Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Tôi là Seo..., Yigyeong."
Thật ra thì hôm qua hắn đã nghe cái tên này rồi. Thậm chí, lúc say hắn còn nghe cả nguồn gốc cái tên đó, và Gwang-woo đã cố tình gọi vài lần để tạo cảm giác thân mật.
Tuy nhiên, hắn ta giả vờ như đây là lần đầu tiên mình nghe thấy và nở một nụ cười rạng rỡ, gọi ngay lập tức.
"Được rồi, Yigyeong ah."
Và một cách tự nhiên, hắn ta kéo tay Yigyeong và nắm lấy nó.
Rõ ràng là đối phương đang bối rối.
Nhưng khi Gwang-woo nhìn thẳng vào mặt Yigyeong với vẻ mặt như muốn nói "Chẳng lẽ anh không định nắm tay tôi à?", hắn ta không thể rút tay ra được.
"Chúng ta hãy hẹn hò vui vẻ nhé."
Gwang-woo buông lỏng tay và lắc nhẹ, như thể hắn đang muốn hợp tác làm ăn.
Yigyeong không còn cách nào khác ngoài trả lời.
"...."
Đạt được điều mình muốn, Gwang-woo vui vẻ cười rạng rỡ.
Yigyeong chuẩn bị đi làm một cách rất gượng gạo.
Đây là lần đầu tiên anh chuẩn bị đi làm theo kiểu này. Việc có một người đàn ông mới hẹn hò ở nhà và mình phải chuẩn bị đi làm một mình khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ. Ngay cả với Ah Young, người anh đã hẹn hò nhiều năm, anh cũng hiếm khi làm gì sau khi ngủ dậy cùng nhau, vậy mà giờ anh lại chuẩn bị đi làm dưới ánh mắt của một người đàn ông mà anh mới gặp chưa đầy 24 tiếng, thật khó tin.
Anh muốn kết thúc tình huống này và ra khỏi nhà thật nhanh, nhưng anh không thể di chuyển bình thường được. Anh càng vội vàng thì càng tốn thời gian để chuẩn bị.
Trong lúc đó, khi người đàn ông nướng bánh mì gối có sẵn trong nhà bằng lò nướng và đưa cho anh, anh đã hoàn toàn cứng đờ. Vì hắn ta chuẩn bị một cách quá tự nhiên, Yigyeong suýt chút nữa đã hỏi "Anh hay làm việc này lắm à?". Nhưng anh cố gắng kìm lại, sợ rằng người đàn ông sẽ lại nói ra những điều kỳ quái.
Sau đó, Seo Yigyeong, người không muốn tưởng tượng thêm nữa, ngoan ngoãn nhận lấy bánh mì và cắn ăn qua loa.
Nếu hắn ta hỏi liệu mình có lo lắng về quá khứ của hắn ta không thì sao...
Và anh hỏi khi đứng ở cửa.
"Chúng ta... đi cùng nhau nhé? Kang, Gwang-woo ssi."
Dù sao thì cũng không thể để một người hoàn toàn xa lạ, à không, bây giờ không còn xa lạ nữa, nhưng chỉ mới gặp hôm qua ở nhà và đi làm được.
Yigyeong suýt chút nữa đã vô tình hỏi hắn ta có đi làm không, nhưng khi nhớ lại chuyện gì đã xảy ra khi anh vừa đề cập đến chuyện đi làm, anh nhanh chóng đổi giọng.
Khi anh gọi tên người đàn ông một cách khó khăn, hắn ta nhanh chóng đứng dậy.
"Hôm nay tôi không có việc gì ở công ty cả."
Sau đó, người đàn ông hỏi.
"Tôi tiễn anh nhé?"
"Hả?"
Yigyeong không hiểu nên hỏi lại.
Người đàn ông đứng dậy một cách tự nhiên, mở cửa và đẩy anh ra ngoài. Hắn ta đẩy quá nhẹ nhàng nên Yigyeong còn chưa kịp phản ứng đã ở bên ngoài rồi. Người đàn ông đóng cửa lại và chào.
"Đi làm tốt nhé, Yigyeong ah."
Hả?
Yigyeong ngơ ngác định hỏi lại thì đã thấy mình đứng trước cửa nhà.
Chẳng lẽ cứ để mình đi làm rồi bỏ mặc hắn ta ở nhà sao...?
Trong lúc anh còn chưa hoàn hồn, cánh cửa trước mặt anh đóng sầm lại.
Anh dường như đã nhìn thấy nụ cười toe toét của người đàn ông qua khe cửa đóng lại.
"...! Này,"
Gáy anh bắt đầu nhức nhối.
Nhưng anh không đủ dũng khí để xông vào và đuổi hắn ta ra ngoài.
Liệu người đàn ông đó có chịu ra ngoài ngay lập tức nếu anh bảo hắn ta đi không?
Ánh mắt anh vô thức dừng lại ở đồng hồ. Nếu anh còn chần chừ nữa thì sẽ bị tính là nghỉ việc không phép chứ không phải nghỉ nửa ngày nữa. Anh không đủ tự tin để mở cửa và đối mặt với người đàn ông tên Gwang-woo vào lúc này.
Ngay trước khi đi làm, anh đã nhìn thấy một túi nilon đen ở một góc tủ lạnh, và anh nhận ra rằng đó là món ăn kèm mà mẹ anh đã đưa cho anh một tháng trước. Anh đóng cửa tủ lạnh lại, tự nhủ sẽ đợi đến khi tan làm, Seo Yigyeong cuối cùng cũng nhấc chân bước đi khỏi cánh cửa đóng kín.
Anh liếc nhìn cánh cửa trước nhà và thở dài.
Có người đàn ông đó ở bên trong...
Mặc dù đây là nhà mình, nhưng có cảm giác như không phải.
anh nhắm mắt làm ngơ và quay mặt đi.
Dù sao thì mọi chuyện cũng là chuyện sau này.
Quan trọng nhất là anh phải nhanh chóng đi làm. Seo Yigyeong nhìn lại thời gian và quay người rời đi một cách khó khăn. Khi anh bắt đầu bước đi trên hành lang chung cư với những cánh cửa sắt màu be giống hệt nhau xếp thành hàng, những chuyện đã xảy ra trong nhà và người đàn ông kia bỗng trở nên xa vời.
Chính vì sự tồn tại của người đàn ông đó quá phi thực tế.
Đúng vậy. Hãy nghĩ về nó sau, sau này.
Seo Yigyeong lắc đầu nguầy nguậy.
-Dễ thương thật.
Gwang-woo đóng cửa và nhìn quanh căn nhà nhỏ.
Nó giống như một con ốc mượn hồn vậy.
Một căn nhà có kích thước vừa vặn cho Seo Yigyeong, người chăm chỉ đi làm và trở về mỗi ngày. Một nơi phù hợp với một người sống bám chặt vào thực tế.
Thế giới "thực tế" mà thanh tra Seo sống có một ranh giới riêng. Có một ranh giới vô hình ngăn cách giữa thực tế mà thanh tra đang sống và thực tế mà hắn đang sống.
Hắn bật cười khi nghĩ tại sao mình lại lạc vào một không gian như thế này.
Một không gian quá xa lạ với hắn. Khi nghĩ đến điều đó, hắn chợt nhớ đến cửa hàng hoa trước ga tàu điện ngầm, nơi những cây lưỡi hổ con được tụ tập san sát bên nhau.
Mặc dù không có dây thừng hay hàng rào nào được dựng lên, nhưng có một ranh giới mà ai cũng có thể nhận ra.
Giống như nơi đó đang nói rằng từ đây trở đi là không gian của cửa hàng hoa vậy.
...Cửa hàng hoa sao.
Gwang-woo bật cười thành tiếng.
"Lạ thật."
Dù đã biết Park Mok-hwa từ lâu, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc tên của cậu ta là cây và hoa. Cũng giống như việc hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ mở một cửa hàng hoa.
Đó là một sự thử nghiệm khá kỳ lạ.
Liệu nó có khả thi không?
Việc Park Mok-hwa mở cửa hàng hoa và sống cuộc sống đó?
Trong khi có những người phù hợp với việc đi làm mỗi ngày trong một căn nhà như ốc mượn hồn, thì cũng có những người bị hút vào thế giới bạo lực như nam châm.
Gwang-woo nhớ lại hình ảnh của người em mà hắn đã biết từ lâu. Một đàn em trong câu lạc bộ bơi lội thời trung học. Mặc dù cậu ta có thân hình vạm vỡ đến mức đáng sợ so với những người trong câu lạc bộ thể thao, nhưng cậu ta vẫn là một người em hiền lành.
Tuy nhiên, chỉ cần một lời nói, khuôn mặt non nớt đó có thể dễ dàng vượt qua ranh giới đến mức nào.
Hắn nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên hắn khiến người khác vượt qua ranh giới một cách đúng nghĩa.
Chính Gwang-woo là người đã nói cho cậu ta biết về tung tích của Park Ha-yeon vào ngày hôm đó. Với một sự mong đợi rằng điều gì đó sẽ xảy ra.
Tất nhiên, hắn không ngờ rằng một vụ giết người sẽ xảy ra ngay tại chỗ.
Gwang-woo lặp đi lặp lại một cách trơ trẽn lời khai của chính mình rằng hắn "không biết". Vì hắn vẫn chưa quen với việc điều khiển người khác bằng vài lời nói, nên hắn cũng có thể đã mắc sai lầm. Cùng lắm thì chỉ là vài tuần bị thương hoặc Park Mok-hwa bị đuổi khỏi nhà sau đó. Đó là lý do tại sao hắn thực sự không biết rằng cậu ta sẽ vượt qua ranh giới ngay lập tức vào ngày hôm đó, vượt xa những gì hắn mong đợi.
Trên đời này có những kẻ như vậy.
Những người khó sống trong thế giới của người bình thường.
Đó là lý do tại sao hắn không thể không nhìn xuống những cây lưỡi hổ con dưới đôi giày của mình với một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Cậu định quay trở lại thế giới của người bình thường vào lúc này sao?
Việc hắn chỉ liếc nhìn vào bên trong cửa kính cũng là vì cái cảm giác kỳ lạ đó.
Chắc chắn Park Mok-hwa đang ở bên trong, nhưng hắn không muốn gọi cậu ta ra.
Cứ cố gắng đi, cho đến khi cậu hài lòng.
Liệu lần này cậu có thể không vượt qua ranh giới không?
Gwang-woo nghĩ rằng điều này cũng khá thú vị.
Hắn không thích ép buộc bất cứ ai làm bất cứ điều gì. Dù sao thì mọi người cũng vượt qua ranh giới quá dễ dàng vì nhiều lý do khác nhau. Vì tiền bạc, vì ham muốn, hoặc vì sợ hãi.
Và nếu cứ để mặc thì Park Mok-hwa sẽ lại dễ dàng vượt qua ranh giới.
Trên đời này có những người như vậy. Hắn biết quá rõ điểm yếu của cậu ta. Điều gì sẽ xảy ra nếu Kim Jeong-ae, người phụ nữ đó, gặp chuyện gì đó? Sẽ dễ dàng đến mức nào nếu chuyện gì đó xảy ra với một người phụ nữ đi làm tình nguyện viên tại nhà tù?
Điều gì sẽ xảy ra với cậu ta nếu người phụ nữ mà cậu ta kéo vào thế giới của người bình thường biến mất?
Hắn lùi lại một bước, nghĩ đến ngày hắn sẽ sớm gặp lại cậu ta.
"...."
Từ bên trong cửa kính, một người đàn ông mặc vest bước ra ngoài với điếu thuốc trên môi.
Với một dáng vẻ kỳ lạ, không phải chủ cửa hàng mà cũng không phải khách.
Thật kỳ lạ khi có một người đàn ông mặc vest đi lang thang quanh một cửa hàng hoa gần ga tàu điện ngầm vào thời điểm này. Bản thân cái vẻ ngoài bóng bẩy đó cũng không phổ biến.
Người đàn ông liếc nhìn hắn như thể đang châm chọc.
Gwang-woo chấp nhận ánh mắt đó, rồi quay người xuống tàu điện ngầm.
'Kim Nak-won.'
Đúng vậy, hắn đã thấy anh ta tại buổi tối cựu sinh viên hôm qua.
Ký ức trở nên rõ ràng hơn vào buổi sáng.
Không có gì ngạc nhiên khi hắn đã cảnh giác vào đêm qua.
Tại sao anh ta lại ở cửa hàng hoa của Mok-hwa?
