Tôi Đã Thuần Hoá Người Đứng Đầu Bảng Xếp Hạng - Chương 80

Phiên đấu giá được tổ chức tại phòng Premium của trung tâm Gangnam thuộc IA Auction, nơi chỉ khách VIP mới được mời vào. Đây là buổi đấu giá chuyên về vật phẩm và di vật.

Không giống những buổi đấu giá ồn ào và dồn dập hay thấy trên phim ảnh, bầu không khí ở đó gần giống một buổi tiệc giao lưu hơn. Trên mỗi bàn bày sẵn đồ ăn nhẹ, các ứng viên vừa thong thả trò chuyện vừa xem buổi đấu giá được tiến hành chậm rãi.

Hyun Gyu-ha toát ra khí lạnh rợn người, như lời cảnh cáo sẽ bẻ gãy xương sống kẻ nào dám quấy rầy bạn trai anh hay phá hỏng buổi hẹn. Vì thế mặc dù nhiều người lén liếc họ, chẳng ai dám cả gan tiến lại gần. Có một thợ săn thậm chí vừa trông thấy Hyun Gyu-ha đã sợ hãi mà rút lui khỏi phòng đấu giá, người đó chính là hội trưởng của công hội từng gửi lời mời cho In Yu-shin, và sau đó bị anh làm cho bay màu cả tòa nhà.

Không hề hay biết luồng sát khí đang lởn vởn phía trên, In Yu-shin chỉ thấy mọi thứ thật mới lạ. Trước tiên những món do người có kỹ năng chế tác như thợ rèn hay nhà giả kim tạo ra sẽ được đưa ra đấu giá, phần chính là các món di vật sẽ được đem ra sau.

“Em cứ nghĩ đấu giá là sẽ rộn ràng lắm”

“Thường thì đúng là như vậy, nhưng mỗi quý họ lại tổ chức kiểu này một lần. Chỉ để mấy người giàu hay thợ săn cấp cao gặp gỡ khoe mẽ thôi. À em, tin nhắn tới rồi”

Hyun Gyu-ha lướt điện thoại rồi cất lại vào túi.

“Nghe nói hôm qua Gong Tae-sung tập luyện cùng công hội và có dùng đến một món di vật. Có thanh thông báo hiện ra đấy.”

In Yu-shin khẽ lắc đầu.

“Vậy có thể là vấn đề khoảng cách chăng? Mà trong guild Narsha anh có người quen hả? Thấy người đó báo tin tức của hội trưởng ngay lập tức, chắc là thân lắm.”

“Là chị Min Kkeut-nyeo.”

Mối quan hệ kỳ lạ khi một người vợ cũ sau ly hôn vẫn vui vẻ chuyển thông tin về chồng cũ, làm In Yu-shin không khỏi băn khoăn. Lúc đầu cậu chỉ nghĩ họ đơn giản là quen biết nhau, nhưng nghe kỹ thì thấy thân mật hơn dự đoán.

Cậu chỉ là thấy lo lắng thôi. Làm sao bọn họ thân thiết đến thế? Thân thiết đến mức nào?

Cậu muốn hỏi nhưng không rõ có nên hỏi hay không. Nuốt một tiếng thở dài, In Yu-shin nhai một miếng bánh canapé phủ trái cây và kem phô mai. Ngon thật. Ngay cả Đệ Bát cũng đang mải mê thưởng thức món mới.

Con hamster lông mượt như tơ đó còn ăn cả những thứ không nên cho thú cưng ăn, dù cho bề ngoài vẫn chỉ là một chú hamster bình thường. Ánh mắt Hyun Gyu-ha nhìn xuống nó trầm thấp như chất chứa điều gì.

‘Món quà từ cổng xâm thực? Thật khó tin.’

Cổng xâm thực không có boss, mà hai người từng dính vào chính là thứ Iard đã chuẩn bị. Có thể coi đó như cây cầu nối Iard với thời đại đồ sắt, hai thế giới song song.

