Tôi Có Tỉ Lệ Tương Thích Cao Với Esper Cấp Thảm Họa - Chương 37

Hexion đang ngồi chờ Zero Nine trong phòng khách. Phải mất khoảng nửa tiếng sau Zero Nine mới quay về, cơ thể vương chút hương cỏ nhè nhẹ, như vừa đi dạo đâu đó. Cậu định không nói lời nào lặng lẽ bước qua Hexion nhưng…
 
“Ngồi xuống.”
 
“Cứ nói đi.”
 
“Chuyện này mất chút thời gian.”
 
Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa họ vẫn luôn như vậy. Lúc trên giường cả thế giới chỉ còn lại nhau, nhưng chỉ cần bước ra ngoài, một khoảng cách băng giá lập tức xuất hiện giữa họ. 
 
Hay đúng hơn là chính Zero Nine đã trở nên lạnh lùng. 
 
Hexion cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra, điều đó khiến Zero Nine vô cùng khó chịu. Thế nhưng cậu không thể hiện ra, vẫn giữ nguyên ranh giới đã vạch. Sau một lúc nhìn chằm chằm Hexion, cuối cùng Zero Nine cũng chịu ngồi xuống đối diện. Hexion lên tiếng, giọng điềm đạm:
 
“Chúng ta cần nói chuyện.”
 
“Tôi có một việc muốn nhờ.”
 
“Việc gì?”
 
“Tôi muốn cậu đi Đức với tôi.”
 
“…Đức?”
 
Hexion đáp lại một cách khá thờ ơ, như thể chính anh cũng chẳng mặn mà gì với ý tưởng đó. “Tôi cần về thăm nhà.”
 
Zero Nine quan sát vẻ dửng dưng trên gương mặt Hexion, trong lòng khẽ ngẫm nghĩ. Chẳng lẽ dẫn mình về nhà làm ngài ấy thấy phiền lắm à? Hay còn lý do nào khác?
 
Với Zero Nine, Hexion luôn là một ẩn số cần được giải mã. Hexion bắt gặp ánh mắt cậu, đôi mắt xám sẫm dõi theo đầy chăm chú ấy. 
 
Lại là ánh nhìn đó. Zero Nine vô thức cụp mắt xuống.
 
“Nếu ngài phải đi, tôi đoán tôi cũng phải đi.” Zero Nine nói như thể bản thân không còn lựa chọn nào khác.
 
“Chúng ta đâu còn quyền tự ý tách riêng đúng không?”
 
Hexion vẫn im lặng. Zero Nine lúc nào cũng thấy mình bị người đàn ông này làm cho rối trí. Một kẻ ngỡ như luôn hành động vì lợi ích cá nhân, lại tiếp cận cậu với sự tò mò dành cho một thảm họa. Zero Nine không biết nên đối xử với anh thế nào cho đúng. Sau vài nhịp lặng thinh, Hexion bỗng đưa ra một lời khuyên đầy khó hiểu.
 
“Đến lúc đó cậu tốt nhất đừng nói gì nhiều với gia đình tôi.” 
 
“Tại sao?” Zero Nine đáp lại với chút mỉa mai, thầm nghĩ chẳng lẽ Hexion cảm thấy ý tưởng để cậu giao tiếp với người nhà mình khó chịu đến thế sao?
 
Thế nhưng trong mắt Hexion lại thoáng hiện lên một cảm xúc kỳ lạ. Zero Nine nheo mắt, cố nhìn rõ đó là gì.
 
“Cậu sẽ không bị tổn thương.”
 
Ngạc nhiên thay, điều Zero Nine nhận ra lại là sự quan tâm, cả sự cân nhắc, kiên định, cũng dường như hiện diện trong đó. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Zero Nine thấy mình chao đảo, đầu óc như bị ai đó vẽ nguệch ngoạc hàng trăm nét mực.
 
Ngài ấy quan tâm một thảm họa như tôi sao?
 
Zero Nine vô thức khẽ thở dài. Hexion không có vẻ gì muốn che giấu cảm xúc ấy, sau khi nói xong, anh đứng dậy. Ngay lúc ấy, Zero Nine liền đưa tay giữ lấy cánh tay anh.
 
“Ngài không muốn tôi gặp gia đình ngài đúng không?”
 
“Ừ.”
 
“Tại sao?”
 
“Chẳng có lợi gì.” 
 
“…Cho ai?”
 
“Cho cậu.”
 
