Chương 89
"Anh chả phải dã bảo là khi đến cứ vào trong mà ngồi đợi rồi. Biết giờ nào, khi nào anh mới về đến mà cứ muốn đứng ngoài làm gì?"
Vừa đặt túi xuống, Yoon Jae liền chất vấn. Young Soo trả lời bình thản:
"Chả phải có cuộc hẹn còn gì."
"Ai bảo đảm anh sẽ về thẳng đây từ sân bay?"
"Chưa bao giờ không như vậy."
Dù có thể tự dùng chìa khóa để mở cửa nhưng Young Soo luôn chọn đứng đợi ở ngoài hành lang. Việc đó như thể khẳng định ngôi nhà này là không gian không liên quan đến mình.
"Nhân tiện, rõ ràng hẹn là ngày mai mới đến, sao hôm nay em đã tới rồi?"
Young Soo đặt túi lên bàn rồi dừng tay. Khi Yoon Jae dùng kính ngữ, thường là lúc tâm trạng không tốt. Thế nhưng suốt 4 năm qua, cậu chưa từng thấy anh vui.
"Hôm nay em đến vì không muốn anh ra ngoài nữa."
Dù vậy, cậu hiểu khi nào anh trở nên cay độc. Young Soo giả vờ không nhận ra, giấu bàn tay trái đầy sẹo dưới bàn.
"Tiếc là không được. Tối nay anh có hẹn rồi."
"Vậy em sẽ đi theo."
"Tùy em."
Yoon Jae trả lời ngắn gọn rồi vào phòng thay đồ. Để tránh ống kính máy ảnh ở sân bay, anh cởi bộ đồ đang mặc, thay áo phông đen và quần jeans. Khi anh mặc xong áo khoác và đội mũ lưỡi trai bước ra, thì vẫn thấy Young Soo ngồi thẳng lưng trước bàn.
“Man Shin Đại Nhân."
Gọi mà không thấy trả lời, chỉ thấy cậu ngẩng đầu lên. Yoon Jae đi qua phòng khách vào bếp hỏi:
"Tối nay đã ăn chưa?"
"Rồi."
Lời nói dối không chớp mắt. Yoon Jaе mỉm cười thầm rồi mở tủ lạnh. Thùng đồ ăn do người giúp việc chuẩn bị vẫn còn nguyên.
"Anh chưa ăn."
"Anh cứ ăn đi, em đợi."
"Vào đây ngồi cùng đi."
Chỉ sau lời thúc giục lạnh lùng đó, Young Soo mới chậm rãi đứng dậy. Yoon Jae ngồi đối diện, quan sát cậu bắt đầu dùng bữa. Đây là khoảnh thời gian hiếm hoi anh có thể nhìn kỹ cậu, mỗi người làm việc riêng.
Cổ tay thò ra từ ống tay áo rộng trông mong manh đến mức tưởng chừng gãy khi nắm chặt. Vốn dĩ đã ăn ít, lại thường xuyên nhịn đói vì cầu nguyện hoặc công việc, cơ thể cậu ngày càng khô héo như cây cổ thụ hay loài cỏ sa mạc - vẫn giữ nguyên hình dáng dù không có mưa. Yoon Jae nhai thức ăn vô vị, mắt không rời khỏi thiếu niên trước mặt. Young Soo dường như không nhận ra ánh nhìn, chỉ im lặng tập trung vào bữa ăn.
Phòng trong cùng ở tầng hai câu lạc bộ trên phố nhộn nhịp có thang máy xuống bãi đỗ ngầm. Vì vậy, Young Soo không kịp nói muốn đợi bên ngoài trước khi cánh cửa mở ra, âm nhạc chói tai và tiếng cười gần như thét lóa cả tai. Đám người say khướt một khi đã nhìn thấy Yoon Jae, lập tức cùng nhau nở nụ cười nịnh nọt.
"Chúc mừng sinh nhật!"
Lời chúc bất ngờ khiến Young Soo căng thẳng.
‘Sinh nhật? Sinh nhật nào?’
Nhìn kỹ lại, cậu thấy trên tay tất cả đều ôm đầy quà. Yoon Jae cười nhận từng túi quà họ đưa.
"Còn lâu nữa mới đến sinh nhật tôi."
"Nếu đã quyết định mở tiệc thì đó phải là sinh nhật rồi."
"Anh Yoon Jae, đây là phiên bản giới hạn Maison SS năm nay, em phải xoay xở mãi mới mua được..."
"Yoon Jae à, bố tôi nhờ đưa cho cậu, chút quà mọn thôi, không đắt đâu..."
Họ tranh nhau khoe khoang món quà dâng lên như hàu bám đá, tranh cãi kịch liệt về món quà mình mang tới khiến Yoon Jae tạm thời không thể nhúc nhích khỏi chỗ ngồi. Phải một lúc sau, một trong số họ mới phát hiện ra Young Soo đang lẩn khuất sau lưng anh.
"Này, cậu là ai vậy?"
Chàng trai nhuộm tóc vàng trắng cứng ngắc chỉ tay về phía Young Soo. Yoon Jae lúc này mới giả vờ ngoái lại nhìn, mỉm cười:
"Đừng để ý."
"Sao lại không để ý..."
"Ừ, bảo đừng để ý thì đừng để ý."