Đó cũng là cánh cổng mà Hyun Gyu-ha từng trải qua lúc chín tuổi. Hình bóng một đứa trẻ từng theo sau anh chợt hiện về trong đầu, anh thở dài rồi cố gạt những suy nghĩ kia sang bên. Dù cố gạt, nỗi bận tâm không dễ tan biến đi. Anh chỉ lặng lẽ mong một điều đơn giản thôi.

Mong nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành, lớn lên bình an và sống tốt.

‘Nhìn lại thì có lẽ tuổi nó gần bằng Yu-shin nhỉ?’

Dù sao đi nữa, người mà anh gặp khi ấy chính là thần Urshitoare Đệ Tam và ba vị thần Samseung. Còn cổng xâm thực mà In Yu-shin vướng vào thì chỉ có Kafkni, sứ giả duy nhất từ Iard vượt sang. Nếu Kafkni đã phát hiện ra sự tồn tại của In Yu-shin thì thay vì tặng quà, hắn sẽ làm khác.

‘Chắc chắn hắn sẽ tìm giết ngay lập tức’

Vào thời điểm đó, Kafkni đã biết tình trạng của nửa kia mình sắp chết, đồng nghĩa hắn ta cũng sẽ sớm diệt vong. Vì vậy, hắn chẳng có lý do gì để đi tặng quà cho Yu-shin cả.

‘Không rõ cha hắn có ý đò riêng gì không nữa… không, dù thế nào thì Kafkni vốn không thể ra khỏi hắc ám để tiếp cận Yu-shin.’

Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không có lời giải.

‘Liệu có liên quan tới hành động kỳ lạ của Gong Tae-sung không…?’

Anh biết đó là một mối liên kết phi lý, nhưng trong đầu không tìm ra manh mối nào khác. Nỗi suy tư dày vò anh càng muốn moi ra thứ gì đó. Chắc nên về Hội Linh xem thử một chuyến.

‘Cách nhanh nhất và chắc chắn nhất là tóm thằng nhóc đó tra hỏi cho ra.’

Có lẽ vì cảm nhận được sát khí ấy, Đệ Bát run nhẹ rồi khép mình nép sát vào In Yu-shin.

“Ưm.”

In Yu-shin thốt lên tiếng nhẹ, không nhận ra luồng không khí lạ đang lan giữa cả hai, vì cậu vẫn đang chăm chú xem đấu giá. Hyun Gyu-ha cũng chuyển ánh nhìn. Đó là một chiếc quạt lông màu đỏ thẫm.

“Bốn tháng trước, ở cổng gần Cheonan đã xuất hiện boss Yang Ryeok-daeseon, một yêu quái mang thuộc tính dương và có hình dạng linh thú. Đây chính là chiếc quạt được chế tác từ một chiếc vảy của con băng long mà nó nuôi dưỡng, kết hợp cùng lông chim Yujo, loài chim đỏ sẫm có hai đầu và bốn chân. Chiếc quạt này lúc nào cũng duy trì nhiệt độ mát lạnh, chỉ cần phẩy nhẹ là luồng khí lạnh sẽ thổi ra, hơi kém mát hơn điều hòa một chút thôi. Trời đang giữa mùa hè nên vừa đẹp mắt lại vừa hợp thời.”

Người dẫn cuộc đấu giá vừa giới thiệu vừa pha chút bông đùa. Quạt thì đẹp, để trưng cũng được, song chẳng có mấy công dụng thực tế. Thay vì dùng nó thì người ta mở quạt điện hay bật điều hòa vẫn hơn.

In Yu-shin thoáng tỏ vẻ hứng thú, còn Hyun Gyu-ha lập tức cúi đầu nhìn về phía cậu.

“Em thích sao?”

“Ừm… em thấy đẹp, nhưng thật ra em để ý hơn ở chỗ nó có vảy băng long. Vảy ấy vốn đã mát lạnh, em nghĩ lót giường cho mùa hè của Henri Raymond Charles Françoise Đệ Lục thì chắc hợp hơn cả đá cẩm thạch. Kích thước cũng có vẻ vừa vặn nữa.”

