Zero Nine lùi lại một bước rồi ngồi xuống chiếc bàn thấp trước mặt. Cậu đặt tay lên hai đầu gối Hexion, ánh mắt chầm chậm miết dọc cơ thể trần trụi kia, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm điêu khắc.
Hexion chợt nghĩ, so với những cái chạm tay hay môi khi nãy, ánh nhìn này còn khiến anh ngứa ngáy hơn.
Chỉ cần Hexion hơi vặn người, như thể thấy khó chịu, ánh mắt ấy liền trượt xuống phần hông, dừng lại nơi khớp háng đang khẽ động. Cảm giác như ánh nhìn ấy đang lướt qua từng thớ cơ dưới da.
Bất giác, Hexion thấy miệng mình khô khốc.
Ra là vậy - anh nghĩ.
Mình đã bảo cậu ta học rất nhanh, nhưng không ngờ đến cả cách khiến người khác hứng lên cũng học được rồi sao.
Hexion tựa hờ cánh tay đang khoác áo choàng lên tay vịn sofa, khẽ nghiêng đầu, mỉm cười đối mắt với cậu.
Mũi chân anh lướt chậm qua bắp chân Zero Nine.
Bàn chân trắng nhợt, không mang gì ngoài đôi tất dài và đai giữ tất, chậm rãi miết dọc theo mặt trong cẳng chân cậu, cho đến khi nhẹ nhàng chạm vào mặt trong đầu gối.
Và ngay lúc đó, Zero Nine bất ngờ bật dậy!
Bóng tối phủ lên gương mặt điển trai làm mờ đi biểu cảm chàng trai ấy. Cậu ta lê dép phát ra tiếng sột soạt, vội vã trốn vào phòng riêng của mình.
Rầm - âm thanh cánh cửa đóng sầm lại vang lên.
Hexion - với tấm thân gần như trần trụi - vẫn còn ngồi một mình trên sofa giữa phòng khách.
Anh đưa tay lên đỡ trán, khẽ day một cái.
Phải rồi, dù sao cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hexion đã nghĩ nếu Zero Nine biết được điều mình đang nghĩ lúc này, chắc chắn cậu ta sẽ giận lắm cho xem.
Hexion tận hưởng cơ thể đang lửng lơ trong cơn hưng phấn chưa tan hết, sau đó khoác lại chiếc áo choàng, thầm nghĩ: kiên nhẫn một chút cũng thú vị, nhưng để một người tự dập đống lửa cậu ta thổi bùng lên thì thật nực cười làm sao.
—
Sáng hôm sau, Hexion đã bận rộn ngay từ sớm.
Những Esper mang đầy bất mãn chính là đám không chịu nghe theo lệnh tập hợp hôm qua.
Số vừa trở về từ nhiệm vụ có vẻ ngoan ngoãn hơn sau khi tận mắt chứng kiến thái độ của Hexion, nhưng những kẻ không có mặt hôm qua lại không thể chấp nhận nổi việc mình bị đẩy xuống cuối danh sách guiding.
Sau khi bước ra khỏi thang máy tầng 62, Hexion ngồi xuống chiếc sofa bên cửa sổ kính toàn cảnh. Anh nhâm nhi ly cà phê trong tay, còn Zero Nine ngồi cạnh với gương mặt vẫn còn lờ đờ vì ngái ngủ.
“Đinh.” Ngay sau đó, thang máy dừng lại ở tầng 62. Thứ bước ra với tiếng động ầm ầm đương nhiên là một Esper. À, người thứ mấy trong sáng rồi nhỉ? Phải rồi, người thứ sáu. Hexion bắt đầu cảm thấy phiền phức. Thế nên…
“Không thể tin được, tại sao tôi lại bị xếp xuống cuối…!”
“Zero Nine.”
“Ngài lại định đập hắn vào thang máy rồi gửi xuống tiếp sao?”
“Không.” Hexion nhấp một ngụm cà phê rồi đặt cốc xuống.
“Vứt hắn ra ngoài cửa sổ đi.”
Zero Nine chỉ mới rời khỏi phòng thí nghiệm được vài ngày, dù từng sống ngoài xã hội khi còn là thiếu niên, nhưng từ đó về sau, cậu bị A quốc bắt cóc và sống trong phòng thí nghiệm suốt nên thành ra khá thiếu hụt kiến thức thông thường. Thế nên, cậu không chút nghi ngờ lập tức làm theo lời Hexion nói, nhấc bổng Esper kia lên.
“Này! Gì, cái gì thế này!”
Và rồi Esper đó lập tức đập mạnh vào tấm kính lớn. Rầm! Tấm kính toàn cảnh vỡ tan trong chớp mắt, và theo lẽ đương nhiên hắn bị ném thẳng ra ngoài tầng 62. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, nhưng Hexion vẫn thản nhiên nhấm nháp ly cà phê như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Zero Nine chợt thấy hơi thắc mắc, cậu hỏi:
“Vậy có ổn không?”
“Không chết được.”
“Ừm, chắc vậy nhỉ.”
Không một Esper nào yếu đến mức chết vì rơi xuống từ tầng 62 cả.
Người trước thì bị nhét vào thang máy, máu me be bét đưa xuống, kẻ thì khỏi cần thang máy, bay thẳng xuống tầng 1 luôn. Nhìn những cảnh đó, các Esper còn lại bắt đầu nghĩ: “Thôi tạm thời cứ giả vờ nghe lời cái đã.”
Đặc biệt là việc đích thân đập vỡ cả kính toàn cảnh rồi ném xuống tầng 1 - cử chỉ “ân cần” đó dường như quá gây sốc, đến mức chẳng còn ai dám lên nữa.
Thấy cuối cùng cũng được yên tĩnh, Hexion khẽ mỉm cười:
“Vậy bây giờ ta cũng nên đi làm việc thôi nhỉ?”
“Làm việc ạ?”
“Phải cho họ chút thời gian sửa cái kính lớn này chứ.”
Hexion nâng đồng hồ lên, báo cho phòng quản lý biết kính toàn cảnh đã vỡ, rồi kiểm tra vị trí xuất hiện của dị quái trong hôm nay. Tuy mới sáng sớm nhưng đã có hiện tượng dị quái xuất hiện ở ba khu vực lân cận.
Bíp, bíp.
Trong số đó chỉ có hai chỗ phát ra tín hiệu, có vẻ đã có ai đó lên đường xử lý rồi. Khi thấy vẫn còn một địa điểm chưa ai chọn, Hexion liền chọn nó. Bíp, một âm báo vang lên khi nhiệm vụ được xác nhận, toàn bộ khu vực quanh đó được khoanh bằng một vòng tròn đỏ, kèm theo cái tên “Zero Nine” hiển thị bên cạnh.
Hexion chạm nhẹ lên vị trí vài lần kiểm tra thông tin về dị quái. À, bảo sao mãi chưa ai xử lý cái này.
[Dị quái cỡ lớn xuất hiện]
[213m, phán đoán cấp 3. Khu rừng thuộc khu bảo hộ A.]
Hexion và Zero Nine bước vào thang máy và đi xuống tầng 5, vì họ không cần đi bộ hay sử dụng phương tiện khác để đến khu bảo hộ A.
Dù là ở Khu Sinh hoạt hay nơi nào khác, để đối phó với sự xuất hiện của dị quái, lúc nào cũng có ít nhất một Esper có năng lực dịch chuyển không gian được điều đến.
Và…
“…Mấy người là cái quái gì thế, đcm???”
“Ồ.”
Một gương mặt quen thuộc, là Jasper. Vừa thấy Hexion và Zero Nine, Jasper lập tức nhăn nhó mặt mày đến méo xệch. Có lẽ vì là Esper nên hắn hồi phục khá nhanh dù bị gãy xương toàn thân. Jasper gõ gõ vào đồng hồ của mình, nhăn mặt khi thấy cái tên Zero Nine được phân công xử lý dị quái cỡ lớn.
“Chỉ có hai người mà đòi đi săn dị quái cỡ lớn? Điên cả đôi hay gì?”
Hexion chỉ nhún vai, còn Zero Nine trước giờ chỉ từng thấy mấy con quái nhỏ bị nhốt trong phòng thí nghiệm. Nói cách khác, cậu chẳng biết chuyện này có điên hay không. Điều khiến cậu suy nghĩ là ngạc nhiên thay, dù từng bị hành ra bã nhưng Jasper vẫn tỏ ra khá tử tế.
“Tôi sẽ cho thêm một Esper khác đi cùng hai người.”
“Cứ để vậy đi.”
“Này, người ta đã nghĩ cho rồi mà còn…”
“À, thế cũng được.” Hexion như vừa nảy ra một ý hay, vươn tay túm lấy cổ áo Jasper.
“Đi tham quan một chuyến cũng không tệ.”
“Tham quan? Anh không thấy tôi còn phải làm việc ở đây à?”
“Mười phút.”
“Hả?”
“Xử lý dị quái cỡ lớn trong vòng mười phút, hoặc ít hơn.”
“…Anh bị điên thật hả? Hay là ngây ngô không biết tí gì về thế giới này? Nghe bảo từng lăn lộn ngoài chiến trường cơ mà!”
“Không phải tôi, cậu mới là người không biết thế giới này vận hành như thế nào.”
Thấy Hexion vươn tay về phía Zero Nine trong khi vẫn đang nắm cổ áo mình, Jasper nhìn anh bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Nhưng trong đôi mắt xám tro ấy không hề có lấy một chút do dự. Jasper nuốt nước bọt đánh ực. Thật ra… hắn cũng có hơi tò mò, Esper đời đầu, kẻ được gọi là thảm họa kia rốt cuộc sở hữu sức mạnh khủng bố đến mức nào?
Jasper hiểu rõ năng lực chiến đấu của mình không thuộc hàng xuất sắc, nhưng ít nhất cũng ở mức trung bình. Ấy vậy mà hắn chẳng thể làm được trò mèo gì trước cái tên thảm họa Zero Nine kia. Cuối cùng, Jasper chỉ còn biết cười gằn, nắm lấy cổ tay Hexion đang túm áo mình.
“Đừng có mà hối hận đấy.”
Ngay sau đó, cả ba người lập tức biến mất khỏi căn phòng. Chỉ vừa chớp mắt, nơi họ đứng đã là một khu rừng rộng lớn. Vì đây là khu vực bảo hộ nên không bị khai phá. Việc một loại dị quái cỡ lớn xuất hiện tại nơi thế này thật đúng là vận may trời ban. Nếu nó xuất hiện ngay giữa trung tâm thành phố thì không thể đo đếm nổi tổn thất về người và của.
Hexion đảo mắt quan sát xung quanh, cũng không có ai gần đây có thể bị cuốn vào năng lực của Zero Nine. Hexion biết rõ mỗi khi Zero Nine sử dụng năng lực, cậu thường tỏ ra khá dửng dưng. Phải rồi, bởi vì cậu thậm chí còn chưa phát huy 0.001% công suất thật sự của mình, nên người ta chẳng thể hiểu rốt cuộc cậu đang làm gì, hay thậm chí là có làm gì không.
Zero Nine hít một hơi sâu mùi núi rừng trong lành, sau đó đảo mắt quan sát xung quanh.
Đây là một khu rừng rộng lớn, tươi mát. Khi còn nhỏ, dù từng sống bên ngoài phòng thí nghiệm một thời gian, nhưng cậu chỉ sống ở thành phố, nên chưa bao giờ được tận mắt thấy một khu rừng to đến thế này.
Lúc ấy, Jasper cúi thấp người.
“Ở đằng kia.”
Không thấy được dị quái cỡ đại mới là chuyện lạ - bởi nó cao hơn 200 mét cơ mà. Hexion rút tay ra khỏi túi áo khoác, chỉ về phía quái vật đang vươn mình nhô lên. Theo phản xạ, ánh mắt Zero Nine cũng tự nhiên hướng về phía con quái đó.
Con quái vật hiện ra giữa tán rừng trông giống như một con tắc kè hoa. Nhưng nơi lẽ ra phải là đôi mắt của tắc kè, lại bị thay thế bằng hàng trăm nhãn cầu người. Trên những khối gai xương lồi lên, hàng nghìn bàn tay người mọc tua tủa, dựng lên hàng nghìn móng vuốt sắc nhọn. Trông lớp da đỏ lòm như thể bị lột ra, chỉ còn trơ lại cơ bắp thô nhầy, máu mủ tươm chảy ròng ròng. Nó di chuyển rất chậm, nên có vẻ vẫn chưa phát hiện ra bọn họ.
“Cậu làm được chứ?”
Zero Nine không trả lời, vẫn không rời mắt khỏi con quái vật ấy, trong đầu thầm nghĩ: Mình nên dùng sức đến mức nào đây?
Zero Nine bắt đầu khơi dậy năng lực, chỉ một chút thôi, thật ít. Nhưng chỉ với từng đó thôi, cũng đã mạnh hơn tất cả những Esper cậu từng thấy.
À… chắc con đó chịu được cỡ này nhỉ. Giống như một đứa trẻ suốt buổi phải ngồi nghiêm chỉnh cuối cùng cũng được vươn vai, năng lực dị biệt của Zero Nine bắt đầu phát huy.
Jasper rõ ràng cảm nhận được Zero Nine đang khai mở năng lực. Thế nhưng con quái vật khổng lồ kia vẫn chậm rãi, nặng nề bước đi, như thể chẳng có chuyện gì.
“Không đời nào một mình xử lý được một con quái vật cỡ đó.”
*****
Tôi tụt quần ra rồi mà anh lại chạy á???
Nói chứ chương trước nhờ hai từ sờ đùi mà iem được tăng tận 2k view=)))))))