Bản dịch Tôi Bị Nam Phụ Trong Truyện Tình Của Con Gái Đá của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 34
Tác giả: 유테
Dịch: Cheese
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Theo quan điểm của Yuan, Gillen là một Alpha vô liêm sỉ và nham hiểm, người đã không biết bao nhiêu lần giở trò tán tỉnh để quyến rũ Yuan, và đã phát điên vì hắn đến mức không thể nhường cho cả cô con gái yêu quý của mình.
Nhưng đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ chỉ diễn ra trong thế giới của riêng Yuan. Hiện thực thì khác. Gillen biết điều đó, và anh cũng biết rằng sự hiểu lầm, ảo tưởng và cảnh đồng sàng dị mộng này không thể kéo dài mãi mãi.
Có lẽ sau khi một khoảng thời gian nữa trôi qua, Yuan cũng sẽ nhìn ra được hiện thực. Hoặc là hắn sẽ lại nảy sinh một ảo tưởng mới rằng Gillen đã không còn thích mình nữa. Dù là trường hợp nào cũng không thành vấn đề. Gillen thật lòng cho rằng việc giữ khoảng cách với Yuan là con đường tốt nhất cho cả hai. Anh nhận sự giúp đỡ của Sebastian rồi bước lên cỗ xe ngựa màu trắng viền bạc.
***
Thay vì quay lại trung tâm thành phố, Gillen quyết định về nhà. Anh nghĩ rằng bây giờ có đến đó thì Hexion cũng đã rời đi, và nếu Hexion đã gặp Cecilia, khả năng cao là họ sẽ di chuyển đến dinh thự Công tước thay vì tiếp tục ở lại thành phố để bị chú ý.
Quả nhiên, khi Gillen ngồi trên xe ngựa của Hầu tước và đến dinh thự Công tước, anh đã thấy các kỵ sĩ và người hầu của hoàng gia đang đứng theo một hàng ngũ chỉnh tề trước dinh thự.
“Thưa ngài Công tước! Thái tử điện hạ đã đến ạ. Ngài ấy đang ở trong phòng khách cùng tiểu thư Cecilia.”
Bà hầu gái trưởng Stella vội vã chạy ra đón Gillen và thì thầm.
“Ta thấy rồi. Điện hạ đến được bao lâu rồi?”
Gillen hỏi trong khi thong dong bước vào nhà. Bà hầu gái trưởng tự nhiên nhận lấy áo khoác ngoài và găng tay của anh, lần lượt vắt chúng lên cánh tay mình.
“Được khoảng ba mươi phút rồi ạ.”
“Vậy à, ngài ấy đột ngột đến chắc các ngươi đã vất vả rồi. Cảm ơn nhé, Stella.”
Gillen khẽ vỗ vai bà hầu gái trưởng rồi bước vào phòng khách.
“Thần xin ra mắt Thái tử điện hạ, ngôi sao của Đế quốc. Xin Ngài hãy tha thứ cho thần vì đã không thể đích thân nghênh đón do có việc phải ra ngoài phố.”
“A, Công tước! Ngài về rồi. Ngài không cần phải xin lỗi đâu. Ta chỉ tình cờ gặp Cecil và ghé qua một lát thôi. Hình như cũng đã khá lâu rồi ta mới đến dinh thự Công tước. Ta đã muốn đến thường xuyên hơn.”
‘Thái tử như cậu mà đến thường xuyên hơn thì người nhà chúng tôi sẽ bất tiện đến mức nào chứ.'
Gillen nghĩ thầm như vậy trong khi cười "ha ha" thật lớn, rồi chọn một chỗ và ngồi xuống phía bên phải của Hexion. Đối diện là Cecilia đang ngồi nhìn anh với vẻ mặt có rất nhiều điều muốn nói.
“Cha! Lúc nãy rõ ràng cha đang ở ngoài phố mà. Cùng với Yuan! Có phải tên đó đã dùng dịch chuyển tức thời đưa cả cha đi không ạ? Cha không gặp phải chuyện gì bất trắc chứ? Cha có biết con đã lo lắng thế nào không!”
À, phải rồi. Cecilia đã chứng kiến cảnh Gillen biến mất cùng với Yuan. Gillen mỉm cười trấn an và lắc đầu.
“Không có gì to tát đâu con. Là do cha có chuyện cần nói nên đã nhờ cậu ta dịch chuyển tức thời giúp, chỉ là trùng hợp đúng lúc đó thôi. Con gái của cha lo lắng cho cha sao, Cecil của chúng ta. Không sao đâu, không có chuyện gì cả.”
“Thật không ạ?”
“Dĩ nhiên là thật rồi. Cha đã bao giờ nói dối Cecil chưa?”
“...Nếu vậy thì may quá, nhưng mà…”
Hexion, người đang lắng nghe cuộc đối thoại tình cảm của hai cha con, xen vào với một nụ cười nhạt khác hẳn ngày thường.
“Thấy chưa, Cecil. Ta đã nói là ngài ấy sẽ ổn mà. Vấn đề bây giờ không phải là Hầu tước Hampton đâu.”
“...Ôi, thật tình.”
Cecilia và Hexion nhìn nhau rồi đồng thời thở dài thườn thượt. Gillen ngạc nhiên hỏi.
“Có... chuyện gì xảy ra sao?”
Cecilia dường như đã nghe được chuyện gì đó nên sắc mặt không được tốt. Có thể thấy cô bé đã sớm trưng ra một vẻ mặt đầy đồng cảm và thương xót để an ủi cha mình. Gillen bất an nhìn về phía Hexion.
“Ta sẽ nói thẳng với ngài, thưa Công tước. Thật ra, sáng nay ta đã nhận được lời ám chỉ từ Hoàng đế Bệ hạ rằng Người sẽ cắt giảm đáng kể ngân sách phúc lợi liên quan đến những người có thể chất đặc biệt vào năm tới. Và lý do Người đưa ra, chính là vụ bê bối của ngài.”
“...Dạ? Cái gì ạ, không, sao có thể chỉ vì chuyện đó mà cắt giảm cả ngân sách phúc lợi được ạ? A, thần xin lỗi. Thần đã quá kinh ngạc nên đã nói lời bất kính…”
“Ha ha, không sao đâu. Ta cũng đã kinh ngạc và nói y hệt như vậy mà. Có vẻ như các quý tộc chủ trương phân bổ ngân sách cho quốc phòng hay thương mại nhiều hơn là cho phúc lợi người có phẩm chất hay trẻ em đã nhân cơ hội này gây sức ép mạnh mẽ. Lấy vụ bê bối của Công tước làm cái cớ.”
“Cha ơi, sẽ ổn thôi ạ. Bệ hạ không có ý định rút lại toàn bộ hỗ trợ đâu ạ.”
“Vâng, ngài đừng quá lo lắng, thưa Công tước. Chuyện này sẽ chỉ được đưa ra trong cuộc họp quý tộc lần tới, ta chỉ muốn thông báo một chút để Công tước không bị bất ngờ khi đến đó mà không biết gì thôi.”
Hexion và Cecilia ra sức an ủi Gillen. Tuy nhiên, những lời an ủi ấm áp đó không thực sự lọt vào tai anh. Đầu óc anh đang quay cuồng với những suy nghĩ phức tạp.
Dù cô nhi viện Marian được xây dựng dưới danh nghĩa của Quỹ Blake, nhưng nó vốn dĩ được quảng bá rầm rộ với danh nghĩa là một dự án phúc lợi quốc gia nhằm thu hút sự ủng hộ và tài trợ càng nhiều càng tốt từ giới quý tộc trước khi mở cửa.
Cho đến nay, cũng đã có rất nhiều cô nhi viện. Nhưng hầu hết chúng đều là ổ lạm dụng và bóc lột trẻ em, và thường bị đối xử như những văn phòng cung cấp nhân lực thay vì là nơi bảo vệ và giáo dục trẻ mồ côi. Nhiều vấn đề cũng đã nảy sinh do không phân tách giữa người có thể chất đặc biệt và người thường. Nơi đây tràn ngập bạo lực và phân biệt đối xử, ý thức về nhân quyền của trẻ em cũng không hề tồn tại, chứ đừng nói đến giáo dục. Đó chính là thực trạng của các cô nhi viện tại Đế quốc Moore.
Vì vậy, Gillen càng muốn xây dựng cô nhi viện Marian một cách thật hoành tráng và rầm rộ. Anh muốn thiết lập một tiêu chuẩn cho các cô nhi viện. Bởi vì anh hy vọng rằng ở một đất nước mà con ngoài giá thú nhiều không kể xiết và tỷ lệ trẻ mồ côi vượt quá 50%, sẽ có nhiều đứa trẻ được sống bớt bất hạnh hơn.
Để làm được điều đó, cần có sự hợp tác và viện trợ của hoàng gia. Đây không chỉ đơn thuần là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề về nhận thức và danh chính ngôn thuận. Vậy mà bây giờ họ lại định cắt giảm ngân sách liên quan! Lại còn vì một tin tức giả vô căn cứ, một vụ bê bối vô lý!
Thấy sắc mặt Gillen ngày càng tối sầm lại, Hexion cố tình nói một cách vui vẻ.
“Dù sao thì đây cũng là chuyện ngân sách năm sau thôi! Năm sau nữa sẽ ra sao thì ai biết được chứ! Ngài không cần phải thất vọng như vậy đâu, Công tước!”
Cecilia lặng lẽ véo vào bắp tay của Hexion ngây ngô. Khi Hexion quay sang nhìn Cecilia với vẻ mặt như một chú chó lớn đang tiu nghỉu, Cecilia ra hiệu tay với ý 'im miệng lại'.
“Hay là, cha ơi, cha thử yết kiến Hoàng đế Bệ hạ xem sao? Vẫn còn một chút thời gian nữa mới đến kỳ phân bổ ngân sách mà, cha hãy thử thuyết phục Bệ hạ trước đó xem. Cha hãy hứa rằng sẽ khôi phục lại hình ảnh, rồi nhờ cả Yuan giúp một tay—”
“Yuan?’
Ngay khi nghe đến lời của Cecilia, Gillen chợt nhớ đến lời đề nghị vô lý mà Yuan vừa đưa ra.
‘Tôi sẽ hẹn hò với ngài.’
‘Thành thật mà nói, chỉ cần cho thấy dáng vẻ đang yêu đương với tôi thì mọi vấn đề sẽ kết thúc, phải không? Danh tiếng cũng được phục hồi, vết nhơ cũng được gột sạch. Hãy quảng bá rằng đây là một dự án mà Hầu tước Hampton, người từng bị nhầm là nạn nhân của một tình yêu đơn phương đáng ghê tởm, giờ đây đang tích cực tham gia với tư cách là một người yêu thực thụ. Chưa đầy một tháng, những quý tộc tò mò đến phát điên sẽ lũ lượt mang cả gia huy và tiền bạc của gia tộc kéo đến trước cổng cô nhi viện cho xem.’
Lời đề nghị mà anh từng cho là vô lý đó lại hiện lên ngay lúc này... chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.
“Ha... Ha! Ha! Ha!”
Gillen bật ra một tràng cười rỗng tuếch. Hexion giật mình lùi người lại.
“Công tước, lẽ nào tinh thần ngài đã trở nên bất ổn rồi sao? Cecil, mau, mau gọi bác sĩ…”
“Ồn ào quá, điếc cả tai!”
Mặc kệ Hexion và Cecilia đang cãi nhau, Gillen vẫn tiếp tục nhìn lên trần nhà và cười.
‘Thằng nhóc Yuan đó có thật sự là một thiên tài điên rồ đến mức đã nhìn thấu được cả tình huống này và đưa ra lời đề nghị đó không? Rốt cuộc thì số mình phải dính líu đến cái tên đó theo cái kiểu này sao? Có nhất thiết phải mượn sức của Yuan không? Nhưng đó đúng là giải pháp có tính kích thích nhất, gây được chủ đề nhất, và có thể thay đổi cục diện trong nháy mắt... Ha, ha, ha.’
Tiếng cười của Gillen vang lên không ngớt, vừa như cam chịu số phận vừa như mất hết lý trí, khiến ai nhìn vào cũng thấy anh đang ở trong tình trạng vô cùng nghiêm trọng.
Hexion và Cecilia, với đôi mắt to tròn giống hệt nhau, đang rưng rưng nhìn Gillen một cách đầy lo lắng. Nhưng đúng lúc đó Gillen đột ngột đứng bật dậy.
“Cha?”
“Công tước...!”
“Thái tử điện hạ, xin Ngài hãy có một khoảng thời gian vui vẻ cùng Cecil rồi hãy hồi cung. Thần xin phép thất lễ một lát.”
Chỉ để lại câu nói đó, Gillen rời khỏi phòng khách với những bước chân nhanh nhẹn.
“Cecil, cha của em có ổn không vậy? Có phải do ta lỡ lời không?”
“Không đâu, cha em là người cho rằng biết trước là lợi thế mà. Tuy anh có hơi thiếu tinh ý khi nói, nhưng em nghĩ anh đã làm đúng.”
“Ha ha, vậy sao? Em nghĩ vậy thì ta cũng thấy may rồi.”
“Haizz…”
Cecilia nhìn anh chàng mỹ nam tóc vàng đang cười rạng rỡ rồi thở dài một tiếng xen lẫn nụ cười. Cô chỉ hy vọng rằng lý do cha cô rời đi là vì đã nghĩ ra một giải pháp nào đó.
***
Bản dịch Tôi Bị Nam Phụ Trong Truyện Tình Của Con Gái Đá của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Sau khi Gillen rời đi, Yuan nằm vật vờ trên ghế sofa trong phòng khách một lúc. Mái tóc dài màu bạc của hắn xõa xuống, rũ qua thành ghế. Gillen đã nghĩ rằng hắn chẳng hề hấn gì dù bị từ chối, nhưng sự thật không phải vậy.
Yuan nằm sõng soài trên ghế sofa, khoanh tay và nhìn trừng trừng lên trần nhà. Đôi mắt hắn rực lên như thể sắp bắn ra tia laser.
“Hầu tước! Ơ? Hầu tước! Có khách đến à?”
Con Vẹt sau một hồi lâu mới lại gần, đáp xuống bụng Yuan và nhảy lon ton.
“Ừ. Công tước đã đến.”
“Công, tước sao? À, ra vậy. Ngài Công tước đã đến. Ngài Công tước đã đến.”
Vẹt lơ đãng nhìn vào hư không rồi rụt cánh lại. Đó là vì nó biết dạo gần đây Yuan rất nhạy cảm với những chuyện liên quan đến Công tước. Ngay khi Vẹt chuẩn bị tư thế để bay đi bất cứ lúc nào, một bàn tay lớn đã đặt lên người nó.
“Ông chú đó rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy? Mình đã nhân từ đề nghị hẹn hò trước như vậy, tại sao lại từ chối chứ? Lẽ nào ông ta có cái suy nghĩ cổ hủ là phải từ chối một lần cho có lệ sao? Thiệt tình, đường đường là một ông chú mà cũng bày đặt đủ trò.”
“Ai biết! Vẹt phải đi đây! Vẹt có chỗ phải đi!”
Vẹt đập cánh phần phật. Nhưng bàn tay của Yuan khá nặng. Ánh mắt Yuan vẫn dán chặt vào trần nhà.
“Ông chú đó cũng nói là sẽ đi. Và đã đi thật. Lẽ nào ông ta mong mình sẽ đuổi theo ư? Ha! Nằm mơ đi.”