Dù chỉ là một chiếc vảy của boss quái vật, lại chẳng mấy thực tế, nhưng chắc chắn giá sẽ rất đắt. Quả nhiên mức khởi điểm đã là năm triệu won. Yu-shin nhanh chóng gạt đi ý nghĩ, vừa chấm miếng trái cây vào sốt sô cô la fondue vừa ăn thì Hyun Gyu-ha đã nâng bảng đấu giá lên.

“Ơ… em đâu có nhất quyết phải mua đâu mà.”

“Anh không thể tặng em một món quà nhỏ hay sao?”

Anh vừa dịu dàng vỗ nhẹ mu bàn tay Yu-shin vừa tham gia đấu giá. Kết quả, chiếc quạt được chốt ở mức tám triệu bảy trăm nghìn won, mà ở phòng đấu giá này thì xem ra vẫn là mức khá rẻ.

“Cảm ơn anh, Gyu-ha. Em sẽ dùng thật tốt.”

“Anh sẽ nhận lời cảm ơn ấy từ chị Henri Raymond Charles Françoise Đệ Lục.”

“Vậy… còn em phải làm sao?”

“Hừm, một nụ hôn nhé.”

Nhớ lại lúc nãy anh bị Đệ Bát hôn má, In Yu-shin chỉ bật cười khẽ.

Phiên đấu giá vẫn tiếp tục. Phần mở màn là các món vật phẩm đã kết thúc, giờ mới đến món chính là di vật. Mức giá hàng chục tỷ được nhắc đến nhẹ nhàng khiến In Yu-shin cảm thấy ý niệm về tiền bạc của mình bị đảo lộn. Cậu không rõ rốt cuộc Hyun Gyu-ha định nhắm đến di vật nào, nhưng liệu có nên nhận một món đắt đỏ đến vậy hay không.

“Anh định mua gì thế?”

“Nhìn theo thứ tự thì chắc sắp đến rồi... à, kia kìa em, vừa được mang lên.”

Đúng lúc đó, trên bục xuất hiện một di vật mới. Đó là một chiếc mũ đỏ với chóp nhọn, được trang trí tinh xảo bằng chỉ thêu và ngọc trai.

“Tiếp theo xin giới thiệu món di vật ‘Bugt Của Jungjin Khatun’ Đây là hiện vật thu được sau khi đóng hầm ngục Nangdo ở thành phố Yeosu. Tác dụng của nó là gia tăng chỉ số mana. Có thể tên gọi này hơi lạ, để tôi giải thích thêm. Bà Jungjin là một nữ nhân mà ngay cả tên thật cũng không lưu lại trong sử sách. Tuy nhiên, bà lại là một vĩ nhân của Mông Cổ đương thời, người đã thống nhất trở lại bộ tộc Tümed vốn tan rã sau cái chết của chồng là Altan Khan.”

Người dẫn đấu giá vừa nói vừa đưa tay chỉ lại vào chiếc mũ.

“Nếu quý vị vốn đã sở hữu di vật thuộc về người Mông Cổ, đặc biệt là của nữ nhân có thành tựu tương tự, thì sẽ càng phát huy hiệu quả cộng hưởng. Haha, dĩ nhiên đây là chuyện ai cũng biết cả.”

Yu-shin khẽ kéo tay áo Hyun Gyu-ha thì thầm.

“Vậy nên trước đó anh mới tặng em di vật của Mandukhai sao?”

“Bà ấy vốn là cháu dâu đấy, rất hợp.”

“À, ra là thế...”

Người Mông Cổ là dân du mục. Vào thời ấy, chuyện quả phụ tái giá, đặc biệt kết hôn với em chồng hay con riêng của chồng, là điều bình thường. Jungjin Khatun trong đời mình cũng lần lượt kết hôn với bốn người đàn ông. Nếu truy cứu gia phả thì rối rắm khôn cùng, nhưng xét ra bà quả thực là cháu dâu của Mandukhai. Khả năng tóm gọn súc tích của Hyun Gyu-ha khiến Yu-shin một lần nữa không khỏi thán phục.

