“…Elliot Brown. Ta sẽ nhận cậu ta làm hầu cận giường ngủ.”
Anh chàng Lim Seong-sik – “nhân viên xuất sắc của tháng” từng lăn lộn đủ loại ngành dịch vụ – tỉnh dậy và phát hiện mình đã xuyên vào một tiểu thuyết BL u ám, trở thành Elliot, một nhân vật phụ bị bi kịch bủa vây, lại còn là một nhà văn thất bại.
Theo cốt truyện gốc, tất cả mọi nhân vật đều chết dưới tay nam chính Arzen – và bi kịch đó bắt đầu từ… những bức thư tình được viết thay.
Cậu đã định giấu đi quá khứ làm nhà văn để sống lặng lẽ, ai ngờ vì một biến cố, lại bị lôi vào làm… hầu cận giường ngủ cho chính Arzen. Đã thế, cậu còn bị nhân vật thụ trong nguyên tác phát hiện thân phận thật, rồi bắt viết thư tình gửi cho hắn.
Nhưng mà… sao cái tên Đại công tước này không giống như trong truyện nhỉ…?
Liệu Elliot có thể sống sót bằng cách viết thư thật khéo và tránh được cái kết thảm khốc ấy không?
[Preview]
“Là đêm đầu tiên, ta muốn xem cậu thể hiện ra sao.”
Hắn vừa nói vừa đặt quyển sách lên bàn đầu giường. Gương mặt Arzen khi nằm xuống, đắp chăn kín người và nhắm mắt lại thì trông bình thản đến không ngờ.
Trái ngược hẳn với Arzen, Elliot đang quỳ gối một bên dưới đất với gương mặt như đưa đám, ngồi đúng kiểu “tôi đang trên đường ra pháp trường”.
“Ngài-ngài chắc là… thật sự… tôi phải… làm chuyện đó à?”
“Đừng lề mề nữa. Bắt đầu ngay đi.”
Ngay cả bịt mắt dày và êm ái cũng đã đeo rồi – đúng là hắn chuẩn bị kỹ càng cho “buổi tối” này quá sức.
Elliot nhìn chằm chằm vào sống mũi cao nghệ thuật, đôi môi đỏ mọng và làn da trắng như sứ không tì vết dưới lớp bịt mắt kia với ánh mắt tuyệt vọng.
Không thể tin được. Thật sự… không thể tin nổi.
“Ta nói lần cuối đấy. Bắt đầu đi.”
Mỹ nam như bước ra từ huyền thoại – và rõ ràng đã mất sạch kiên nhẫn. Elliot nghiến răng chịu đựng, bất đắc dĩ mở miệng.
Ù I A Á A… Ú I A... Ú Ì...
Trời ơi, làm hầu cận giường ngủ gì mà phải làm cái trò này nữa hả trời…
Elliot hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại như thể chấp nhận số phận, rồi há miệng…
“Ru… ru…”
“…”
“Bé ơi ngủ đi~ Ngài Đại công tước~ đêm đã khuya rồi~ để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em…”
Cái… cái quái gì vậy trời.
Không phải chứ?
Thật sự là phải làm cái này á?