“Nhớ mang một ít pizza đi nhé. Hình như tôi gọi quá nhiều rồi, nên chắc sẽ còn thừa. Nếu mà đưa cho người qua đường thì sẽ có người phàn nàn về việc ai được ăn, ai không cho xem. Tôi sẽ gói lại và bỏ vào chiếc túi màu xám này để cậu mang về nhé.”
“À, cảm ơn. Tôi sẽ ăn ngon miệng.”
Jiwoo lại cúi đầu chào chủ quán – người tốt bụng đề nghị gói phần đồ ăn thừa, rồi từ từ ăn hết miếng vỏ pizza trước khi đứng dậy. Mặc dù chỉ là một miếng thôi, nhưng nó khá lớn và khiến cậu cảm thấy no bụng.
Cầm một chồng tờ rơi và phiếu giảm giá để phát hôm nay, Jiwoo rời khỏi quán bi-a và đi xuống cầu thang, thầm nghĩ.
“Mục tiêu lần này không phải dễ dàng, chắc chắn cậu ấy sẽ bận lắm.”
“Ừm, cũng có lúc gặp nguy hiểm đấy…”
“Cậu sợ rằng cậu ấy sẽ bị thương và ngã gục ở đâu đó sao?”
Sau khi nhớ lại từng lời của chủ quán, Jiwoo vẫn cảm thấy lo lắng. Một số người có thể nghĩ đó là nỗi lo không cần thiết, nhưng cậu biết cảm giác cô đơn khi ốm đau khó chịu đến mức nào, nên cậu không thể nào không lo được. Cậu cảm thấy chỉ có thể yên tâm khi nhìn thấy Hyunjoon yên ổn nằm ở nhà mà không có bất kì vết thương nào.
“….”
Jiwoo lấy số điện thoại mà chủ quán đã viết từ túi ra, chuyển đống tờ rơi sang tay kia, và rút điện thoại ra để nhập số của Hyunjoon. Sau một chút do dự, cậu nhấn nút gọi và ngay lập tức nghe thấy tiếng đổ chuông.
Một lần, hai lần, ba lần… Dù chuông đã reo hơn mười lần, Hyunjoon vẫn không nghe máy. Có thể vì đó là số lạ, hoặc hắnquá bận để bắt máy, nhưng trí tưởng tượng của Jiwoo cứ chạy theo những kịch bản tiêu cực.
Tại sao mình lại như thế này vậy? Dừng lại đi, dừng lại. Jiwoo lắc đầu để xua tan bóng ma tưởng tượng của mình, bỏ điện thoại vào túi và tiếp tục đi đến nơi cần đến.
Hy vọng sẽ tập trung vào công việc và không nghĩ đến Hyunjoon nữa.
***
Jiwoo bước vào một con hẻm tối và rồi đi vào một con hẻm khác bên trong. Cảm giác như đang đi vào một mê cung. Cậu không chắc mình sẽ ra ngoài bằng cách nào khi cần.
Dưới ánh đèn đường, Jiwoo nhìn vào tờ ghi chú trong tay, rồi ngẩng đầu lên để tìm ’23-2 Haengun-ro 11-gil’, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
“Ồ! Đây rồi.”
Sau khi vượt qua những con hẻm phức tạp và đi sâu vào bên trong, cậu tìm thấy một ngôi nhà có địa chỉ chính xác như trên ghi chú. Đứng trước nó, Jiwoo ngẩng đầu nhìn lên phòng trên mái.
23-2 Haengun-ro 11-gil, phòng trên mái. Nhà của Hyunjoon.
Cậu đã cố gắng không nghĩ đến Hyunjoon khi phát tờ rơi, nhưng lại thất bại hoàn toàn. Vậy là sau khi xong việc, cậu về nhà, lấy tờ ghi chú có địa chỉ của Hyunjoon mà giáo viên chủ nhiệm đã đưa cho, rồi lại ra ngoài. Bây giờ đã hơn mười giờ, không quá khuya để ra ngoài, vì thế cậu không do dự lâu mà quyết định đến nhà Hyunjoon.
“….”
Liệu lần này Hyunjoon có nghe điện thoại không, Jiwoo thử gọi lại, nhưng vẫn không có tín hiệu trả lời. Jiwoo lại ngẩng đầu nhìn lên phòng trên mái một lần nữa, rồi nhìn vào cầu thang bên ngoài.