“Anh cũng giống em thôi, mana có tăng thêm cũng chẳng thấy rõ rệt. Vì thế, di vật rơi ra trước đây anh chỉ giữ chứ không dùng. Nhưng bây giờ gặp được chủ nhân thật sự rồi. Anh với em đúng là trời sinh một cặp mà.”

Anh nói về điểm chung giữa cấp EX không thể đo lường và cấp F khiến In Yu-shin chỉ biết ngơ ngác gật đầu. Quả thật, có rót thêm nước vào biển thì cũng chẳng khác gì... Rồi cậu bỗng giật mình khi nghe người dẫn đấu giá công bố.

“Giá khởi điểm là một tỷ won.”

Di vật có tác dụng tăng mana vốn rất hữu ích cho cả người không tham chiến lẫn các nhà chế tác. Yu-shin biết chắc sẽ đắt, nhưng tận tai nghe con số ấy vẫn không khỏi kinh hãi. Thế nhưng đó lại chỉ là cậu chưa hiểu tình hình. Mười tỷ đã là mức rẻ.

Di vật bao giờ cũng khan hiếm hơn nhu cầu và giá trị gần như vô hạn. Vấn đề chỉ nằm ở hình dạng của ‘Bugt của Jungjin Khatun’. Để chiến đấu mà đội nó thì thật bất tiện, vì vậy ngay cả ý định bán theo set cùng di vật của nữ vĩ nhân Mông Cổ khác cũng thất bại. Giá dự đoán sẽ lên đến bốn mươi tỷ.

Trong khi khắp nơi đồng loạt giơ bảng, Hyun Gyu-ha chỉ nói một câu.

“Mười.”

Mắt Yu-shin như muốn rớt ra khỏi hốc, còn người dẫn đấu giá thì cười tươi rạng rỡ.

“Mười tỷ! Có người ra giá mười tỷ! Tiếp theo mức tăng là từng một tỷ.”

Những bảng giơ lên trước đó nhanh chóng hạ xuống.

Tưởng chừng sẽ được chốt ngay thì bất ngờ một thợ săn khác lại giơ bảng. Ánh mắt hắn gườm gườm nhìn Hyun Gyu-ha, xem ra chẳng phải thật sự muốn di vật mà chỉ muốn gây khó dễ. Dù vậy Hyun Gyu-ha vẫn chẳng mảy may để tâm.

“Số năm mươi bảy, mười tỷ một trăm ngàn won!”

“Hai mươi.”

“Hai mươi tỷ, tiếp theo là hai mươi tỷ một trăm ngàn won!”

“Ba mươi.”

“Ba mươi tỷ! Không còn ai nữa sao?”

Tên hunter nhăn nhó, cuối cùng cũng bỏ bảng xuống.

“Năm, bốn, ba, hai, một. ‘Bugt của Jungjin Khatun’ chính thức được chốt với giá ba mươi tỷ won!”

Trong nháy mắt, từ một tỷ won nhảy vọt lên ba mươi tỷ won, Yu-shin chỉ biết há hốc mồm. Đúng lúc ấy, phiên đấu giá tạm khép lại.

“Vậy xin mời nghỉ giải lao ba mươi phút. Cảm ơn quý vị đã tham gia.”

Vì đây là buổi đấu giá có kết hợp với các buổi giao lưu xã giao nhẹ nhàng, thời gian nghỉ giải lao diễn ra khá thoải mái và dài. Bởi lẽ, đây là sàn đấu giá không cho phép người đại diện, đấu giá trực tuyến hay bỏ phiếu bằng văn bản, nên những người tham gia đều thuộc giới thượng lưu. Thực tế, không ít người tham gia buổi này để mở rộng các mối quan hệ, vì vậy thời gian giải lao lại càng trở nên bận rộn hơn.

In Yu-shin mãi đến lúc đó mới hoàn hồn, cậu lay lay Hyun Gyu-ha.

