Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 80
Tiếng hét vang vọng khắp rạp.
Yeongdeok vừa nhai bắp rang vừa liếc sang chỗ bên cạnh. Seonwoo, sốc tới mức không hét nổi, ngồi đờ người, toàn thân run rẩy.
“Á á á á á!”
Martin thét lên, lao xuống cầu thang ba bậc một lúc, cố chạy thoát khỏi căn biệt thự chết tiệt đó.
Cánh cửa từng dễ dàng mở ra nay lại khóa chặt, không cho anh ta thoát.
“Thở dốc... Cái quái gì vậy...”
Trong khi đó, con quái vật vẫn không ngừng bám theo Martin.
Nước mắt lưng tròng, Martin cuống cuồng tìm đường thoát thân.
Giữa lúc cao trào, Yeongdeok chăm chú vào phim thì bất ngờ có bàn tay lạnh toát bám chặt tay áo anh như bấu víu sinh mạng.
Anh mất tập trung, quay đầu trừng mắt nhìn Seonwoo.
Cậu đang gồng cả vai, cắn móng tay vì hồi hộp.
“Baek Seonwoo.”
Yeongdeok gọi khẽ, nhưng Seonwoo chỉ biết dán mắt vào màn hình, hoàn toàn không nghe gì.
“Baek Seonwoo.”
Yeongdeok phải lắc vai cậu, gọi thêm lần nữa.
Seonwoo giật bắn mình quay lại, ánh mắt ngơ ngác như hỏi có chuyện gì.
“Bỏ ra được không?”
Yeongdeok hất cằm về phía tay áo mình đang bị nắm dúm lại.
“À... tôi đùa chút thôi.”
Làm bộ như chẳng phải sợ hãi mà chỉ là trêu chọc, Seonwoo buông tay ra rồi quay lại xem phim.
Thế nhưng khi con quái vật mặt dính cưa máy xuất hiện, cậu lập tức nắm tay Yeongdeok chặt hơn.
Sự run rẩy truyền từ tay Seonwoo sang da Yeongdeok.
“Baek Seon…”
“Aaaaah!”
Anh chưa kịp nói hết câu thì cả rạp đồng loạt hét lên, Seonwoo cũng không ngoại lệ.
Con quái vật cưa máy vừa bổ đôi mặt con quái đang truy đuổi Martin, máu phun tung tóe.
Một vài người trong rạp đã khóc thét vì cảnh tượng kinh dị, còn Yeongdeok thì chỉ nghĩ:
Tay mình bị chiếm dụng thế này thì ăn bắp rang kiểu gì?
Khi Martin tìm được nơi tạm an toàn, bầu không khí căng thẳng mới dịu xuống.
Seonwoo thở phào, buông lỏng vai.
Yeongdeok kìm cơn bực, hỏi nhỏ:
“Bình tĩnh lại rồi à?”
Người từng mạnh miệng bảo không sợ phim máu me lại là người sợ nhất rạp, làm Yeongdeok chỉ biết thở dài.
Seonwoo vội buông tay anh ra, lí nhí tìm lý do nhưng không nghĩ ra gì, đành chuyển sang công kích:
“Cha Yeongdeok, nhìn cảnh máu me kia mà cậu không sợ chút nào à? Sao cậu lì vậy?”
“Không sợ. Vì đó là giả tưởng.”
“Biết là giả tưởng thật, nhưng trông chân thực quá mà...”
“Chân thực thì vẫn là giả tưởng thôi.”
Lý lẽ đó khiến Seonwoo cứng họng.
Phim kết thúc bằng cảnh Martin ngã, bị quái vật xé xác ăn thịt.
Cảnh cuối ghê tởm tới mức Seonwoo phải nheo mắt nhìn qua kẽ ngón tay.
Còn Yeongdeok thì vẫn trợn mắt, nhai nốt đống bắp rang, chăm chú như đang xem phim tài liệu.
Ra khỏi rạp, Yeongdeok ném hộp bắp trống vào thùng rác, còn Seonwoo thì vừa xoa cánh tay vừa lẩm bẩm:
“Ghê thật. Sao người ta lại làm ra cái phim kiểu này nhỉ.”
Cậu không hiểu nổi đầu óc đạo diễn chứa gì mà lại nặn ra chuyện nhân vật chính bị quái vật rượt, rồi mất từng bộ phận trên người.