Lời đáp qua loa, bước chân di chuyển, đám đông tự động tách làm hai. Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa sạch sẽ nhất, đưa tay nhận điếu thuốc và bật lửa. Yoon Jae châm thuốc, ngước mắt lên khi ngậm đầu lọc trên môi. Khi nhận ra tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía mình, Young Soo quay người lặng lẽ rời khỏi phòng.
"Nhưng rốt cuộc đó là ai vậy? Đẹp trai thật đấy."
Dĩ nhiên, dù vậy cũng không thoát khỏi mọi sự chú ý. Cô gái ngồi cạnh Yoon Jae hút thuốc lá điện tử thì thào hỏi. Anh nhìn cánh cửa đóng chặt, không đáp, chỉ nhả khói. Tâm trạng vui vẻ khi uống rượu thâu đêm đã nguội lạnh từ lâu.
"Tôi! Tôi biết!. Đã gặp vài lần đi cùng anh Yoon Jae rồi."
Chàng trai tóc xám ngồi cạnh cô gái hét lên đầy tự mãn. Dù không nhớ tên, nhưng cũng nhận ra là cùng nhóm nhạc hay gì đó với tên vàng óng lúc nãy...
"Hồi gặp ở Cheongdam không phải cậu ta cũng có đến sao?"
"Cheongdam? Lúc đó tôi cũng có mặt mà?"
"Lúc đó không có vào phòng. Đợi ngoài một lúc rồi cùng về."
"Là gì vậy? Tài xế hả?"
"Ai mà quan tâm chứ?" - Young Soo thường nói vậy, nhưng mỗi lần xuất hiện đều gây chú ý như thế này. Nghĩ kĩ, Yoon Jae chỉ tự thấy nực cười. Dĩ nhiên, điều đó thật dễ hiểu. Cậu quá nổi bật để có thể bị lu mờ: làn da thì trắng mịn, đôi mắt đen trong veo, sống mũi cao và gương mặt thanh tú thu hút mọi ánh nhìn. Đặc biệt với dân làm trong ngành giải trí - những kẻ bám víu giới chính trị, tài phiệt. Hai tên idol và diễn viên nổi tiếng đã tự động nhai lại thông tin về Young Soo ngay trước mặt Yoon Jae.
"Chắc không phải người yêu đâu. Chưa thấy anh Jae có gu kiểu này bao giờ."
"Dân nghệ sĩ có quen nhau không nhỉ?"
"Không phải ai cũng biết, nhưng nếu đẹp thế này thì ít nhất cũng có ảnh lan truyền. Dạo này không có nhiều trai đẹp đủ làm idol nên hay săn từ nước ngoài về..."
"Yoon Jae à, rốt cuộc là ai vậy? Nếu là bạn thì gọi vào chơi cùng đi."
Nụ cười giả tạo khiến Yoon Jae bực bội. Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng:
"Là pháp sư đấy."
Nghe điều không ngờ, đám nam nữ ồn ào im bặt, há hốc mồm.
"...Pháp sư?"
"Ừ. Pháp sư pháp lực cao cường."
"...?"
"Tốt nhất đừng trái ý. Biết đâu sẽ nguyền rủa người ta chết mất."
Yoon Jae nói xong, đưa ly whisky lên miệng. Thứ rượu uống cùng điếu thuốc đắng như tro tàn. Viên đá lạnh xoay tròn trong ly phản chiếu ánh đèn nhấp nháy, cô gái bật cười khúc khích.
"Gì vậy, tưởng thật chứ!"
"Haha, anh Jae đúng là biết nói mấy câu kỳ quặc với vẻ mặt nghiêm túc ghê!"
Có lẽ theo lẽ thường, họ không thể tưởng tượng một thứ mê tín như pháp sư lại xen vào nơi vui chơi của mình. Yoon Jae cũng không nói gì nữa, chỉ nhún vai rồi lại nghiêng bình whisky.
Đêm vẫn còn dài lắm. Như một lời nguyền lặp lại mỗi ngày.
Nơi đông người luôn để lại dấu vết tương ứng. Young Soo ngồi trên ghế dài hành lang, hai tay đan vào nhau đặt giữa hai gối. Âm thanh ồn ào vọng qua cánh cửa dày đặc như đinh đóng vào tai. Lách cách, lách cách. Tiếng ồn tăng theo cấp số nhân dần như kéo dài vô tận.
"..."
Young Soo từ từ ngẩng mặt lên. Có vẻ như thứ đó muốn vào phòng VIP nơi Yoon Jae đang ở. Nó nằm sấp, co quắp tay chân theo chiều trái tự nhiên, ôm lấy bụng, dùng trán đập đập vào cửa. Thứ bám theo linh hồn Yoon Jae này không phải trú ngụ mà là ký sinh. Có lẽ trong phòng kia đã xúc phạm nó, nơi nó chịu cảnh oan ức.
‘Quẻ hung hôm nay là vì nó chăng?’
Young Soo thở dài lục túi áo khoác hoodie để tìm bùa hộ mệnh. Vận rủi đôi khi chẳng liên quan số mệnh Yoon Jae, chỉ vì anh vô tình bước vào nơi ô uế nên dính phải. May là kịp thời phát hiện, cậu định lấy bùa hộ mệnh trong tay nhanh chóng giải quyết nó.