"Ba... ba... ba ba mươi..."

"Bình tĩnh nào, để anh lấy cho em một ly kombucha nhé?"

Vì Hyun Gyu-ha không có ý định đưa kombucha cho cậu uống mà tính đút cho cậu thông qua nụ hôn, nên In Yu-shin đã bị ép phải bình tĩnh.

"Đội ba mươi tỷ won thì cái đầu em sắp gãy làm đôi luôn rồi!"

"Di vật không nhất thiết phải đội lên đầu mới có tác dụng đâu. Chỉ cần tiếp xúc với cơ thể là được."

"Em đang nói chuyện khác mà..."

Thấy In Yu-shin gần như sắp khóc, Hyun Gyu-ha "Ừm" một tiếng, suy nghĩ một lát rồi mới mở lời.

"Lương tối thiểu dạo này là bao nhiêu? Năm nghìn won à?"

"Khoảng mười ba nghìn won ạ."

"Để mua món đồ một triệu won, em phải làm việc khoảng một trăm tiếng. Nhưng anh kiếm số tiền đó, gấp mấy lần chỉ trong chưa đầy mười giây."

"Đúng là mấy tinh thạch anh săn được thì..."

"Đúng vậy, ba mươi tỷ won chỉ cần đi săn vài ngày là kiếm được thôi, nên em đừng lo lắng. Dạo này anh thất nghiệp vì không đi săn, nhưng những người được anh giao tiền vẫn tự động làm tăng tài sản, vậy nên Yu-shin không cần lo lắng về tuổi già đâu."

Vì đơn vị tiền tệ mà họ nhìn nhận khác nhau, nên sự khác biệt về nhận thức tiền bạc là điều không thể tránh khỏi. Cậu hiểu điều đó, nhưng tinh thần của một người dân bình thường như cậu vẫn bị choáng váng trước con số ba mươi tỷ won.

In Yu-shin chỉ biết kêu than mà không phản bác được gì, Hyun Gyu-ha nhân lúc cậu không để ý, hôn chụt một cái lên trán cậu.

"Nếu em thực sự băn khoăn, lần tới đi săn boss thì em hỗ trợ anh đi. Nhặt những thứ đó và bán đi là đủ bù lại số tiền hôm nay rồi."

"Ờm… nếu em hỗ trợ thì chuyện đó... sẽ xảy ra mà."

"Hầm ngục rộng lắm, anh sẽ tự đi một mình rồi quay lại ngay thôi."

"..."

"Anh đùa đấy."

Dù sao, những lời nói đùa có tính chất bậy bạ của anh cũng giúp In Yu-shin gần như lấy lại được tinh thần. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được.

"Nếu di vật không rơi ra thì sao?"

"Vậy thì chúng ta cứ đi cùng nhau cho đến khi nó rơi ra."

In Yu-shin không thể ngăn Hyun Gyu-ha ngầm xác nhận một cuộc hẹn hò hầm ngục vô thời hạn. Mặc dù có lẽ ngay cả khi cậu cố gắng, cũng chẳng có tác dụng.

"Hunter Hyun Gyu-ha, tôi có thể làm phiền anh một lát được không ạ?"

Một nhân viên của sàn đấu giá tiến đến và chào hỏi một cách lịch sự. Có vẻ là có việc liên quan đến những món đồ anh đã mua. Khi Hyun Gyu-ha đi theo người đó, con số ba mươi tỷ won lại ập đến, khiến In Yu-shin thở dài thườn thượt.

Ba mươi tỷ won. Ba mươi tỷ won. Đó là số tiền cậu không thể kiếm được dù có làm việc không ngừng nghỉ.

"Chít."

"Không có gì đâu, anh hơi bất ngờ thôi."

Trong khi cậu đang xoa đầu Đệ Bát, con vật ngước nhìn cậu với vẻ lo lắng, cậu thấy một người đàn ông đang bước về phía bàn của mình.

Đó là Gong Tae-sung.

 

Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 80
Tính giở trò gì đây
Trả lời·6 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo