lời·3 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo