Bản dịch Tôi Bị Nam Phụ Trong Truyện Tình Của Con Gái Đá của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 37
Tác giả: 유테
Dịch: Cheese
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Đúng vậy. Hai người họ đã hẹn gặp nhau. Sau vài ngày bàn bạc đủ thứ qua quả cầu liên lạc, kẻ khác nhìn vào chắc gọi là cãi nhau thì đúng hơn, hai người đàn ông cuối cùng đã quyết định địa điểm gặp mặt đầu tiên. Đó chính là một tiệm may.
Yuan đến tiệm may trong một bộ trang phục hết sức đơn giản với áo sơ mi có diềm xếp nếp và quần dài. Trước sự xuất hiện của một mỹ nam kiệt xuất, các nhân viên tiệm may ngẩn người ra, đến nỗi không kịp chào hỏi, mãi mới lắp bắp chào được. Vì đây là chuyện xảy ra như cơm bữa nên Yuan độ lượng vẫy tay tha thứ cho sự thất lễ của các nhân viên. Cũng có một phần là do sự cảm động và những lời cảm tạ quá mức mà Ricardo thể hiện ngày hôm qua đã khiến hắn có phần chai lì hơn.
“Thi-thiên thần, à không, thưa ngài Hầu tước Hampton..., cảm ơn ngài đã ghé thăm tiệm may của Madame de Seiner. Hôm nay ngài đến xem trang phục nào ạ?”
Một nhân viên dũng cảm bước ra phía trước, run rẩy hỏi. Theo lễ nghi, khi đối mặt với một quý tộc cấp cao, đương nhiên phải cúi đầu và không được nhìn thẳng vào mắt, nhưng nhân viên đó dường như đã quên hết những điều đó, cứ liếc mắt lên nhìn như muốn nuốt chửng lấy khuôn mặt của Yuan. Cảnh tượng như thế, Yuan cũng đã quá quen thuộc.
“Ta đến để đặt may trang phục cho Lễ Tạ ơn Thu hoạch. Ta có cả bạn đồng hành nữa, nên sẽ đợi đến khi người đó tới. Chủ tiệm đâu?”
“Dạ... dạ? À, chủ tiệm, à không, Madame de Seiner đang ở trong xưởng may vì đơn đặt hàng cho Lễ Tạ ơn Thu hoạch đang dồn dập ạ. Bà ấy sẽ sớm ra thôi, xin ngài hãy dùng chút đồ ăn nhẹ và đợi một lát ạ.”
Nhân viên đó lắp bắp mãi mới trả lời xong. Yuan chỉ gật đầu rồi bắt đầu nhìn ngắm những bộ trang phục mẫu được treo trong tiệm với ánh mắt không chút cảm xúc. Các nhân viên nuốt nước bọt ừng ực rồi lén lút đi ngang như cua đến bên cạnh những con ma-nơ-canh treo đồ mẫu. Có lẽ là để mong lọt vào mắt xanh của Yuan. Nhưng trên gương mặt Yuan không hề có lấy một chút hứng thú.
Lúc đó, cửa tiệm kêu leng keng và một vị khách mới bước vào. Các nhân viên, vốn đang ngây ngất trước vẻ đẹp của Yuan, chậm một nhịp mới nhận ra vị khách, vội vàng xếp hàng và cúi đầu.
“Kính chào ngài Công tước Blake, thật vinh hạnh cho tiệm may Madame de Seiner được ngài ghé thăm!”
“Ồ, phải. Mọi người vẫn khỏe chứ.”
Gillen vui vẻ chào các nhân viên rồi tiến về phía chiếc ghế sofa nơi Yuan đang ngồi. Tất cả các nhân viên đều kinh ngạc ngẩng đầu lên. Hiện tại ở Đế quốc Moore, ít nhất là trong thủ đô này, gần như không có ai là không biết về vụ bê bối giữa Yuan và Gillen.
Đặc biệt, chuyện Yuan ghét cay ghét đắng công tước Gillen thì đã quá nổi tiếng. Vụ việc mấy tháng trước, khi Yuan được cho là đã dùng loa ma thuật tuyên bố 'xuất hiện trước mặt tôi nữa thì tôi sẽ giết chết' từ tiệm đá quý bên kia đường, vẫn được người ta bàn tán mãi và đương nhiên như mọi tin đồn khác, câu chuyện đã được thêm mắm dặm muối và bóp méo đi ít nhiều.
Vậy mà bây giờ, Gillen lại thản nhiên ngồi xuống đối diện Yuan và gọi tên hắn một cách thân mật.
“Yuan.”