Cầu thang ngoài cổng dẫn trực tiếp lên đó mà không phải băng qua nhà của ai khác.
Mặc dù việc đến nhà mà không có sự cho phép là việc không lịch sự, nhưng với đặc điểm của căn phòng trên mái, không có cách nào gọi Hyunjoon mà không leo lên cả. Vì thế, Jiwoo đành cẩn thận leo lên cầu thang. Chúng có hơi dốc, nhưng ánh đèn đường sáng ngay cạnh cầu thang giúp không gian không quá tối.
Ở trên đỉnh cầu thang, cậu có thể nhìn thấy phòng trên mái và một nền gỗ. Nó tối om không có đèn, nhưng ánh sáng mờ từ đèn đường dưới giúp cậu phân biệt giữa ngôi nhà và nền gỗ.
“Xin lỗi…”
Không thể đi xa hơn, Jiwoo đứng ngay cạnh cầu thang và gọi.
“Hyunjoon…!”
Nghĩ rằng có thể mình đã gọi quá nhỏ, cậu lại thử gọi to hơn, nhưng không có tiếng động gì từ trong phòng. Có vẻ như Hyunjoon vẫn chưa về nhà.
Khi nhận ra Hyunjoon không có ở nhà, cơ thể Jiwoo dường như nhẹ nhõm đi.
“…”
Liệu có nên đi về vì cậu ấy không có ở đây không?
Không… Mình đã đến đây rồi, có lẽ nên chờ một chút nhỉ?
Quyết định xong, Jiwoo không biết nên chờ ở đâu và đi xuống cầu thang. Cậu nghĩ nếu ở lại trong bóng tối, có thể sẽ làm Hyunjoon giật mình khi về nhà.
Đứng dưới đèn đường cạnh cầu thang, Jiwoo nhìn xung quanh con hẻm yên tĩnh và chờ đợi Hyunjoon.
10 phút, 20 phút, 30 phút. Đến 40 phút, Jiwoo ngồi trên cầu thang rồi bắt đầu gõ chân. Ngoài những con mèo thỉnh thoảng đi qua bức tường thấp hay dạo trước mặt cậu thì không còn bất cứ âm thanh nào khác, khiến không gian trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Mình sẽ đợi đúng một giờ. Nếu cậu ấy không về thì mình sẽ đi…
Ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên trong con hẻm. Jiwoo đứng bật dậy và nhìn về phía con hẻm tối om. Một cái bóng dài xuyên qua con hẻm. Chỉ từ cái bóng, cậu đã có thể nhận ra đó là Hyunjoon.
“…Wow, cái gì đây? Cậu còn nói cậu không phải là kẻ theo dõi à?”
Hyunjoon tiến lại gần và từ từ nghiêng đầu. Hắn đội một chiếc mũ đen kéo thấp, che khuất khuôn mặt.
Jiwoo nhìn Hyunjoon đi bình thường với cả hai chân. Giờ đây, khi đã xác nhận rằng mình đã lo lắng vô lý cả ngày, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ê, làm sao cậu biết nhà tôi?”
“Giáo viên chủ nhiệm đã nói với tôi trước phòng khi cần đến tìm cậu.”
“Mẹ, họ thật sự để lộ thông tin cá nhân của người khác ra như vậy à? Tôi có nên kiện giáo viên luôn không?”
Hyunjoon lắc đầu, thở dài và tháo mũ ra, vuốt lại mái tóc. Khi chuẩn bị đội lại mũ, Jiwoo liền nắm lấy cổ tay hắn.
“Vết thương trên mặt cậu là sao vậy?”
“Gì, cậu bất ngờ vì vẻ đẹp trai của tôi à?”
“Có phải cậu đã đánh nhau không?”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi chiếc mũ được tháo ra, Jiwoo nhìn thấy khuôn mặt đầy vết thương của Hyunjoon dưới ánh đèn đường. Có một vết cắt gần miệng, những vết xước trên má, và vệt máu khô ở cuối chân mày phải như thể đã bị rách.
“Buông tay ra.”
Hyunjoon hất tay Jiwoo ra và đội lại mũ. Sau đó chỉ vào mặt Jiwoo.
“Giờ tôi không có tâm trạng đùa với cậu đâu, mau biến đi.”
