Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 163

Nụ hôn của Hyunjoon khi đã trưởng thành hầu hết đều bắt đầu một cách cẩn thận giống như nụ hôn đầu tiên. Tất nhiên, khi bị kích thích mạnh thì hắn cũng có lúc hôn một cách mãnh liệt, nhưng ngoài những lúc đó, mọi khoảnh khắc khác đều như bây giờ. Hắn sẽ hôn nhẹ lên môi cậu nhiều lần trước, rồi sau đó cẩn thận gõ nhẹ vào bên trong đôi môi.

Chiếc lưỡi khi tiến vào bên trong thì giống như đang cố gắng tan chảy lưỡi của cậu bằng cách mơn trớn một cách thật tỉ mỉ. Thỉnh thoảng, hắn lại hút nhẹ một cái, mỗi lần như vậy cảm giác phấn khích và căng thẳng trong người cậu dần dần tan biến.

“Haa…”

“…Phù. Jiwoo à, cảm giác thế nào? Dễ chịu không? Em thấy có thể ngủ ngon không?”

“Ừm… Dễ chịu lắm. Vì anh đã làm em cảm thấy dễ chịu rồi mà.”

“Sao em lại nói những lời đáng yêu như vậy chứ.”

“Lời… đáng yêu sao?”

“Ừ. Đáng yêu chết đi được.”

Vì luôn cố gắng không nói những lời không tốt trước mặt Jian nên dạo gần đây Hyunjoon hầu như không bao giờ dùng những từ ngữ thô lỗ. Hắn biết rằng nếu cứ dùng thì sẽ lại quen miệng, và cuối cùng sẽ vô tình thốt ra trước mặt thằng bé. Vì vậy, hắn luôn phải cố gắng kiềm chế từng lời nói trong đầu.

Thế nhưng, mỗi khi ở một mình với Jiwoo, hắn lại đùa giỡn và xen vào vài câu nói như vậy. Dù biết cần phải sửa nhưng vì mỗi lần như thế Jiwoo đều mỉm cười, nên có lẽ sẽ khó sửa được trong một thời gian dài.

“Jiwoo à. Thứ bảy này mình đi trung tâm thương mại đi.”

“Anh muốn mua gì à?”

“Tuần sau là buổi dự giờ ở trường mẫu giáo của Jian rồi còn gì. Anh đã tìm hết quần áo rồi nhưng thấy cái nào cũng không ổn lắm... Mình mua đồ để mặc đi mẫu giáo đi. Chọn kiểu đồ đôi một chút.”

Jiwoo thử nhớ lại mấy bộ quần áo của Hyunjoon trong phòng thay đồ. Dù có rất nhiều bộ trông đắt tiền và đẹp, nhưng đều là hàng hiệu nên có vẻ hơi nổi bật quá để mặc đi dự giờ ở trường mẫu giáo. Dĩ nhiên cũng không thể mặc áo hoodie được, nên việc chọn một bộ trang phục đơn giản nhưng vẫn trông đẹp mắt cũng không phải là ý tồi.

“Ừ, được đó. Nhưng lần này thì không được mua đồ chơi đâu nhé.”

“Ừ ừ anh biết rồi.”

Thấy Hyunjoon gật đầu quá dễ dàng khiến Jiwoo cảm thấy không đáng tin chút nào, nên cậu nheo mắt lại, nhìn hắn đầy nghi ngờ. Hyunjoon bĩu môi tỏ vẻ oan ức.

“…Nếu con buồn vì không được mua đồ chơi thì phải làm sao?”

“Những chuyện như vậy dù con có buồn chút thì chỉ cần giải thích cho con hiểu thì sẽ ổn thôi. Bây giờ đồ chơi mới quá nhiều nên con không biết chơi cái gì luôn còn gì. Đang vẽ tranh thì lại đòi chơi game, rồi mang cả gia đình sóc, gia đình thỏ, gia đình cún ra, rồi lại quay về vẽ tranh.”

“Được rồi. Lần này mình sẽ không đi ngang qua chỗ bán đồ chơi. Mua quần áo xong thì… Ừm… Mình ra ngoài chơi nhé. Có thể đi lái xe dạo hoặc… Ừm, hay là mình đặt phòng nghỉ ở một khu nghỉ dưỡng nào đó, chơi một ngày rồi về? Mình còn có thể nướng thịt nữa.”

Nhìn vẻ mặt đầy hào hứng của Hyunjoon khi kể về kế hoạch khiến Jiwoo bật cười và khẽ gật đầu. Mỗi khi thấy hắn vui vẻ đến mức không biết phải làm sao, cậu đều cảm thấy vô cùng đáng yêu.

“Vậy anh phải đặt phòng nhanh lên đấy.”

Khi thấy Hyunjoon định cầm điện thoại lên, Jiwoo đã nắm lấy cánh tay hắn rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng nghiêng đầu.

“Ngày mai làm được không?”

“…Được chứ, sao lại không.”

Hyunjoon dễ dàng bị Jiwoo kéo lại gần. Hắn đặt những nụ hôn nhẹ lên khắp gò má của cậu. Cảm thấy vừa dễ chịu vừa nhột, Jiwoo bật cười rồi nghiêng đầu tránh đi. Nhưng Hyunjoon vẫn kiên nhẫn theo sát hướng đó để chiếm lấy má của cậu.

Cuối cùng, sau một hồi đùa giỡn đến mệt nhoài, Jiwoo ngoan ngoãn để Hyunjoon ôm lấy mình. Từ má đến môi, Hyunjoon hôn lên môi cậu một cái chụt nhẹ, khiến Jiwoo khẽ đẩy môi ra phía trước như muốn đón nhận thêm.

Thấy cử chỉ đáng yêu đó, Hyunjoon bật cười khẽ rồi nghiêng đầu xuống, giữ lấy đôi môi ấm áp của cậu, để lưỡi mình tiến sâu vào bên trong nơi nóng bỏng ấy.

Lúc đầu, nụ hôn chỉ nhẹ nhàng như lúc nãy, đầu lưỡi khẽ chạm vào nhau, nhưng ngay khi Jiwoo mút nhẹ đầu lưỡi của Hyunjoon, bầu không khí lập tức thay đổi. Cảm giác cơ thể Hyunjoon đè nặng lên trở nên mạnh mẽ hơn, và hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Jiwoo kéo Hyunjoon lại gần hơn, hôn sâu hơn, lưỡi của hắn xâm nhập và khám phá khoang miệng cậu. Trong chớp mắt, hơi thở của họ hòa vào nhau, và nụ hôn trở nên nồng nàn hơn.

"Jiwoo à. Hôm qua chúng ta đã thay ga rồi... Hôm nay lại thay nữa có được không? Em có mệt không?"

"...Không phải anh đã mua... mười bộ ga rồi sao?"

"......"

"...Và... nếu em nhận được pheromone của anh ‘sâu’ như vậy... em sẽ không mệt đâu."

Ôi trời. Seo Jiwoo, phải làm sao đây? Hyunjoon nhìn chằm chằm vào Jiwoo, người đang nói với giọng nhỏ hơn bình thường vì ngại ngùng, thỉnh thoảng dừng lại để lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn nói ra những lời mình muốn. Hắn mỉm cười, rồi nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của Jiwoo, nơi có vị ngọt như bánh castella, và kéo nhẹ.

"Sâu đến mức nào?"

"......"

"Sâu như hôm qua à?"

"...Ừm..."

Jiwoo gật đầu, tai đỏ ửng. Hyunjoon quay đầu lại, kiểm tra qua màn hình xem Jian đã ngủ say chưa, rồi cầm điều khiển tắt hết đèn trong phòng. Sau đó, hắn với tay chạm vào đèn ngủ hình thỏ giống hệt cái trong phòng Jian và bật ánh sáng yếu nhất. Đó là vì Jian đã nói rằng thỏ rất dễ thương và muốn có một chú thỏ lấp lánh trong phòng của hai ba, nên hắn đã mua một cái y hệt.

"Anh sẽ đưa vào sâu hơn cả hôm qua nhé."

Hyunjoon cười khẽ, rồi lại phủ lên "chiếc bánh castella" của mình.

***

Nhân viên cửa hàng bách hóa nhận chìa khóa xe từ Hyunjoon và cùng hắn bước vào trong. Một tay hắn bế Jian, tay kia thì nắm chặt tay Jiwoo.

Cả ba bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho khách VVIP, được nhân viên hướng dẫn đến một căn phòng rộng rãi và sáng sủa. Bên trong căn phòng trưng bày đầy đủ từ áo sơ mi, quần, áo khoác, giày dép, đến đồng hồ, giống như một cửa hàng bách hóa thu nhỏ.

“…Đây là đâu vậy?”

“À, nhờ quyền trợ giúp của chủ tịch đấy. Anh nói hôm nay sẽ đi mua quần áo thì ông ấy bảo sẽ sắp xếp cho thoải mái.”