“Thưa ngài Công tước. Ngài đến muộn.”
Thậm chí Yuan cũng trả lời một cách thản nhiên!
“Xin lỗi nhé. Ta đâu có thể dịch chuyển tức thời như cậu. Thông cảm cho ta đi.”
“Tôi cũng đi bằng xe ngựa đến đấy.”
“Ha ha ha! Vậy thì lời biện minh của ta không ăn thua rồi. Thật lòng xin lỗi nhé.”
Đồng tử của các nhân viên run lên. Bởi vì một tình huống hoàn toàn khác với những gì báo chí hay tin đồn lan truyền đang diễn ra ngay trước mắt họ.
Yuan và Gillen trông không giống kẻ thù không đội trời chung, cũng chẳng có vẻ như sắp lao vào giết nhau, và dường như cũng không có cuộc chiến pheromone nào cả. Ngược lại, trông họ như thể đã hẹn trước để gặp nhau ở đây...
“Bạn đồng hành của ta đến rồi, giờ thì gọi Madame de Seiner ra được rồi chứ?”
Yuan thản nhiên nói.
‘Họ thật sự đã hẹn gặp nhau!’
Ngay khi nhận ra sự thật đó, các nhân viên mỗi người một việc bắt đầu hành động một cách tất bật.
“Vâng, tôi đi gọi ngay!”
“Tôi sẽ mang đồ ăn nhẹ ra cho ngài Công tước.”
“Hai vị trông thật xứng đôi.”
“Có phải cả hai vị đều đến để đặt may lễ phục cho Lễ Tạ ơn Thu hoạch không ạ?”
Tiếng nói chồng chéo lên nhau, không khí trở nên hỗn loạn. Gillen nhìn họ và cười lớn.
“Ha! Ha! Ha! Bình tĩnh nào. Chúng ta đến đây với tư cách là một cặp đôi rất thân mật. Cứ thong thả mà làm việc đi.”
“V-vâng! Xin lỗi ngài!”
Các nhân viên sau khi tiếp nhận một thông tin mới, một thông tin chắc chắn sẽ trở thành một chủ đề cực nóng, cúi đầu một cách cứng nhắc.
Gillon nhìn vào gáy đang lùi vội của họ và mỉm cười hài lòng.
Tốt rồi.
Chiến lược mà Yuan và Gillen đã chụm đầu vào nhau bàn bạc qua quả cầu liên lạc mấy ngày qua là như sau.
Đầu tiên, họ sẽ cố ý xuất hiện cùng nhau vài lần ở trung tâm thành phố, chẳng hạn như đi dạo, mua sắm, hay ngồi uống trà với vẻ thân mật. Tuy nhiên, số lần xuất hiện phải được khống chế vừa phải. Như vậy mọi người sẽ dễ dàng tự mình tưởng tượng và thêu dệt câu chuyện theo những cách khác nhau.
Họ quyết định đi theo đúng lối mòn mà những tin đồn đã quấy rối Gillen từng lan truyền. Giờ đây, tin đồn về việc hai người họ cùng nhau đặt may lễ phục cho Lễ Tạ ơn Thu hoạch sẽ bắt đầu lan ra. Trong thời gian tới, Gillen dự định sẽ chỉ yên tĩnh quan sát xem tin đồn ấy sẽ bay xa đến đâu, và được người ta thêm mắm dặm muối như thế nào.
Cách chắc chắn nhất để tạo ra một tin đồn đáng tin chính là phối hợp trang phục.
Chọn tông màu hoặc kiểu dáng giống nhau, kèm theo phụ kiện đồng bộ, đó là truyền thống lâu đời dùng để ngầm tuyên bố rằng hai người là một cặp. Thế nhưng, Yuan và Gillen đã xung đột ngay từ bước khởi đầu của truyền thống đó.
“Ta thích thứ gì đó đơn giản hơn. Màu sắc thì cũng là màu đen hoặc xanh navy—”
“Ngài đi dự đám tang đấy à? Phải thật lộng lẫy và tươi sáng thì mới thu hút ánh nhìn chứ. Thật không biết phải làm gì với một ông chú không biết gì về thẩm mỹ như ngài nữa…”
“Cái gì? Ta sành điệu lắm đấy nhé? Ngày xưa ta còn được bình chọn là quý ông ăn mặc đẹp nhất đấy!”
Dù không thể phản bác được từ 'ông chú', nhưng lời nói 'không biết gì về thẩm mỹ' thì thật khó mà bỏ qua. Thực tế, Gillen sở hữu một ngoại hình được nhiều người ngưỡng mộ, và nhờ có chiều cao cùng vóc dáng cân đối, anh thường được nhắc đến như một trong những Alpha trội hàng đầu của đế quốc. Nói tóm lại, anh là người mặc gì cũng đẹp.
“Lúc nào cũng chỉ mặc mấy màu ảm đạm với quần áo bó sát vào người nên trông mới tàm tạm vậy thôi. Ngài Công tước không có mắt nhìn thiết kế. Gu thẩm mỹ cũng kém nữa. Tôi đoán ngày nào cũng để quản gia hoặc nữ hầu trưởng chọn đồ cho đúng không.”
“...”
Đúng là mỗi ngày nữ hầu trưởng đều chọn quần áo cho anh. Thỉnh thoảng khi có những bữa tiệc lớn, anh cũng mặc theo những gì Cecilia hoặc chủ tiệm may đề xuất.
“Ngài nên mua vài cuốn tạp chí do tiệm may phát hành mà đọc đi. Đừng có chỉ gọi người đến dinh thự rồi đặt may hoặc mua theo những gì có trong ca-ta-lô, mà hãy tự mình chọn quần áo và phối đồ xem sao.”
“...Ta biết rồi, nên là—”
“Thành thật mà nói, việc ngài mặc cả cây một màu trông cũng rất quê mùa. Tóc lúc nào cũng vuốt ngược bằng pomade đúng không? Cứ khăng khăng giữ cái vẻ ngoài rập khuôn đó nên lại càng—”
“Biết rồi! Ta biết rồi! Đừng lải nhải nữa được không!”
Gillen hét lên, làm động tác bịt tai lại như thể đã phát ngán. Anh xua tay lia lịa về phía Madame de Seiner.
“Không phải màu tối, cứ màu sáng cho ta! Cho xem những bộ lộng lẫy và có nhiều trang sức vào. Đá quý hay cravat, khăn choàng, găng tay, có gì cứ mang hết ra đây!”
Được chưa? Hài lòng chưa? Gillen nhìn Yuan với vẻ mặt như vậy. Yuan hờn dỗi quay mặt đi và im lặng. Nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ để Gillen nhận ra rằng Yuan đã có chút hài lòng.
“Thưa... ngài Công tước, có thật là ngài sẽ tham dự tiệc cùng với ngài Hầu tước không ạ? Nếu cuộc tranh luận của hai vị có vẻ sẽ kéo dài, chúng tôi có thể đến tận dinh phục vụ riêng cũng được ạ.”
Madame de Seiner thì thầm vào tai Gillen. Nhưng Gillen còn chưa kịp trả lời, Yuan đã cắt ngang.
“Thì thầm to nhỏ gì đấy?”
Giọng điệu y hệt một ông chồng đến bắt gian vợ mình. Madame de Seiner giật mình hoảng hốt, chỉnh lại tư thế và nói lớn hơn.
“Dạ không có gì ạ, chỉ là thấy hai vị có vẻ gặp khó khăn trong việc thống nhất ý kiến... nên tôi đã đề nghị để tiệm chúng tôi mang lễ phục đến tận dinh cho tiện thôi ạ.”
“Khó khăn? Chẳng có gì khó khăn cả, bà nói gì vậy?”
Yuan nhíu mày hỏi. Gillen ở bên cạnh lịch sự vỗ vỗ vào đầu gối Yuan để khuyên can, rồi nói với Madame de Seiner.
“Phải, ta cũng không hiểu lời của Madame. Chúng ta chỉ đang trong quá trình điều chỉnh ý kiến để phối hợp trang phục thôi. Đừng lo quá. Nhìn là biết chúng ta là một cặp đôi thân mật rồi mà.”
Gillen vừa nói vừa nắm chặt lấy đầu gối của Yuan, nhe răng cười. Yuan liếc xuống bàn tay to lớn đang nắm lấy đầu gối mình, nhưng không nói gì khác.
Một cặp đôi thân mật thật sự... ư? Trông có vẻ không giống, mà lại cũng có vẻ giống. Madame de Seiner trong lòng thì bối rối, nhưng ngoài mặt vẫn giữ một nụ cười phục vụ chuyên nghiệp.
“Ra là vậy ạ. Chắc là do tôi đã hiểu lầm. Dù sao thì hai vị đều là Alpha trội nên cuộc đối thoại có thể hơi mạnh mẽ một chút, hô hô. Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị ngay, xin hai vị hãy dùng đồ ăn nhẹ và đợi một lát. Thưa ngài Công tước, và thưa ngài Hầu tước.”