Người cán bộ cảnh sát mà hắn đã gặp tại buổi họp mặt cựu sinh viên không phải là kiểu người sẽ đi lang thang vô công rồi nghề. Một người không biết sợ ai, vừa cười vừa chế nhạo và chọc ngoáy cả thẩm phán lẫn công tố viên.
Có lý do gì để một cán bộ cấp cao phải giám sát Mok-hwa?
Có lẽ anh ta đang đợi ai đó xuất hiện, hoặc có lẽ anh ta không tin rằng Park Mok-hwa sẽ sống bằng nghề bán hoa.
Giống như hắn.
Gwang-woo bật cười khi nghĩ đến điều đó.
Nếu có điều gì khiến hắn bận tâm, thì đó là liệu anh ta có nhớ ra hắn giống như hắn đã nhớ ra anh ta hay không.
Dù sao thì nếu ở bên cạnh Seo Yigyeong, hắn sẽ tự nhiên biết được. Tại sao anh ta lại ở cửa hàng hoa của Mok-hwa, và liệu anh ta có nhận ra mình hay không.
Khi nhớ lại cái đêm mà Seo Yigyeong trút ra hàng loạt những lời chửi rủa về cảnh đốc Kim mà anh đã kìm nén từ lâu, hắn không khỏi bật cười.
Chỉ còn vài tháng nữa là đến lúc kéo lưới. Trong thời gian đó, việc hẹn hò với một người bình thường cũng khá thú vị. Sẽ càng tốt hơn nếu đó là một cảnh sát có thể tiết lộ những câu chuyện hữu ích.
Hơn nữa, khi nhớ lại cái cơ thể ấm áp của Seo Yigyeong, người đã cố gắng bò ra ngoài để đi làm dù là ngày đầu tiên hai người ngủ với nhau, hắn đã, đang và sẽ rất vui vẻ.
Gwang-woo cầm điện thoại lên.
"Ừ, tao đây."
Một số kỹ thuật viên rất hữu ích khi biết.
"Cho tao xin một bản sao."
Trong khi chọn một mẫu điện thoại để tặng cho Seo Yigyeong, hắn gõ nhẹ lên bàn ăn. Việc ngồi lì trong nhà một cảnh sát và trang trí mọi thứ khá phù hợp với tính cách của hắn.
Hắn mở cửa sổ phòng khách và hít thở chậm rãi không khí hơi lạnh. Và hắn nghĩ xem phải làm gì để thể hiện rằng mình đang hẹn hò với một người bình thường.
Seo Yigyeong chỉ quyết tâm một điều khi lên taxi.
Hãy tạm thời gạt những suy nghĩ về người đàn ông đó sang một bên.
Nghĩ sau cũng không muộn.
Nhưng quyết tâm này thật khó thực hiện. Ngay khi anh ngồi vào taxi và nghĩ "Sao hôm nay di chuyển khó khăn thế nhỉ", thì những chuyện điên rồ đêm qua, à không, sáng nay đã ùa về. Thật khó để ngừng suy nghĩ.
Bình tĩnh nào.
Mình đang trên đường đi làm.
Mà còn là đi làm sau khi tự ý nghỉ nửa ngày vào buổi sáng nữa chứ. Việc liên tục nhắc nhở bản thân về sự thật khủng khiếp này khiến những cảnh tượng đáng xấu hổ phần nào biến mất.
Nhưng hiệu quả đó cũng không kéo dài lâu.
Vì ngay khi anh định bình tĩnh lại thì một tin nhắn từ một số lạ đã đến.
[Tan làm nhớ nói cho tôi biết nhé.]
Mặc dù là số lạ, nhưng anh không cần phải băn khoăn xem đó là ai.
Là Lee Gwang-woo.
Lời nói của người đàn ông "tiễn" anh lúc nãy bỗng nhiên hiện lên rõ mồn một.
'Chúng ta hãy hẹn hò vui vẻ nhé.'
Câu đó có thật lòng không vậy...?
Mặc dù anh vẫn còn nghi ngờ, nhưng chỉ cần nhìn vào tin nhắn thì anh không thể nào phủ nhận được. Không hiểu vì lý do gì, nhưng có cảm giác như hắn đang rất quyết tâm muốn hẹn hò nghiêm túc với mình.
Tan làm thì nói cho hắn biết, để làm gì chứ.
Seo Yigyeong vô thức nuốt nước bọt vì căng thẳng, cố gắng chuyển hướng suy nghĩ sang chuyện khác. Mà, hắn lấy số mình từ lúc nào vậy?
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng anh hăng hái bấm số theo lời người đàn ông đêm qua, thậm chí còn tự tay gọi điện thoại, bỗng hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.
Mình điên rồi sao. Anh nhanh chóng xem lại lịch sử cuộc gọi và thấy rằng anh thực sự đã gọi cho hắn vào đêm qua rồi tắt máy.
...Mình thật sự điên rồi.
"Lúc đó mình nên gọi cho Ah-young mới đúng."
Anh vô tình lẩm bẩm một mình.
Anh giật mình vì lời nói thốt ra, nhưng phản bác từ trong lòng còn nhanh hơn.
Hãy nghĩ về những gì mình đã làm từ đêm qua đến giờ đi.
Uống say rồi ngủ với một người đàn ông mới gặp thì có quyền nói câu đó à.
Tất cả. Tất cả đều là việc anh tự tay làm. Anh không thể đổ lỗi cho ai. Vấn đề chỉ là do anh. Thậm chí anh còn xiêu lòng trước lời nói của người đàn ông rằng bây giờ hai người không còn là người mới gặp nữa nên ngủ với nhau cũng được, và anh còn ngủ với hắn một lần nữa vào buổi sáng nắng chói chang. Anh còn nói "Ừ" và nắm tay hắn khi hắn bảo hai người hẹn hò.
Anh đã làm tất cả những chuyện ngu ngốc nhất, vậy mà giờ anh lại còn tơ tưởng đến bạn gái cũ mà anh đã chia tay. Nếu nghĩ kỹ thì nếu đối phương không phải là đàn ông mà là phụ nữ thì còn tệ hơn nữa. Anh đã ngủ với một người phụ nữ mới gặp, rồi hôm sau lại nhanh chóng đồng ý khi cô ấy bảo hai người hẹn hò.
Vậy mà anh còn định gọi cho Ah-young, anh thật là một thằng khốn. Hơn nữa, Ah-young đã cấm anh gọi cho cô ấy rồi còn gì. Đã kết thúc rồi thì gọi điện để làm gì nữa chứ.
Ah-young à, em đã đá một thằng như anh là quá đúng đắn rồi.
Ừ, em làm tốt lắm.
Yigyeong đứng về phía bạn gái cũ và tự chửi rủa mình.
Thằng say xỉn không quản được hạ bộ là tệ nhất. Anh nhớ lại lời bố anh nói vào ngày nhập học trường cảnh sát, khi ông lần đầu rót rượu cho anh để dạy anh cách uống rượu, với một giọng điệu đầy khinh miệt. Những thằng uống say rồi đi gặp gái thì sẽ tán gia bại sản. Những thằng làm việc trong nhà nước mà bị đuổi việc vì chuyện đó là đáng thương nhất trên đời, và nếu anh gây chuyện thì ông sẽ là người đầu tiên bẻ gãy chân anh.
Nhưng đằng này thậm chí còn không phải là phụ nữ nữa chứ...
Điên rồi. Mình điên thật rồi. Anh không ngờ rằng mình lại yếu rượu đến vậy, và anh cũng không hề biết rằng một khi bị cuốn đi, mình lại là một người cuồng dâm đến mức nghỉ nửa ngày để lăn lộn với đàn ông.
Đến mức này thì chắc chắn có một bản chất như vậy đang ẩn giấu bên trong anh.
Vậy thì chuyện đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào chứ không phải là đêm qua.
Nghĩ đến đó, anh rùng mình. Dù sao thì chuyện tốt là anh đã ngủ với đàn ông chứ không phải phụ nữ vào đêm qua, Seo Yigyeong tự trấn an mình. Nếu đã là một thằng yếu rượu và bốc đồng, thì phải lăn lộn với một thằng đàn ông cũng bốc đồng và có trình độ tương đương. Sao có thể làm hỏng cuộc đời của một cô con gái nhà lành được chứ. Sao anh còn dám nghĩ đến việc liên lạc với phụ nữ nữa chứ...
Khốn thật, mọi chuyện đều là tại mình.
Ngay cả việc người đàn ông đó nổi giận vì anh đã "ăn xong rồi bỏ" vào buổi sáng cũng lướt qua tâm trí anh, khiến anh không thể không tự trách mình. Cứ nhìn cái cách hắn ta nhắc đến việc "người của riêng mình" thì không biết đêm qua anh đã lảm nhảm đến mức nào nữa.
Mình thậm chí còn tặc lưỡi cho qua lời hẹn hò và đi làm.
Đây có phải là chuyện có thể né tránh bằng cách đóng sầm cửa tủ lạnh vào không vậy.
Nếu người đàn ông đó thực sự nghiêm túc thì mình không nên trốn tránh như thế này. Bảo mình liên lạc khi tan làm, điều này có vẻ như chỉ được nói ra khi hai người đã chính thức hẹn hò.
Một tin nhắn mà bao nhiêu suy nghĩ cứ tuôn trào, và tất cả những suy nghĩ đó đều là nỗi đau. Seo Yigyeong thở dài một hơi dài.
Sao mình lại đồng ý vào buổi sáng chứ.
Thật sự hẹn hò sao?
Với... người đàn ông tên Lee Gwang-woo đó sao?
Anh biết rằng mình đã kết thúc với Ah-young và không nên tơ tưởng đến cô ấy nữa. Nhưng ngay cả như vậy, việc hẹn hò một cách bốc đồng với một người đàn ông cũng thật kỳ lạ.
Anh đã trả lời rồi, nhưng càng nghĩ thì càng thấy không ổn, có lẽ anh nên từ chối lại thì hơn. Bắt đầu lo lắng về điều đó khiến đầu anh như muốn nổ tung.
Đương nhiên, việc anh rời khỏi nhà không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.
Ngược lại, khi nghĩ đến việc mình phải làm gì sau khi tan làm, anh càng cảm thấy choáng váng.
Nếu anh trả lời tin nhắn của người đàn ông đó là "Ừ" thì có vẻ như hai người đã bước vào mối quan hệ hẹn hò thực sự. Nhưng nghĩ lại thì anh lại cảm thấy mình nên nói trực tiếp thay vì nhắn tin rằng chuyện này không ổn.
Đầu anh quay cuồng như một cái guồng quay.
Seo Yigyeong chỉ biết cầm điện thoại trong taxi mà không thể nhắn gì cả, đã cất điện thoại đi khi nghe tài xế taxi nói.
"Đến rồi ạ."
"À, vâng. Cảm ơn anh."
Không biết từ lúc nào mà anh đã đến trước trụ sở rồi.
Hãy cứ nghĩ về vấn đề này sau khi tan làm vậy.
Cảm giác như anh vừa tạm thời gạt công tắc của một quả bom hẹn giờ sang một bên, nhưng anh không còn cách nào khác.
Việc đi làm ngay trước mắt quan trọng hơn.
Anh bước vào hành lang với sự ngượng ngùng và tội lỗi vì đi làm muộn, nhưng bầu không khí ồn ào khác thường.
"Có chuyện gì vậy?"
đội trưởng Kim nhăn mặt và nói "Ôi, lẽ ra anh nên đến sớm hơn!" rồi hối hả biến mất vào bên trong. Yigyeong bỗng thấy căng thẳng. Nghe được tin tức sau khi cố gắng đuổi theo khiến Seo Yigyeong thực sự lo lắng và gọi điện ngay cho cấp trên của mình. Một buổi báo cáo đột ngột từ cấp trên là điều tồi tệ nhất.
"Anh phải đến ngay ạ."
Mặc dù anh đã nói một cách gấp gáp, nhưng cảnh đốc Kim vẫn rất thong dong.
"Ừ, tôi biết rồi."
Nói rồi anh ta cúp máy. Không nói là khi nào sẽ đến.
Yigyeong cố gắng kìm nén những lời chửi rủa đang nghẹn ứ trong cổ họng.
Cơn giận mà anh đã tạm thời quên đi vì quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong một đêm bỗng trào dâng.
Seo Yigyeong hít một hơi thật sâu.
Đã bao giờ cảnh đốc Kim giúp đỡ anh chưa nhỉ?