Chương 11
Tôi cảm thấy khá hơn nhiều sau một giấc ngủ ngon. Với tâm trạng nhẹ nhỏm, tôi bước vào phòng tắm để rửa mặt, nhưng khi nhìn vào gương, tôi giật mình.
“Điên thật.”
Tôi đã dự đoán trước, nhưng không ngờ nó lại tệ đến mức này. Khuôn mặt bầm tím, thâm đen của tôi thảm hại đến mức khó có thể nhìn thẳng vào bằng cả hai mắt. Làm khuôn mặt sạch sẽ của Han Yi-gyeol trở nên như thế này... Một chút cảm giác tội lỗi len lỏi trong tôi.
Không đau lắm vì trước đây tôi cũng từng bị đấm rồi...
Có lẽ vì cơ thể của Han Yi-gyeol không đủ mạnh, nên gánh nặng lớn hơn so với cơ thể trước đây của tôi. Sau này chắc tôi phải kiềm chế bản thân hơn rồi.
Sau khi rửa mặt và thay quần áo, tôi ngồi xuống ghế sofa trong một tư thế gượng gạo. Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Tôi có thể ra ngoài không? Tôi đang đói, vậy nên ăn gì giờ đây?
Tôi không thể đi hay trốn ra ngoài và phải trải qua một tuần như ở trong tù.
“....”
Khi nhớ lại khuôn mặt cười của
Cheon Sa-yeon mà tôi gặp hôm qua, sự lo lắng tràn ngập trong tôi. Tôi... Có phải tôi bị giam giữ không?
Cheon Sa-yeon là một gã điên rồ, nên tôi không thể chắc chắn về bất cứ điều gì.
Cốc, cốc.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Ngay cả trong lúc bối rối, tôi chạy ra mở cửa. Ai đến vậy?
“Chào buổi sáng!"
"À."
Phía bên kia cánh cửa vừa mở, có một người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp trước đây và một trong những người phục vụ của Cheon Sa-yeon đứng cùng nhau. Người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ và cúi chào khi ánh mắt chạm vào tôi.
“Rất vui được gặp anh.”
“Ô... vâng. Rất vui được gặp cô?"
Tôi không biết đó là ai, nhưng tôi cũng đáp lại lời chào trước. Tôi thầm gửi một thông điệp đến người phục vụ đang đứng sau cô ấy mong giải thích, nhưng tiếc là anh ta không trả lời.
“Anh là Han Yi-gyeol-ssi phải không?"
“Vâng. Còn cô là...?”
Người phụ nữ với mái tóc nâu sáng được buộc đuôi ngựa mỉm cười và đưa tay ra.
“Tôi là trị liệu sư Min Ah-rin. Mong được hợp tác với anh.”
Theo phản xạ, tôi bắt tay cô ấy và nhớ lại nội dung của tiểu thuyết. Min Ah-rin, một trị liệu sư từ Hội Requiem.
Cô là một trong những nhân vật chính của tiểu thuyết!
Min Ah-rin, một trong những người Hỗ Trợ quan trọng nhất đã trợ giúp nhân vật chính, Ha Tae-heon.
Và giờ cô ấy và tôi gặp nhau.
******
Min Ah-rin là một trị liệu sư hạng A, người có khả năng chữa trị tốt nhất trong số các trị liệu sư. Cô ấy nổi bật giữa những người trị liệu sư khác với tính cách rạng rỡ, tinh thần mạnh mẽ và trái tim ấm áp. Ngay cả Ha Tae-heon, người vốn cảnh giác, cũng thừa nhận rằng Min Ah-rin là một đồng đội đáng tin cậy.
Bạn sẽ cảm thấy thế nào khi gặp một người nổi tiếng? Tôi không thể nhận ra Min Ah-rin ngay lập tức, người đang đứng trước mặt mình. Thực ra, tôi là một người hâm mộ của cô ấy.
“Tôi có thể vào trong không?"
“À, vâng.”
Khi tôi lùi lại, Min Ah-rin và người phục vụ của cô ấy cùng bước vào phòng. Người phục vụ đứng phía trước cô ấy, đóng cửa lại. Có lẽ anh ta đi theo Min Ah-rin để bảo vệ cô ấy.
“Xin lỗi vì tôi đến đột ngột quá.”
“Không, không sao đâu. Chỉ là..."
Min Ah-rin nhìn quanh căn phòng và mỉm cười nhẹ nhàng với tôi. “Hội trưởng nhờ tôi đến."
“Cô nói Hội trưởng… là Cheon Sa-yeon?"
“Vâng, đúng vậy.” Min Ah-rin tỏ vẻ ngạc nhiên như muốn hỏi tại sao tôi lại hỏi như thế.
Không lẽ Cheon Sa-yeon cử một Trị liệu sư đến cho tôi?
“Anh ấy chỉ bảo tôi đi mà không nói gì thêm, nên tôi khá bối rối, nhưng khi đến đây thì tôi hiểu rồi.
Trông anh tệ quá.”
“À, cái này...” Tôi cười gượng và chạm vào mặt. Đúng là nó sưng hơn hôm qua.
“Không sao đâu. Nhìn vậy chứ cũng không đau lắm. Tôi chỉ cần bôi chút thuốc..."
“Không cần đâu vì tôi đã ở đây rồi!"
“Tôi thật sự ổn mà…”
“Anh thấy tôi không đủ tốt, hay là không tin tôi?"
“Không, không phải."
Tôi vội vàng lắc đầu trước câu nói bất ngờ đó. Thành thật mà nói, tôi nghi ngờ Cheon Sa-yeon hơn là Min Ah-rin. Không đời nào Cheon Sa-yeon lại cử một Trị liệu sư, trừ khi hắn ta có dụng ý khác. Nhất là thái độ kỳ lạ hôm qua, thật khó để tôi chấp nhận chuyện này một cách dễ dàng.
“Trả lời thật lòng đi. Nếu không, tôi sẽ về ngay để không làm anh khó chịu."
“Không phải vậy đâu..."
Min Ah-rin nhìn tôi với ánh mắt buồn bã khi tôi cứ từ chối. Cô ấy tỏ ra u sầu và nói một cách rụt rè, nhưng khi đối diện trực tiếp, tôi thấy điều đó thật khó chịu. Có lẽ tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi đứng giữa một cuộc chiến đầy dao kiếm. Cuối cùng, tôi khó nhọc tìm lời bào chữa.
“Vì đây là lần đầu tiên tôi gặp một Trị liệu sư. Hơn nữa, tôi không bị thương đến mức cần chữa trị quý giá như vậy.”
“Thật không?"
"Vâng..."
Tôi xấu hổ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Min Ah-rin thở phào nhẹ nhõm khi tôi cứ luống cuống xin lỗi, rồi cô ấy tiến một bước gần hơn về phía tôi.
“Vậy tôi có thể chữa trị cho anh không? Giờ tôi mới để ý cánh tay anh cũng bị thương... Tôi sẽ chữa cả hai chỗ nhé."
“Ừm…”
Cô ấy phát hiện từ lúc nào vậy? Tôi chỉ xắn tay áo lên vì lười không muốn xử lý vết thương sau khi rửa mặt, nhưng lại bị phát hiện. Cuối cùng, tôi đành ngồi xuống ghế.
“Tôi sẽ bắt đầu chữa trị.”
Min Ah-rin nhẹ nhàng đặt tay lên mặt tôi. Sau đó, một ánh sáng trắng dịu dàng phát ra từ tay cô ấy, và năng lượng mát lạnh lan tỏa khắp nơi. Khi cô chạm vào vết cắt dài trên cánh tay, vết thương biến mất như chưa từng có. Tôi không kiểm tra được vì không có gương, nhưng có lẽ khuôn mặt tôi cũng đã lành.
“Cảm ơn cô. Thật tuyệt vời.”
“Hì hì, nó hữu dụng chứ?" Min Ah-rin nói, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi hơn so với trước. Có lẽ việc sử dụng năng lực khiến cô ấy cảm thấy kiệt sức.
“Những vết thương lớn mất nhiều thời gian, nhưng những vết thương thế này thì chữa trị nhanh thôi."
“Lần này tôi nợ cô rồi.”
“Có sao đâu. Tôi nghe từ Hội trưởng rằng anh sẽ tham gia vào việc dọn sạch cánh cổng này?”
À. Giờ thì tôi hiểu lý do cô ấy tới và giúp đỡ tôi trị thương, tôi gật đầu.