Madame de Seiner chào rồi cùng vài nhân viên lui vào phía sau. Ngay khi cánh cửa khép lại, Gillen khẽ thở dài, giọng trầm xuống.
“Này, Yuan. Cậu thật sự định như vậy sao?”
Anh hạ giọng, nghiến răng hỏi.
“Tôi làm sao ạ?”
Yuan trơ tráo hỏi lại.
“Chúng ta ra ngoài là để trông giống một cặp đôi thân mật, cứ cãi nhau mãi thì tính sao đây? Cố mà nói chuyện một cách tử tế và lịch sự hơn đi.”
“Vậy thì ngài Công tước cũng nên chiều tôi một chút đi chứ. Một người như ngài Công tước lại đi hẹn hò với một Alpha trội kém hai mươi tuổi, một pháp sư thiên tài với vẻ đẹp mỹ miều và là một quý tộc cấp cao, mà lại cứ cứng đầu như vậy có hợp lý không?”
“Chuyện đó...!”
Nghĩ lại thì, lời của Yuan cũng không sai. Một người đàn ông Alpha bình thường sẽ hết mực cưng chiều đối tượng hẹn hò của mình. Họ sẽ cố tình thể hiện một dáng vẻ lịch sự, lễ phép và tận tụy như thể đang đối đãi với một công chúa, và ngay khoảnh khắc có người khác dòm ngó đến bạn đồng hành của mình, họ sẽ tỏa ra pheromone đầy tính công kích để uy hiếp.
Tính chiếm hữu của Alpha mạnh mẽ đến mức đó. Sau khi dỗ ngọt và quyến rũ đối phương, chúng sẽ khiến người đó mang trong mình dòng dõi của mình để trói buộc họ bên cạnh mãi mãi, đó chính là bản chất của Alpha.
Từ trước đến nay, Gillen chưa từng gặp ai khiến anh cảm thấy cái gọi là ham muốn sở hữu hay chiếm hữu đó. Thỉnh thoảng cũng có lúc anh có những ham muốn tình dục do bị kích thích bởi pheromone của Omega cố tình tiếp cận, nhưng vì chẳng có tình cảm với đối phương nên những thứ như sự chấp niệm không thể nào nảy sinh được.
‘Từ bây giờ mình phải bắt chước làm một tên Alpha ngu ngốc bị tình làm mờ mắt như vậy sao…’
Gillen khẽ rên rỉ một tiếng. Anh lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.
Khuôn mặt ấy đẹp đến chói mắt, mái tóc mềm mại như thể được tạo ra từ bạc nguyên chất nung chảy, hàng mi dài cong vút màu xám bạc, và bên dưới đó là đôi mắt xanh trong trẻo và thanh khiết... Sống mũi cao thẳng sắc sảo, và sắc hồng phảng phất trên làn da trắng nõn mềm mại, tất cả đều đáng kinh ngạc đến nhường nào.
Mái tóc ngắn buông xuống dưới chiếc cổ dài càng tôn thêm đường nét thanh tú ấy, và các loại trang sức cùng y phục lộng lẫy càng làm tôn lên nhan sắc của Yuan. Thậm chí còn có ảo giác rằng đó không phải là ánh sáng phát ra từ đá quý, sợi vàng hay lụa là, mà là hào quang toát ra từ chính cơ thể Yuan.
Nghĩ lại thì việc Đại tư tế Marius điên khùng chỉ xem Yuan như một cái bình chứa thần lực cũng dễ hiểu. Yuan thật sự là một sinh vật được Thượng đế dụng công tạo tác. Không, hắn trông chẳng khác gì vị thần ấy hóa thân xuống trần.
Thực ra nghĩ lại, suốt cả hai kiếp sống, Gillen cũng chưa từng thấy ai đẹp trai đến mức này. Dĩ nhiên Hexion, Cecilia, và cả bản thân Gillen cũng đều sở hữu ngoại hình xuất chúng. Dù gì thì họ cũng là nhân vật chính và nhân vật phụ chủ chốt cơ mà. Nhưng Yuan chỉ đơn giản là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
‘Đẹp thế này mà chỉ là nam phụ à? Tác giả đúng là điên rồi.’
Gillen vô thức nghĩ vậy. Cho đến khi Yuan, cảm nhận được ánh mắt của Gillen liền mở miệng.
“Nhìn gì đấy? Nước miếng chảy ra kìa. Ngậm miệng lại đi.”
…À, đúng rồi. Đây chính là lý do hắn chỉ là nam phụ.
Bản dịch Tôi Bị Nam Phụ Trong Truyện Tình Của Con Gái Đá của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
=)))))))))) mắ thiệt chứ