Hexion vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng. Zero Nine cảm thấy mình mãi bị kéo đẩy bởi thái độ ấy. Nhìn người này mà xem, tại sao lại có một người có thể khiến cậu bối rối giữa ngổn ngang cảm xúc như vậy? Không biết rằng nếu mang gương mặt ấy chỉ khiến tôi lo lắng thôi ư?
 
Ngài ấy không phải đang bảo vệ gia đình khỏi một thảm họa, mà là đang che chở cho thảm họa khỏi chính gia đình mình. 
 
Biểu cảm mơ hồ ấy…
 
Zero Nine siết chặt tay đang đặt trên đùi. Hexion nhìn cậu hồi lâu trước khi cúi xuống gửi một tin nhắn bằng điện thoại.
 
“7 giờ tối khởi hành đi Đức.”
 
“Vậy, tôi có cần chuẩn bị hành lý không?”
 
“Không.” Vẻ mặt của Hexion như thể đang nói: Sao phải bận tâm đến mấy chuyện phiền phức đó?”
 
“Đến đó muốn mua gì thì mua.”
 
À phải, cũng đúng thôi. Zero Nine khẽ gật đầu, nhớ lại số quần áo nhiều không đếm xuể Hexion đã mua cho cậu. 
 
Một Guide lo từ a đến z cho một thảm họa. 
 
Zero Nine gãi đầu, nhìn Hexion ấn nút thang máy.
 
“Khi nào đi tôi sẽ gọi.”
 
“Ngài đi đâu vậy?”
 
“Tôi có vài việc cần xử lý.”
 
Zero Nine đứng dậy, bước tới vòng tay ôm eo Hexion từ phía sau, ngay trước thang máy. Hexion không quay lại. Zero Nine áp nhẹ môi lên gáy anh rồi khẽ thì thầm:
 
“Cho tôi biết đi, ranh giới của ngài ở đâu?”
 
Ngạc nhiên thay, Hexion đáp:
 
“Cậu nghĩ ranh giới ở đâu thì nó ở đó.”
 
Zero Nine khẽ nhíu mày, để lại một vết răng mờ trên cổ Hexion. Hexion vuốt nhẹ bàn tay đang ôm quanh eo mình, như đang dỗ dành một chú cún nghịch ngợm. 
 
Được một lúc, Zero Nine buông ra, Hexion không chần chừ bước vào thang máy. Khi chỉ còn lại một mình, Zero Nine bắt đầu suy ngẫm ý nghĩa trong lời nói của Hexion.
 
Anh luôn có giới hạn, cũng như cậu vậy. Nhưng câu đó… là có ý gì? Ranh giới nằm ở nơi cậu cảm nhận được sao? Cậu muốn vạch ở đâu cũng được? Hay là ý anh là…
 
“Ngài ấy chưa từng vạch ra ranh giới?”
 
Không, thật hoang đường. 
 
Zero Nine liếc mắt về phía cửa thang máy rồi quay người quay về phòng mình. Có lẽ tốt nhất nên ở yên cho đến khi được gọi. 
 
Mặc dù như thường lệ, trên đồng hồ xuất hiện những cảnh báo dị quái xuất hiện hiện, nhưng quanh đây vẫn còn những Esper khác, vắng mặt một ngày chắc cũng chẳng sao.
 
Trong lúc Zero Nine quyết định đình công trong im lặng, các đội khác bắt đầu chia nhau xử lý bầy quái như thể đang oán trách cậu không nhận việc. Không hiểu sao, cậu có thể nghe thấy giọng Hexion vọng trong đầu mình.
 
“Nếu cậu nuông chiều họ, cuối cùng người mệt sẽ là cậu thôi.”
 
Zero Nine đã bắt đầu thấy câu đó hơi đúng một chút.
 
***
 
Khi họ tới Đức bằng chuyên cơ riêng, đúng lúc trời đã sập tối. Sau vài tiếng di chuyển bằng xe, cuối cùng họ đến điền trang gia tộc Theobald - nằm cách thủ đô một đoạn khá xa. 
 
Đó thực sự là một tòa biệt thự nguy nga, đến mức Zero Nine bất giác nhíu mày ngay khi bước xuống xe.
 
“Đây là… một tòa lâu đài?”
 
“Kích cỡ tương tự thôi.”
 
Khi họ bước vào cánh cổng lớn của biệt thự, các gia nhân đứng dọc hai bên liền đồng loạt mở cửa đón chào.
 
Zero Nine có cảm giác mình vừa quay lại thời đại phân chia giai cấp khi xưa.
 
Sảnh chính hiện ra trước mắt rộng lớn đến mức khiến cậu thoáng thấy lạc lõng, được trang hoàng bằng vô số tác phẩm điêu khắc gỗ và tranh nghệ thuật. Một cầu thang xoắn ốc uy nghi vươn lên tầng hai. 
 
Trong lúc Zero Nine còn mải mê với khung cảnh trước mắt, Hexion đã bước nhanh về phía trước và đứng chắn trước mặt cậu. Zero Nine ngẩng đầu nhìn về phía trước, thoáng bối rối, nhận ra có người đang đứng ở đó.
 
“Hexion, đã lâu quá rồi.”
 
“Chào mẹ.”
 
“Chào con.”
 
Một người phụ nữ tóc vàng nhạt, vóc dáng gầy gò, mặc chiếc váy mỏng nhẹ đang đứng đối diện họ. Bên cạnh bà là một người đàn ông tóc đen, trông chừng khoảng ba mươi tuổi. Còn phía dưới, là một cô gái tóc đen, dường như đang ở cuối tuổi thiếu niên.
 
“Rất vui được gặp con. Vậy đây là…”
 
Người phụ nữ tóc vàng nhạt này chắc hẳn là…
 
“Mẹ.”
 
Mẹ của Hexion Raga Theobald. 
 
Dường như Hexion định chen vào lời bà, nhưng Raga đã tự nhiên bước lướt qua anh, đứng trước mặt Zero Nine.
 
“Cậu là Esper à?”
 
“À… vâng, rất hân hạnh được gặp.”
 
Zero Nine bình tĩnh bắt tay bà rồi liếc nhìn về phía Hexion. Dù vẻ mặt anh không có gì thay đổi, nhưng Zero Nine vẫn cảm nhận được một chút bực dọc thoáng qua. Xem ra kế hoạch tránh tiếp xúc với người nhà anh phá sản rồi, vì chưa gì đã giáp mặt thế này rồi.
 
Hóa ra, Hexion đang bị Raga làm cho khó chịu thật. Ý định hạn chế tiếp xúc với gia đình rõ ràng đã bị phơi bày trước mắt mọi người. Dù vậy, Hexion vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lên tiếng:
 
“Cậu ấy mới đến, chắc mệt rồi.”
 
“Thôi nào, đừng nói vậy. Dù sao cũng phải ăn chứ. Bữa tối sẵn sàng rồi.”
 
“Mọi người vẫn chưa ăn sao?”
 
“Tất nhiên là chưa. Chúng ta đang đợi hai đứa mà.”
 
Đã khá trễ, vậy mà họ vẫn chờ hai người cùng dùng bữa tối. Rõ ràng là sự hiện diện của họ được trông đợi từ trước. Hexion khẽ nghiến răng, nhưng vẫn mỉm cười. Raga có vẻ hài lòng với điều đó, ra hiệu cho cả hai đi theo mình.
 
“Đi nào, lối này.”
 
Chồng và cô con gái nhỏ của Raga nối bước theo sau bà. Khi cả ba đi trước, Hexion bất chợt thay đổi nét mặt rồi với ra sau nắm lấy tay Zero Nine. Anh nghiêng đầu thì thầm thật khẽ tránh những người phía trước nghe thấy, nụ cười nhếch mép để lộ đôi răng nanh sắc bén.
 
“Nếu họ nói bậy bạ gì thì cứ đánh thẳng tay.”
 
“Tôi đâu thể làm vậy được…”
 
“À, nhưng nhẹ tay với Leona thôi. Con bé còn nhỏ.”
 
“Leona, cô bé ấy hả? Em gái anh à?”
 
“Em gái, nhưng không cùng máu mủ. Con bé nghịch lắm, nhưng nhẹ tay với nó thôi.”
 
 
*****
 
Ngày đầu dắt em ghệ về ra mắt gia đình của thiếu gia Hẹ belike:
 
“Iem thấy ai trong nhà anh xàm xàm cứ quýnh thẳng mặt nha” =))))))))
 
Đm lần đầu thấy luôn=)))))) cái nết ảnh cỡ đó.

Page: Tinh thể Rassam 
Bình luận
thichdoctruyen
thichdoctruyenChương 37
T thích mấy phần note dưới của sốp lắm :v để t kiếm fb vô cmt xàm với sốp
Trả lời·Xem 1 câu trả lời·1 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo