Chương 91
"Tại sao lại làm thế?"
Đó là câu Yoon Jae lên tiếng ngay khi bước qua cửa căn hộ, sau khi im lặng suốt từ lúc về tòa nhà. Young Soo không chút do dự đáp lại: “Làm gì cơ?”
"Nghe nói không được tùy tiện tiết lộ số mệnh người khác."
"Em quá vội."
"Vội?"
"Nếu không can thiệp, oán linh kia sẽ bám theo anh mãi."
"..."
"Không nên giao du với kẻ bị oan hồn ám. Đừng gặp lại hắn nữa."
Yoon Jae im lặng nghe rồi bật cười. Nụ cười nhẹ nhàng, an nhiên hiện lên trên khuôn mặt.
"À, vậy à? Tất nhiên rồi."
"Không phải chuyện đùa..."
"Anh hiểu. Không nhìn mặt kẻ mà anh còn chẳng nhớ tên, có khó gì đâu."
Dù Yoon Jae trả lời dễ dàng, Young Soo vẫn không yên lòng. Những buổi tiệc rượu vô nghĩa anh thường tổ chức suốt đêm luôn thu hút đám đông muốn tiếp cận "Lee Yoon Jae". Trong thế giới của họ, dù có người giàu hơn, đẹp trai hơn, nhưng thứ Yoon Jae sở hữu là quyền lực - thứ vượt trên tất cả.
Cha anh là chính trị gia bảo thủ được ủng hộ, còn bản thân anh - dù không ai chính thức thừa nhận - là một trong những người góp công đưa đảng tới chiến thắng. Nếu hỏi quyền lực là gì, đó là đặc quyền vượt trên mọi luật lệ. Chẳng hạn, nếu ngày mai Yoon Jae biến ai đó thành xác sống, khả năng không bị trừng phạt hay lên báo còn cao hơn việc bị xử lý. Đó là lý do mọi người nhìn anh bằng ánh mắt vừa sợ vừa nịnh.
"Chỗ nào có anh là họ chen chúc, có ích gì?"
"Dù sao sau này anh cũng xuất ngoại."
Young Soo định nói thêm nhưng im bặt. Mấy năm nay, mỗi lần về nước, anh chỉ ở lại không quá một tuần.
"Lần này đi khoảng ba tháng. Nếu đúng như lời Man Shin, trong thời gian đó hắn sẽ chết."
"..."
"...Đi tắm đi. Man Shin Đại Nhân cũng dùng phòng tắm khách nhé."
Yoon Jae vứt áo khoác lên sofa rồi vào phòng ngủ. Cạch - cửa đóng sầm lại sau lưng. Young Soo cũng bước đi. Nhặt áo khoác lên, cậu vào phòng thay đồ - nơi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng như quân đội.
Treo áo lên móc trống, cậu quay lại nhìn tủ gương đầy đồ trang sức. Dù kín các loại đồng hồ, ví, cài áo nhưng không có dấu hiệu sử dụng. Cạnh tủ quần áo là những túi hàng hiệu chưa tháo mác. Quà sinh nhật chất đống mỗi dịp.
Young Soo ngẩng đầu, lặng lẽ tính ngày. 18 tháng 3 - còn hơn chục ngày nữa mới đến sinh nhật Yoon Jae. Năm nay anh bước tuổi 26., 25 tuổi âm lịch.
“Phải sống ít nhất đến 30 tuổi”
Câu nói đó vang lên trong đầu cậu mỗi dịp tháng 3-4 kể từ khi nhận nhiệm vụ bảo hộ Yoon Jae. ‘Lần này cũng vượt qua. Lần này cũng... an toàn.’
Như thế thì mọi đau khổ đều có thể chịu đựng được. Như thay thể xác mới, như chưa từng vấp ngã, cậu có thể đứng dậy. Young Soo tựa tay lên tủ kính sạch bóng, rồi chậm rãi quay đi.
Tòa nhà trung tâm thành phố, gần nhà ga, đêm khuya vẫn không yên tĩnh. Ánh đèn từ cửa sổ, tiếng còi xe thoảng qua khiến cậu tỉnh giấc lúc nào không hay. Mỗi lần gặp Yoon Jae, khi không ngủ được, cậu đoán chứng mất ngủ của anh không hẳn do bệnh tâm lý. Có lẽ ngủ được giữa thành phố ồn ào này mới là chuyện lạ.
Nên cậu không ngạc nhiên khi cửa phòng sau lưng mở ra. Ngay cả khi Yoon Jaе áp sát lưng mình, vòng tay ôm eo và trán tựa gáy cậu lạnh ngắt.
"..."
Như đứa trẻ tỉnh giấc sau cơn ác mộng, Yoon Jae tìm vị trí quen thuộc mà không một tiếng thở. Đầu ngón tay di chuyển thận trọng dọc theo xương sườn, tìm đến nơi gần trái tim nhất.
Tùng tùng. Nhịp đập dễ dàng xuyên qua làn da mỏng, truyền đến lòng bàn tay Yoon Jae.
Dù biết không thấy được mặt, Young Soo vẫn nhắm mắt lắng nghe hơi thở anh. Tìm nhịp thở chậm và sâu, bắt chước theo - là cách dỗ Yoon Jae ngủ dễ nhất. Chẳng mấy chốc, bàn tay anh dần buông thõng. Young Soo nắm lấy bàn tay rủ xuống, nhẹ nhàng xoa nhẹ. Mu bàn tay nổi gân xanh khô ráp như lá mùa thu.
Cúi đầu, cậu nhẹ nhàng hôn lên tay anh. Cầu cho mặt trời đừng vội mọc.
______
Hai ngày sau khi trở về Ryu Gwan, tin Yoon Jae xuất ngoại theo kế hoạch được báo về. Kim Eun Mi nói giọng đầy lo lắng:
- Man Shin Đại Nhân. Thằng bé có mang theo bùa hộ mệnh không?
“Tôi không tự mình kiểm tra. Nhưng vì không còn ở vị trí tôi để, nên chắc đã mang theo.”
Một thanh niên 20 tuổi bình thường sẽ không muốn mang theo bùa viết bằng máu người. Xét điều đó, phản ứng của Yoon Jae cũng dễ hiểu. Young Soo tay phải cầm ống nghe, mắt nhìn xuống ngón trỏ trái. Vết sẹo từ nhát dao chém vẫn còn in rõ. Dù được đưa đi phẫu thuật ngay, nhưng có lẽ dây thần kinh bị tổn thương, thỉnh thoảng vẫn tê rần.
- Lo lắng quá. Khóa học luật đã khó, cuối tuần lại phải bay khắp thế giới làm mấy việc chân tay...
"Lần cuối thấy, lệnh lang không mang theo oán khí, sẽ ổn thôi."
- Vâng. Nếu Man Shin Đại Nhân nói vậy...
Đúng lúc Kim Eun Mu sắp dài dòng, tiếng động bên ngoài vang lên. Như có khách đến. Young Soo nhìn về phía cửa, nói bình thản:
"Có khách, tôi phải cúp máy đây."
- Ôi, vậy à. Lại làm phiền ngài quá lâu. Sớm nhất tôi sẽ đến thăm.
"Vâng, biết rồi."
Vừa gác máy, cửa phòng khách mở ra. Mi Ran đứng đó với vẻ mặt khác thường. Young Soo linh cảm có chuyện, từ từ đứng dậy.
"Cái này... Man Shin Đại Nhân…”
"Vâng."
"Cái này... có khách đến... nhưng không phải người đã hẹn trước."
Young Soo vô thức nhìn ra ngoài rồi dừng lại. Hình như đã đoán ra chuyện gì xảy ra. Qua vai Mi Ran do dự, mái tóc xám quen thuộc lộ ra. Khuôn mặt của Aiden ngơ ngác đầy bất an.
"Sao anh tới được đây?"
Khách viếng đền Ryu Gwan cực kỳ hạn chế: giới chính trị - tài phiệt hỗ trợ vận hành, hoặc khách do Eun Ran hay Seung Ho giới thiệu để giúp Young Soo. Dù nghe tin đồn, không có người dẫn đường thì không thể tự tìm tới. Vậy nên Aiden ở đây nghĩa là có người giấu Young Soo.
Aiden chỉ lắc đầu không đáp. Young Soo quay sang Mi Ran tìm câu trả lời đơn giản hơn.
“Khách hẹn trước hôm nay là ai?”
“Dạ, Chủ tịch Yang và con gái…”
“Tôi, tôi nhờ cô ấy... Ừm.”
Nhắc đến người quen, Aiden mới lên tiếng. Khác hẳn lúc say, giờ anh ta tỏ ra rụt rè.
"Vì là fan nhóm nhạc tôi nên quen thân, tôi mới dám hỏi nhỏ... Ngài... không, pháp sư...? À... nói chung là vì biết..."
"..."
"Khi ngài nói tôi sắp chết, tôi hoảng quá. Nếu đã nói ra thì phải cho tôi xác minh, bằng mọi giá... Cô ấy đồng ý giúp..."
Young Soo lặng nghe những lời lộn xộn, khẽ lắc đầu.
"'Fan nhóm nhạc' nghĩa là sao?"
"À, Soo Hyun. Con gái chủ tịch Yang - Yang Soo Hyun là fan tôi."
"...?"
Loại người hạ đẳng này mà có fan? Aiden thấy ánh mắt nghi ngờ của Young Soo, dần cao giọng:
"Cô ấy bảo nghe nói pháp sư thường không tiết lộ những chuyện đó. Nhưng với tôi hẳn phải có lý do!"
"Có đấy, nhưng không liên quan anh."
"...Dù sao cũng không thể bỏ mặc người ta chết khi đã nói ra! Ngài phải giải thích chứ!"
"Tại sao?"
"Tại sao...? Vì tôi tò mò..."
"Mọi thứ anh tò mò đều đáng được giải đáp?"
Aiden im lặng chớp mắt. Có vẻ không quen với kiểu đối đáp này. Dù sao, Young Soo không muốn tiếp khách không mời.
"Tôi nợ chủ tịch Yang nhiều, nên bỏ qua chuyện hôm nay. Nhưng nếu anh còn tái phạm..."
"Không còn cách nào... tôi sẽ hỏi anh Yoon Jae."
Tay Young Soo đang nắm tay nắm cửa khựng lại. Aiden chăm chú nhìn cậu.
"Mua vé máy bay ngay bây giờ, ngày mai là gặp được anh ấy. Đúng không?"
"..."
"Tôi và anh Yoon Jae thân thiết lắm. Nếu tôi nói mình sắp chết, chắc chắn anh ấy sẽ đưa tôi đến đây."
Young Soo lắng nghe giọng nói run rẩy đầy khoa trương, khẽ mỉm cười. Bốn năm qua, từ mùa thu Yoon Jae rời Ryu Gwan, chưa một lần vượt qua cổng Seoraksan. Nếu kỷ lục đó bị phá vỡ bởi gã tóc màu kỳ quặc này, cũng khá thú vị.
"Nhưng... ngài thấy gì vậy?"
Tuy nhiên, giọng điệu dịu lại vì lý do khác. Không những thế, còn lo sợ bị từ chối, lập tức nghĩ ra cách đe dọa hiệu quả nhất. Rõ ràng là thái độ của kẻ không còn gì để mất.
"Anh đang che giấu điều gì?"
Aiden lập tức cúi đầu. Hắn gãi tay chân bồn chồn, rồi thều thào:
"Thực ra... bà ngoại tôi từng là pháp sư..."
Young Soo không khỏi đưa mắt nhìn Mi Ran. Bà cũng ngạc nhiên nhìn lại.
"Năm tôi 7 tuổi, bà từng nói với mẹ tôi như vậy. 'Đứa bé này không sống được lâu đâu, sinh đứa khác đi'."
"..."
"Mẹ tưởng tôi không nhớ, nhưng tôi... nhớ rất rõ..."
Young Soo từ từ thấm thía lời nói tan biến, rồi thở dài. Cậu hiểu tâm trạng của người như bà ngoại Aiden. Lo lắng cho con gái mình trước. Bà nghĩ nếu có thêm đứa trẻ, con gái sẽ vượt qua. Dù biết can thiệp đó sẽ dẫn đến kết cục nào, bà vẫn không kìm được...
"Bà ngoại cậu giờ...?"
"Bà ấy? Mẹ tôi cắt đứt quan hệ từ đó, không gặp lại, chắc đã mất cách đây 5 năm."
Young Soo khoanh tay, ánh mắt hướng xuống. Phải thừa nhận đó là sai lầm. Sau một hồi trầm tư, cậu ngẩng đầu lên.
"...Mời vào trước đã."