Có vẻ cô ấy nghĩ tôi là thành viên của Hội Requiem.
Cũng phải. Một người tham gia dọn cổng sống trong tòa nhà hội. Hơn nữa, Cheon Sa-yeon còn gửi Trị liệu sư đến cho tôi, như thể tôi là thành viên của hội vậy.
“Nhiệm vụ dọn cổng lần này tôi cũng đi đấy. Anh sẽ là người bảo vệ tôi, nên tôi phải làm vậy."
“Cô sẽ vào cổng ư? Trị Liệu sư thường chỉ chờ ở bên ngoài thôi mà.”
“Thông thường là vậy. Nhưng lần này anh ấy bảo tôi cùng vào trong cổng... Tôi nghe nói đây là một cánh cổng có xếp hạng, nên chắc là vậy."
Đúng là độ khó của cánh cổng này cao vì nó thuộc hạng SS, nhưng lý do Cheon Sa-yeon muốn đưa một Trị liệu sư vào trong chắc chắn là vì năng lực của cô ấy. Với Trị liệu sư luôn sẵn sàng vào việc, hắn ta có thể hoàn thành công việc dọn cổng kéo dài nhiều ngày một cách thoải mái.
“Vì cô đã chữa khuôn mặt xấu xí của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô.”
"Nghe hay đấy. Nhìn khuôn mặt đã lành của anh dễ chịu hơn nhiều.”
Khi tôi nói đùa với giọng điệu nhẹ nhàng, Min Ah-rin cũng cười và tiếp nhận câu nói của tôi.
“Đã xác định có bao nhiêu người tham gia dọn cổng chưa?”
“Họ vẫn đang chọn. Có lẽ sẽ mang theo khoảng 15 đến 20 người.”
Nếu có nhiều người như vậy, sự tham gia của tôi sẽ không tạo khác biệt lớn. Tôi không hiểu tại sao Cheon Sa-yeon lại muốn tôi đi cùng. Trong lòng, tôi nguyền rủa Cheon Sa-yeon và hỏi Min Ah-rin, “Cô là Trị liệu sư duy nhất sao?"
“Không, tôi nghĩ có lẽ sẽ có thêm một hoặc hai người nữa. Trị Liệu sư khá hiếm, nên sẽ khó khăn hơn.”
“Như vậy là đủ rồi. Bên trong cổng hẳn là nơi đầy áp lực đối với Trị liệu sư.”
“Ừ, anh cũng phải cẩn thận. Trên hết, Hội trưởng là kiểu người quan tâm đến những chuyện như thế sao?"
“Ừ thì... đúng vậy."
Min Ah-rin nhún vai một cách cợt nhã. Cheon Sa-yeon, người thậm chí khiến một người tử tế như Min Ah-rin nói ra những điều như thế này, quả thật rất đặc biệt.
“Vậy tôi đi đây. Gặp lại anh ở cổng.”
"Vâng. Tạm biệt.”
Min Ah-rin, hoàn thành công việc của mình, rời đi một cách thoải mái. Khi người phục vụ đã đứng gác ở cửa, cũng theo Min Ah-rin rời khỏi phòng. Hai người đó đi, sự im lặng lại bao trùm. Tôi bước vào phòng tắm và kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt bình thường của mình trong gương. Kỹ năng của Trị liệu sư thật tuyệt vời.
'Min Ah-rin. Đúng là Min Ah-rin...'
Tôi không ngờ lại gặp cô ấy sớm như vậy. Tôi nhớ lại nội dung tiểu thuyết khi chạm vào má mình, vết thương còn không để lại sẹo hay dấu vết.
Min Ah-rin là Trị liệu sư đã yêu Ha Tae-heon và chuyển từ Requiem sang Roheon. Với năng lực trị liệu bậc A hiếm có, Cheon Sa-yeon đã cố gắng giữ cô lại. Nhưng Min Ah-rin, người đã quyết tâm, từ chối mọi lợi ích và đến tìm Ha Tae-heon.
'Thời điểm Min Ah-rin gặp Ha Tae-heon và chuyển sang Roheon là giữa truyện. Bây giờ, cô ấy vẫn chưa biết về Ha Tae-heon.'
Trị Liệu sư cấp A, Min Ah-rin. Tôi chìm trong suy nghĩ, nhìn vào gương thật lâu.