Tình Yêu Thuần Khiết Của Tên Côn Đồ - Chương 48

Đẹp trai, cao ráo, dù Seo Jiwoo chưa biết nhưng tôi còn có một điểm mạnh khác là kích thước của “nó” cũng lớn. Nhưng hơn cả điều đó, tôi giỏi đánh nhau, nên nếu bị chọc điên thì có thể trở nên bạo lực. Chính vì thế, người ta có thể nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ trở thành một tên côn đồ, vì đã bị gán mác như vậy. Và rồi suy nghĩ “chẳng có gì tốt đẹp khi dính dáng đến một thằng cũng trắng tay như mình” có thể sẽ càng được nhấn mạnh hơn.


“Vậy cậu có câu trả lời chưa?”


“Chưa. Hôm qua buồn ngủ quá, tắm xong là ngủ luôn, chẳng nghĩ được gì cả.”


“Này, bình thường khi nhận được lời tỏ tình, người ta phải trằn trọc cả đêm suy nghĩ mới đúng chứ?”


“Tôi cũng định thế, nhưng chắc hôm qua ôm cậu lâu quá. Hết sức để suy nghĩ luôn.”


…Ôm quá lâu á… Mẹ kiếp, sao cậu ấy lại nói cái câu nghe mờ ám thế chứ. Cảm giác môi hơi khô, Lee Hyunjoon liếm môi một cái rồi xoa xoa các đầu ngón tay đang ngứa ngáy lên đùi mình.


“Vậy thì nghĩ ở trường đi.”


“Sao mà nghĩ ở trường được. Mấy chuyện này phải nghĩ khi ở một mình chứ.”


“Cậu có bao giờ có thời gian ở một mình đâu? Trước khi đi làm thì chỉ có một chút thời gian, còn sau khi làm về thì cũng chỉ có chừng đó thôi.”


“Ừ, vậy tối nay trước khi ngủ tôi sẽ nghĩ. Sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”


“Cái đó… cũng đâu cần nghiêm túc quá đâu nhỉ? Đâu có phải cầu hôn hay gì, chỉ là thử hẹn hò một chút thôi mà.”


Muốn làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn một chút, bởi nếu quá nghiêm túc, mình chắc chắn sẽ chỉ tìm ra khuyết điểm thay vì ưu điểm. Nhưng vấn đề là Jiwoo không phải kiểu người bốc đồng, cũng không có chuyện đột nhiên hô lên “Đời có là gì đâu! Cứ quen nhau đi!” rồi quyết định ngay lập tức. Xác suất để chuyện đó xảy ra là 0%, nên mình cũng chẳng thể làm gì khác.


“Cậu có thể tùy tiện hẹn hò với ai đó được à? Nếu không định kết hôn?”


“Cậu điên à. Ai lại hẹn hò tùy tiện như thế. Tôi kén lắm đấy. Với cả, tôi có gương mặt này, vóc dáng này, sao lại phải hẹn hò với bất kỳ ai cũng được chứ?”


“Tôi cũng vậy thôi. Tôi không muốn quyết định qua loa. Đây là chuyện quan trọng mà. Hơn nữa, cũng là lần đầu nữa… Thật ra tôi cũng không biết mình nên suy nghĩ thế nào nữa.”


“Không biết chỗ nào thì nói tôi nghe. Tôi chỉ cho.”


“Tôi sẽ suy nghĩ rồi nếu có gì cần hỏi thì hỏi. Cứ giục mãi thì tôi lại càng không suy nghĩ được.”


Lee Hyunjoon đành phải gật đầu. Trong lòng thì muốn nói đại một câu kiểu “Nếu không ghét thì cứ quen thôi” nhưng rõ ràng làm thế chỉ phản tác dụng, nên có lẽ cứ im lặng sẽ tốt hơn.


“Thế… cậu thích kiểu người như thế nào? Có tiêu chí hay điều kiện gì không? Phải là người như thế nào thì cậu mới hẹn hò?”


“Chưa từng nghĩ đến chuyện đó… Hmm… để tôi suy nghĩ dần trên đường đi.”


Bước chân của Jiwoo chậm lại một chút. Lee Hyunjoon cũng điều chỉnh tốc độ, chậm rãi bước theo cậu. Khi Jiwoo vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ, không khí buổi sáng sớm, đã trở nên se lạnh hơn hẳn, lặng lẽ bao trùm lấy cậu. Ánh nắng ban mai còn yếu ớt vương trên hàng mi dài, khiến chúng ánh lên lấp lánh.


Tưởng rằng chờ đợi câu trả lời sẽ có chút sốt ruột, nhưng hóa ra lại không. Vì mải nhìn mái tóc bị gió thổi lay động, hàng mi dày rậm, đôi mắt trầm tĩnh và đôi môi mím chặt của Jiwoo, Hyunjoon thậm chí không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào.


Khi cả hai gần đến trường, đôi môi của Jiwoo khẽ mấp máy.


“A, tôi nghĩ ra rồi.”


“Ừ, là gì?”


“Một người có thể ở bên tôi thật lâu, thật lâu.”


“Là tôi rồi.”


“Một người luôn nghĩ đến tôi thật nhiều…”


“Tôi đây.”


“Một người có thể cùng tôi làm mọi thứ. Cũng không phải chuyện gì to tát đâu, chỉ là… cùng mua bánh kem vào ngày sinh nhật, đi ngắm cây thông vào dịp Giáng Sinh, rồi tổ chức một bữa tiệc nhỏ kỷ niệm 100 ngày quen nhau… một người không thấy phiền với những điều giản đơn đó.”


“Đừng tìm đâu xa nữa, nhìn ngay bên cạnh cậu đi.”


Bước qua cổng trường, Jiwoo quay đầu lại, chạm mắt với Lee Hyunjoon – người đang nhìn cậu chằm chằm. Ánh mắt sâu đến mức cậu có cảm giác như mình có thể bị hút vào đó bất cứ lúc nào.


“Tôi bảo là tôi rồi mà. Dạo này tôi chỉ nghĩ đến cậu thôi. Với lại, tôi có thể ở bên cậu mãi mãi luôn cũng được. Kỷ niệm các thứ? Tôi sẽ lo đầy đủ cho đến khi cậu phải bảo tôi dừng lại thì thôi.”


“Cộng thêm điểm nhé?”


Việc Jiwoo còn đáp lại câu đó khiến Hyunjoon bật cười. Hắn đặt tay lên gáy Jiwoo, nhẹ nhàng xoa rối mái tóc của cậu.


“Giờ chỉ cần có thể hôn tôi nữa là đủ rồi. Nếu thấy khó tưởng tượng thì thử luôn cũng được đấy.”


“Điểm cộng đó coi như chưa có đi.”


“Này này, sao tự dưng lại thành ra thế?”


Bàn tay đang đặt sau gáy Jiwoo trượt xuống vai, rồi nhẹ nhàng nựng lấy má cậu. Đúng lúc đó, một tiếng còi chói tai vang lên từ phía sau.


“Này này, bên kia! Lee Hyunjoon! Mới sáng sớm mà lại đi bắt nạt người ta à?”


Giọng điệu ngang ngạnh bất ngờ khiến Hyunjoon nhíu mày. Hắn không cần quay lại cũng biết đó là thầy giáo thể dục, chỉ cần nghe giọng thôi là đủ khó chịu rồi. Vẫn nhăn mặt, Hyunjoon quay đầu lại, cúi xuống nhìn người thầy chỉ đứng đến ngang ngực mình.


“Tôi có bắt nạt đâu.”


“Không cái gì mà không! Bảo sao dạo này ngày nào cũng đến trường, thì ra là kiếm chuyện đây mà. Này, em thấy thằng bé nhỏ hơn em nhiều mà vẫn muốn bắt nạt hả?”


“Đã bảo là không có rồi mà.”


“Không có cái con khỉ! Im ngay, thằng nhãi này!”


Thầy giáo thể dục chép miệng một cách lộ liễu rồi dùng chiếc gậy baton màu vàng đang cầm chọc vào vai Lee Hyunjoon. Sau đó, ông ta vung gậy ra hiệu cho Jiwoo lại gần, như thể gọi cậu tới. Jiwoo tránh đám học sinh đang đi vào cổng trường rồi đứng qua một bên.


“Em là cậu nhóc lần trước đúng không? Cô Jung đã nhờ tôi gặp em một lần.”


“Vâng.”


“Haiz… Tôi đã nói rõ là không cần tốn thời gian với cái loại này rồi, vậy mà cô ấy lại chẳng chịu nghe. Cuối cùng lại để một đứa vô tội chịu khổ. Em bị nó đánh rồi đúng không?”


Nhìn vẻ mặt chắc chắn như thể sự việc đã xảy ra, Jiwoo không hề do dự mà đáp dứt khoát:


“Không ạ.”


“Không à? Thế có bị nó lấy tiền không?”


“Không ạ.”


“Này này, cứ nói thật đi, không sao đâu. Tôi sẽ khiến nó không bao giờ đặt chân vào trường được nữa. Cứ kể ra đi.”


Dù Jiwoo đã phủ nhận rõ ràng, thầy thể dục vẫn tỏ vẻ không tin. Ông ta cứ liên tục bảo không sao đâu, cứ nói ra hết đi, như thể đang ép Jiwoo phải thừa nhận rằng Hyunjoon là một kẻ xấu xa. Điều đó khiến Jiwoo cảm thấy khó chịu. Cậu nhíu mày, lần nữa lên tiếng:


“Thật sự không có chuyện đó đâu ạ. Em với Hyunjoon thân nhau nên mới đi chung thôi.”


“Thân nhau?”


“Vâng.”


“Cái gì? Em nói em thân với cái thằng đó á?”


“Vâng.”


“Bây giờ nó còn ép người ta phải nói như thế nữa hả? Nó bảo em phải nói vậy đúng không? Bắt em nói thế à?”


Thậm chí có bắt một con mèo qua đường lại mà nói chuyện, chắc cũng không đến mức khó chịu thế này. Đã nói là không rồi, tại sao ông ta lại chẳng chịu tin? Nếu ngay từ đầu đã không định tin, thì còn hỏi làm gì?