Jiwoo được nhân viên hướng dẫn ngồi xuống một chiếc ghế sofa lớn và thoải mái. Cậu nắm chặt tay Jian, thằng bé đang tò mò ngẩng đầu nhìn quanh với ánh mắt ngạc nhiên. Đây không phải lần đầu tiên thằng bé đến cửa hàng bách hóa, nhưng kiểu dịch vụ mua sắm như trong phim thế này thì đúng là lần đầu tiên nên cậu cũng hơi căng thẳng.

“Xin chào, tôi là Yoon Hyewon, trợ lý mua sắm cá nhân sẽ hỗ trợ quý khách mua sắm hôm nay. Vì được biết quý khách sẽ đến sau bữa ăn nên chúng tôi đã chuẩn bị một chút món tráng miệng. Về thức uống thì có cà phê, trà, và các loại nước ép, quý khách cứ chọn từ thực đơn và chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức. Ngoài ra, chúng tôi cũng có thể phục vụ nước ép trái cây tươi dành cho khách hàng nhỏ tuổi của chúng ta, xin hãy thoải mái yêu cầu.”

Nhân viên cúi người xuống để nhìn ngang tầm mắt của Jian rồi mỉm cười. Cô lần lượt hướng dẫn về quy trình mua sắm, trong khi Jiwoo ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe. Hyunjoon nhìn cậu, khẽ mỉm cười rồi xoa lưng cậu, khiến cậu cảm thấy lực căng cứng trong cơ thể dần dần thả lỏng ra.

“Jian à, con có thể ăn tất cả những thứ này đấy. Con muốn ăn gì nào?”

“Dâu tây ạ.”

“Dâu tây? Đây, macaron dâu tây này.”

Hyunjoon lấy một chiếc macaron có đặt dâu tây lên trên rồi đưa cho Jian. Thằng bé bỏ dâu tây vào miệng, đôi má nhỏ phồng lên, nhai chậm rãi. Cảnh tượng đó dễ thương đến nỗi hắn không thể cưỡng lại được mà phải quay video lại.

“Jiwoo à, xem đồ của em trước nhé.”

“À… Ừm.”

Nhân viên chọn ra những bộ quần áo mà hắn nghĩ là sẽ hợp với Jiwoo rồi phối chúng lại từng bộ một để cậu xem. Mặc dù đã được chia sẻ trước về màu sắc phù hợp, phong cách ưa thích và cả ngoại hình của cậu, nhưng hắn vẫn không ngờ rằng người đó lại chọn được những bộ đồ phù hợp đến mức đáng kinh ngạc như vậy. Những bộ đồ được mặc trên ma-nơ-canh mà cứ như thể có khuôn mặt của Jiwoo ở đó vậy.

“Wow, anh thấy tất cả đều đẹp đấy. Jiwoo à, em thấy sao? Đẹp quá, đúng không?”

“Ừm... Đều đẹp hết.”

“Cái bộ thứ hai bên kia, em muốn thử không? Anh nghĩ nó sẽ hợp với em lắm đấy.”

Nhân viên lập tức dẫn Jiwoo đến phòng thử đồ. Hyunjoon vẫy tay chào Jiwoo rồi nhẹ nhàng lau sạch kem dâu còn dính ở khóe miệng của Jian bằng ngón tay, sau đó đưa ngón tay lên miệng mình và liếm sạch.

“Jian à, ngon không con?”

“Dạ! Ngon lắm. Ba cũng ăn đi. Ba, a~ a~.”

“A~ a~.”

Hắn làm bộ như muốn ăn hết cả cái macaron trong một miếng to khiến Jian cười khanh khách rồi đút ngón tay mình vào miệng hắn. Hyunjoon cẩn thận để răng mình không chạm vào ngón tay thằng bé, chỉ đùa nghịch bằng cách ngậm lấy ngón tay nó bằng môi. Jian thấy vui quá lại cười to hơn, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp căn phòng.

Khi Hyunjoon giả bộ cắn nhẹ má thằng bé như thể muốn nhai luôn má của nó, Jian rúc sâu vào sau ghế sofa như muốn trốn chạy, nhưng lại vừa cười vừa không thể ngừng cười.

Cuối cùng, sau khi hôn chụt chụt lên má thằng bé vài lần như thể cắn yêu, Hyunjoon mới chịu thẳng người dậy. Jian đỏ hồng cả má, cười tươi rồi tiếp tục bỏ thêm một mẩu macaron vào miệng.

“Quý khách ơi, bộ này rất hợp với anh đấy ạ.”

Lúc đó, Jiwoo đã thay xong quần áo và từ phía phòng thử đồ đi ra cùng nhân viên. Khi thấy cậu vừa cười hơi ngượng ngùng vừa tiến lại gần, mắt Hyunjoon liền mở to ra.

...À, chết tiệt. Đẹp quá. Không phải thiên thần thì là gì chứ. Mùi pheromone đã ngọt như bánh castella, mà bây giờ lại mặc đồ màu kem thế kia thì thật sự là ăn gian quá mức rồi. Sao mà lại đẹp đến thế được nhỉ. A... Vì căng thẳng nên không nhìn đi đâu khác được, chỉ nhìn mỗi em ấy thôi... Chết tiệt... Gợi cảm quá...

“...Thế nào?”

“Đẹp lắm. Thật sự rất hợp với em, Jiwoo à. Mình mặc thế này đi đến buổi tham quan ở nhà trẻ nhé. Mà mấy bộ được phối sẵn ở đây, em mặc thử hết được không? Anh thấy dù không mặc thử cũng đẹp nhưng mà, biết đâu được.”

“Mặc hết mấy bộ này á?”

“Ừ ừ. Anh muốn xem mà.”

“Được rồi.”

Jiwoo lần lượt thay hết sáu bộ đồ được phối sẵn trên các ma-nơ-canh và đi ra ngoài. Mỗi lần như thế, Hyunjoon đều chụp ảnh lại toàn bộ dáng vẻ của cậu và không ngớt lời khen ngợi. Không phải những câu nói khách sáo mà là thật lòng, vì dù cậu mặc bộ nào thì cũng đều quá hợp và quá đẹp, đến mức hắn không cần phải suy nghĩ gì, chỉ có thể thốt lên những lời cảm thán ngốc nghếch.

Jian cũng đứng bên cạnh Hyunjoon, vừa vỗ tay bôm bốp vừa khen rằng: “Ba Jiwoo đẹp quá!”

Cuối cùng, Hyunjoon đã mua hết tất cả các bộ đồ mà nhân viên phối sẵn cho Jiwoo. Dù Jiwoo nói rằng quá nhiều và cố cản lại, nhưng hắn nhất quyết thuyết phục cậu, nói rằng quá đẹp nên không thể bỏ qua bất cứ bộ nào cả.

“...Thật sự vì đẹp quá nên anh mới mua hết đấy. Với lại, anh cũng đâu có thường xuyên mua đồ cho em được nhiều đâu? Đúng không? Chỉ là quần áo thôi mà. Mình mặc rồi đi chơi chỗ này chỗ kia nhiều mà. Được không? Với lại mấy bộ này đều được chuẩn bị theo kiểu couple look để hợp với đồ của anh và Jian mà. Anh và Jian đều sẽ mua hết, nếu em không mua thì couple look của mình sẽ không trọn vẹn đâu... Mua hết được không? Hửm? Jiwoo à, bé cưng ơi.”

“...Được rồi... Mua cũng được.”

Hyunjoon khẽ mỉm cười rồi đặt thẻ lên khay. Khi nhìn theo bóng lưng của nhân viên đang đi thanh toán, Jiwoo đặt tay lên đầu gối của hắn.

“...Anh biết là khi anh gọi em là bé cưng, thì em sẽ nghe theo mọi thứ anh nói đúng không.”

“À, là vậy hả? Anh không biết luôn đó.”

“Từ giờ trở đi, em sẽ không nghe theo đâu.”

“Thiệt hông?”

“Ừ.”

“Bé cưng ơi... Thiệt hỏ? Thật sự từ giờ sẽ không nghe theo lời anh nữa hỏ?”

Lời Jiwoo vừa nói vài giây trước lập tức trở nên vô nghĩa. Cậu cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra nhanh chóng chỉ vì Hyunjoon gọi cậu là “bé cưng ơi”. Đặc biệt là khi hắn gọi cả tên cậu kèm theo từ đó thì cảm giác đó lại càng mãnh liệt. Cậu thấy hồi hộp đến mức không biết phải làm gì, thậm chí còn cảm thấy muốn được chạm vào Hyunjoon vì thích quá.

“...Nghe thử rồi nếu có thể nghe theo... thì sẽ nghe theo.”

A... Thật sự phát điên mất thôi. Muốn hôn em ấy đến phát điên mất, thật đấy... Khi thấy Hyunjoon khẽ hôn lên má mình rồi mỉm cười nhìn cậu với đôi mắt hơi ngạc nhiên, vành tai Jiwoo hơi đỏ lên, cậu chỉ biết cúi xuống uống một ngụm trà đá.

“Anh yêu em.”

“...Em cũng yêu anh.”

Jiwoo à, bé cưng ơi. Và thêm một điều nữa. Anh yêu em. Cậu biết mình không nên cứ yếu lòng mỗi lần như thế này, nhưng trước câu nói yêu thương của Hyunjoon thì cậu chẳng thể nào cưỡng lại được.

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo