“Khoảng hai năm sau khi chiến tranh xảy ra, chúng bắt đầu ép các Esper sắp bạo phát bằng thuốc rồi ném sang phe Liên minh như hàng tá quả bom sắp nổ.”
“Ừ… Đúng vậy.” Elijah nhíu mày đáp. Dù người ta nói các Esper không giống con người, nhưng sự thật họ vẫn mang hình hài của nhân loại.
Chính vì thế, ngay cả Elijah cũng cảm thấy phản cảm với kế hoạch điên rồ đó.
A Quốc đã nhồi nhét các Esper tẩm đầy thuốc lên chiến cơ rồi ném thẳng vào giữa lòng chiến tuyến địch.
Khi các Esper tỉnh lại giữa cơn mê thuốc, họ lập tức rơi vào trạng thái bạo phát, và cứ thế “bùm” một phát, thổi bay tan tành cả khu thuộc phe Liên minh.
“Nhưng cũng nhờ việc liên tục bị A quốc dập tơi tả đó, mới phát hiện được sự tồn tại của guide.”
“Hình như một trong số quân nhân đang cố khống chế Esper bạo phát khi ấy là Guide.”
“May mà Liên minh phát hiện ra trước.”
Hành vi tiếp xúc nhằm mục đích chế ngự ấy chính là guiding.
Lần đầu tiên Esper trong trạng thái bạo phát được xoa dịu.
Tất nhiên, chuyện này không được phép tiết lộ, những ai từng tiếp xúc với Esper khi ấy đều bị đưa đi điều tra xét nghiệm.
Và rồi, người ta phát hiện là guide…
“Khổ chết mẹ ra.”
“Xin cậu đừng nói như vậy.”
Elija nghiêm mặt lại, nhưng mặc cho hắn nghiêm túc đến đâu, sự thật vẫn là sự thật.
Esper thì tấn công ầm ầm, nhưng Guide tìm thấy chỉ có một.
Hexion thầm nghĩ may mà mình không phải Guide đầu tiên.
Sau đó, quân đội Liên minh điên cuồng tìm thêm các Guide trong hàng ngũ của mình.
Và khoảng một năm sau sự việc ấy, Hexion đã bộc lộ năng lực.
“Khi đó, tính cả tôi thì có tổng cộng mười hai Guide.”
Nếu so với số lượng Esper thì đúng là con số ít ỏi đến nực cười. Nhưng chiến tranh là gì chứ? Đó là nơi mà không ai được phép nói câu không thể.
Hễ A Quốc tung Esper là các Guide lập tức phải lao đến. Chế ngự, tìm cách tiếp cận, và việc chạm vào những kẻ điên loạn lao vào như thú hoang kia là một việc vô cùng gian nan.
Khi Hexion còn đang đắm chìm trong ký ức cũ, Elijah lặng lẽ liếc nhìn anh rồi lên tiếng hỏi.
“Nói sao chứ, cậu cũng là “huyền thoại” mà, đúng không?”
“Làm ơn đừng gọi tôi bằng cái danh xưng chết tiệt đó.”
“Hồi chiến tranh, cậu từng kẹt trong một hang động sập với năm Esper trong vùng địch suốt mười ngày… rồi cuối cùng còn dụ được hết đưa về nữa.”
“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, như cứt ấy.”
Hexion tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Không hẳn là bực bội thật, mà giống như cách biểu lộ sự khó chịu nhằm cắt đứt câu chuyện. Elijah im bặt, mím môi.
Rồi hắn nhận ra điện thoại của mình đang đổ chuông, bắt máy ngay.
“À, giải độc xong hết rồi à? Tôi sẽ đến đó. Vị trí? A-13? Hiểu rồi.”
Elijah cúp máy rồi quay sang nhìn Hexion. Hexion cảm thấy khá vui vì cuối cùng cũng có thể kết thúc cuộc trò chuyện nhàm chán này.
Elijah đi qua cánh cửa trông như két sắt ngân hàng, rồi tiếp tục bước dọc hành lang dưới lòng đất. Hexion ung dung theo sát bên cạnh. Elijah nói:
“Chắc sẽ không khó xử đâu.”
“Vậy à?”
“Như tôi đã nói, cậu ta khá ngoan ngoãn và hợp tác mà.”
“Không biết…”
Hexion đi dọc hành lang một lúc là đã có thể lờ mờ đoán được quy mô của căn cứ ngầm này lớn đến mức nào. Elijah dừng lại trước cánh cửa có ghi A-13. Nhìn sơ qua cũng chẳng khác cánh cửa trước đó bao nhiêu.
Thái độ đối xử với một quả bom người có thể phát nổ bất cứ lúc nào… Từ xưa đến nay vẫn chẳng thay đổi.
“Cậu vào một mình, nói chuyện cho chừng mực vào, tôi mong cả hai sẽ hợp nhau.”
“Dù có không hợp cũng nhốt vào cùng một chỗ, bắt phải thân thiết cho bằng được, còn khách sáo gì nữa.”
“Biết là vậy, nhưng cũng nên nói năng cho tử tế chứ.”
Elijah cười tươi như thể là nhân viên khách sạn, rồi quét thẻ mở cửa.
Cánh cửa trượt sang bên với âm thanh vù–, và bên trong, Zero Nine đang ngồi đó.
Zero Nine - Thảm họa thứ chín.
Sự hiện diện của cậu đủ lấp đầy căn phòng trống rỗng trước mắt.
Tách, tách.
Ngay khi Hexion bước vào trong, cánh cửa sau lưng anh vang lên một tiếng “rầm” đóng sầm lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai lên tiếng trước.
Đôi mắt màu tím nhạt và xám đậm nhìn chằm chằm vào nhau.
Ánh đèn vàng rọi xuống từ trên cao, bao phủ lấy Zero Nine.
“Chà, cảm giác cứ như bị say xe ấy.”
“Esper cũng thấy say à?” Hexion hỏi một câu chẳng có chút ác ý nào.
Zero Nine khẽ mỉm cười, chắp hai tay đặt lên đầu gối.
“Vậy ngài là người sẽ trở thành guide của tôi?”
“Đúng thế, cậu không có quyền lựa chọn.”
“Tôi chưa từng có thứ gọi là quyền lựa chọn.”
“Vậy thì tốt. Có lẽ cậu cũng sẽ chịu đựng được tình huống này ở mức tạm chấp nhận được.”
“Ừm, cái gọi là guiding ấy… đây là lần đầu tôi nhận được…” Zero Nine nhìn vào đôi mắt xám đang dần hẹp rồi nói tiếp: “Không ngờ lại dễ chịu đến thế.”
Có vẻ cậu ta vẫn còn nhớ vụ hôn lúc trước. May thật, nếu chỉ mình mang ký ức về nụ hôn ấy thì cũng hơi cô đơn.
Hexion tiến lại gần Esper thêm vài bước.
“Những guide khác không giúp được gì à?”
“Chỉ khiến tâm trạng tồi tệ hơn thôi.” Zero Nine đáp lại khá gay gắt.
Hexion chợt nhớ đến lời Elijah bảo cậu ta là người ngoan ngoãn. Ngoan vẻ ngoài thôi, chứ tính cách không hiền chút nào. Đó là trực giác trực giác của một người lính, dùng để đoán tính cách của kẻ mà mình sẽ phải quản lý về sau.
“Hôn không phải việc làm mỗi ngày nhỉ? Chỉ khi gần phát bạo mới hôn thôi?”
“Không nhất thiết phải hôn.”
Hexion cúi người về phía cậu ta, dùng ngón tay khẽ nâng cằm Zero Nine.
“Chỉ cần tiếp xúc đơn giản cũng đủ guiding rồi.”
Móng tay Hexion chậm rãi lướt dọc theo đường viền hàm, rồi dừng lại nơi khớp hàm, xoa nhẹ chỗ đó. Kế đến, ngón cái anh khẽ xoa vành tai, còn ngón giữa ấn nhẹ vào hõm sau tai cậu ta.
“A…” Một âm tiết bật ra khỏi miệng Zero Nine.
“…Tôi không chắc là vì guiding hay vì chính ngài chạm vào tôi nên mới thấy thích thế này nữa.”
“Ồ vậy sao.”
“Ngài đã guiding cho những Esper khác ngoài tôi chưa?”
“Khá nhiều đấy.”
“Cụ thể là bao nhiêu?”
“Khó mà đếm bằng ngón tay được.”
Hexion vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt tóc sau gáy Zero Nine. Bàn tay có khớp xương rắn rỏi nhưng những ngón tay dài của anh lại len lỏi qua mái tóc của Zero Nine một cách thuần thục. Zero Nine bỗng cảm thấy như mình vừa hóa thành một con mèo.
"Nhưng giờ ngài sẽ là người phụ trách riêng của tôi, đúng không?”
“Nghe thấy rồi à?”
“Nghe trộm được một chút.”
Hexion vừa nghe giọng nói khàn đặc vì rơi vào trạng thái bạo phát của Zero Nine, vừa thầm nghĩ: Tên nhóc này đang giả vờ ngoan ngoãn đây mà.
Nhận ra điều này làm anh thấy khá thú vị. Hexion đã quá quen với những hành vi Esper cố lấy lòng Guide.
“Giả vờ ngoan ngoãn, ra vẻ dễ thương cơ à, cũng ra dáng lắm.”
Ngay lúc đó, Zero Nine im lặng một lúc.
“…Lộ rõ lắm ạ?”
“Ừ.”
Ngay lúc đó, khóe môi Zero Nine từ từ nhếch lên. Một bên mắt đang cong cong kia vẫn không khép lại hoàn toàn như bình thường. Hexion vô thức dõi theo ánh mắt ấy. Giọng nói có phần như buông thõng vang bên tai Hexion.
“Vậy ra... Ngài không thích kiểu làm nũng?”
Khuôn mặt của Zero Nine phủ đầy bóng tối. Ánh đèn từ trần nhà không thể chiếu sáng được gương mặt ấy. Từ cậu ta toát ra một cảm giác giống cam chịu, có lẽ là thái độ của một người không còn trông mong điều gì nữa. Điều chắc chắn là, với Hexion, câu nói ấy chẳng mang tính khiêu khích cho lắm. Dù gương mặt đang cười hay giọng điệu nhấn cao nghe rõ châm chọc, nhưng Hexion lại không cảm nhận được gì nhiều ngoài việc... cậu ta chỉ đang thực sự hỏi xem anh có thích kiểu đó hay không.
“Không, cũng không tệ.”
Lúc đó, nụ cười của Zero Nine thay đổi hình dạng. Đó là một nụ cười ngay ngắn, được tạo hình hoàn hảo. Khóe môi nhướng lên một cách dịu dàng, ánh mắt cong lên đầy mềm mại. Nhưng Hexion lại nghĩ nụ cười khi nãy nhìn thích mắt hơn. Nụ cười ấy, khi cậu ta hỏi có phải không thích kiểu làm nũng không, sáng lên theo một cách kỳ lạ.
“Nếu vậy thì tôi phải tiếp tục làm nũng thôi.
Nếu ngài thích thì tôi sẽ tiếp tục như thế.”
Cậu ta có vẻ đã quá quen với việc hoàn toàn chiều theo người khác. Hexion, vốn chỉ từng thấy những Esper điên loạn và ngỗ ngược chạy loạn khắp nơi, giờ đây lại đối diện với một người ngoan ngoãn như mèo nằm trong lòng, bất giác thấy chuyện này chắc sẽ mệt mỏi lắm đây.
“Đến bao giờ?”
“Đến khi ngài còn ở bên cạnh tôi.”
Hexion cảm thấy phần nào hiểu được sự cam chịu mà cậu ta mang theo. Khoảng thời gian bị xem là tài sản của quốc gia, không được bảo đảm quyền tự do cá nhân, đã kéo dài quá lâu… và đến giờ cũng chẳng có gì thay đổi. Hexion không cười nhạo cậu ta. Sao có thể? Ngay cả bản thân anh, khi còn là lính làm “nghĩa vụ” cho quốc gia với tư cách một Guide, cũng từng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Huống hồ là thằng nhóc này.
“Có tự tin diễn tròn vai lâu dài không?”
“Cũng chưa rõ nữa.”
Zero Nine trả lời một cách mơ hồ. Giọng điệu ấy không mang chút niềm tin nào. Cậu ta đã bị giam giữ trong tay A Quốc suốt hơn mười năm, giờ lại rơi vào tay Hoa Kỳ. Và ở đó, cậu ta bị dẫn tới chỗ một
Guide mà bản thân chẳng hề mong muốn, buộc phải trao phó thân thể. Bảo cậu ta tin tưởng tuyệt đối thì đúng là hoang đường. Với một Zero Nine như thế, Hexion lại nói bằng giọng chắc chắn.
“Cậu sẽ phải diễn khá lâu đấy.”
***
T thích top cuti như này quá =)))))