“Nằm mơ đi! Nằm mơ đi!”
Vẹt theo thói quen lặp lại lời của Yuan và vỗ cánh thật mạnh. Sau vài lần cố gắng nữa, Vẹt mới thoát ra khỏi tay Yuan. Nó bay một vòng lớn quanh phòng khách, khoe bộ lông trắng muốt bóng bẩy của mình.
“Hầu tước! Nằm mơ đi! Công tước!”
“Phải, đúng là nằm mơ đi.”
“Không, Hầu tước, Công tước! Công tước!”
“Mày bị hỏng à? Hầu tước là tao, còn Công tước là ông chú đó.”
Yuan vừa nhìn trần nhà vừa mắng con vẹt. Nhưng đột nhiên, khuôn mặt của Gillen xuất hiện trong tầm mắt hắn.
“...Giật... cả, mình.”
Vì quá kinh ngạc, Yuan đã hành động ngớ ngẩn hơn bình thường. Hắn từ từ chớp mắt. Gillen, người lúc nãy còn làm cao bỏ đi như thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa, đang ở ngay đó. Dù hắn có chớp mắt bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn đang đứng cạnh ghế sofa và nhìn xuống Yuan.
“...Cái, cái gì vậy?”
Yuan vịn vào lưng ghế sofa và đứng dậy. Gillen lùi lại vài bước, ngập ngừng cắn môi.
“Không phải lúc nãy ngài đã đi rồi sao? Sao lại đến đây nữa? Chắc không phải ngài định nói là trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó ngài đã đổi ý đấy chứ.”
Yuan nhanh chóng ra vẻ lấy lại bình tĩnh, nhếch mép cười mỉa mai. Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo thốt ra từ miệng Gillen, Yuan cũng không thể cười được nữa.
“Không, ta đã đổi ý.”
“...Ngài nói gì cơ?”
“Ta nói, ta đã đổi ý.”
Gillen hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống bên cạnh Yuan. Yuan giật mình, khẽ nhích mông ra sau. Hắn có cảm giác như Gillen đột nhiên đến quá gần, dù thực tế giữa họ vẫn còn khoảng cách bằng ba gang tay.
“Yuan, ta sẽ chấp nhận lời đề nghị của cậu.”
“...Thật sao, ngài thật lòng chứ?”
“Phải. Như lời cậu nói. Bây giờ ta cần cậu.”
Gillen nói nhỏ với một vẻ mặt nghiêm túc không một chút đùa cợt. Đôi mắt anh khi nói những lời đó sâu thăm thẳm đến nỗi Yuan cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Như thể có thứ gì đó mắc kẹt giữa cổ họng, mà thứ đó lại giống như trái tim của mình... một cảm giác rất kỳ lạ.
Thịch, thịch, thịch. Tiếng tim đập vang lên to bất thường ngay gần cổ họng.
“Hãy giả vờ hẹn hò với ta trong một thời gian.”
“...”
“Hãy giả vờ yêu ta trước mặt mọi người.”
Thịch, thịch, thịch.
“Hãy trở thành người yêu của ta, Yuan.”
Thịch, thịch, thịch!
Tiếng tim đập như còi tàu hú vang vọng bên tai Yuan. Hắn khó khăn lắm mới mở được miệng.
“Tại sao…”
Tại sao ngài lại đổi ý, ngài vừa mới làm giá đó mà, bây giờ quay lại thì nghĩ tôi sẽ chấp nhận sao, nếu ngài đồng ý ngay lúc tôi nói thì tôi đã chấp nhận ngay rồi, nhưng bây giờ thì tôi phải suy nghĩ lại đã... Nhiều lời muốn nói lởn vởn trong miệng rồi tan biến. Và cuối cùng.
“...Đ-được thôi.”
Lời được thốt ra khỏi miệng chỉ có duy nhất một câu này.
Bản dịch Tôi Bị Nam Phụ Trong Truyện Tình Của Con Gái Đá của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.