Giọng mệt mỏi, Seonwoo lầm bầm thề không bao giờ xem thể loại này nữa.
Yeongdeok nghe thế chỉ nhướng mày, không hiểu sao cậu lại sợ. Dù gì mấy thứ đó cũng chẳng bao giờ có thật.
“Chuyện nhỏ mà. Cậu yếu quá.”
“Ừ ừ, giỏi lắm, Cha Yeongdeok.”
Biết cãi cũng vô ích, Seonwoo đành chịu thua.
Dù đã tới giờ trưa nhưng Seonwoo không buồn ăn uống gì. Cậu chắc chắn nếu ăn lúc này thì dạ dày sẽ lộn tùng phèo.
“Xuống dưới có quán cà phê đấy, cậu muốn đi không?”
“Với tôi á?”
“Với cậu.”
Biết thừa thế nào Yeongdeok cũng đồng ý, Seonwoo mỉm cười. Lần trước uống rượu rồi về nhà còn lau dọn, kiểu gì cũng mềm lòng thôi.
“Tôi có chuyện muốn nói, dành chút thời gian được không?”
Yeongdeok nhìn đồng hồ. Về nhà thì hơi sớm, nhưng ở lại với Seonwoo thì cũng chẳng mặn mà.
Đúng lúc đó, tin nhắn Choa lại hiện ra trong đầu.
【Rose: Tôi không biết anh có chuyện gì với anh tôi, nhưng...
Rose: Tôi cảm giác anh ấy cũng không ghét anh đâu, chỉ là không chịu thừa nhận thôi.
Rose: Tôi mong anh nhân cơ hội này nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.】
Hôm nay ánh mắt Seonwoo trông cũng nghiêm túc hơn bình thường.
Thở dài, Yeongdeok đồng ý:
“Đừng để phí thời gian quý báu của tôi đấy.”
“Sẽ nhanh thôi.”
Nhận được cái gật đầu, Seonwoo liền dẫn đường.
Vừa bước, cậu vừa nhận tin nhắn từ Choa:
【Baek Choa: Hai người xem phim vui chứ?】
Cậu nhìn tin nhắn của em gái mà đơ cả mặt.
Ngay sau đó, Choa còn gửi thêm link quán cà phê:
【Baek Choa: (Cafe 1)】
【Baek Choa: (Cafe 2)】
【Baek Choa: (Cafe 3)】
【Baek Choa: Tới quán xinh xinh rồi nói chuyện với Yeongdeok đi nha.】
Sau khi xem phim toàn cảnh bị quái rượt, nói chuyện gì nữa? Cãi nhau coi con nào ghê hơn à?
Cho tới khi Choa gửi thêm:
【Baek Choa: (Cafe 4)】
【Baek Choa: (Cafe 5)】
Seonwoo hiểu rằng mình đã hoàn toàn lọt vào kế hoạch của em gái.
Cứ gửi hoài nữa thì cạch luôn đấy.
Seonwoo tắt điện thoại, đưa Yeongdeok xuống tầng dưới.
Cà phê cũng ở ngay trong toà nhà nên họ tới nơi nhanh chóng.
Hai người gọi đồ uống, rồi ngồi vào một góc trống.
Không khí kỳ lạ len lỏi khi họ chỉ còn lại nhau.
“Mẹ ơi! Mẹ thấy không, Eskillaman đập con muỗi ngầu chưa!”
Một đứa bé gần đó nhảy cẫng lên, làm ồn cả góc.
Không chỉ có nhóc con, mấy bàn xung quanh cũng bàn tán về bộ phim họ vừa xem.
Dù đã chọn góc khuất nhưng tiếng ồn không giảm chút nào.
Seonwoo chợt nghĩ, lẽ ra nên nghe lời Choa chọn một quán yên tĩnh hơn.
Còn Yeongdeok thì bình thản ngắm ly dâu sữa màu hồng, vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt.
Thứ nước ngọt ngào hồng hồng chẳng hợp tí nào với khí chất nghiêm túc của anh, nhưng rõ là anh thích.
“Ngon không? Hình như lần trước cũng gọi cái này mà.”
“Tôi thích màu nó.”
“Màu hồng á?”
Seonwoo ngạc nhiên nhìn ly nước rồi lại nhìn Yeongdeok, không giấu nổi sự bất ngờ.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Mều Bếu