Sau những lời đó, Hyunjoon leo lên cầu thang. Jiwoo đi theo nửa chừng, nhìn theo bóng lưng của Hyunjoon, rồi giật mình khi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.
“…”
Hắn có vẻ đang bực bội, giờ mà lên nói chuyện với hắn thì rủi ro cao nhỉ? Đôi khi người ta muốn ở một mình mà… Dù sao thì cũng đi bình thường bằng cả hai chân rồi, còn lo lắng gì nữa? Hay là về thôi.
Sau khi đứng giữa cầu thang suy nghĩ một lúc, Jiwoo quay lại như đã quyết định.
Khi chuẩn bị đi xuống cầu thang và rời khỏi con hẻm như mê cung, cậu cứ cảm thấy có điều gì đó không yên tâm phía sau. Mặc dù hắn đi bình thường, nhưng… hình ảnh khuôn mặt đầy vết thương khi tháo mũ cứ hiện lên trong đầu Jiwoo.
Có phải hắn không đến trường vì khuôn mặt đó không? Chắc là đau lắm. Ở nhà đã có sẵn thuốc chưa? Chắc là không… Dù có thì chắc chắn hắn sẽ không biết bôi đúng cách. Mà nếu để lâu thì sẽ để lại sẹo cho xem…
Dù đó không phải là sẹo trên mặt mình, Jiwoo vẫn không thể về nhà với hình ảnh khuôn mặt đau đớn ấy. Cậu không quan tâm có phải là sự can thiệp không cần thiết hay không. Jiwoo đi thẳng đến một hiệu thuốc 24 giờ gần ga sau khi vất vả rời khỏi con hẻm.
Trên đường đi, cậu lo lắng không biết sẽ đưa những thứ này cho Hyunjoon như thế nào. Nếu gọi to, Hyunjoon sẽ bực mình và có thể còn nổi giận. Mạo hiểm để ăn mắng quả thực không đáng, vì thế cậu cứ suy nghĩ mãi không biết làm thế nào.
“Xin chào. Cho tôi thuốc mỡ trị vết thương và băng gạc nhé? À, thêm thuốc khử trùng nữa. Với lại có loại thuốc mỡ nào giúp tránh sẹo không?”
“Đương nhiên là có rồi. Loại này hơi đắt, nhưng rất nổi tiếng trong việc tránh sẹo. Cậu nên bôi lại thường xuyên để vết thương không bị khô…”
Jiwoo gật đầu và cẩn thận lắng nghe dược sĩ giải thích. Sau đó trả tiền cho thuốc, băng gạc, khử trùng và bông tẩy trang.
Ra khỏi hiệu thuốc với một túi nhựa nhỏ, Jiwoo tự hỏi làm thế nào để đưa những thứ này cho Hyunjoon. Cậu nghĩ Hyunjoon có lẽ không thích để người khác thấy mặt mình, nên có thể để túi trên nền gỗ rồi nhắn tin, hoặc chỉ cần nói một câu rằng thuốc ở ngoài để hắn tự lấy.
Cậu nghĩ rằng mình sẽ không thể tìm được đường để băng qua những con phố mê cung này lần thứ hai, nhưng khi đi và về lần đầu tiên, lần thứ hai lại dễ dàng hơn một chút. Jiwoo hít một hơi sâu rồi leo lên cầu thang đến phòng trên mái của Hyunjoon. Lần này thì đèn trong nhà đã bật lên rồi.
“…”
Jiwoo cẩn thận đặt túi thuốc lên nền gỗ. Sau đó, nhìn về phía ngôi nhà rồi nói:
“Hyunjoon…! Tôi mua thuốc rồi để ở ngoài này. Người ta nói nếu bôi thuốc thường xuyên thì sẽ không để lại sẹo trên mặt đâu.”
Cậu không chắc Hyunjoon có nghe thấy không, nhưng Jiwoo đã nói xong những gì cần nói.
“Dù có phiền nhưng phải nhớ bôi thường xuyên nhé…”
Ngay trước khi kịp dứt câu, cánh cửa đột ngột mở ra. Jiwoo giật mình, lùi lại một bước khỏi nền gỗ. Cậu cảm nhận được ánh nhìn trực tiếp của Hyunjoon khi hắn dựa vào khung cửa với hai tay khoanh trước ngực.
Còn tiếp…