"Để tôi dẫn dòng mana cho cậu, nhớ kỹ nhé. Biết đâu sau này cậu lại cần truyền mana nữa thì sao."
Cảm giác ngực như ngứa ngáy, tim cũng hơi rạo rực. In Yu-shin cố gắng xua đi suy nghĩ lan man, làm theo chỉ dẫn của Hyun Gyu-ha và cẩn thận điều khiển mana. Do mãi tập trung vào việc đó, cậu hoàn toàn không nhận ra rằng mana của mình cũng đang được truyền vào món di vật hình con quạ đang lơ lửng sau cánh cửa.
Kwon Sung-gil, phát hiện ra điều đó muộn hơn một nhịp, chỉ còn biết bĩu môi.
"Haiz... tôi không muốn can thiệp vào chuyện yêu đương người khác đâu, nhưng cái tên ranh con đó, nhìn cách nó giở trò kìa. Này, nhóc! Cái kỹ năng đó là... trời ơi."
"Dạ? Gyu-ha có làm gì sao ạ?"
Trước khi Yu-shin kịp hỏi kỹ hơn, Hyun Gyu-ha đã cắt lời.
"Nếu biết mình không nên can thiệp thì làm ơn im lặng đi."
"Khụ... hóa ra chú mày cũng thành cái kiểu đầu óc bị thay đổi khi yêu đấy à."
"Vì Yu-shin là 'chủ nhân' của tôi."
Bình thản buông ra từ "chủ nhân", Hyun Gyu-ha khiến Yu-shin cứng họng, đồng thời hoàn tất việc đăng ký mẫu mana. Yu-shin lập tức rụt tay lại và nhét vào túi quần. Dù có chà lên lớp vải vài lần, hơi ấm trên mu bàn tay vẫn chưa biến mất, như bàn tay lớn của Gyu-ha vẫn vòn áp vào vậy.
"Dù sao thì anh sửa xong rồi, khỏi làm phiền hai đứa hẹn hò nữa, anh mày đi đây."
"Ủa, anh đi liền ạ? Em còn chưa mời anh bữa nào mà..."
"Anh có hẹn ăn trưa rồi. Còn tiền sửa thì anh sẽ moi từ thằng Gyu-ha, đừng lo."
Kwon Sung-gil cười hiền, rồi lén nhét danh thiếp vào tay Yu-shin và thì thầm:
"Nếu thằng nhóc Gyu-ha đó làm gì kỳ quặc thì cứ alo anh, anh luôn sẵn lòng giúp em."
"Tôi nghe hết đó nhé."
"Anh nói để cho cậu nghe thấy mà, đồ ranh."
Yu-shin định tiễn anh ấy ra tận nơi đậu xe, nhưng bị từ chối. Kwon Sung-gil để lại lời chào niềm nở rồi rời đi. Người đàn ông từng cứu mạng sư thầy và bọn trẻ, hóa ra còn tốt hơn tưởng tượng của Yu-shin rất nhiều.
Vừa vuốt vuốt tấm danh thiếp vừa cười lén, Yu-shin bị Hyun Gyu-ha "dội gáo nước lạnh":
"Anh ấy có vợ con rồi đấy."
"Em biết mà. Vợ anh ấy là Hunter Lee Hye-yun đúng không."
"Biết thì tốt. Chứ tôi đó còn mắc chứng lo âu chia ly với vài triệu chứng kỳ lạ, phiền phức lắm..."
"...?"
Mặc Yu-shin tròn mắt, Gyu-ha vừa gãi sau gáy vừa lẩm bẩm một mình.
Dù sao thì cũng gần tới giờ trưa rồi. Nhưng trong tủ lạnh chỉ còn vài món ăn kèm đơn giản và mì gói, không đủ để đãi khách. Yu-shin định rủ đi ăn ngoài thì đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Thấy tên người gọi hiện trên màn hình, Yu-shin thoáng giật mình là sư thầy Injeon, người trông coi bọn trẻ ở trại trẻ. Yu-shin vội lấy lại giọng bình tĩnh và bắt máy.
"Chào thầy, con là Yu-shin đây ạ."
– Yu-shin à! Con ổn chứ? Không bị gì chứ!?
"Dạ, con không sao mà..."
Nghe giọng sư thầy đầy lo lắng qua điện thoại, Yu-shin cũng bắt đầu thấy bối rối. Cậu đoán chắc thầy đã đọc bài báo, nhưng giọng điệu này có phần thái quá.
– Thầy đọc được bài báo nói một hunter đã cứu người đang rơi từ trên cao. Người đó là con đúng không? Một mình sống xa nhà, chắc khổ cực lắm. Nếu có chuyện gì buồn thì cứ nói với thầy nhé. Con luôn có thể dựa vào thầy. Nhớ chưa?
Câu nói bất ngờ khiến Yu-shin lúng túng, phải nghĩ một lúc mới hiểu ra, chắc thầy đã hiểu nhầm vụ ngã hôm đó là một vụ tự tử.
"Không có đâu thầy ơi! Con không nhảy xuống đâu, chỉ là... trượt chân thôi ạ."
– Trời ơi, đến người lớn mà còn có thể bị trượt ngã từ sân thượng thì đúng là vấn đề lớn! Thầy phải khiếu nại ngay!
Có cảm giác vụ việc đang đi quá xa. Trong lúc Yu-shin luống cuống chưa biết xử lý ra sao thì Hyun Gyu-ha đã nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại.
"Xin lỗi, để tôi nghe máy một chút. Tôi là Hyun Gyu-ha, người hôm đó có mặt cùng Yu-shin."
– À, chào hunter Hyun Gyu-ha! Tôi là Injeon ở Dalgasa.
Sư thầy giật mình vì người lạ xen vào, còn Yu-shin thì suýt bật ngửa. Không lẽ Gyu-ha lại buột miệng gọi cậu là "chủ nhân" trước thầy luôn sao!?
Nhưng trái với lo lắng đó, Gyu-ha nói với thái độ vô cùng lịch sự.
"Chuyện Yu-shin suýt ngã là lỗi của con ạ. Con có siêu năng lực điều kiều khiển nhưng hôm đó thao tác sai, vô tình khiến cậu Yu-shin bị ảnh hưởng. Đúng lúc đó thì ai đó chụp ảnh lại rồi đưa lên báo. Xin lỗi vì đã khiến thầy lo lắng."
Yu-shin trố mắt ngạc nhiên. Một Gyu-ha như vậy cậu chưa từng tưởng tượng tới, lịch thiệp và chân thành.
Thái độ nghiêm túc, dám nhận toàn bộ trách nhiệm khiến sư thầy cũng dần bình tĩnh lại. Khi Yu-shin nhận lại điện thoại, thầy đã thở phào nhẹ nhõm.
– May là thầy hiểu nhầm. Nhưng nhớ nhé, nếu có chuyện gì thì cứ nói với thầy. Thầy thật lòng muốn giúp con.
"Dạ, con biết rồi mà."
– Ừ, vậy thì tốt.
"À mà thầy ơi! Hôm nay con còn được gặp cả thợ rèn Kwon Sung-gil nữa!"
Yu-shin cố ý chuyển chủ đề sang Kwon Sung-gil để làm dịu không khí. Nhờ vậy, khi kết thúc cuộc gọi, giọng thầy cũng đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Cúp máy rồi, Yu-shin vô thức liếc nhìn Hyun Gyu-ha. Thấy trán cậu hơi nhăn lại.
"Sao lại nhìn tôi kiểu đó?"
"Tôi không nghĩ anh sẽ nói như vậy với thầy."
"Tôi thấy nếu nói mình làm rơi cậu thì thầy sẽ còn sốc hơn đấy."
Cái đó thì... Yu-shin cũng phải đồng tình. Có khi sư thầy đã gọi cảnh sát tố cáo tội cố ý giết người mất.
"Tôi cũng từng lớn lên ở trại trẻ. Sau khi được biết đến nhờ công phá một dungeon, tôi bị đưa đi huấn luyện luôn."
Nói xong câu đó, Hyun Gyu-ha nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu của In Yu-shin.
[Trạng thái hiện tại: sát khí, hứng thú, có biểu hiện kỳ lạ.]
"Tôi về đây."
Việc anh ta rời đi dễ dàng như vậy khiến In Yu-shin ngạc nhiên, mắt mở to tròn xoe, nhưng lời nói tiếp theo ngay sau đó đã thổi bay hết mọi suy nghĩ của cậu.
"Về sau, cậu đừng có phớt lờ liên lạc của tôi nữa, nhớ phải nghe máy đầy đủ, và đừng trốn cũng đừng chạy. Điện thoại cũng phải luôn bật. Nếu bị bỏ rơi mà tôi phát bệnh thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, thưa chủ nhân."
"Vâng, vâng"
Nhớ lại chuyện suýt khiến cả Seoul bay màu, In Yu-shin hoảng hốt gật đầu lia lịa. Trên môi của Hyun Gyu-ha thấp thoáng một nụ cười.
Nhưng mà, từ nãy cái dòng "biểu hiện kỳ lạ" kia là sao vậy trời.
Sau khi hai vị khách rời đi từ sáng sớm, ngôi nhà bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường. Dù cảm giác này vốn đã quen từ khi cậu rời khỏi trại trẻ mồ côi và sống một mình, nhưng hôm nay lại cảm thấy xa lạ.
In Yu-shin gãi đầu một cái, rồi đi lấy nước vào nồi để nấu mì ăn liền.
"Êy! In Yu-shin! Tao tới rồi này, ra mở cửa mau."
Ngay lúc nước vừa bắt đầu sôi, giọng nói vang lên từ ngoài cửa chính khiến In Yu-shin lẩm bẩm tắt bếp rồi ra mở cửa. Cái tên này lúc mình không có nhà thì định làm gì, không gọi trước đã xông tới.
"Nếu tao không có nhà thì sao hả?"
"Cuối tuần thì mày có chỗ nào mà đi. Chắc chắn nằm ụ ở nhà chứ đâu."
"Cái loại học cao học mà còn dám nói đến 'cuối tuần', đúng là hỗn xược."
"Chưa ăn trưa đúng không?"
Vì trong tay Park Seung-gi là hộp mì tương đen và món thịt chua ngọt, nên In Yushin quyết định tha thứ cho tên học viên hỗn xược này. Park Seung-gi là người bạn duy nhất từ trại trẻ mà cậu vẫn còn gặp được ở Seoul, sau khi tốt nghiệp sớm ở Đại học Bình Nhưỡng và đang bị "cày nát" ở cao học Đại học Hàn Quốc.
Vừa húp mì xì xụp, Park Seung-gi vừa mở lời, và đúng như dự đoán.
"Cậu có quan hệ gì với Hyun Gyu-ha vậy?"
"Ờ... Thì chắc là... đang hẹn hò... đúng không nhỉ?"
Dù sao thì cũng rất kỳ quặc khi chính miệng mình nói dối rằng đang hẹn hò. Việc mình đã "thuần hóa" hắn ta là một sự thật không thể nào thổ lộ với bạn thân được.
"Sao lại thành ra thế?"
"Cái đó thì..."
"À! Tuần trước lúc đi ngân hàng, cậu bảo Hyun Gyu-ha đã cứu cậu đúng không? Vậy là gặp nhau từ khi đó à?"
"Ừm..."
"Chắc cậu không phải là người chủ động trước đâu nhỉ, là Hyun Gyu-ha phải không?"
"Hừm."
"Wow. Đỉnh thật. Yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn à, đúng là sống lâu thấy lắm chuyện lạ."
Dù In Yu-shin không nói gì, Park Seung-gi vẫn tự lắp ghép câu chuyện một cách trơn tru.
"Nghe bảo tính hắn ta tệ lắm, nhưng với cậu thì đối xử tốt chứ?"
"Chắc... là tốt?"
Cho giày, mua đồ ăn đêm, sửa cửa, chắc vậy là tốt? Dù dép bị tuột cũng do hắn, thức dậy nửa đêm ăn khuya cũng vì hắn, cửa bị phá cũng vì hắn... nhưng thôi thì cũng là đối xử tốt nhỉ?
"Ừ thì, trong giai đoạn đầu hẹn hò mà lớn hơn tận sáu tuổi mà còn không đối xử tốt thì đúng là đồ cặn bã. Nhưng mà cậu đâu có phải là gay đâu?"
"Anh ấy... đẹp trai mà."
Lần này thì câu trả lời đã được chuẩn bị sẵn, nên không khó khăn gì để nói ra. Nếu đẹp trai đến mức vượt qua được cả xu hướng tính dục thì còn gì để bàn cãi. Và vì một khuôn mặt đẹp có thể làm hợp lý hóa mọi thứ, nên Park Seung-gi cũng gật đầu cái rụp.
Việc cả hai từng sống cùng nhau trong trại trẻ, chia sẻ mọi vui buồn, khiến mối quan hệ của họ không dễ gì lung lay chỉ vì chuyện "gay hay không gay".
“Việc cậu hẹn hò với một hunter nổi tiếng nghe đủ wow rồi đó."
"Người hẹn hò là tớ, mà sao cậu vui thế."
"Ê, bạn thân mà có bạn trai là hunter nổi tiếng thì kiểu gì chả được hưởng sái chút chứ? Ví dụ như... mẫu vật trong cổng gate này, hay thông tin về các hiện vật mới chẳng hạn?"
Chuyên ngành của Park Seunggi là "gate học". Nhưng liệu Hyun Gyu-ha có chịu nhọc công cung cấp mẫu vật chỉ vì bạn trai giả có ông bạn thân thích nghiên cứu không?
In Yu-shin lắc đầu một cách hoài nghi.
"Vậy thì cậu cũng đi kiếm bạn trai hunter đi là xong."
"Làm nô lệ phòng lab như tớ thì lấy đâu ra thời gian gặp con gái!"
"Có ai ép cậu học cao học bằng dao kề cổ đâu."
"Khốn nạn. Đáng ra hồi đó không nên bị dụ bởi lời đường mật của giáo sư."
Nguyền rủa bản thân là một sinh viên ngốc nghếch bị dụ ngọt khi chuẩn bị tốt nghiệp sớm, Park Seung-gi vừa mếu vừa ăn miếng thịt chua ngọt đẫm nước mắt.
Edit bởi: Bé Nhím Làm Biếng