Dù vậy, Jiwoo vẫn cố giữ bình tĩnh. Cậu không muốn cứ đứng im nhìn Hyunjoon bị gán ghép thành một kẻ chẳng ra gì.


“Nếu đã không định tin thì hỏi em làm gì chứ? Em đã bảo không phải rồi còn gì.”


“Không phải cái gì mà không phải! Này, thằng du côn kia. Mày đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi hả? Ai mà tin được mày? Ai mà tin nổi?!”


Giọng nói đầy cay nghiệt bất ngờ vang lên. Thầy thể dục vừa châm chọc vừa dùng cây baton trong tay đẩy mạnh vào vai Hyunjoon, như muốn ép hắn phải cúi đầu nhận lỗi. Nhưng Hyunjoon vẫn đứng vững, không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn thầy.


“Chết tiệt, thật là…”


“Cái gì? Mày vừa chửi tao à? MÀY VỪA CHỬI TAO HẢ? Thằng ranh con này, dám trợn mắt với tao luôn?”


Chiếc baton trên tay thầy thể dục vung cao lên, rồi vút xuống, nhắm thẳng vào mặt Hyunjoon. Hắn nhanh chóng chộp lấy nó ngay giữa không trung, rồi thẳng tay ném xuống đất.


Thầy thể dục bị tước vũ khí quá dễ dàng, thoáng khựng lại khi nhìn cây baton lăn lóc dưới đất. Nhưng ngay sau đó, gương mặt ông ta méo mó vì giận dữ, giọng nói gào lên đầy tức tối:


“Thằng nhãi này, đồ láo toét!”


Bàn tay của thầy thể dục giáng thẳng vào mặt Hyunjoon. Chát! Một âm thanh khô khốc vang lên, và đầu chắn bị hất sang một bên. Jiwoo hoảng hốt, vội nắm lấy cánh tay Hyunjoon, kéo hắn về phía mình để tách ra khỏi thầy. Nhưng Hyunjoon vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta.


“…Hyunjoon à.”


Jiwoo cảm nhận rõ ràng cánh tay của Hyunjoon đang run rẩy trong tay mình. Hắn siết chặt nắm đấm, toàn thân căng cứng như đang cố kìm lại cơn giận. Jiwoo lập tức thả tay xuống, nhẹ nhàng bao bọc lấy bàn tay đang siết chặt của Hyunjoon bằng cả hai tay mình. Nếu lúc này hắn ra tay đánh thầy, mọi chuyện chắc chắn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Cậu nhất định phải ngăn lại.


“…Chỉ cần nhịn thôi. Cậu làm được mà.”


Dù chỉ khẽ mấp máy môi nói thật nhỏ để Hyunjoon nghe thấy, nhưng may mắn là hắn đã hiểu. Jiwoo cảm nhận được lực siết dần nới lỏng, nắm tay từ từ thả ra. Cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm.


“Xin lỗi.”


Ngay trên cảm giác an tâm vừa kịp lắng xuống, một lời xin lỗi bất ngờ vang lên.


Hyunjoon rút tay khỏi Jiwoo, cởi cặp từ vai xuống rồi đưa cho cậu. Jiwoo đón lấy, ôm chặt vào lòng, sững sờ nhìn theo bóng dáng Hyunjoon rời khỏi cổng trường. Cậu muốn giữ hắn lại, nhưng không thể thốt ra lời.


“Thằng nhãi đó! Loại như nó không đáng để đến trường! Đồ côn đồ, sáng sớm đã làm người ta phát cáu rồi, mẹ nó chứ.”


Lời thầy thể dục tuôn ra nghe còn giống côn đồ hơn cả Hyunjoon. Jiwoo muốn nói vậy, nhưng lại kìm nén. Nếu cậu lên tiếng, ngọn lửa đó sẽ chỉ càng đổ dồn lên Hyunjoon mà thôi.


Rồi sẽ có những lời như: Đi với Hyunjoon nên hư hỏng theo, đừng có chơi chung nữa, em cũng định làm du côn như nó sao?


Dù chưa ai nói ra, nhưng Jiwoo đã có thể tưởng tượng rõ mồn một những lời đó.


“Nhìn là biết chẳng được dạy dỗ tử tế.”


Giọng thầy thể dục vẫn tiếp tục vang lên cùng ánh mắt khinh khỉnh hướng về phía cổng trường, nơi Hyunjoon vừa khuất bóng. Jiwoo dời mắt, lặng lẽ quay lưng đi. Cậu không muốn nghe thêm bất cứ lời nào về Hyunjoon nữa.


“Xin lỗi.”


Lời Hyunjoon để lại vẫn vang vọng trong đầu. Đến mức chính Jiwoo cũng cảm thấy nghẹn lại, nước mắt chực trào.


“…Haa.”


Cậu ép mình nuốt xuống cảm xúc hỗn loạn, rồi lặng lẽ bước vào trường. Trước mắt cậu vẫn còn mơ hồ hình ảnh bóng lưng của Hyunjoon khi rời đi.


Còn tiếp…



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo